Chương 136: Giáo chủ nương nương, cứu thuộc hạ !!

Bạch Tử Phàm không biết, tên Khô Lâu Vương này có thể sử dụng tuyệt kỹ hay không.
Những tên Khô Lâu thông thường khác, tuy không biết sử dụng tuyệt kĩ, nhưng cứ giết chúng, là chúng lại tự mọc lại như nấm.
Bạch Tử Phàm chạy quanh Khô Lâu Vương một vòng, âm thầm dò xét hắn.


Chỉ thấy Khô Lâu Vương thân thể không có chân, nó trực tiếp di chuyển bằng cách lơ lửng ở giữa trời không.
Trên đầu Khô Lâu Vương đội mũ giáp sắt, phía trên có hai trước sừng nhọn, không khác gì một đôi sừng trâu được mọc lên chỉ thẳng.


Thân thể của nó không có gì đáng nói, đúng với tên gọi Khô Lâu, chỉ toàn xương và xương.
Đúng như trên, không có gì đang nói.
Chỉ là trên tay của nó cầm một thanh trường kiếm hết sức đặc biệt.


Thanh trường kiếm ấy dài khoảng 2.5m, rộng 60cm, về độ nặng có nó, có lẽ phải xấp xỉ cả tấn.
Thanh trường kiếm này, đã bằng một nửa thân hình của nó.
Bạch Tử Phàm đã tiếp cận bên cạnh, Khô Lâu Vương lại đứng im mà không có bất kỳ động tác gì.


Bạch Tử Phàm âm thầm cảm thấy kỳ quái, nó đang làm cái quái gì vậy ?
Những tình huống lúc này, không cho phép Bạch Tử Phàm được lưỡng lự, phân tích thêm nữa
Bạch Tử Phàm lập tức căn rằng, dùng hai tay huy kiếm, vận lên nguyên khí, tung người lên cách mặt đất khoảng 3m.


Cuồng phong loạn vũ nổi lên quanh người, lấy tốc độ sấm chớp tấn công về phía của Khô Lâu Vương, nơi đâu kiếm của Bạch Tử Phàm đi qua, từng tia sét chớp nhoáng được hiện lên, uy lực như một dòng điện cao áp chạy thẳng.


available on google playdownload on app store


Trông Bạch Tử Phàm lúc này, vô cùng oai vũ, không khác gì một tuyệt thế cao thủ, một kiếp tất sát mọi địch thủ của mình.
Đâu kiếm đã tiếp cận vào phần gáy của Khô Lâu Vương, nhưng bất ngờ là Khô Lâu Vương vẫn chỉ đứng im bất động, không chút phản ứng nào quan tâm tới Bạch Tử Phàm.


Rất nhanh bất ngờ này đã được giải đáp.
Khi "Lang Tinh Kiếm" trên Bạch Tử Phàm chạm vào phần gáy của Khô Lâu Vương, tia sét trên "Lang Tinh Kiếm" bỗng nhiên biến mất và Bạch Tử Phàm chỉ cảm thấy xương cốt trên cánh tay rung lên một tiếng như nứt ra.
Cốp !!


Ngay sau đó, Bạch Tử Phàm bị một lực phản, như một chiếc lò xò đè nén rồi giãn ra.
Bạch Tử Phàm văng ra, bay thẳng xuống mặt đất, lăn lóc mấy vòng, làm cho cả đại địa xung quanh ấy, chấn động đến nứt vỡ.
Bịch Bịch !!
Khụ !!


Ngay khi khi ngã xuống, Bạch Tử Phàm đã có thể dựng người ngồi dậy, ho khan ra một ngụm máu tươi.
Nhìn về phía Khô Lâu Vương, ánh mắt của Bạch Tử Phàm có chút khó tin.
Hắn vậy mà dùng hết sức lực của mình, cũng không thể nào làm mất một sợi lông trên thân của Khô Lâu Vương.


Nhầm Khô Lâu Vương không có lông.
Hắn vậy mà dùng hết sức lực của mình, cũng không thể làm xước một được một vết xương nào trên thân của Khô Lâu Vương.


Khi chạm vào phần gáy của Khô Lâu Vương, Bạch Tử Phàm chỉ cảm thấy, mình không khác nào chạm vào khối thiết bản, cánh tay của hắn hiện giờ còn đang tê dại đâu.
Hiện giờ, Bạch Tử Phàm mới nhận ra, chênh lệch tu vi của hai bên là không hề nhỏ.


Và trong mắt Khô Lâu Vương, Bạch Tử Phàm không khác gì một con kiến di động, một kiến biết cầm kiếm.
Nên nó mới phớt lờ Bạch Tử Phàm như vậy.
"Chủ nhân, tên này tu vi tuy chỉ dừng lại ở mức Đại Tông Sư Cảnh, nhưng nhục thân của nó, không thua kém gì một tu sĩ Địa Cực Cảnh."


"Vậy nên, nếu chủ nhân người chưa tu luyện cảnh giới kiếm đạo của tầng thứ 3 là kiếm khí."
"Chủ nhân, hoàn toàn không có khả năng gây ra thương tích cho nó."
Tiểu Trà Trà giải giúp Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm gật đầu xem như đáp lời Tiểu Trà Trà.


Lực chú ý của Bạch Tử Phàm lúc này, đang dồn mọi sự tập chung vào Khô Lâu Vương.
Chỉ thấy Khô Lâu Vương giờ lên thanh trường kiếm của mình, chậm rãi tiến tới chỗ của Bạch Tử Phàm.
Vù vù...
Nơi Khô Lâu Vương đi qua, cát bụi tự động tung bay.


Đối mắt với Khô Lâu Vương khí thế hừng hừng như vậy, Bạch Tử Phàm lại không một chút nào sợ hãi.
Với tâm cảm cảnh kiến định của mình, dù Khô Lâu Ma Quân có đứng ở trước mắt, vào thời khắc này, hắn cũng sẽ không chút nào sợ sét mà lùi bước, tự tin đối mặt.


Khi Khô Lâu Vương chỉ cách Bạch Tử Phàm khoảng chừng 3m, nó chuẩn bị huy động thanh trường kiếm của mình, để chém Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm nhanh chạy lại phía sau, áp dụng chiêu bài cũ thuở nhỏ kiếp trước của hắn.


Ra ngoài đường bị đánh, gặp nhỏ hơn hoặc bằng tuổi, thì đánh lại, gặp đứa lớn hơn thì chạy về mách mẹ.
Còn bây giờ, ở thế giới này, Bạch Tử Phàm đã có người khác để mách, cũng xem như một lần làm tròn cái câu Sugar mommy, mà những đệ tử của Thái Âm Giáo đã ngứa mồm nói ra.


Bạch Tử Phàm chạy lại phía sau, nhìn lên mái nhà lớn trên cao, vừa nãy khi bị đánh văng lại phía sau, hắn đã trông thấy được nàng ta.
Bạch Tử Phàm lớn tiếng kêu cứu:
"Giáo chủ nương nương, cứu thuộc hạ !!"
"Giáo chủ nương nương, cứu thuộc hạ !!"


Theo tiếng kêu cứu của Bạch Tử Phàm, Khô Lâu Vương cùng những người quanh đây đều hướng mắt nhìn lên.
Chỉ thấy, trên mái nhà lớn, quả nhiên xuất hiện hình bóng của một nữ tử.


Nữ tử này trên thân khoác một chiếc áo choàng đỏ, trên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, có một đoàn khăn choàng lông xù màu trắng khoác lên, khiến nàng thêm phần trang nhã, kiêu sa.


Nàng áo đỏ như huyết, tóc dài phấp phới, cho dù chỉ đứng im một chỗ cũng ưu mỹ dị thường, làm người ta có liên tưởng, nàng là tiên nữ trong họa đi ra.


Đặc biệt là cái dáng người thướt tha gợi cảm của nàng, cùng tỉ lệ thân hình hoàn mỹ đến không tỳ vết của nàng, thật sự rất hấp sự chú ý của người khác, một khi nhìn vào rồi là lưu luyến không muốn rời chuyển ánh mắt.


Khi nàng chuyển mặt nhìn qua hướng của Bạch Tử Phàm, khí chất cao quý càng được hiện lên rõ rệt, khiến cho vẫn cho vạn vật xung quanh như ảm đạm đi vài phần.
Phía dưới, những người Tiêu gia lần đầu gặp phải cảnh tượng này, bọn học đều có một cảm xúc chung, đó là mắt chữ A, mồm chữ O.


Bọn họ tuy không nhìn rõ được hình dáng của nữ tử trên mái nhà kia, nhưng cũng thấy được thân hình mờ nhạt của nàng qua làn vụ khí bao quanh.
Những như vậy, cũng đã đủ cho bọn họ khẳng định, nữ tử trên mái nhà kia, chính là hạng tuyệt đỉnh thế gian.


Nhìn không bao lâu, những người của Tiêu gia đã phải dịch chuyển ánh mắt, vì càng nhìn, con mắt càng đau đến không chịu nổi.
Trong lòng Bạch Tử Phàm đã thả lỏng một hơi, việc Ngu Yên Vũ xuất hiện ở đây, xem như mọi khó khăn đã được giải quyết.


Bởi vì chênh lệch bực này, chính gói gọn trong một từ để giải thích, là out trình.
Quả nhiên, chỉ trong một sát na, Bạch Tử Phàm gọi lên tên của Ngu Yên Vũ.
Khô Lâu Vương đã tự động vỡ vụn, những Khô Lâu thông thường khác cũng đồng dạng nhào ra mặt đất, rồi dần dần tan biến.


Nhìn đống xương vỡ vụn trên mặt đất của Khô Lâu Vương, Bạch Tử Phàm có chút tiếc nuối.
Bởi vì hắn nhớ tơi lời nguyền nơi Tắc Bắc hoang mạc, lời nguyền rằng, những kẻ cụt chân thì không thể nào đi bộ vào Tắc Bắc hoang mạc được.


Tên Khô Lâu Vương không những cụt chân mà còn có thể đi, chẳng lẽ trời sinh hắn ra, chỉ để phá vỡ lời nguyền trong Tắc Bắc hoang mạc ?
(Còn tiếp)






Truyện liên quan