Chương 137: Đêm khuya, người tới.
Liếc nhìn Khô Lâu Ma Quân đã bỏ chạy nơi xa, Ngu Yên Vũ cũng không có ý định đuổi theo.
Nàng và Khô Lâu Ma Quân, cả 2 không có thù oán gì với nhau, nếu như hắn đã chạy xa, nàng cũng không muốn phí sức mà truy đuổi hắn.
Đối với nàng mà nói.
Chính đạo hay Ma đạo cũng chỉ là một cái tên gọi, để phân chia phe phái mà thôi.
Chỉ có đạt mục đích cùng lợi ích mới là điều kiên quyết nhất.
Ngửi được mùi máu tươi nồng đậm ở đây, đến từ những xác ch.ết của những tu sĩ đã bị sát hại trong Sở thành.
Không khó để Ngu Yên Vũ có thể đoán ra, Khô Lâu Ma Quân tạo nên Vạn Sát Khô Lâu trận ở Sở thành là nhằm mục đích gì.
Miệng Ngu Yên Vũ khẽ mở: "Thật đủ ngoan độc."
Lắc đầu một cái, Ngu Yên Vũ xoay người lại, nhìn về phía Bạch Tử Phàm, trước đôi mắt phượng của nàng hiện lên một vòng vụ khí mờ nhạt, khiến người bên ngoài khó lòng nhìn kỹ được đôi con ngươi trong đó.
Nếu lúc này Bạch Tử Phàm có thể thấy rõ được đôi mặt phượng của Ngu Yên Vũ, chắc chắn hắn sẽ thấy được trong đôi con ngươi của nàng ta, đang hiện lên 3 khung bậc cảm xúc khác nhau.
Có một phần phức tạp, có một phần thưởng thức, cùng một phần chê cười.
Ngu Yên Vũ đã tới Sở thành trước đó, trên đường đi tìm kiếm tung tích Phượng Thần từ Tắc Bắc hoang mạc về qua nơi đây.
Nàng đã cảm nhận được trong Sở thành này, có điều bất ổn.
Nàng lấy làm lạ, chỉ một thành trì nhỏ bé, sao lại có thể xuất hiện thứ, khiến nàng cảm thấy bất ổn ?
Vậy là nàng nổi lên lòng hiếu kỳ, ghé vào điều tra.
Tiếp sau đó, nàng đã chứng kiến tất cả những diễn biến ở đây.
Từ biến loạn của Tiêu gia, cho đến việc Khô Lâu Ma Quân bị sợi tàn hồn bí ẩn trong người của tên nhóc tên là Tiêu Chiến đánh bại.
Tiếp đến, nàng gặp phải người quen, chính là Đại trưởng lão mới được sắc phong của Thái Âm Giáo.
Đối với Bạch Tử Phàm, nàng rất tò mò về hắn, vậy là sau khi phát hiện ra Bạch Tử Phàm, nàng đã dịch chuyển hoàn toàn sự chú ý của mình tới Bạch Tử Phàm.
Quan sát Bạch Tử Phàm từ đầu cho tới cuối, đã khiến nàng cảm thấy bất ngờ là khi Vạn Sát Khô Lâu trận xuất hiện, vậy mà hắn không nhanh chân chạy thoát.
Lại quyết định ở lại đây để bảo vệ những người dân thường.
Nhìn đến chuyện này, gọi là thưởng thức cũng không thể, gọi là ngu xuẩn cũng không được.
Bởi vì hình ảnh Bạch Tử Phàm xả thân mình cứu người dân.
Chính là hình ảnh ao ước, tràn đầy hiệp nghĩa trước kia của nàng.
Từ khi nàng bước chân lên con đường tu luyện, nàng đã mơ ước mình sẽ trở thành một nữ hiệp, hành hiệp trượng nghĩa trong tu chân giới, một tu chân giới trải đầy sự gian ác bất công.
Mơ ước hồi nhỏ là vậy, nhưng sau khi trải qua biến cố gia tộc, nàng đã không còn là một cô nàng ngây thơ mới lớn như khi đó nữa.
Khi chính nàng đã tự tay, chôn vùi đi mở ước của mình.
Ngu Yên Vũ hỏi Bạch Tử Phàm: "Đại trưởng lão, tại sao ngươi lại ở đây ?"
Rút kinh nghiệm từ lần trước, nên lần này Bạch Tử Phàm trả lời hết sức cẩn thận, Bạch Tử Phàm đáp:
"Bẩm Giáo chủ nương nương, sau khi thuộc hạ thành công đưa đệ tử của giáo ta đoạt được vị trí đệ nhất Thiên Kiêu ở Minh Nguyệt Quận, và tìm ra vị trí thánh nữ mới cho Thái Âm Giáo."
"Sau khi cảm thấy mọi việc đều đã ổn thỏa, Thuộc hạ mới nhân cơ hội ghé qua nơi Sở thành này, để thăm một vị tri kỷ của mà Thuộc hạ đã quen ở Tắc Bắc hoang mạc, trên đường đi lấy Âm Dương Phượng Hoàng Diễm cho Giáo chủ nương nương ngài."
"Nhưng Thuộc hạ thật không ngờ, sau khi tới đây đã có bất ngờ xảy ra."
Nói tới đây, Bạch Tử Phàm ngẩng mặt lên, ánh mặt cuồng nhiệt nhìn về phía Ngu Yên Vũ:
"Cũng may vào thời khắc nguy hiểm nhất, Thuộc hạ lại gặp được Giáo chủ nương nương."
"Giáo chủ nương nương đúng là của cứu tinh trong đời của Thuộc hạ, lần nào Thuộc hạ gặp phải nguy hiểm, Giáo chủ nương nương cũng đều có mặt kịp lúc."
"Kiếp này Thuộc hạ nhất định sẽ làm trâu, làm ngựa để báo đáp ân tình của Giáo chủ nương nương."
Ngu Yên Vũ gật đầu đáp lời Bạch Tử Phàm, những lời nịnh hót này nàng đã quá quen thuộc, nhưng đây chính là phương thức xã giao của xã hội loài người, nên nàng cũng không có ý kiến gì.
Nàng cũng không quan tâm lời nói của Bạch Tử Phàm có phải là thật lòng hay không, vì điều này đối với nàng đã không quan trọng.
Những điều quan trọng, nàng đã nắm rõ hết trong lòng.
Ban đầu, nàng không ra ray cứu Bạch Tử Phàm ngay, là vì nàng muốn kiểm tr.a xem, trên thân của hắn rốt cuộc cất dấu bao nhiêu bí mật.
Quả nhiên, tên Bạch Tử Phàm này đã không cô phụ sự kỳ vọng của nàng, khi từ từ phổ triển hết bí mật của bản thân hắn ra.
Trong đó có một điều, khiến Ngu Yên Vũ không thể tin được, đó chính là Bạch Tử Phàm vậy mà có vượt tới hai tiểu cảnh giới để có thể chiến đấu !!
Điều này, e rằng ngày cả nàng, cũng chưa chắc có thể làm được.
Trong lòng của Ngu Yên Vũ đối với Bạch Tử Phàm cùng theo đó mà thêm tò mò hơn.
Và trong lòng nàng, cũng đã loại trừ một khả năng.
Đó là Bạch Tử Phàm không thể nào bị người đoạt xá.... Hay là, một vị đại lão nào đó thức tỉnh được.
Vì những người như vậy, chắc chắn không thể nào làm chuyện ngu xuẩn giống như Bạch Tử Phàm vừa làm.
Vì những người không quen biết gì, mà có thể đi bỏ mặc an nguy của bản thân.
Ngu Yên Vũ nói: "Nếu không còn việc gì, người theo ta cũng trở về đi."
Bạch Tử Phàm đáp: "Vâng, thưa Giáo chủ nương nương."
Dứt lời, Bạch Tử Phàm liền cảm nhận được thân thể của mìn, bỗng nhiên nổi lên giữa không trung, sau tự động tới phía sau lưng của Ngu Yên Vũ.
Cùng nàng đạp trời trở về Thái Âm Giáo.
Trước đó, Bạch Tử Phàm đã đưa cho Tiêu Chiến những viên đan dược tăng cường sinh mệnh còn sót lại của Doãn Chí Bình và Cố Huân Nhi dành tặng cho hắn.
Tiếu Chiến sau khi nhận lấy những viên đan dược này, đã đi tới một nơi khác, sống mai danh ẩn tích, an nhàn tới hết đời.
Giữa bầu trời.
Bạch Tử Phàm chuyển mắt nhìn lại Sở thành.
Nơi có những người nông dân bình thường không thể tu luyện, đang vẫy tay chào hắn, như là để cảm tạ ơn cứu mạng của hắn.
Trong số những người bọn họ, có người thì chỉ vào cổ tay, nhắc nhở Bạch Tử Phàm nhớ tặng những chiếc vòng tay ấy, cho người phụ nữ mà mình yêu thích.
Có người thì trực tiếp chỉ chỉ vào Ngu Yên Vũ.
Có vẻ như, bọn họ đã hiểu nhầm, Ngu Yên Vũ là nóc nhà của Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm mỉm cười, sau đó vẫy tay chào lại bọn họ.
Đối với hành động trước đó của mình, tùy rằng thật sự là rất nông nổi, ngu xuẩn.
Nhưng Bạch Tử Phàm lại không chút nào hối hận, hay canh cánh trong lòng.
Vì quyết định trước đó của mình.
Ngược lại, tâm trạng của hắn còn rất vui vẻ.
Vì
Người sống trên đời này, sợ nhất không phải là xung động, mà sợ nhất, chính là sự hối hận, là sự day dứt lương tâm của mình, vì không xung động khi sự việc đã xảy ra.
........
Thái Âm Giáo.
Bạch Tử Phàm cùng Ngu Yên Vũ đã quay trở về Thái Âm Giáo từ buổi chiều.
Sau khi trở về, Bạch Tử Phàm lập tức quay về căn phòng của mình để lĩnh ngộ kiếm đạo.
Nhờ những kinh nghiệm chiến đấu vừa trải qua, cũng khả năng lĩnh ngộ kiếm đạo của mình.
Bạch Tử Phàm đoán rằng, có lẽ không tới 7 ngày sau, hắn sẽ hoàn tất lĩnh ngộ ra kiếm khí.
Bạch Tử Phàm chỉ tu luyện trong chớp mắt, trời đã về đêm khuya.
Ở phía ngoài, bỗng nhiên có người gõ cửa.
Cốc cốc ....
Bạch Tử Phàm mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, ngạc nhiên nghĩ, đã khuya thế này, ai còn tới tìm hắn chứ ?
(Còn tiếp)
P/s: Các đạo hữu rảnh tay, cho ta xin một đánh giá truyện nha.