Chương 121: Hắn tới rồi

Mấy hôm nay đi làm về muộn mệt quá, mọi người ngóng lắm không? Ha ha..
- Để Ngư Nhi ở đó được không vậy tam ca?
Kiều Phong hỏi
Chu Du gật đầu, đáp:
- Lão đại sẽ đi đường ngắn nhất, cổng chính hắn là sẽ tới.
Kiều Phong nghe vậy lại không hỏi nữa. Hoàng Gia bắt đầu di chuyển.


Cổng thành phía bắc.
- Oáp, chán thật, cả 3 năm mới có một lần, vậy mà không được theo dõi.
Một tên lính gác trên cổng thành ngáp một cái rõ to, đoạn phàn nàn.
Bên cạnh hắn tên lính có vẻ già hơn, mũ giáp còn đội lệch sang bên.


- Chịu khó đi, ai cũng muốn xem lấy ai canh gác. Tiền lương bù vào cũng đủ cho nhà sống hơn 1 tháng rồi.
- Bát Huynh à, ta chỉ hơi tiếc thôi.
Tên lính kia mặt có chút chán nản, nói cố một câu, đoạn nhìn ra xa.
- Ồ. Là phi hành yêu thú hả?
Hắn lẩm nhẩm nói, phía xa trông thấy một bóng mờ đang bay tới.


- Bát Huynh, kia là có người tới kìa.
Bát Lang chỉnh lại cái mũ lệch, đoạn ậm ừ.
- Xin lỗi bệ hạ, tại gia hôm nay có chút việc đột xuất, chậm chễ tới muộn, xin bệ hạ trách phạt!
Hoàng Thái hành lễ cúi đầu nhận lỗi. Càn Thiên Trụ cười ha hả, đoạn cho miễn lễ nói:


- Bình thân Hoàng Khanh, thời gian vẫn còn một chút, không vấn đề gì!!
Hoàng Thái cảm tạ một câu, dẫn theo đám người đi lên đài. Vậy là tất cả 8 thế lực đều đông đủ.


- Tốt rồi, tất cả thiếu niên hôm nay tham gia Lễ Trưởng thành,mời lên đài nhận lễ ban phước của Thần Sáng, chứng nhận vinh dự trưởng thành của vương quốc!!!
Lời nói tràn theo Linh Lực vang lên, làm mọi người đều tĩnh lặng
- Là Phong Quốc sư, Phong Quốc Sư vẫn khỏe mạnh như vậy!
- Phong Quốc Sư!!!


available on google playdownload on app store


- Phong Quốc Sư là ai vậy?
Một kẻ ngẩn ra hỏi. Bên cạnh hắn mọi người đều nghi hoặc nhìn.
- A a, tiểu đệ là tán tu, năm nay mới đến Vân Nam quốc du lịch, thật sự không biết...
Đám người nghe hắn nói mới ồ lên một tiếng, kẻ bên cạnh cũng chịu khó kể.


- Phong Quốc Sư là xuất hiện bên tiên hoàng, năm xưa cùng Tiên Hoàng Chinh chiến mấy chục năm. Được tiên Hoàng ban cho danh Quốc Sư của Vân Nam quốc. Đến nay nghe nói Phong Quốc sư đã hơn 80 rồi.
- Hơn 80 rồi?


Kẻ kia nhìn xuống khán đài, mặc dù xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn tương đối rõ. Kia là hơn 80 sao? Trông cũng chỉ tầm 60 thôi.
Hơn 100 thiếu niên nam nữ bước ra sân, mỗi nhà một vị trí, đều mặc quần áo màu để phân định.
- Ha ha, Khôi Phúc, cảnh giới đã rất cao, thật sự muốn đánh với ngươi...


Càn Thiên Biên chiến ý vô cùng, cất tiếng. Khôi Phúc chỉ mỉm cười, đáp lại:
- Tam Hoàng Tử, nhất định sẽ có, người nhất định đừng nương tay!
- Ha ha ha, Khôi Phúc thiên tài Khôi gia sao?
Một thiếu niên hai mắt sáng quắc, hai hàng lông mày rậm, cực kì kiêu ngạo đi tới.


- Hạ Sán sao? Nghe chừng rất kiêu ngạo đây!
Khôi Phúc vẫn bình tĩnh nói.
Hạ Sán bẻ bẻ khớp hai ngón tay răng rắc, đoạn nói:
- Cầu trời đừng để ngươi gặp ta!
Hạ Sán thốt ra lời.
Càn Thiên Biên thấy Hạ Sán càng vui vẻ. Càng đến nhiều càng tốt. Càng mạnh hắn càng vui.
- Vào vị trí đi!!


Phong Thi nói một câu, đám thiếu niên tản ra, nhanh chóng vào vị trí của một gia tộc.
Phong Thi thân là Quốc Sư, xưa nay vô cùng liêm chính công bằng, không ai dị nghị chuyện gì cả.
- Tốt lắm, hiện tại bái lạy 3 lần, các ngươi chính thức được thần Sáng chứng kiến trưởng thành!


Đám thiếu niên đều gật đầu, tục lệ này bọn hắn cũng đã biết từ nhỏ. Không khí xung quanh vô cùng trang nghiêm, yên tĩnh vô cùng.
Phong Thi gật đầu, hơn 10 ngọn nến lớn tơ bằng cột nhà được thắp lên.
- Lần Thứ nhất!!
Phong Thi hô lên, đám thiếu niên đang định bái lạy.
- Khoan, còn ta nữa!!!!


Một tiếng hô to vang lên, mọi người đều giật mình, nhìn tới nơi phát ra tiếng hô to kia.
Phía cửa dưới đi vào, một con ngựa đang phi nhanh tới, lính canh ngay lập tức chặn lại, vụt, người trên lưng ngựa lập tức nhảy một cái, đạp zic zac hai phát vào tường, nhảy một cái xa rồi lặng lẽ tiếp đất..
Hắn đã tới!!!


Hoàng Minh đã về kịp!
- Là Lão đại!
Vũ mập mạp nhảy cẫng lên, thấy Hoàng Minh xuất hiện, hắn vui mừng vô cùng.
- Ồ, là Siêu Nhân ca ca!
Mọt giọng nói non nớt của tiểu hài tử vang lên, bên cạnh nàng là một mĩ phụ, nàng đang ngạc nhiên vô cùng.
- Phụ thân, tiểu tử kia tới rồi!


Hoàng Chấn Giang nhỏ giọng nói với Hoàng Thái.
Hoàng Thái gật đầu, nhìn ra giữa sân, một thiếu niên đang đứng. Không chỉ hắn, toàn bộ hàng nghìn người đều tập trung vào hắn. Chỉ thấy một thiếu niên cao mét 7. Mặt mũi khôi ngô, mắt cung mày kiếm, chỉ là, quần áo có chút kì quái cùng rách nát.


Hoàng Minh đứng ở đó, hắn lấy tay gãi gãi mũi. Không phải nhân vật chính thường đến muộn sao? Hay là hắn muộn quá rồi. Hoàng Minh tặc lưỡi.
- Tiểu tử, Ngươi ở đâu đến đây?
Phong Thi nghiêm nghị hỏi.


Hoàng Minh nhìn lão nhân này, hắn có cảm tưởng mình bị giám thị hỏi lí do vì sao tới thi muộn vậy.
- Ta là...
Hắn chưa kịp nói xong, bên kia Hoàng Thái đã đứng dậy nói:
- Hắn là thuộc Hoàng Gia, hôm trước có lịch lãm hôm nay về muộn, mong quốc sư châm chước cho, đa tạ Quốc sư, cảm ân bệ hạ.


Hoàng Thái nhanh chóng trình bày nhanh gọn!






Truyện liên quan