Chương 122: Mở ra nhiệm vụ
- Hoàng gia sao?
Phong Thi nhíu mày, nhìn Hoàng Minh một lát, đoạn gật đầu, việc này cũng có thêt chấp nhận.
- Đây là lần đầu và cũng là lần cuối, sẽ không có việc như này nữa. Các gia tộc nhớ lấy!
Phong Thi miệng nói, đoạn phẩy tay một cái.
Hoàng Minh còn chưa hiểu cái phẩy tay này là có ý gì. Không phải lão già kia nói vậy là đồng ý rồi sao?
Hoàng Minh còn ngơ ngác, Hoàng Tính đã chạy tới, đưa hắn bộ y phục, nói:
- Tiểu thiếu gia, mau mặc vào, phải đổi y phục mới có thể tham gia!
Hoàng Minh không biết là ai, chỉ nghe gọi hắn thiếu gia đoán là người Hoàng Gia, ôm lấy bộ y phục chạy vào trong nhanh chóng thay đổi.
2 phút sau, hắn đã có mặt. Chân tay mặt mũi đã sạch sẽ, mặc một bộ thanh sam. Màu xanh là đại diện cho Hoàng gia.
- Nhanh chóng lên!
Phong Thi nghiêm nghị nói. Hoàng Minh như con sóc vút một cái nhảy bay lên sân. Một vòng lộn khá đẹp mắt, làm bao thiếu nữ mê mẩn.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy đám người mặc quần áo thanh sam, đi nhanh tới, chả quen ai hết. Hắn đừng đấy, hờ hững. Đám thiếu niên nam nữ Hoàng gia cũng không biết hắn, bọn hắn là chưa nghĩ Hoàng Gia lại còn đệ tử hậu bối mà bọn hắn không quen đấy.
- Huynh đệ, ngươi là nhánh nào Hoàng gia vậy?
Một tên thiếu niên lấm lét lại gần Hoàng Minh hỏi nhỏ.
Hoàng Minh nhìn bộ mắt hắn, không cần hình sự vậy chứ!
- Ta là nhánh rất nhỏ, rất xa xôi!
Hoàng Minh cũng giả bộ rắm thối nói. - Ta biết ngay mà, bảo sao ta chưa nhìn thấy ngươi bao giờ, nãy pha nhảy kia rất đẹp, mấy nữa về dạy ta nhé!
Tên thiếu niên kia đắc chí nói.
Hoàng Minh chưa kịp gật đầu đã nghe được tiếng nói của Phong Thi.
- Lần thứ nhất!!
Phụp phụp phụp, tất cả hơn 100 thiếu niên nam nữ đều quỳ xuống vái lạy phía trên 10 cây nến cùng một biểu tượng hình tròn. Hoàng Minh vốn không muốn quỳ vái lạy, mợ chứ, thần quái quỷ gì, đám mê tín. Nhưng vốn mang tội đến muộn, hơn nữa đây cũng là quy củ, đại gia Hoàng Minh của chúng ta cũng phải nhịn nhục qua loa cái cho là có.
- Lần Thứ hai!!
- Lần thứ ba!!!
Khi đám thiếu niên vái xong lần thứ 3, biểu tưởng hình tròn bỗng sáng lên, ánh sáng chiếu xuống sân, phủ kín hơn trăm thiếu niên, Hoàng Minh còn đang há mồm ngạc nhiên sợ hãi, bên tai đã vang lên tiếng thống báo.
- Tinh tinh, Kích hoạt nhiệm vụ thi đấu.
Đệ nhất thiên tài Đế Quốc
Đánh bại tất cả các thiếu niên thiên tài trong lễ trưởng thành, đoạt vị trí quán quân.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Thưởng:
-Hộp kì bí ngẫu nhiên x1
- Đá tiến hóa x1
- Pokemon Bulbasaur x1
Nhiệm vụ thất bại.
Hạ 5 cấp bậc.
Hoàng Minh nghe thông báo có chút khoai tai. Roạt, cả người hắn được bao phủ một lớp ánh sáng kì lạ, hơn một phút mới biến mất!
- Tinh tinh, nhận được Chúc phúc của thần sáng, nhận được bạo kích 10% khi công kích.
Hoàng Minh bên tai lại vang tiếng thông báo, bạo kích, Hoàng Minh ngẩn tò te. Mợ nó, thần ch.ết tiệt này là có thật à???
Vừa lúc nãy ta còn mắng bọn hắn là mê tín. Hoàng Minh có chút không biết nói thế nào.
- Lễ Chúc Phúc thành công. Bắt đầu mở đại hội tỉ đấu.
Phong Thi ngay lập tức nói lớn. Khán đài vừa yên lặng còn cầu nguyện, nghe được câu nói này của Phong Thi bắt đầu sôi trào.
Hoàng Minh vẫn chưa rõ rốt cuộc cáu này là thế nào.
- Ê huynh đệ, cái tỉ đấu này là thế nào?
Hoàng Minh lại kéo tên thiếu niên lúc nãy lại, tên kia biết Hoàng Minh là nhánh nhỏ, cũng rất ra vẻ bắt đầu kể lể.
Hoàng Minh nghe một chút đã hiểu. Tỉ đấu này cũng rất đơn giản. Bốc thăm lấy số. Một vòng đấu loại lấy ra top 10. Vào trong đánh loại tiếp.
Tên thiếu niên kia còn đang lải nhải, Hoàng Minh đã bỏ đi. Hắn lóc cóc xếp hàng bốc số. 83. Hoàng Minh mở miếng giấy ra, ngay lập tức trên khán đài cao, tên của Hoàng Minh xuất hiện.
83 Hoàng Chấn Minh!
Hoàng Minh ngạc nhiên, vãi cứt thật, hắn vừa mở giấy thì trên kia đã có tên của hắn, đây là cái gì làm ra được tài vậy?
Hắn là Hoàng Chấn Minh sao?
Cuối cùng dãy khách quý, Quân Chấn Sơn đã nhíu mày, miệng hơi nhếch ý cười. Phía sau hắn là Quân Chấn Long. - Tiểu Nha đầu kia đâu rồi?
Quân Chấn Sơn hỏi.
- Đang ở nhà Tiểu tử kia!!
Quân Chấn Sơn lắc đầu, tiểu nha đầu này ở nhà thì ít, ở bên nhà kia thì nhiều.
- Mẫu thân, siêu nhân ca ca là người Hoàng gia, ca ca không phải người bình thường đâu.
Một nữ hài hai mắt ngập nước, tròn vo mắt nói. Mẫu thân nàng khẽ vuốt đầu, đoạn nhớ lại buổi hôm ấy có chút thấy may mắn.
- Phu Quân, thiếu niên kia chính là người đã cứu Uyên nhi!
Chân Mộc chỉ tay, nói với người trung niên bên cạnh. Trung niên dáng người hơi gầy, mặc bộ quần áo lông vằn. Hai mắt sắc lẻm.
- Ta thấy rồi, người Hoàng Gia sao?
Trung niên hơi ngẫm nghĩ gì đó, đoạn thì thầm vào tai Chân Mộc.
- Tam ca, ta đến rồi!
Tiểu Ngư Nhi mất một lúc lâu mới tìm được đám Chu Du, Kiều Phong.
- Làm tốt lắm Ngư Nhi!
Kiều phong giơ ngón tay khen ngợi.
- Không đâu, phải nói là tam ca liệu sự như thần, đệ chỉ đợi một chút là thấy lão đại tới..
Tiểu Ngư Nhi thẹn thùng.