Chương 99
Edit: NHY
Beta: Mạc Khinh Vũ
“Khuynh Khuynh, đợi lát nữa anh đưa em đi.”
Bữa sáng xong, Vân Khuynh mới vừa đứng lên chuẩn bị thu thập.
Tiết Cận Sâm thấp giọng một câu, tức khắc làm nàng dừng lại.
Vân Khuynh chuyển mắt nhìn người đàn ông phía trước hướng về mình mỉm cười, lập tức thanh tỉnh mà nhận thức đến —
Đây là một câu tuyên cáo, mà không phải hỏi han.
Đi thôi.
Nếu như vậy, cô gái nhỏ liền chỉ có thể cười cười, thanh thanh nói: “Được.”
Nửa giờ sau.
Dừng trước cổng đại học A, một chiếc Rolls-Royce màu đen an ổn đỗ.
Rất nhiều người lui tới, đều gửi đi ánh mắt nóng rát.
Đương nhiên, đây không chỉ bởi vì xe này giá trị xa xỉ — dù sao địa phương như Đế Đô này, người có quyền có thế tùy tiện vơ cũng được một đống.
Trường học cao cấp như đại học A, càng không thiếu học sinh gia cảnh xuất sắc.
Bất quá, nếu là siêu xe này còn đi kèm với mỹ nữ, có thể gây ra hiệu ứng khác nhau rất lớn.
Cô gái nhỏ cười cười đứng ở trước cửa xe. Mặc dù chỉ là một bóng dáng mảnh khảnh, dáng người yểu điệu này, tóc dài đến eo, vẫn như cũ hiện ra mười phần khí chất.
Tuyệt đối là mỹ nữ a!
Chẳng lẽ là tiểu học muội năm nay vừa tới nhập học?
Trước cổng trường, nhóm đàn anh đàn chị phụ trách tiếp đãi học sinh mới, trong lòng đều nôn nóng.
Nói không chừng, đây sẽ là người được chọn làm hoa hậu giảng đường năm nhất. Chính là, cô gái, em có thể xoay người nhanh lên không……
Đương nhiên, Vân Khuynh tất nhiên nghe không được nội tâm bạn cùng trường kêu gọi.
Lúc này, nàng đang bận cùng Tiết Cận Sâm từ biệt.
“Làm phiền anh, còn cố ý đưa em lại đây.”
“Kia…… em vào trường? Anh trên đường phải cẩn thận.”
Vân Khuynh mỉm cười, nhìn người đàn ông bên trong xe đã cởi bỏ đai an toàn, ánh mắt một mảnh chân thành.
Thấy thế, Tiết Cận Sâm không khỏi buồn cười trong lòng.
Con nhóc này.
Trên mặt quả thực chói lọi viết mấy cái chữ to “anh không cần cùng đi xuống”.
Hắn ngoéo một cái ngón tay, Vân Khuynh hiểu ý mà cúi xuống.
Giây tiếp theo.
Tiết Cận Sâm thấp thấp cười, ác liệt mà túm chặt mặt nàng, nhẹ búng cái trán.
“Anh trai đưa em đi vào không tốt sao? Ân? Ghét bỏ như vậy.”
Quả nhiên!
Vân Khuynh nội tâm rùng mình, tuyệt đối muốn đánh mất loại ý tưởng nguy hiểm này của hắn!
Chỉ là như bây giờ, nàng đều có thể cảm nhận được ánh nhìn nhiệt liệt từ bốn phương tám hướng tới.
Nếu là còn để vị anh trai tiện nghi này xuống xe đi một vòng, phỏng chừng càng kéo cừu hận.
Vì thế, nàng rũ mắt, mặt không đỏ tâm không loạn nói.
“Nào có ghét bỏ. Em là sợ anh quá loá mắt, kéo về phiền toái không cần thiết.”
Vân Khuynh vừa nói, cụp mắt, còn một bên trộm nghiêng ngắm biểu tình người đàn ông.
Tiết Cận Sâm thấp thấp mà cười.
“Em khen tặng thế này, không khỏi quá không có tâm.”
Nhưng mà, hắn vẫn là buông lỏng Vân Khuynh, tiếp theo, cúi người lấy ra một cái hộp đóng gói tinh mỹ.
“Tự mình chú ý.”
Vân Khuynh tiếp nhận đồ vật người đàn ông đưa qua, có chút hoảng hốt.
Này…… Rõ ràng là một cái hộp đồ ăn.
Cái nắp trong suốt, còn có thể rõ ràng nhìn đến đồ ăn bên trong tràn đầy, phong phú.
Nàng rũ mắt nhìn hắn, trong ánh mắt có chút ý vị không rõ.
Ánh mắt hắn liếc qua gương mặt nàng ửng đỏ, chỉ nói nhẹ.
“Sợ em ở trường ăn không quen.”
Hưu ~ một mũi tên trúng tim.
…… Khụ.
Bị nuôi dưỡng gì đó, quả thực quá hạnh phúc.
Từ lúc bắt đầu không thích ứng, đến bây giờ sa đọa, thời gian qua thật mau.
“Cám ơn anh.”
Vân Khuynh tiếp nhận hộp đồ ăn, rốt cuộc đứng thẳng dậy, hướng Tiết Cận Sâm lộ ra tươi sáng tươi cười.
Một khắc kia, ánh mặt trời chiếu vào trên má nàng, nhuộm đẫm ra hình dáng tú mĩ, dung sắc rực rỡ —
Đốt sáng lên không gian âm u bên trong xe. Cũng…… thẳng tắp mà đâm vào trong lòng người đàn ông.
Mà trước khi hắn kịp phản ứng, cô gái vẫy vẫy tay, liền xoay người tiêu sái rời đi.
Chỉ để lại một mình Tiết Cận Sâm, dựa vào bên trong xe, thần sắc đen tối không rõ.
Mà Vân Khuynh vừa đi vào cổng trường, lúc này lại lâm vào trong xấu hổ.
“Học muội, em là sinh viên khoa nào? Cùng đàn chị đi thôi.”
“Cùng tôi đi mới đúng! Hội học sinh chúng tôi năm nay quản lý phần đăng ký cho học sinh mới, đoàn ủy các cậu xem náo nhiệt gì?”
“Ha hả. Phòng cháy phòng trộm phòng học trưởng, tiểu học muội xinh đẹp như vậy, sao có thể giao cho cậu?”
“Học muội, có muốn tham gia câu lạc bộ hài kịch của bọn anh hay không?”
Một đám sinh viên năm hai tiếp đãi học sinh mới nhìn Vân Khuynh trước mắt, thần sắc đều là tràn đầy nhiệt tình.
Ngao.
Thật là mỹ nữ, hơn nữa vẫn là loại hình khó gặp —
Ngũ quan tinh xảo, gương mặt lắng đọng lại một cỗ khí thanh nhã xuất trần, nhưng trên má hãy còn mang theo vài phần mập mạp của trẻ con, lại làm nàng có vẻ tươi đẹp lên.
Ngay cả dáng người cũng là vô hạn tốt đẹp…… Một bộ váy xanh lam phiêu phiêu, phác hoạ ra dáng người mạn diệu.
Ngao ngao ngao, quả nhiên là học sinh mới, quả thực là thanh xuân vô địch!
Nhóm đàn anh đàn chị hoa si nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, liền thấy “Tiểu học muội” hình như có chút cay chát mà cười cười.
“Ngượng ngùng…… Trên thực tế, chị cũng không phải học sinh mới.”
Thế nhưng ngay đến thanh âm cũng êm tai như vậy …… Ừ?
Từ từ!?
Không phải học sinh mới?!
Vài người trừng lớn mắt, đang muốn hoài nghi mình là nghe lầm, liền nghe đối phương lại bồi thêm một câu.
“Hơn nữa, học kỳ này, chị đã là năm tư rồi.”
Vân Khuynh môi đỏ câu lên, nhìn mấy người đã dại ra, nghịch ngợm cười cười.
“Học đệ học muội.”
Cuối cùng nàng cho một cái bạo kích, chớp chớp mắt, bước đi nhẹ nhàng mà xoay người rời đi —
Lại không lưu ý đến, phía góc có vài ánh sáng nhạt, chợt lóe lên.
Hơn mười phút sau.
Vân Khuynh rốt cuộc theo ký ức của nguyên chủ tìm được địa điểm học, trong phòng học rộng lớn, đã có không ít học sinh.
Tuy đã năm tư, nhưng bài chuyên ngành ở đại học A, lại vẫn không ít.
Mà trong đám người, Vân Khuynh liếc mắt một cái liền nhìn tới Hạ Hiểu Hiểu đang cúi đầu, cười khẽ, lập tức hướng về phía cô mà đi qua.
Hạ Hiểu Hiểu cầm di động, lướt diễn đàn mà lướt đến thật high.
Liền nghe được giọng nữ thanh nhã quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
“Mau đi học, bạn học, cậu đang làm gì vậy?”
Rõ ràng là khuê mật Lục Vân Khuynh sao!
Hạ Hiểu Hiểu vạn phần bình tĩnh, một bên bấm vào tiêu đề “Tân sinh hoa hậu giảng đường kinh diễm”, một bên ngẩng đầu.
“Vân Khuynh, mau tới đây xem xinh đẹp tiểu học…… Đờ mờ!”
“Cậu, cậu, cậu!!!”
Nháy mắt cô nhìn thấy Vân Khuynh, lại ức chế không được mà kêu ra tiếng.
Tức khắc, ánh mắt toàn bộ phòng học đều bị hấp dẫn lại đây.
Vân Khuynh nghiêng đầu, mỉm cười mà nhìn bạn tốt: “Như thế nào? Không quen biết sao?”
Giây tiếp theo.
Hạ Hiểu Hiểu lại đột nhiên nhào vào trong lồng ngực nàng, tru lên.
“Nữ thần của tui a a a! Nữ thần thời cấp 3, rốt cuộc đã trở lại!”
“Ông trời a, nhân sinh đều viên mãn……” Đến cuối cùng, thậm chí khoa trương mà giả vờ khóc lớn.
Vân Khuynh có chút dở khóc dở cười mà đẩy đẩy đối phương.
“Được rồi, tất cả mọi người đều nhìn kìa. Hiểu Hiểu nữ vương, hình tượng của cậu đâu?”
Hạ Hiểu Hiểu lại ôm chặt nàng.
“Hình tượng là cái gì.”
“Cậu cuối cùng nghĩ thông suốt, hóa ra nghỉ hè không để ý tới tớ, là mờ ám thực hiện kế hoạch lớn à.”
Nghe vậy, Vân Khuynh cũng vỗ vỗ vai cái nữ hài tử đáng yêu này, trấn an nói.
“Trước kia là tớ làm cậu lo lắng.”
“Hừ, biết là tốt.”
Hai nữ sinh đùa giỡn qua lại một lúc, lại có người thử lại gần đây.
“Hiểu Hiểu, đây là em gái bạn?”
“A?” Hạ Hiểu Hiểu từ trong lồng ngực Vân Khuynh chui ra, có chút sửng sốt.
Lại nghe thấy vấn đề mà bạn học nam hình như có chút ngượng ngập nói.
“Đúng vậy, vừa rồi ở diễn đàn trường nhìn đến, không nghĩ tới lại gặp được người thật. Là tiểu học muội năm nhất đi?”
!
Hạ Hiểu Hiểu nhạy bén mà cầm di động lên, liền nhìn đến trang mới vừa mở ra “Tân sinh hoa hậu giảng đường”, ảnh chụp bạn tốt chói lọi!
Giây tiếp theo, cô không khỏi cười ha hả.
“Ha ha ha! Học muội? Đờ mờ, cậu quả thực là nghịch ngợm! Ha ha ha ha ha!”
Mà Vân Khuynh cũng nhìn thấy nội dung, chỉ có thể xấu hổ nhìn về phía bạn học không hiểu ra sao nói.
“…… Lớp trưởng, mình là Lục Vân Khuynh.”
Cùng thời khắc đó.
Phòng học cách đây một bức tường, là lớp sinh viên khoa triết học năm 4.
Nữ sinh trang điểm tinh xảo cầm di động, một bên hờn dỗi làm nũng với người đàn ông ở đầu kia, vừa đi vào phòng học.
“…… Bắc ca, yêu anh.”
Một câu cuối cùng xong, cô ta mang lên bộ dáng vân đạm phong khinh, ở trong ánh mắt ngầm có ý cực kỳ hâm mộ của mấy bạn cùng phòng ngồi xuống.
“Mộng Huyên, tối hôm qua cậu không trở về, lại cùng bạn trai đi ra ngoài?”
Một bạn cùng phòng bát quái nói, nhớ tới bạn trai Vương Mộng Huyên cao phú soái, không khỏi cảm thán.
“Đúng vậy.”
Vương Mộng Huyên che miệng ngượng ngùng mà cười cười: “Đừng nói về tớ nữa, các cậu vừa mới thảo luận chuyện gì vậy?”
“Là đang nói về hoa hậu giảng đường mới đó!”
Một bạn cùng phòng khác lấy ra di động: “Cậu xem này, nghe nói là tiểu học muội năm nay.”
“Lại nói tiếp, phong cách đối phương cùng cậu có chút tương tự thì phải?”
“Hửm?”
Vương Mộng Huyên không quá để ý mà liếc mắt một cái.
Nhưng mà, thời khắc cô ta thấy rõ màn hình đó, tươi cười thoáng chốc đọng lại —