Chương 100
Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Một giây tiếp theo.
Vương Mộng Huyên thậm chí thất thố đoạt lấy điện thoại di động.
Cái gì mà tiểu học muội!?
Đây… Đây rõ ràng là Lục Vân Khuynh!
Làm sao có thể? Cô ta đã sớm biến dạng rồi mà?!
Rõ ràng trước kỳ nghỉ hè, vẫn là bộ dáng xấu xí mập mạp…
Chỉ ngắn ngủi vài tháng, Lục Vân Khuynh đã gầy trở lại?!
“Mộng Huyên, cậu sao thế?”
Mấy nữ sinh đứng một bên thấy “bạn cùng phòng nữ thần” luôn luôn bình tĩnh của mình lộ ra thần sắc này, không khỏi quan tâm hỏi.
Cuối cùng, Vương Mộng Huyên để điện thoại di động xuống, cười một tiếng che giấu.
“Tớ… không có chuyện gì.”
Chẳng qua, giọng nói khẽ run cùng sắc mặt trắng xanh, căn bản không thuyết phục nổi người khác.
“Cậu không phải là sợ tiểu học muội đoạt mất vị trí hoa khôi đại học A của cậu đấy chứ?”
Một nữ sinh nhạo báng chọc một câu.
“Tớ thấy người này có tám chín phần là phẫu thuật thẩm mỹ quá liều, làm sao có thể so được với nữ thần Mộng Huyên của chúng ta chứ?”
“Nói chí phải.” Một nữ sinh khác phụ họa, lại bắt đầu vòng vo đề tài.
“Mộng Huyên, hai ngày trước cậu nói bạn trai cậu tổ chức tiệc tùng gì đó, có thể mang bạn học theo không vậy?”
“Cái này á.”
Vương Mộng Huyên nhìn hai người kia bộ dáng nịnh hót, không khỏi tìm về mấy phần tự tin.
Không sai.
Cứ xem như Lục Vân Khuynh đẹp như cũ thì thế nào?
Bây giờ, mình đã ngồi vững ngai vàng hoa khôi trường 3 năm, lại câu được rùa vàng, sớm đã ném cô ta xa không biết mấy con phố.
Xí, học giỏi thì đã làm sao?
Chỉ bằng đồ ngốc bạch ngọt không ăn khói lửa trần gian Lục Vân Khuynh, chắc cũng chỉ bị mấy công tử ca vui đùa một chút thôi.
Suy nghĩ, Vương Mộng Huyên cúi thấp đầu, ngượng ngùng nhỏ nhẹ nói: “Tớ phải hỏi anh Bắc đã…”
Một bên.
Nữ sinh duy nhất không lên tiếng im lặng thu điện thoại di động về, âm thầm bĩu môi.
Xì.
Bảo cô đánh giá, thì người ta rõ ràng đẹp hơn so với Vương Mộng Huyên.
“Đinh đinh ——” Tiếng chuông tan học vang lên.
Một bạn học đã chạy tới gần cửa đột nhiên kêu một tiếng: “Vương Mộng Huyên, có người tìm!”
Vương Mộng Huyên tâm thần bất định ngẩng đầu lên ——
Thì thấy Vân Khuynh dựa vào cửa, hướng mình cười nhẹ.
Mấy phút sau.
Trong ánh mắt bát quái của mọi người, hai người tới vườn hoa sau giảng đường.
“Cô tìm tôi làm gì?!”
Vừa mới đứng lại, Vân Khuynh còn chưa mở miệng, Vương Mộng Huyên đã kích động kêu ra tiếng.
Cô ta không thể tin nhìn người đối diện.
Cho dù mấy tiếng học vừa rồi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù đã sớm nhìn thấy ảnh chụp gần đây của đối phương…
Nhưng khi thấy người thật, trí nhớ bị đè nén ùn ùn dâng lên ——
Tựa như trở về thời học cấp 2, vô luận mình cố gắng ra sao, ánh mắt của tất cả mọi người, đều đặt trên người cô ta nhiều hơn…
Bây giờ, Lục Vân Khuynh gầy trở lại, chính là vì cướp đi hạnh phúc mình khó có được!
Vương Mộng Huyên nhìn chằm chằm Vân Khuynh, trong mắt là hận ý hóa thành kim loại thực chất.
Mà Vân Khuynh nhìn vị “khí vận chi nữ” này, chỉ cảm thấy ——
Cô gái này có bệnh.
Nàng có thể đoán được đại khái đối phương đang nghĩ gì, đơn giản là tự não bổ đoạn quá khứ bị chèn ép thảm thương.
Nhưng rõ ràng, nguyên chủ trước giờ chưa từng cố ý nhằm vào ai, chẳng qua ưu tú hơn Vương Mộng Huyên, nên bị coi là có tội.
Mà Vương Mộng Huyên một mặt lấy “đánh bại” cô làm mục tiêu, một mặt lại bắt chước cô đủ kiểu…
Trong trí nhớ của nguyên chủ không tồn tại một người tên Vương Mộng Huyên, hôm nay gặp mặt, Vân Khuynh mới phát hiện ——
Vương Mộng Huyên căn bản là đang mô phỏng cách ăn mặc của “Lục Vân Khuynh”.
… Khụ.
Dĩ nhiên, là tham khảo hình tượng xinh đẹp lúc gầy của cô.
Vì vậy, Vân Khuynh cong môi lên, cố ý trưng ra nụ cười thương hiệu hồi cấp 2 của nguyên chủ.
Quả nhiên, Vương Mộng Huyên vừa trông thấy liền trắng mặt.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì…”
“Tôi không phải đã nói rồi à? Học kỳ mới gặp.”
Vân Khuynh cười yếu ớt tới gần cô ta, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được gọi: “Chỉ Tiêm Y Mộng sama.”
Vương Mộng Huyên dừng lại.
Bị bắt tại trận, trong lòng cô ta hạ quyết tâm, dứt khoát xuống ngựa.
“Là tôi, vậy thì sao?”
Cô ta cắn môi, âm thanh nhát gan nói: “Cho dù cô có thay đổi, anh Bắc cũng không tiếp tục với cô đâu.”
“Có lẽ trong mắt người đời, là chúng tôi nợ cô.”
Vương Mộng Huyên quật cường nâng mắt lên, mặt đầy chính khí lẫm liệt: “Trong tình yêu, không có đúng sai.”
“Bốp bốp bốp.”
Cô ta đang kích động, lại thấy Vân Khuynh vỗ tay, cười như không cười nhìn sang.
“Lời kịch thật đặc sắc.”
Vân Khuynh dùng giọng điệu thán phục đánh giá, cười lạnh ra tiếng.
“Cô yên tâm, từ trước đến nay tôi không có thói quen nhai lại cỏ. Nhưng, tôi cũng chỉ là người bình thường.”
Nàng cười một tiếng, cố ý hung ác nói: “Các người năm lần bảy lượt hại tôi, còn muốn toàn thân rút lui? Nghĩ hay nhỉ.”
Bị chặn một câu như vậy, Vương Mộng Huyên đột nhiên cả kinh.
Giây tiếp theo, cô ta căm hận thốt: “Lục Vân Khuynh!”
“Cô trước đó quả nhiên đang giả vờ! Cái gì mà vân đạm phong khinh, cái gì mà cho tới giờ không đối đầu với tôi…”
Vân Khuynh nheo mắt lại, thờ ơ nhìn cô ta một cái, giống như nhìn một trò hề.
“Cô… Chờ đó!”
Vương Mộng Huyên không chịu nổi lui về sau một bước: “Lần này, tôi tuyệt đối không thua!”
Nói xong, quay người, vội vội vàng vàng chạy mất.
Tại chỗ.
Vân Khuynh nhìn bóng lưng vội vã kia, bỗng cười nhẹ ra tiếng.
Vừa rồi, nàng dĩ nhiên cố ý ——
Thực ra, nếu bây giờ tiến thêm một bước đưa chứng cứ ra, gây nên sóng gió “tiểu tam” tại đại học A, là có thể khiến đối phương bị dư luận áp chế.
Chẳng qua, vẫn chưa đủ.
Dẫu sao mình hoàn toàn không có tin tức thế giới này, đối với tình huống hiện tại của “Giang Sơn Bắc Vọng” không biết gì cả.
Không ép “khí vận chi nữ” chủ động ra tay, sao có thể thu thập hai người này gọn lẹ được chứ?
Để cho đám cực phẩm này đắc ý chút. Bay càng cao… ngã càng thảm.
Ngoài ra, Vân Khuynh có thể nhìn ra ——
Chỉ cần “Lục Vân Khuynh” sống tốt, Vương Mộng Huyên đã ở trong trạng thái không ổn.
Ha.
Lại nói, vừa mới “phách lối ác độc” đả kích đối phương xong…
Cảm giác không tệ chút nào.
Cuối cùng, hàng mi dài của Vân Khuynh khẽ run, đột nhiên hướng góc vườn nhìn một cái, rồi cười khẽ rời khỏi vườn hoa.
Mấy phút sau.
Hai bóng người lóe ra từ bụi cây.
“Bản chủ (*).” Nam sinh mặt non nớt hô lên, co quắp nói.
(*) Bản chủ: chủ một tờ báo.
“Thế giới sau khi bỏ ngụy trang của người đẹp, thật đáng sợ.”
Lại bị nữ sinh bên cạnh cốc đầu một cái: “Im miệng!”
Ánh mắt cô lóe lên lẩm bẩm nói.
“Không nghĩ tới nha, không nghĩ tới. Chúng ta đuổi theo hoa khôi mới nổi của trường, còn đuổi được ra một tin bát quái lớn.”
“A?” Nam sinh kia kinh ngạc nói: “Nhưng nếu đối phương không phải học sinh mới thì sao?”
“Đần!” Nữ sinh kia hận sắt không thành thép mắng cậu ta một câu: “Không phải học sinh mới thì thế nào?”
“Trở về vẫn có thể phát động “bỏ phiếu hoa khôi trường” lần nữa như thường. Hơn nữa còn có thể tạo ra trận bão nữa đó.”
Nhưng mà…
Mỹ nữ vừa rồi hình như sớm phát hiện ra họ rồi thì phải?
Suy nghĩ của chủ tờ báo BBS vườn trường bay lung tung.
Xùy.
Chẳng qua là tiện cho đàn chị xinh đẹp ngang ngược giương nòng súng thôi, cũng không có gì cả mà.
Hơn nữa, giọng nói của đàn chị đúng là hay hết chỗ che, giống nữ thần CV mà cô thích quá đi hự hự ≧▽≦
*
Buổi chiều.
Vương Mộng Huyên và “Giang Sơn Bắc Vọng” ước định gặp mặt ở một nhà hàng cao cấp ——
“Giang Sơn Bắc Vọng” vốn tên là Kiều Bắc Vọng, tướng mạo anh tuấn, ra tay hào phóng.
Trong mắt Vương Mộng Huyên, chính là loại đẹp trai nhà giàu.
Ban đầu, cô ta vô tình phát hiện Lục Vân Khuynh là một đại thần trong giới võng phối, sau lại phát hiện đôi phương kết giao với một người bạn trai thế này.
Chỉ hận ông trời bất công.
Cũng may…
Hôm nay, người đàn ông này đã thành vật trong túi mình.
Vương Mộng Huyên cười ngọt ngào, ẩn chứa tình ý.
“Thế nào?”
Kiều Bắc Vọng nở nụ cười đẹp trai, trong bụng cũng hài lòng vô cùng.
Bộ dáng nhẹ nhàng khéo léo, luôn là thứ hắn ta thích nhất.
Vương Mộng Huyên rủ mi mắt: “Anh Bắc, Tình yêu Socola vẫn thu âm tiếp chứ?”
“Ừ.”
Kiều Bắc Vọng ôn hòa nói: “Sao thế?”
Chỉ thấy cô gái nhỏ mềm mại nâng mắt, nói nhỏ.
“Em, em nghĩ đến đây là vở kịch anh với Vân Xuất Tụ hợp tác, liền…”
Vương Mộng Huyên vừa nói, thút thít một tiếng, làm ổ trong ngực người đàn ông: “Thật xin lỗi, là do em ích kỷ.”
Kiều Bắc Vọng an ủi bạn gái, trong bụng cũng không thoải mái ——
Hợp tác diễn vai tình nhân với “Vân Xuất Tụ” xấu xí kia, đúng là làm người ta muốn ói.
“Không sao.” Hắn nhíu mày lại, suy nghĩ một hồi.
“Anh có biện pháp. Vân Xuất Tụ tính là gì? Mộng Huyên em mới là vai chính trong lòng anh.”