Chương 1: Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
- Đồ thần kinh!
Một vị cô nương hào hoa phong nhã hất ống tay áo lên, tỏa ra một cỗ mùi hương thơm ngát, giận dỗi leo lên xe ngựa đi khỏi.


- Không phải, rõ ràng là do tư chất của nàng không đạt đến tiêu chuẩn nhập môn của Bất Hủ Tông chúng ta, sao lại đổ là do ta có bệnh được chứ?
Ôn Bình bất đắc dĩ giơ hai tay lên, nhìn một lượt tất cả những người xung quanh, muốn tìm kiếm một ánh mắt đồng tình từ họ.
Quái!!!!


Một cái cũng không có.
Trái lại, những người xung quanh còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, cứ như đang nhìn một thằng ngốc.
- Ôn tông chủ, Bất Hủ Tông của các ngươi ngay cả tông môn nhất tinh cũng không phải, vậy mà còn si tâm vọng tưởng à?


- Mười lăm tuổi, Luyện thể ngũ trọng, loại thiên tài này, ngay cả tông môn tam tinh cũng muốn đoạt, làm gì đến phiên Bất Hủ Tông các ngươi?
- Ta thấy là người bị hồ đồ mất rồi.


- Đi thôi, chúng ta đổi nơi khác, hắn không nhìn trúng chúng ta hả? Hừ, chúng ta còn chưa nhìn trúng Bất Hủ Tông của hắn đây này! - Một tiểu thiếu niên bảy tuổi đang căn mứt quả hừ lạnh một tiếng, quăng cho Ôn Bình ánh mắt khinh bỉ.
Rột!!! - Tiểu thiếu niên hít nhanh nước mũi sắp chảy xuống miệng.


Mọi người nghị luận vài câu rồi lập tức giải tán.
“Cái tên oắt kia, ngươi tới đây, ta cam đoan không đánh ch.ết ngươi! Ngươi cai sữa chưa hả? Dám cười nhạo ta?”
Ôn Bình đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt có hơi lúng túng.


available on google playdownload on app store


Sau khi tất cả mọi người rời khỏi bàn ghi danh, Ôn Bình chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trên, thở dài một tiếng.
Trời ạ!
Chẳng lẽ có hệ thống mà ta cũng không vùng dậy nổi sao?
Hệ thống, ngươi là thứ hố cha, vì cái gì lại thiết lập loại tiêu chuẩn như vậy?


Khởi đầu tu luyện là Luyện Thể, thông thường, phải đến 10 tuổi mới có thể đạt tới nhất trọng. Ngoại trừ một số thiên tài cực hiếm hoi được định sẵn là người tu hành, người bình thường muốn tăng lên đến cảnh giới ngũ trọng cần ít nhất là 10 năm.


Thế nên, người 15 tuổi có thể đạt đến cảnh giới Luyện thể ngũ trọng tuyệt đối được xem là thiên tài trong thiên tài.
Một khi thanh danh của hắn lan truyền, tông môn nhị tinh, tam tinh đều sẽ đến bái phỏng.


Ấy vậy mà… Vì sao một tông môn nhất tinh, còn chưa được tính là môn phái nhỏ, lại có tiêu chuẩn nhập môn cao như vậy?
Chuyện này… hẳn là phải nhắc lại chuyện xảy ra vào buổi chiều của một tuần trước.
-----


Như mọi ngày, Ôn Bình đứng ở thềm đá dưới chân núi, vẫy tay, ánh mắt vô thần nhìn sang bên kia đường.
Phía sau hắn là Bất Hủ Tông kiếm bia, chế tạo từ đá kim cương, cao năm mét, rộng một thước, mũi kiếm chỉa thẳng lên trời, trên thanh kiếm có khắc ba chữ: Bất Hủ Tông.


Tổ sư khai tông của Bất Hủ Tông cũng chính là ông nội của Ôn Bình tự tay viết xuống. Có thể lưu lại dấu vết trên đá kim cương thì nhất định phải đạt đến cảnh giới luyện thể siêu việt. Cho dù là cảnh giới cao nhất - Luyện thể thập tam trọng - cũng không có cách nào làm tổn thương đến đá kim cương.


Người đạt đến loại cảnh giới này, phóng mắt khắp thiên hạ, không ai không phải là bá chủ một phương.


Bất Hủ Tông, chỉ vẻn vẹn ba chữ, tuy ít, nhưng khí thế to lớn, lập luận sắc sảo. Năm đó, ngay cả Thương Ngô thành thành chủ dưới núi cũng phải tự mình đến bái tế, mỗi ngày, số người tìm đến đâu chỉ có vạn người.


Hiện tại thì sao? Ôn Bình chỉ có thể đứng trước nó, nói với người khác câu tạm biệt.
- Tạm biệt!
Một tiếng “Tạm biệt” tiễn đi mười đệ tử cuối cùng của Bất Hủ Tông.
Kể từ hôm nay…


Một cái Bất Hủ Tông từng là tông môn nhị tinh, đứng sừng sững tại phương viên mấy trăm dặm, giờ chỉ còn lại mình hắn, một vị tông chủ 18 tuổi, cùng với một lão tạp dịch gọi là Vương Bá, à, còn có thêm một con chó săn nữa… Hơ hơ!!!
Bất Hủ Tông chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.


Đúng lúc này, bên tai vang lên một âm thanh.
- Đang kích hoạt… Hệ thống siêu cấp tông môn.
Là âm thanh điện tử không có chút tình cảm nào.
Ôn Bình cả kinh, xoay người tìm kiếm trong bụi cỏ gần đó.
- Đi ra!
- Ai ở chỗ đó?


- Kí chủ, đừng tìm, ta ở trong đầu ngươi, trừ phi ngươi bằng lòng bổ đầu ra, nếu như không, ngươi có tìm đến ch.ết cũng không thấy ta.
- Ngươi là ai?
- Ta không phải người… Cũng không có sinh mệnh, nhưng ta chính là người đồng hành trong số mệnh của ngươi: Hệ thống siêu cấp tông môn.


- Hệ thống siêu cấp tông môn?
- Đúng.
Kế đó, một cái giao diện xuất hiện.
Ôn Bình.
Giới tính: Nam.
Cảnh giới: Luyện Thể thất trọng.
Tông môn Tinh cấp: Không.


Hệ thống siêu cấp tông môn: Thành lập một tông môn cần có đạo sư cường đại, đệ tử ưu tú, quan trọng hơn chính là các nguồn lực dùng để đào tạo đệ tử và hấp dẫn lão sư. Bổn hệ thống được thiết kế đặc biệt để cung cấp cho kí chủ những tài nguyên độc đáo này, từ thứ thấp nhất như quả tạ, cho đến những thứ cao cấp như không gian truyền tống trận, cái gì cần có đều sẽ có, chỉ vì gầy dựng một tông môn siêu cấp độc nhất vô nhị.


Ôn Bình không xem kỹ phần thông tin cá nhân của mình, mà lại dán mắt vào phần giải thích về hệ thống tông môn.
Nó có thể trợ giúp mình vùng dậy?
Có thể khiến cho Bất Hủ Tông khởi tử hồi sinh?
Không đợi Ôn Bình mở miệng lần nữa, âm thanh hệ thống đã vang lên:


- Cân nhắc đến tình huống hiện tại của Kí Chủ, muốn trọng chấn Bất Hủ Tông quả thực là rất khó, cho nên, nhiệm vụ phúc lợi đầu tiên được ban ra.
Nhiệm vụ chính tuyến: Cải tạo đại điện.


Đại điện là bộ mặt của tông môn, là nơi các trưởng bối xử lý việc công, đương nhiên không thế quá mức cũ nát, cần phải tạo được hiệu ứng rung động nhất định, dùng để hiển lộ khí thế của tông môn.
Lần cải tạo thứ nhất: Miễn phí.
Thời gian cải tạo: 10 giờ.


Phần thưởng hoàn thành: 3 lần trọng lực trường.
...
Miễn phí cải tạo đại điện, phúc lợi cũng không tệ lắm.


Từ một năm trước, sau khi gần phân nửa đại điện bị các cường giả từ bên ngoài đến đập phá, Ôn Bình đã không bước chân qua đó suốt một thời gian dài. Bất quá, hắn vẫn lờ mờ nhớ được cảnh tượng đổ nát ở đó. Trưởng lão tông môn đã nhiều lần đề cập với hắn về việc tu sửa đại điện, nhưng đều bị hắn bác bỏ.


Không vì cái gì khác, chỉ một chữ “Tiền” mà thôi.
Phụ thân qua đời, trong tay lại không có tiền, cho nên hắn cũng không quá đặt nặng vấn đề trọng chấn Bất Hủ Tông.


Bất quá, nhờ trời ban phước, tặng cho hắn một cái hệ thống siêu cấp tông môn, vậy thì việc trọng chấn Bất Hủ Tông chắc chắn phải làm. Không vì chính bản thân hắn có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác, đường đường chính chính làm người, cũng không phải vì có thể ăn ngon ngủ kỹ, mà là vì… Hắn nghiện làm chưởng môn.


Lúc trước, phụ thân của hắn chỉ nói một câu mà hơn vạn người phải quỳ lạy, đi đến đâu cũng đều đông một tiếng “Ôn tông chủ”, tây một tiếng “Ôn tông chủ”. Có một vài tộc trưởng của các gia tộc lớn còn chủ động đưa nữ nhi xinh đẹp của mình đến làm đồ đệ cho ông ấy…


Ngẫm lại cảm thấy… Thật tuyệt!
- Đi thôi, về nhà!
Đưa mắt nhìn 10 người cuối cùng rời khỏi Vân Lam Sơn, Ôn Bình quay người, bước lên thềm đá.


Mới đi được một nửa thì hắn thấy Vương Bá mặt mày nhăn nhó chạy về phía mình, lão cẩn thận bước xuống từng bậc thang, trong tay còn nắm cây chổi, bên cạnh là một con chó săn Cáp Cáp cao hơn nửa người.
Vương Bá hô:


- Tông chủ, đại sự không ổn, vừa rồi chủ điện bỗng nhiên bị một cỗ sương trắng bao lấy, hơn nữa, bên trong còn vọng ra rất nhiều âm thanh kỳ quái! Rất có thể là có yêu quái xâm nhập Bất Hủ Tông của chúng ta!
Ôn Bình ngây ra một lúc, sau đó vội vàng chạy về phía chủ điện.
Yêu?


Không thể nào, Bất Hủ Tông sao lại có yêu được?
Chạy đến quảng trường, nhìn ra xa hơn trăm mét, bên ngoài chủ điện bị bao vây bởi một làn sương trắng, không hề tầm thường chút nào.


Nói là sương mù lại chẳng phải là sương mù, bởi vì thần thức của hắn không cách nào xâm nhập được.
Bất quá, sau khi đi vào, Ôn Bình đã bình tĩnh trở lại. Trong làn sương trắng xuất hiện một cái thông báo đặc biệt làm người khác chú ý.
Thời gian cải tạo còn lại: 9 giờ 55 phút.






Truyện liên quan