Chương 2: Trọng lực trường tăng gấp 9 lần
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
- Vương Bá, không có gì đâu, chắc là trên núi ẩm ướt quá thôi.
Ôn Bình không giải thích nhiều, bước từng bước về phía chủ điện.
Bỏ lại một mình Vương Bá đứng đó, mất cả buổi mới hoàn hồn.
Hóa ra là vậy.
Sự thật đơn giản như vậy luôn!
Khó trách mấy ngày nay, bộ xương già này của mình bắt đầu đau ê ẩm.
Không ngờ là Vân Lam Sơn lại ẩm ướt nặng như vậy.
Xoa xoa đầu gối của mình, Vương Bá ném cái chổi cho con chó săn kế bên:
- Đại Hoàng, giữ lấy, ta già rồi, Bất Hủ Tông cũng không còn, ta nên đối tốt hơn với mình một chút.
Gâu!
Đại Hoàng há miệng ngặm lấy cái chổi, lẽo đẽo chạy theo sau Vương lão đầu.
Đúng lúc này, Ôn Bình quay đầu liếc nhìn cái lưng còng của Vương đại thúc, ông chỉ là một người bình thường, cả đời làm tạp dịch ở Bất Hủ Tông:
- Vương Bá, ngươi còn có thân thích sao?
Vương Bá thoáng sửng sốt, dường như không nghe thấy, vài giây sau, ông hỏi lại:
- À? Còn có cái gì?
- Ta nói ngươi có thân thích không? Người ở Bất Hủ Tông đều đã đi sạch, hay là ông cũng xuống núi dưỡng lão đi! - Ôn Bình không chút do dự thuật lại lời vừa rồi, thuận tiện giải thích kỹ hơn một chút.
Cả đời Vương Bá đều làm tạp vụ ở Bất Hủ Tông, chưa bao giờ rời núi.
Dù đối với Bất Hủ Tông không có công lao thì cũng có khổ lao. Ông nay cũng đã chín mươi bảy rồi, có thể sống thêm vài năm nữa hay không cũng khó nói. Nếu cứ tiếp tục giữ Vương Bá ở lại cái nơi cây đổ đàn khỉ tan này thì cũng quá ủy khuất cho ông ấy.
Thôi thì để ông ấy xuống núi an dưỡng tuổi già, rời xa chốn tu hành lắm thị phi này mới là lựa chọn tốt nhất.
- Đã bao nhiêu năm không về rồi, giờ ta làm gì có nơi nào để đi?
Nói xong, Vương Bá vỗ vỗ đầu Đại Hoàng.
Đại Hoàng “uông uông” kêu hai tiếng, nhưng vì đang phải gặm cây chổi, nên chỉ có thể ú a ú ớ, nó đành giơ một cái chân về phía Vương Bá.
- Haha, thật ngoan!
Ô ô…
Đại Hoàng ghét bỏ gục đầu xuống, nhổ cái chổi trong miệng ra, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Ôn Bình nhìn một già một trẻ, một người một chó, trong lòng đột nhiên có hơi xúc động, có cảm giác chua xót không nói nên lời.
Được rồi, cứ để cho Vương Bá ở lại cùng hắn vậy…
Lúc trước, phụ thân còn ở đây, tôn ti khác biệt, nhưng giờ lão nhân gia cũng đã đi rồi, hắn trở thành đương gia, ngày sau cứ xem Vương Bá là người thân của mình, an bài cho ông ấy một cuộc sống an nhàn lúc tuổi về chiều. Mấy cái như trưởng lão, hộ pháp gì gì đó, sau khi phụ thân hắn ngã xuống, bọn họ đã rời khỏi Bất Hủ Tông, hắn nhớ kỹ, về sau gặp lại, chỉ có thể là địch nhân mà thôi.
Hôm nay, các ngươi hờ hững Bất Hủ Tông, ngày sau, các ngươi muốn bước vào Bất Hủ Tông? Không có cửa.
-----
Ban đêm.
Ôn Bình về đến Thính Vũ Các của mình, nằm dài trên ghế nhìn về phía chủ điện, bất tri bất giác thiếp đi lúc nào không hay.
Dưới ánh trăng, Ôn Bình nằm ngủ say trên ghế, đột nhiên, hệ thống siêu cấp tông môn trong đầu đánh thức hắn.
- Kí chủ, đại điện đã thăng cấp hoàn tất. Sau lần cải tạo này, chủ điện vốn có của Bất Hủ Tông sẽ hoàn mỹ như cũ, hơn nữa, còn tặng kèm một ít năng lực đặc thù. Tông môn, kể cả tông chủ sẽ tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt trong vòng 5000 mét.
- Lực hấp dẫn? Cái này ta thích. Ta vẫn luôn có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó, nên mãi cho đến bây giờ cũng chưa biết yêu đương là cái giống gì! - Mở con mắt còn đang nhập nhèm ra, Ôn Bình nhìn thấy giao diện nhiệm vụ trước mặt.
Nhiệm vụ cải tạo đại điện hoàn thành! Nhận được phần thưởng: 3 lần trọng lực trường.
Thỉnh quy hoạch khu vực trọng lực trường.
- Đợi ta nghĩ một chút.
Ôn Bình đứng lên, dưới ánh trăng sáng, hắn nhảy tót lên nóc nhà, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt xuyên thấu màn đêm, khóa chặt vào phía tây Vân Lam Sơn.
Hắn đã từng đi qua phía tây một lần, nhưng không có ấn tượng sâu sắc với nơi đó cho lắm. Đó là khoảng thời gian hắn mười tuổi, phụ thân mang hắn đến đó, sau khi trở về, hắn đã phải nằm trên giường suốt ba tháng trời.
Bởi vì phía tây chính là luận võ tràng, tuy nhiên, ở đó không có luận võ đài, chỉ là một khối đất trống rất lớn.
Ở đó, để tử Bất Hủ Tông luận bàn không có bất kỳ quy tắc gì cả.
Hơn nữa, tham gia luận bàn còn phải đeo mặt nạ, che giấu thân phận của mình. Bất kể là ai, bị đánh cũng không được khóc, dù là con của tông chủ cũng không có gì khác biệt.
Hắn không có chút cảm tình với cái chỗ “tà ác” đó, bước đầu tiên sau khi cải tạo Bất Hủ Tông chính là thủ tiêu nó.
Sau khi đã quyết, Ôn Bình nhảy khỏi nóc nhà, đáp xuống đất.
Vừa vào nhà thì thấy một mâm thức ăn đã được bày sẵn trên bàn. Trong mâm có mấy đĩa đồ ăn. Ôn Bình cầm đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Đã nguội.
Chắc là Vương Bá đã đưa đến từ sớm, nhưng thấy hắn ngủ nên không đánh thức.
Mở cửa phòng, Ôn Bình ra khỏi Thính Vũ Các, đi về phía tây Vân Lam Sơn.
Bước trên tiểu đạo, xuyên qua rừng cây u tĩnh, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót hòa lẫn với tiếng bước chân của hắn, chỉ trong chốc lát, Ôn Bình đã đi đến mảnh đất trông phía tây.
- Chính là chỗ này!
Đang bố trí…
Sương trắng kéo tới bao phủ khắp nơi.
Bố trí thành công.
Sương trắng tiêu tán.
Mảnh đất trống lần nữa xuất hiện trước mắt Ôn Bình, lúc này, còn có thêm chính căn long trụ vô cùng đặc biệt, cao khoảng 10 mét, đầu rồng nằm ở đỉnh cột đá. Trong làn sương mờ ảo, có thể nhìn thấy ánh mắt cực kỳ lợi hại trên đầu rồng, đuôi rồng nằm ở cuối trụ đá, có hơi vểnh ra bên ngoài một chút.
- Kí chủ, cái trọng lực trường này chia làm 2 bộ phận, 3 lần trọng lực, đặc huấn tốc độ và sức mạnh. Anh có muốn tự mình thể nghiệm thử hay không?
- Thể nghiệm một chút xem sao, nếu không thì làm sao ta biết được tình huống cụ thể.
Ngay khi Ôn Bình cất bước, long trụ đột nhiên truyền đến âm thanh vận hành, vô cùng nặng nề, tựa như sấm rền. Mắt rồng màu xám mở ra, để lộ con ngươi xám đen.
Cùng với đó, bộ pháp của Ôn Bình dừng lại đột ngột.
- Hệ thống, nói thật đi, đặc huấn tốc độ và sức mạnh như lời ngươi là cái gì?
- Kí chủ sợ hả?
- Haha
- Dưới 3 lần trọng lực, sức mạnh và tốc độ của người huấn luyện sẽ bị nén đến mức bước đi cũng khó khăn, vào lúc này, chỉ cần người huấn luyện tuân thủ theo phương pháp huấn luyện thông thường thì có thể đạt được trọng lực trường gấp 9 lần so với tốc độ tu luyện bên ngoài.
- 9 lần?
Ặc, thiếu chút nữa, Ôn Bình đã bị những lời này hù ch.ết.
9 lần tốc độ tu luyện, có luôn?
Tu luyện ở đây một ngày, tương đương 9 ngày tu luyện của người khác, nhìn qua thì không có gì, nhưng nếu tu luyện một năm thì sao? Lúc đó, chẳng phải là sẽ hơn người khác 8 năm lận à?
Tu luyện hai năm thì so với người khác sẽ nhiều hơn 18 năm.
Ôn Bình sợ hãi than:
- Wow, thứ này ngon quá nha!
- Quên nói với Kí chủ, gia tăng tốc độ tu luyện chỉ có hiệu quả đối với cảnh giới Luyện Thể, qua khỏi cảnh giới đó thì không còn hiệu quả nữa.
- Cái đó cũng không tệ.
Đối với chuyện này, Ôn Bình đơn giản tán thưởng một câu, sau đó, việc nghĩa không chùn bước nhảy vào trọng lực trường.
Vừa vào, cả người đột nhiên trầm xuống, có cảm giác phía sau lưng đột nhiên có thêm một quả núi, ép tới mức hắn muốn bước đi cũng gian nan.
Lúc thử chạy hai bước, tốc độ so với bình thường cũng không có gì khác biệt.
Gấp ba trọng lực hóa ra lại khủng bố như vậy.
Tùy ý đánh một bộ quyền pháp, sử dụng thực lực Luyện Thể thất trọng của hắn, lúc trước, một bản Chu Thiên chi chuyển phải nửa giờ mới có thể hoàn thành, nhưng bây giờ, trong nửa giờ, hắn có thể hoàn thành chín lần.
Tốc độ tu luyện vừa vặn tăng thêm chín lần.