Chương 47
Đại khái khoảng một khắc sau, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, sau đó là đất rung núi chuyển, trong ánh sáng trắng mơ hồ có thể nhìn thấy năm loại mạch tinh thạch kia chậm rãi thu nhỏ lại, tận đến lúc nhỏ bằng năm ngón tay trỏ thì mạch khoáng tinh thạch năm màu cũng tự động bay vào trong tay Vân Túc, tựa như còn hơi vặn vẹo, lóng lánh trong suốt, tựa như năm con giun đất màu sắc sặc sỡ bị Vân Túc nắm trong tay.
Một cái mạch tinh thạch này có thể chứa số lượng tinh thạch lên tới mấy ngàn vạn lượng, trong toàn bộ giới tu chân, lấy tài phú hiện tại của Vân Túc ra xem, thì sợ là nói sánh ngang với Tất Vân tông cũng không phải là nói quá.
Làm một nhân vật chính, các loại kỳ ngộ của y cộng lại chỉ sợ cũng sắp nhiều hơn bất cứ một tu sĩ nào, từ giá trị vận khí cực cao của y trong giới tu chân này là có thể thấy được, lần này đạt được nhiều mạch tinh thạch như vậy, xét trong số kỳ ngộ của y cũng chỉ được coi là món khai vị, phải biết, càng về sau, tu vi Vân Túc càng cao, cấp bậc kỳ ngộ cũng càng cao, tốt tới mức nào không thể tưởng tượng nổi.
Tự cho là người hầu nhỏ của Vân Túc thật ra lại được Vân Túc thầm mến, thứ tốt mà Cung Tiểu Trúc đạt được cũng không hề có giới hạn, hắn tuy rằng có cửa hàng hệ thống nhưng các loại bảo vật nơi đó cũng phải dùng tới hệ thống tệ, cũng không phải là muốn gì liền có đó, nếu không có linh thạch, cũng chỉ có thể nhìn đồ trong cửa hàng mà chảy nước miếng.
“Tiểu Trúc, mạch khoáng tinh mạch này ngươi cầm đi.” Vân Túc cất bốn loại khác vào trữ vật giới, duy chỉ có một mạch khoáng thuộc tính thủy thì đặt vào lòng bàn tay của Cung Tiểu Trúc.
Cung Tiểu Trúc vốn đang nhìn mạch tinh thạch trong tay Vân Túc trong lòng không ngừng hâm mộ Vân đại ca không hổ là nhân vật chính, năm mạch khoáng tinh thạch lớn như vậy mà y cũng có thể không tốn nhiều sức mấy đã có thể thu phục, nếu Vân đại ca cho hắn vài viên tinh thạch hẳn là cũng sẽ không phiền, lại phát hiện Vân Túc hào phóng cho hắn hẳn một mạch tinh thạch.
Vì thế, hắn sợ ngây người, làm một tiểu đệ của nhân vật chính, ai có thể ngờ rằng Vân đại ca lại có thể đối tốt với hắn như vậy? Vân đại ca đưa số tinh thạch này cho hắn hắn cho dù có liều mạng tiêu cũng phải mấy trăm năm mới có thể tiêu hết, dùng để tu luyện từ Luyện Khí kỳ tới Độ Kiếp kỳ mười lần cũng đủ dùng.
Tuy rằng linh căn của Cung Tiểu Trúc là băng linh căn, nhưng linh thạch thuộc tính thủy nhiều như vậy tác dụng đối với hắn cũng không thể đo lường được, đưa cho Tiểu Trúc để tu luyện đúng là rất thích hợp, tuy rằng đối với Tiểu Trúc thuộc tính băng mới là tốt nhất.
Đương nhiên tất cả chỗ tinh thạch này nhất định không thể để các tu sĩ khác phát hiện ra.
Hắn cũng biết Vân đại ca đối với hắn là tốt nhất, hắn tin rằng, cho dù ngay cả sau này Vân đại ca có thể còn thu rất nhiều tiểu đệ khác, đãi ngộ cũng nhất định sẽ có, nhưng Vân đại ca vẫn sẽ đối tốt với hắn nhất, hắn vẫn là người được nhiều thứ tốt nhất.
Hắn quyết định, sau này Vân đại ca bảo hắn đi hướng đông hắn tuyệt sẽ không đi hướng tây, Vân đại ca chính là cha mẹ tái sinh của hắn, là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng hắn, bất luận kẻ nào cũng sẽ không thể thay thế được vị trí của Vân đại ca trong lòng hắn.
Cung Tiểu Trúc không khách khí cất mạch tinh thạch thuộc tính thủy kia vào trữ vật giới, mặt đầy tươi cười nói “Cám ơn Vân đại ca.” Gọi tới tâm can Vân Túc run lên, thật manh! Quá khả ái! Tay y không theo khống chế mà giơ lên muốn sờ vào khuôn mặt tươi cười của Cung Tiểu Trúc, có điều tới lúc sắp chạm vào lại đưa tay lên đặt lên đỉnh đầu Cung Tiểu Trúc, sờ sờ mái tóc đen mềm mại của hắn xong liền hạ tay xuống.
Vân Túc nghĩ tới xúc cảm vừa rồi, trong lòng nghĩ cảm giác thật không tệ, sao lại cảm thấy Tiểu Trúc càng ngày càng dễ nhìn vậy nhỉ? Trên người không có một khuyết điểm nào, ngay cả tóc cũng dễ nhìn như vậy.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn, Vân Túc nhìn thoáng qua nơi sâu thẳm trong động liền vội vàng kéo Cung Tiểu Trúc bay ra ngoài.
Trong động vang lên từng loạt tiếng loẹt quẹt loạt xoạt làm cho da đầu người ta run lên, âm thanh từ xa lại gần, giống như có một binh đoàn những thứ đáng sợ đang theo sau hai người.
Quả nhiên, chờ tới lúc hai người Vân Túc đứng bên ngoài cửa động, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy có rất nhiều con rết màu sắc sặc sỡ, cơ thể to như con người, chiều cao một trượng bò ra khỏi cửa động, tuy rằng màu sắc của rết vô cùng đẹp, nhưng những cái chân phủ đầy trên người chúng làm cho lòng người sinh ra cảm giác sợ hãi, hơn nữa thực lực của rết này cũng không thua kém gì Cung Tiểu Trúc, đều là một vài yêu thú cấp ba.
Trên lưng rết này có những hạt màu vàng, xanh, đỏ nhiều màu phân bố rải rác, mấy cái chân kia cũng có màu sắc rực rỡ theo năm màu, cơ thể tựa như không thể chịu nổi một kích, cái đầu màu đen nhìn qua có vẻ rất cứng, hai xúc giác trên đầu cũng có năm màu giao nhau.
Cùng lúc đó, ba tu sĩ nhặt tinh thạch nơi sườn núi cũng đột nhiên thấy có rất nhiều rết sặc sỡ bò ra khỏi lòng đất, mới đầu mấy người cũng không để trong lòng, cầm pháp bảo trong tay giải quyết mấy con rết kia, nhưng thời gian càng kéo dài, càng có nhiều rết sặc sỡ bò lên từ dưới đất, ba người ứng phó dần luống cuống tay chân, suýt chút nữa đã không chống đỡ nổi.
Nếu không phải là nơi này có thể tìm được rất nhiều linh thạch, chỉ sợ họ đã chạy đi từ lâu.
Lũ rết này vốn không có ai chọc vào thì cũng sẽ không bò lên mặt đất, nhưng vừa rồi, tinh thạch chúng dùng để sinh tồn, tăng cao tu vi lại bị Vân Túc lấy đi, phẫn nộ nên chúng liền kết thành đội tìm đầu sỏ, phàm là tu sĩ nhìn thấy đều bị chúng công kích, thế nên ba tu sĩ kia mới bị liên lụy.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc nhìn nhau, nhìn lũ rết chen chúc nhau phá trận pháp, liền lập tức đi vào giữa đám rết bắt đầu đánh.
Lũ rết này không chỉ có thể phun nọc độc mà cái đầu còn vô cùng cứng, ngay cả cơ thể thoạt nhìn yếu ớt cũng có lực phòng ngự rất mạnh, tốc độ lại nhanh, nếu động tác không đủ mau, đợi tới lúc bị chúng tiếp cận, bị cắn xong sẽ bị trúng kịch độc.
Vân Túc vừa ra tay là một kiếm giết ch.ết từng đống lớn, vài con rết bị phanh thây kia cũng lộ ra chất lỏng kịch độc màu đen bên trong, có điều chất lỏng bị vấy ra một giọt cũng không bị dính lên người Vân Túc.
Cung Tiểu Trúc lại có phần hơi đuối, phải cố hết sức, tu vi của lũ rết này tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ, mà tu vi của hắn cũng chỉ cao hơn rết có một bậc, thường thường chỉ có thể một lần giết ch.ết một con, pháp bảo hắn sử dụng lần này chính là gậy sắt, một gậy xuống không đánh ch.ết một con rết thì ít nhất cũng bị trọng thương.
Có điều chuyện này cũng không ngăn được con này ngã xuống con sau liền bò lên, may là lũ rết này không biết bay, thế nên nhìn thấy có vài con định cắn mình hắn liền bay lên, tránh nọc độc có phần khá gian nan, nhưng cho tới bây giờ còn chưa bị trúng chiêu, chỉ là y phục có hơi xộc xệch.
Đây cũng là nhờ căn cơ Cung Tiểu Trúc vững chắc, tư chất tốt, có thể đối địch với kẻ cấp cao hơn giống Vân Túc, hơn nữa Vân Túc bên cạnh cũng luôn chú ý tới, chỉ cần tính mạng hắn gặp nguy hiểm, chắc chắn Vân Túc sẽ lập tức vươn tay giúp đỡ.
Ba tu sĩ nơi sườn núi kia lại không có vận khí tốt như vậy, tuy rằng tu vi của họ một người là Kim Đan trung kỳ, hai người còn lại là Kim Đan sơ kỳ, nhưng cũng không ngăn được lũ rết kết thành đội ngũ bò khắp núi này. Thế nên họ thấy có nhiều rết như vậy, gần như muốn bao trùm cả ngọn núi, cuối cùng cũng từ bỏ ý định tiếp tục tìm kiếm tinh thạch, nhanh chóng lôi pháp bảo phi hành ra bay lên trời, thoát ra xa.
Không sai, lũ rết sặc sỡ này bây giờ đã bò đầy cả ngọn núi, mà nơi Vân Túc và Cung Tiểu Trúc kia chính là nơi có nhiều rết nhất.
Cung Tiểu Trúc giết tới mỏi tay, mắt thấy sắp không thể kiên trì thêm được nữa, hắn liền lấy Thiên Hương lư ra ném lên đầu, một luồng sáng bao phủ quanh thân Cung Tiểu Trúc, độc vừa tiếp xúc với vòng hào quang này liền biến mất, còn có mấy con rết tới gần Cung Tiếp Trúc, muốn há miệng cắn hắn cũng bị chắn lại bên ngoài hào quang.
Cung Tiểu Trúc rất vừa lòng với Thiên Hương lư này, có lẽ là trong nguyên tác Vân Túc cơ bản không sử dụng tới nó, chỉ ném vào một góc, thế nên tác giả chỉ đơn giản giới thiệu tác dụng của Thiên Hương lư một chút.
Cho tới bây giờ, Cung Tiểu Trúc cuối cùng cũng biết Thiên Hương lư không chỉ có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, tiêu trừ tâm ma mà còn là một pháp bảo có thể đồng thời phòng ngự và công kích. Từ lúc ở vách núi Thiên Hương lư đã có thể làm chậm tốc độ của vật đang rơi xuống, Cung Tiểu Trúc liền hiểu ra chuyện này, thế nên bây giờ sau khi nhận chủ mới thử khai phá thêm càng nhiều công năng.
Hai người đánh quái nơi này một hồi lâu, Vân Túc cảm thấy linh lực của Cung Tiểu Trúc cũng đã tiêu hao đi không ít, liền kéo Cung Tiểu Trúc định rời khỏi đây.
Vài con rết kia thấy hai người đã bay xa cũng đuổi theo sau, có điều tốc độ của chúng chung quy không thể so được với tốc độ phi hành của Vân Túc, chỉ có thể nhìn hai người họ bay càng xa.
Chờ tới lúc hai người họ biến mất nơi chân trời, trong ngọn núi kia, có một con rết cấp sáu còn to hơn mấy con ở bên ngoài kia tới vài lần bò ra ngoài cửa động nhìn ra ngoài, rống lên một tiếng khàn khàn như tiếng rắn kêu, mấy con rết cấp ba kia liền lập tức tuần tự chui vào trong khe hở nham thạch, chỉ một lát sau, bên ngoài ngọn núi lại trở về bộ dáng trụi lủi lúc trước, chỉ còn lại vài xác rết đứt chân và nọc độc vương rải rác trên lớp đá.
Con rết vương cấp sáu kia nhìn thoáng qua phương hướng hai người rời khỏi rồi cũng xoay người bò lại vào trong động.
Con rết này có tu vi tương đương với Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, cũng có lẽ bởi vì bí cảnh có tác dụng áp chế nó nên nó không thể đột phá tới Nguyên Anh kỳ, hơn nữa toàn bộ bí cảnh cũng không có yêu thú nào vượt quá Kim Đan kỳ, nhưng thắng ở số lượng yêu thú nhiều vô số kể , thế nên ngay cả tu sĩ có lập thành tổ đội cũng chưa chắc nắm được phần thắng.
Vân Túc mang theo Cung Tiểu Trúc bay tới một rừng cây cách đó không xa liền hạ xuống mặt đất, từ ngọn núi chôn giấu mạch khoáng tinh thạch kia mà Cung Tiểu Trúc đã biết động phủ có trứng thú kia ở nơi nào, bởi trong nguyên tác có một câu, “Vân Túc lấy được một số lượng lớn tinh thạch xong liền một đường đi theo hướng nam.”
Thế nên động phủ này nhất định là ở phía nam.
Vì thế, hai người thương lượng vài câu xong liền nhằm hướng nam mà đi…
Ở một sườn núi cây cỏ mọc rậm rạp, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc nhìn biển hoa màu sắc tiên diễm ướt át nối tiếp nhau, hoa như mộng ảo, mỗi đóa to bằng chậu rửa mặt, màu sắc không giống nhau, có loại lộng lẫy quyến rũ như hoa hồng nở rộ, có loại ưu nhã cao quý như hoa mẫu đơn, lại có loại thanh thuần trắng tinh như hoa sơn chi*, có loại lại phấn chấn bồng bột như hoa hướng dương, làm cho người ta có một cảm giác muốn mau chóng hòa hợp thành một thể.
Cung Tiểu Trúc biết biển hoa này cũng không vô hại như bề ngoài, bởi tất cả đều là hoa ăn thịt người, tuy rằng màu sắc và hình dạng của những đóa hoa đều không giống nhau nhưng đều có chung một đặc điểm, đó là rễ của chúng đều có màu đỏ như máu.
Tác giả có lời muốn nói: Vì sao Tiểu Trúc lại không dùng Phượng Hoàng cầm? Có lẽ mọi người đều có nghi vấn này, vậy bây giờ giải thích một chút, Phượng Hoàng cầm là sát chiêu của Tiểu Trúc, dưới trạng thái bình thường sẽ không thể dễ dàng lấy ra dùng hơn nữa công kích của con rết kia cũng tuyệt không đơn giản như vậy…
(chỗ lời của tác giả này t không chắc, bản QT ghi là “hơn nữa tiểu công kia thanh kiếm cũng tuyệt không phải như vậy đơn giản…” => nhưng rết tiếng hán việt là ngô công, nên t đoán chắc tiểu công là con rết cấp sáu kia??? haizzz, có bản RAW online thì tốt r, word của t k đọc được tiếng trung, toàn hiện ô vuông nên cũng k tr.a được xem “tiểu công” kia có giống với “ngô công” ko.:(((()