Chương 48

Vân Túc và Cung Tiểu Trúc phải đi qua biển hoa này mới có thể tới được đến đích, thực ra cũng không khó, chỉ cần bay là là trên trời không đi vào biển hoa thì sẽ không bị hoa ăn thịt người tấn công.


Có điều phiền toái là họ phát hiện ra ở giữa biển hoa có một người quen đang chống cự lại công kích của hoa ăn thịt xung quanh, người này chính là Cốc Thiên Lâm.


Hai người có ý định cứu hắn, có điều bây giờ Cốc Thiên Lâm vẫn còn rất thuần thục, không cần viện trợ, quan sát một hồi trước, chờ tới khi hắn thực sự không chống đỡ nổi mới ra tay, thế nên hai người họ giấu khí tức âm thầm quan sát, đợi tới thời cơ thích hợp mới hiện thân.


Tuy rằng Cung Tiểu Trúc cũng đồng ý với quyết định này, dù sao chờ tới lúc hắn chống đỡ không nổi nữa mới ra tay, đối phương cảm kích hai người sẽ càng sâu, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác như đang bắt nạt trẻ nhỏ ấy, đặc biệt là khi nhìn thấy Cốc Thiên Lâm nhỏ nhắn như vậy, có vẻ không chịu nổi một kích.


Cơ thể nhỏ bé của Cốc Thiên Lâm lúc ẩn lúc hiện trong biển hoa, động tác nhanh nhẹn, ứng đối tự nhiên, các loại pháp thuật bay đầy trời, hoa ăn thịt người cũng bị đánh tới bay đầy trời.


Nhưng dù sao hai quyền khó địch lại bốn tay, hơn nữa hoa ăn thịt người còn có thể di chuyển trên mặt đất, Cốc Thiên Lâm tiêu diệt hết hoa ăn thịt xung quanh, mấy bông hoa khác nháy mắt lại đi tới xung quanh hắn.


available on google playdownload on app store


Qua quan sát của Vân Túc, Cốc Thiên Lâm bị một trận pháp kiềm giữ, thế nên không thể bay lên không trung được, chỉ có thể mở một đường máu trong biển hoa.
Thể lực của Cốc Thiên Lâm dần chống đỡ hết nổi, linh lực có thể phát ra ngày càng ít, lúc nguy cơ tầng tầng, Vân Túc cuối cùng cũng ra tay.


Y cầm kiếm trong tay chém một cái trong biển hoa, một con rồng vàng bay tới chỗ biển hoa, dao động trong không trung một lát, một trận dao động trong không trung vang dội, một cỗ khí lưu dần khuếch tán ra xung quanh, cỗ lực lượng vô hình biến mất, trận pháp kia cũng biến mất theo.


Thời khắc Vân Túc ra tay đó, Cốc Thiên Lâm liền phát hiện ra hành tung của hai người, thấy trận đã bị Vân Túc phá hỏng, hắn liền nhanh chóng lấy pháp bảo phi hành ra bay lên trời nói với Cung Tiểu Trúc và Vân Túc bên này.


“Đa tạ vị đạo hữu này ra tay cứu giúp.” Cốc Thiên Lâm hạ xuống đất thu pháp bảo lại lễ phép nói lời cảm ơn với Vân Túc, lại gật đầu với Cung Tiểu Trúc.


Bởi hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc mang theo mặt nã Thiên Huyễn, dung mạo khác với dung mạo vốn có rất nhiều, lại không phải là hai khuôn mặt dùng khi giết Bạch Toàn Ảnh trước kia, tướng mạo của Cung Tiểu Trúc thoạt nhìn có hơi đáng khinh, của Vân Túc thoạt nhìn khá hung hãn, đều không giống người tốt, thế nên bây giờ Cốc Thiên Lâm cũng không nhận ra hai người, hơn nữa còn duy trì cảnh giác trong lòng.


“Cốc tiền bối, đã lâu không gặp.” Cung Tiểu Trúc cười giảo hoạt, hành lễ với hắn, sau đó lột mặt nạ Thiên Huyễn xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tuấn tú vốn có.


Cốc Thiên Lâm kinh hỉ nhìn hắn gọi một tiếng “Cung đạo hữu!” Sau đó lại nhìn Vân Túc không chắc chắn lắm gọi một tiếng “Vân đạo hữu?”


Vân Túc hơi gật đầu, thừa nhận thân phận của mình, lại thấy Cốc Thiên Lâm nói, “Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn, không ngờ rằng lại gặp được hai vị đạo hữu ở trong này, xem ra duyên phận của ba người chúng ta còn chưa hết, vừa rồi may mà có Vân đạo hữu, bằng không tại hạ sợ rằng sẽ bị kẹt ở đây mãi thôi!”


“Đừng nói vậy, không biết đạo hữu tại sao lại bị nhốt như vậy?” Vân Túc gật đầu nói.
“Thực là một lời khó nói hết…” Cốc Thiên Lâm dùng giọng nói non nớt nói, thở dài một hơi, nhất nhất kể lại chuyện cho hai người nghe.


Hóa ra, Cốc Thiên Lâm sau khi từ biệt hai người liền hướng tới Kiếm Tiên môn mà đi, trên đường gặp được một đệ tử nội môn của Kiếm Tiên môn, đệ tử này tên Tô Húc, cũng có tu vi Kim Đan sơ kỳ, tướng mạo đường đường, anh tuấn tiêu sái, một thân chính khí, là một đệ tử ký danh dưới trướng môn chủ, hai người trò chuyện với nhau rất vui, chỉ một lát sau, Tô Húc đã xưng huynh gọi đệ với Cốc Thiên Lâm, Cốc Thiên Lâm cũng bị vẻ ngoài của gã lừa gạt, cho rằng người này đáng kết giao cùng, liền đồng ý nhận làm hảo hữu.


Tô Húc biết được Cốc Thiên Lâm muốn tới Kiếm Tiên môn tìm Hoán Âm tôn giả, hơn nữa còn có một tín vật của Hoán Âm tôn giả, muốn lấy được một danh ngạch vào bí cảnh, liền tự mình mang theo Cốc Thiên Lâm đi tới trước mặt Hoán Âm tôn giả, sau lại cùng Cốc Thiên Lâm vào bí cảnh tìm bảo vật.


Sau khi vào bí cảnh, hai người liền kết bạn mà đi, trên đường, hai người giúp đỡ lẫn nhau, Tô Húc cũng nhiều lần vì cứu Cốc Thiên Lâm mà bị thương, Cốc Thiên Lâm cảm động tới rơi nước mắt, chút cảnh giác cuối cùng với gã cũng biến mất.


Hai người trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng phát hiện ra một loại tẩy tủy mộc vạn năm dài một thước được bảo tồn hoàn hảo trong một động phủ dưới đáy hồ, loại tẩy tủy mộc này chính là nguyên liệu chủ yếu dùng luyện chế Tẩy Tủy đan dược, các dược liệu phụ trợ khác cũng không khó tìm, chỉ có tẩy tủy mộc rất hiếm thấy, tẩy tủy mộc tuổi thọ thấp luyện chế ra Tẩy Tủy đan chỉ có thể đề cao tư chất của tu sĩ lên một chút, cũng không thể thay đổi linh căn.


Mà tẩy tủy mộc vạn năm có thể luyện chế ra Tẩy Tủy đan Địa cấp, thậm chí là Thiên cấp, xác xuất thành công đương nhiên là thấp vô cùng.


Tẩy Tủy đan Địa cấp hoặc Thiên cấp có tác dụng giống như hệ thống loại bỏ linh căn của Cung Tiểu Trúc, nhiều nhất có thể loại bỏ một linh căn dư thừa, cũng có tỷ lệ nhất định chỉ là khiến cho linh căn thừa yếu đi, nhưng lại không thể loại bỏ linh căn dư thừa hoàn toàn, hơn nữa tu sĩ một đời chỉ có thể dùng một viên, nếu sử dụng nhiều hơn thì không có hiệu quả, hơn nữa còn có hại cho cơ thể.


Dùng Tẩy Tủy đan còn có tính nguy hiểm nhất định, nếu nhất thời không chú ý, thì sẽ làm cho linh căn trong cơ thể đều bị phá hỏng, cũng không vô hại như công năng hệ thống của Cung Tiểu Trúc, hơn nữa phẩm chất càng cao, tính nguy hiểm càng lớn.
Mặc dù vậy, vẫn khiến rất nhiều tu sĩ tư chất kém xua như xua vịt.


Cốc Thiên Lâm vì Tô Húc từng cứu hắn nhiều lần nên liền nhường tẩy tủy mộc này cho gã, Tô Húc tâm niệm muốn ra ngoài giao cho môn chủ, môn chủ nhất định sẽ thu gã thành đệ tử thân truyền.


Sau đó, hai người lên bờ, lại trải qua vài lần khảo nghiệm sinh tử, Cốc Thiên Lâm và Tô Húc cuối cùng cũng phát hiện ra một thứ còn có giá trị lớn hơn trong một huyệt động, cũng chính là mục đích chuyến này của Cốc Thiên Lâm: Phần Phong Bạch Mộc liên.


Cốc Thiên Lâm là tu sĩ song linh căn phong mộc, đóa Phần Phong Bạch Mộc liên này có thể khiến cho tu sĩ song linh căn phong mộc đột phá hai ba cấp cảnh giới tu vi trong vòng vài ngày, còn không để lại di chứng gì, nếu Cốc Thiên Lâm dùng, tu vi của hắn có thể đột phá lên tới Nguyên Anh sơ kỳ.


Cốc Thiên Lâm vào bí cảnh là muốn tìm ra một thiên tài địa bảo có thể giúp hắn tăng tu vi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Phần Phong Bạch Mộc liên này vừa lúc phù hợp với yêu cầu của Cốc Thiên Lâm.
Về phần vì sao hắn bức thiết muốn tăng tu vi lên tới vậy thì lại không muốn để cho người khác biết.


Thế nên Cốc Thiên Lâm nói với Tô Húc rằng hắn muốn bảo vật này, Tô Húc cũng sảng khoái đồng ý, nếu hai người đều đã có bảo vật, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, Cốc Thiên Lâm liền đề nghị có thể ra bí cảnh, nhưng còn chưa đợi tới lúc Cốc Thiên Lâm bóp nát ngọc phù, Tô Húc đã tấn công hắn, Cốc Thiên Lâm bị đánh tới trở tay không kịp, tuy rằng bộ vị quan trọng tránh được, không bị trọng thương, thoát được một mạng thế nhưng hắn cũng có một vài vết thương nhỏ.


Bởi vì hai người đang đứng trên sườn núi nơi biển hoa, Tô Húc cố gắng đoạt túi trữ vật của hắn, lại đánh ngã hắn xuống dưới biển hoa, dùng pháp trận kiềm giữ nhốt hắn vào trong biển hoa không thể bay ra khỏi, còn mình thì đoạt lấy túi trữ vật có chứa Phần Phong Bạch Mộc liên an tâm thoải mái bóp nát ngọc phù ra khỏi bí cảnh.


Bởi tu vi hai người giống nhau, thực lực cũng không kém nhiều, Tô Húc muốn tự tay giết ch.ết Cốc Thiên Lâm cũng không thể, gã cho rằng Cốc Thiên Lâm không thể nào có khả năng sống sót dưới công kích của hoa ăn thịt người mà ra khỏi bí cảnh, thế nên vô cùng yên tâm, nhưng lại quên rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra ngoài ý muốn.


Vậy nên, Cốc Thiên Lâm liền được hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cứu.
Trợn mắt há mồm chưa, tại sao tất cả bại hoại đều từ Kiếm Tiên môn mà ra chứ?


Đầu tiên là Lý Nham thường xuyên bắt nạt Cung Tiểu Trúc, còn có Đan Vân tôn giả và Bạch Toàn Ảnh đuổi Vân Túc ra khỏi Kiếm Tiên môn, giờ lại thêm Tô Húc này, đặc điểm chung của tất cả bọn họ chính là ngoại hình dễ nhìn, tướng mạo rất có tính lừa gạt. Tâm cơ của Tô Húc này cũng hẳn là quá thâm trầm rồi, nhìn hòa ái dễ gần, coi Cốc Thiên Lâm là huynh đệ sinh tử, thực ra từ đầu đã không thật lòng, trong ngoài không đồng nhất, còn giả bộ lâu như vậy, có còn biết mất mặt nữa không đây, Cung Tiểu Trúc oán thầm nói.


Có điều cũng tại Cốc Thiên Lâm nhìn nhận người không tốt, sao có thể phán xét Tô Húc qua tướng mạo sẵn có được, về sau nhất định phải nhớ kỹ một chút, Kiếm Tiên môn đều không có ai tốt cả, hơn nữa còn rất thích giả vờ, Cung Tiểu Trúc tự nhắc nhở bản thân trong lòng, sau đó lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Cốc Thiên Lâm.


“Không biết đạo hữu bây giờ muốn ra khỏi bí cảnh hay là…” Vân Túc hỏi.
Cốc Thiên Lâm không cần suy nghĩ gì đã đáp, “Đương nhiên là muốn lại đi tìm hiểu một phen, không biết hai vị đây muốn đi hướng nào?”
“Ta và Tiểu Trúc đi hướng nam, hiện đang trên đường đi.”


“Vậy thật không khéo, tại hạ lại đi theo hướng đông.” Cốc Thiên Lâm mang vẻ mặt tiếc nuối mà nói.


“Nếu đã vậy, chúng ta tạm biệt nhau từ đây.” Vân Túc cũng mặc kệ Cốc Thiên Lâm thật sự cho rằng hướng đó có thứ mà hắn muốn tìm hay là vẫn còn cảnh giác với hai người họ, tóm lại Cốc Thiên Lâm nợ y ân tình, sau này có cơ hội gặp lại, chỉ cần Cốc Thiên Lâm vẫn nhớ rõ phần ân tình này là đủ rồi.


Vì thế, ba người liền chắp tay nói lời từ biệt, Cốc Thiên Lâm theo hướng đông mà đi, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc đi theo hướng nam.


Cung Tiểu Trúc nhìn đầm lầy cùng với khói độc bao trùm trong không khí trước mắt, nghi hoặc nghĩ xem bên trong bí cảnh có đầm lầy hay không, hắn nhớ rõ rằng trong nguyên tác, Vân Túc cũng không gặp phải đầm lầy, có điều lại gặp phải sa mạc, mà trong sa mạc kia có vô số hạt cát độc và kiến độc, tu sĩ vừa đi vào sẽ bị mất phương hướng không tìm thấy đường ra.


Mắt thấy nơi này ngay cả một thân cây cũng không có, ngay cả một ngọn cỏ dại cũng không, hơn nữa mặt đất lại ướt sũng, tùy ý có thể thấy được vũng bùn và hố nước, bên trên còn có một lớp cành khô lá rụng rơi xuống từ rừng cây bên trên, tỏa ra mùi tanh tưởi, hiển nhiên chính là đầm lầy.


Đầm lầy nơi này rất lớn, mênh mông không bờ, trừ đầm lầy ra thì không còn con đường nào khác, thực ra đầm lầy này cũng không có gì đáng sợ, họ hoàn toàn có thể bay qua, khói độc cũng không có gì đáng ngại, hai người họ trước kia đã dùng Bách Độc đan, hoàn toàn là thể chất bách độc bất xâm, nhưng sợ rằng trong đầm lầy này có vài thứ nguy hiểm.


Vân Túc nhặt một cục đá to bằng một cái cối xay đá lên ném vào trong đầm lầy, quả nhiên, bề mặt đầm lầy bắt đầu rung động, không lâu sau, một con yêu thú cấp bốn dài hơn một trượng bò ra, con yêu thú này là một con cá sấu, cơ thể màu nâu lộ ra hoàn toàn, mắt hẹp dài, miệng mở to lộ ra hai hàm răng trắng toát nhọn hoắt, miệng còn chảy nước rãi tanh tưởi.


Con cá sấu này có thực lực tương đương với tu sĩ nhân loại tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, con trước ngã xuống con sau bò lên vọt tới chỗ hai người, mang theo khí tức thị huyết.


Tác giả có lời muốn nói: mấy ngày nay đọc tiểu thuyết tới mất ăn mất ngủ, trong nhà mất điện, di động lại hết pin, chỉ có thể mang máy tính ra ngoài phố cọ nhờ mạng, kết quả hôm trước trời mưa to không ra đường được, thế nên ba giờ hôm nay liền bổ sung thêm truyện hai ngày trước nợ vậy, moa moa moa! 【 bụm mặt 】






Truyện liên quan