Chương 53
Một đường đi theo phía nam, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy Huyết Đằng ăn thịt trong truyền thuyết vào ngày hôm sau, lọt vào trong tầm mắt là rất nhiều dây leo màu đỏ sậm, có vài dây quấn quanh cây lớn nhập vào làn mây tựa như thần long ngẩng đầu kiêu ngạo, lại có những dây leo phủ trên mặt đất như dã thú đang chờ thời cơ, chằng chịt, trên đất còn mơ hồ thấy được có rất nhiều xương trắng sâm sâm, có cả xương của tu sĩ và yêu thú. Dây leo này tuy rằng chưa có động tác gì, nhưng lại phát ra khí tức nguy hiểm, tựa như tùy thời đều có thể tấn công hai người, rút gân lột da, ăn sạch vào bụng.
Huyết Đằng ăn thịt người này khủng bố tới cực điểm, ngay cả Vân Túc cũng không dám không cố kỵ mà trực tiếp lấy sức lực của một người mở đường, huống hồ còn có một Cung Tiểu Trúc tu vi tương đối thấp theo sau, thế nên nơi hai người bắt đầu tìm cây Tước Linh ở những nơi xung quanh chỗ đang đứng, cắt vỏ cây của nó ra, một chất lỏng đậm sệt màu trắng sữa phun ra, nhất thời mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Hai người bôi loại nhựa cây này lên người liền đi vào địa bàn của Huyết Đằng ăn thịt, lũ Huyết Đằng này khi hai người tiếp cận liền bắt đầu rối loạn, cành lá run rẩy muốn chạm vào hai người, lại vì hương thơm trên hai người mà vội vàng tránh ra, sợ hãi mở một đường đi cho hai người, đi tới nơi nào, dây leo ở nơi đấy rụt về hai bên, con đường mà họ đi qua được khép kín lại, phủ đầy dây leo.
Bỗng nhiên, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc nghe thấy phía trước vang lên tiếng đánh nhau, hai người nhìn nhau tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Trình Hạo và Trình Xảo Trân đang gian nan chống trả lại dây leo đang hướng tới từ bốn phương tám hướng, lại nhìn kỹ, trong tay Trình Xảo Trân là một pháp bảo công kích hình hồ lô.
Khó trách hai tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ lại có thể bình yên vô sự giữa một đám Huyết Đằng ăn thịt khủng bố như vậy, hóa ra pháp bảo hình hồ lô kia có thể phun ra hỏa diễm là một loại tà hỏa hiếm thấy trên thế gian ―― Toái Vân Diễm, bản thể của nó bị phong ấn trong hồ lô, tản ra độ nóng cực cao, cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ thậm chí là Nguyên Anh kỳ cũng phải kiêng kị, đây coi như là một khắc tinh khác của Huyết Đằng ăn thịt.
Hồ lô này phong ấn tà hỏa, không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắc đây là vũ khí phòng thân mà Trình gia chủ đưa cho Trình Xảo Trân, về phần từ đâu mà tới thì không biết được.
Dây leo xung quanh công kích chỉ cần vừa tiếp xúc với Toái Vân diễm màu vàng này liền hóa thành tro tàn, có điều cho dù có là loại tà hỏa này cũng không ngăn được dây leo phô thiên cái địa, vì thế Trình gia huynh muội vừa sử dụng pháp bảo chống cự hoặc tránh né tập kích của dây leo, vừa dùng tà hòa đốt sạch dây leo, song hai quyền khó địch lại bốn tay, hai người tới lúc này cũng đã bị thương nghiêm trọng, y phục trên người cũng rách nát không chịu nổi, dính đầy vết máu, sắc mặt tái xanh, đôi môi trắng bệch, linh lực phát ra hậu kế vô lực, linh lực sắp tiêu hao hết, vết thương có vẻ nặng.
Trình Hạo thấy hai người vừa đến lông tóc vô thương, dây leo cũng tránh xa liền biết hai người có cách đối phó với dây leo khó chơi này, thiếu chút nữa đã vui tới bật khóc, vội hét lên, “Xin hai vị tiền bối và đạo hữu vươn tay giúp đỡ, tại hạ sẽ thâm tạ ổn thỏa!”
Cung Tiểu Trúc thấy thế liền ném một bình ngọc tới chỗ Trình Hạo, nói, “Đổ chất lỏng trong bình này ra toàn thân.” Mình thật là ngoan ngoãn tự giác, tình hình chiến đấu cũng thật thảm thiết, quần áo còn rách rưới hơn cả ăn mày, có điều vẫn phải cứu Trình Hạo và Trình Xảo Trân, dù sao Trình Hạo vẫn là tiểu đệ trong tương lai của Vân đại ca, Trình Xảo Trân thì được ăn theo, là ăn theo Trình Hạo.
“Đa tạ đạo hữu!” Trình Hạo cuống quýt giơ một tay ra tiếp được bình ngọc, cảm kích thế nào không cần nói cũng hiểu.
Trình Hạo và Trình Xảo Trân thừa lúc thế công của Huyết Đằng ăn thịt yếu bớt liền đổ toàn bộ nhựa cây lên người, vài Huyết Đằng ăn thịt kia ngửi thấy mùi nhựa cây liền chậm rãi lui ra xa, không tấn công hai người nữa.
Trình Hạo và Trình Xảo Trân thấy cách này thật sự hữu hiệu, cùng nhẹ nhàng thở ra, đi tới bên cạnh hai người Vân Túc, Trình Hạo nho nhã lễ độ ôm quyền nói, “Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối và đạo hữu.” Ngữ khí kích động, ánh mắt chân thành.
Trình Xảo Trân thấy Vân Túc một thân tu vi cao thâm, biết là ở Kim Đan kỳ, cũng không dám quá mức vô lễ, cũng tạ ơn mà nói, “Đa tạ tiền bối, đa tạ đạo hữu.” Ngữ khí có chút cao ngạo, động tác hành lễ cũng khá tùy ý, nhìn dung mạo hai người xong trong mắt chợt lóe lên một ý khinh thường.
Trình Hạo thấy Trình Xảo Trân tạ mà không chút thành ý gì, không có tạ lễ thì cũng khó mà ăn nói, liền cười ha ha nói, “Vừa rồi thật may mà có hai vị đạo hữu.” Sau đó cầm một pháp khí cực phẩm và một hộp gỗ có chứa linh thảo ngàn năm ra, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, đưa đồ tới trước mặt Vân Túc, “Tại hạ xin dùng pháp khí cực phẩm và một gốc linh thảo ngàn năm làm tạ lễ tạ ân cứu mạng của hai vị ân nhân, tuy không thể coi là quý giá, nhưng cũng xin hai vị hãy nhận lấy.”
Trình Hạo cho rằng mệnh của họ là do vị đạo hữu Trúc Cơ kỳ này cứu, nhưng vị kia lại là tiền bối Kim Đan kỳ, tạ lễ vẫn nên đưa cho tiền bối thì thỏa đáng hơn.
Cũng không phải hắn keo kiệt, mà là trong bí cảnh mấy ngày nay tuy rằng có không ít thứ tốt, nhưng đều ở chỗ của Trình Xảo Trân, linh thảo vạn năm cũng có vài gốc, cũng tìm được vài bảo khí, trải qua thập tử nhất sinh mới có được, cũng nhờ họ có vận khí tốt. Linh thảo ngàn năm trong tay Trình Hạo là do Trình Xảo Trân chướng mắt không thèm, pháp khí cực phẩm cũng là món duy nhất còn lại trước kia của hắn, cùng cấp với pháp bảo bản mạng của hắn.
Hắn ở nhà là thứ tử cũng không được yêu chiều, bình thường cũng không tích góp được thứ gì quý giá, phụ thân cũng không hề ban cho pháp bảo đan dược quý, đều là vài thứ khá bình thường, căn bản không thể nào sánh với đồ của nhị đệ và tam muội. Hắn thấy Trình Xảo Trân không định lấy đồ ra lại ngại mặt dày mày dạn hỏi tam muội, chỉ có thể lấy hai thứ quý giá nhất trên người mình ra để làm tạ lễ, cũng không biết hai vị ân nhân có thể nhìn vừa mắt không.
Cung Tiểu Trúc nhìn vật trong tay Trình Hạo, khóe mắt giật giật, quả vậy, Trình Hạo này trong nhà không được yêu thương, bên ngoài lại bị Trình Xảo Trân ức hϊế͙p͙, một chút thứ tốt cũng không có, hắn hiểu Trình Hạo này, thứ trên tay sợ đã là thứ đáng giá duy nhất của Trình Hạo.
Trình Hạo tuy rằng không được yêu thương, thường xuyên phải nhẫn nhịn, phụ thân thiên vị đích tử đích nữ, hắn cũng không sinh ra lòng ghen tị, làm người tương đối trượng nghĩa, cũng rất hiếu thuận với mẹ ruột, thiên phú nếu không so sánh với Trình Xảo Trân và Trình Chinh thì cũng coi như là không tệ, tu luyện khắc khố cố gắng, nhân phẩm cũng tốt hơn hẳn hai người kia, dung mạo cũng coi như là anh tuấn, bằng không cũng sẽ không trở thành tiểu đệ của Vân Túc.
Nói thật, mấy thứ Trình Hạo cầm ra này đừng nói Vân Túc chướng mắt, ngay cả Cung Tiểu Trúc cũng thấy chướng mắt, hắn tiện tay lấy một thứ từ trong trữ vật giới của hắn ra cũng quý hơn thứ trong tay Trình Hạo. Mấy ngày nay hắn và Vân Túc không chỉ giết ch.ết rất nhiều yêu thú mà trên đường cũng hái được vài gốc linh thảo vạn năm, linh thảo ngàn năm cũng có mấy chục gốc, cũng tìm được vài món linh khí, một món bảo khí.
Nói thật, trong bí cảnh này có thể tìm được rất nhiều bảo vật một cách dễ dàng, nhưng cũng phải gặp phải nhiều nguy hiểm tương ứng, cho dù trên người ngươi bảo vật đã nhồi đầy túi trữ vật, trữ vật giới, thì cũng phải sống ra ngoài mới được, có những tu sĩ rõ ràng đã tìm được rất nhiều chí bảo hiếm thấy trên thế gian nhưng vẫn còn luyến tiếc không muốn ra mà mất mạng.
“Không phải nói là muốn thâm tạ sao? Đây chính là thâm tạ?” Vân Túc mang theo mặt nạ thô thiển, giả vờ một bộ dáng mắt cao hơn đầu, giọng nói thô lỗ, nói xong còn hừ một tiếng, không hề để hai người Trình Hạo vào mắt. Nếu không phải Cung Tiểu Trúc nói với y rằng Trình Hạo sau này sẽ là người phe y, y thật sự không có ý định cứu hai người họ, mà nếu đã cứu người, đương nhiên là phải chiếm được lợi ích, Trình Hạo thì hay rồi, nhìn có vẻ cũng chẳng có thứ gì tốt, ngay cả trữ vật giới cũng không có, Trình Xảo Trân thì lại khác, trữ vật giới trên ngón tay có vẻ có thứ tốt bên trong.
Hôm nay nhất định là phải câu được thứ gì đó từ trên hai người, lần trước không cần tạ lễ thật là lỗ vốn.
Tuy rằng thứ tốt trên người y đã đủ nhiều, nhưng ai lại ngại linh thạch pháp bảo ít chứ! Huống hồ y còn phải nuôi gia đình, chưa nói tới vật nuôi Mặc Hoa của y, về sau Tiểu Trúc trở thành đạo lữ của y, y cũng phải có càng nhiều tài nguyên tu luyện để lấy lòng Tiểu Trúc không phải sao, huống hồ bản chất của Tiểu Trúc vẫn là một tiểu tham tiền.
Nghĩ đến đây, Vân Túc lâng lâng nghĩ tới chuyện về sau người nhà ngày càng nhiều lên, tu luyện càng lúc càng nhanh, tu vi ngày càng cao, Tiểu Trúc cũng càng thêm sùng bái y, cũng không nỡ rời khỏi y nữa, sinh hoạt cũng sẽ ngày càng tốt đẹp, thật đúng là một tương lai đẹp đẽ!
Trình Hạo bị Vân Túc nói tới không thể không ngượng ngùng, sợ y mất hứng xuống tay với họ, đành phải mặt dày truyền âm với Trình Xảo Trân bên cạnh nói, “Tam muội, ngươi xem xem hay là lấy mấy thứ trên người ngươi xuống làm tạ lễ cho tiền bối?”
Trình Xảo Trân trợn mắt trắng trong lòng, cũng truyền âm lại nói, “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Là ngươi cầu cứu họ chứ đâu phải ta.”Hơn nữa vừa thấy hai người trước mặt này không có vẻ gì giống người tốt, bộ dạng xấu không nói, tâm địa cũng nhất định là xấu, nói không chừng còn có âm mưu gì đó, hừ! Nhất định là coi trọng dung mạo tuyệt sắc của bổn tiểu thư, hừ! Mới không thèm để bọn người quái dị đối diện đạt được nguyện vọng! Nàng ta hoàn toàn khinh bỉ nhìn hai người Vân Túc bằng một con mắt.
Nàng ta cũng không nghĩ lại thử xem, vừa rồi tuy là Trình Hạo cầu cứu, nhưng cũng là cứu mạng nàng ta, quả là keo kiệt tới không đành lòng nhìn thẳng. “Vậy… hay là thế này đi, tam muội, coi như là ta mượn ngươi, thế nào? Đợi sau này ta có thứ tốt trả lại cho ngươi, ngươi hẳn là có thể đồng ý chứ?” Trình Hạo bất đắc dĩ nói, tam muội không cầm tạ lễ ra nhưng hắn lại không muốn làm một kẻ vong ân phụ nghĩa, tuy rằng hai vị ân nhân cứu họ chỉ là công nhấc tay, thì hắn vẫn phải có nghĩa vụ báo đáp tri ân.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên lại nhớ tới hai vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ cứu hắn một mạng mấy ngày trước, khi đó còn chưa kịp báo đáp, chỉ hy vọng sau này họ còn có thể gặp mặt lần nữa, cũng là cho hắn một cơ hội báo đáp.
Trình Xảo Trân tính toán trong lòng một chút, cảm thấy cũng không phải là không thể đồng ý đề nghị này, cố tình nói, “Vậy đi, có điều phải nói trước, sau này lúc ngươi trả lại ta phải trả lại gấp đôi, không thì không bàn cãi gì nữa, có điều xét thấy ngươi bây giờ khá là nghèo, thời gian vô hạn.” Nói xong liền nhìn Trình Hạo.
Hai người họ lần này mượn quan hệ vào bí cảnh, thứ có được cũng sẽ không phải giao lại toàn bộ cho môn phái, có thể để lại một phần cho bản thân, nếu đưa vài bảo vật cho Trình Hạo, cho dù Trình Hạo trả không nổi cũng không sao, dù sao sau này Trình Hạo mặc cho nàng ta sai bảo cũng không tệ.