Chương 54
Vị tiền bối đối diện kia nếu đã muốn thù lao từ họ, vậy hẳn là có cách che giấu mang bảo vật từ trong bí cảnh ra, có thể để lại cho bản thân dùng hay không thì lại không phải là vấn đề mà hắn phải quan tâm, mà hai người là môn phái nào hắn cũng không cần quan tâm tới.
Trình Xảo Trân gật đầu, cầm một hộp gỗ và một cái bình ngọc từ trong trữ vật giới ra đưa cho Vân Túc.
Vân Túc nhận lấy nhìn, trong hộp gỗ là một gốc cỏ Lạc Diên vạn năm, trong bình ngọc là một viên Phong Thần đan hiếm thấy, Huyền cấp cực phẩm, gật đầu coi như vừa lòng, đưa hai thứ đồ này cho Cung Tiểu Trúc cũng tỏ ý hai thứ này là cho hắn.
Cung Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn thoáng qua Vân Túc, có điều vẫn vội vàng nhận lấy, khi nhìn thấy thứ bên trong trong mắt thoáng hiện lên một luồng quang mang, hai thứ này cửa hàng hệ thống của hắn đều bán, chẳng qua là khá đắt, cỏ Lạc Diên vạn năm phải năm mươi vạn hệ thống tệ, Phong Thần đan Huyền cấp cực phẩm phải một trăm vạn hệ thống tệ, hơn nữa đây vẫn còn là giá ưu đãi.
Mấy ngày trước hắn còn đang muốn mua một viên Phong Thần đan làm thần thức lớn mạnh, quả là đang buồn ngủ lại có người đưa gối, thật là tốt! Lại có thể tiết kiệm được bao nhiêu linh thạch!
Nếu là Vân đại ca đưa cho hắn, hắn liền không khách khí nhận vậy.
Vì thế hắn hưng phấn nói, “Cám ơn… Đại ca.” Thiếu chút nữa đã lòi đuôi, nếu Trình Xảo Trân mà biết người trước mặt nàng là Vân Túc còn không quấn quýt không buông mới là lạ, Cung Tiểu Trúc nghĩ, may mà không bị lộ.
Bởi bốn người cùng đi một hướng nên cuối cùng vẫn kết bạn mà đi, tuy rằng Trình Xảo Trân không nguyện ý lắm, nhưng vẫn cố gắng đi theo sau hai người Cung Tiểu Trúc và Vân Túc.
Dọc đường đi, Cung Tiểu Trúc vì muốn bồi đắp quan hệ với tiểu đệ tương lai của Vân đại ca mà liên tục tìm đề tài nói chuyện với Trình Hạo, tranh thủ hiểu thêm về Trình Hạo, cuối cùng ra khỏi địa bàn của Huyết Đằng ăn thịt, huynh muội Trình gia mới tách khỏi hai người họ, Cung Tiểu Trúc còn trộm đưa cho Trình Hạo một mảnh ngọc màu xanh, cũng dặn khi nào Trình Hạo có chuyện tìm hắn thì có thể bóp nát ngọc, như vậy Cung Tiểu Trúc có thể biết được phương vị của Trình Hạo.
Cuối cùng, Cung Tiểu Trúc còn lén nói cho Trình Hạo biết thân phận thật của Vân Túc và mình, cũng dặn hắn đừng nói cho Trình Xảo Trân biết, nhất định phải giữ bí mật.
Trình Hạo biết hai người trước mặt chính là ân nhân của mình lại một lần nữa cứu mình và tam muội, nhất thời kích động tới tột đỉnh, thiếu chút nữa vẻ vui mừng đã lộ rõ trên mặt.
Vì thế, cuối cùng, mang theo tâm tình kích động, hai người Trình Hạo và họ mỗi người đi một ngả.
Nhìn huynh muội Trình gia đã đi xa, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc đột nhiên nghe thấy ở đằng xa có tiếng đánh nhau, Vân Túc dùng thần thức điều tr.a biết được có năm sáu người đang đánh nhau, có điều hướng kia không phải là hướng mà hai người muốn đi cũng không định chọc phải phiền toái vào thân, muốn rời khỏi bằng một hướng khác.
Có điều, không ngờ, họ không tìm phiền toái, phiền toái lại tìm tới họ, hai người vừa mới chuẩn bị đi, lại thấy một vật thể phi hành không rõ bay ngược tới hướng hai người họ, tốc độ cực nhanh, đằng sau còn kéo theo một chuỗi hư ảnh.
Vân Túc thấy vật thể phi hành tới đây, mang theo Cung Tiểu Trúc lắc mình tránh đi, liền thấy có người nện xuống đất, làm một đống bụi và lá khô bay lên, chim trời bay gần đó đều kinh hãi bay đi mất, sau đó là một hồi ho khan, người bay tới kia chật vật bò ra khỏi cái hố do chính mình tạo ra.
Trên mặt hắn toàn những vật màu đen không rõ, nhìn không ra vẻ mặt, tóc như bị cháy, dựng đứng, y phục cũng rách rưới, nơi nơi là vết rách, còn dính đầy máu, da lộ ra cũng toàn vết máu, miệng vết thương cũng lộ ra thịt non bên trong.
Tu sĩ có chút chật vật này trèo lên thấy có hai người đứng cách đó mấy trượng nhìn mình, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn trợn tròn mắt, vì thế vội vàng cầu cứu hai người, “Tại hạ xin hai vị đạo hữu ra tay giúp đỡ, chỉ cần hai vị đồng ý, hai vị muốn tại hạ làm gì cũng được.”
Thực ra đối tượng hắn cầu cứu cũng chỉ có một mình Vân Túc, có điều suy xét tới quan hệ của hai người này không biết thế nào liền không bỏ qua Cung Tiểu Trúc, hôm nay họ thật xui xẻo, vốn gặp được mấy nhóm yêu thú trong bí cảnh, năm người đệ tử đồng môn cùng nhau tìm bảo vật, bây giờ chỉ còn lại ba người, hơn nữa hai người kia đã bị yêu thú đông nghịt cắn tới chỉ còn lại hai bộ xương, ba người sống cũng một trọng thương, hai người thương nhẹ, vốn hắn là thương nhẹ, bây giờ cũng thành ra trọng thương, có thể ra khỏi bí cảnh hay không đã thành ẩn số.
Nơi xa có tiếng đánh nhau thật ra là ba người họ đánh nhau với môn phái đối địch, vốn ba người họ không có ý định trêu chọc ba người đối phương, nhưng đối phương cương quyết muốn xử lý họ, nói xong liền giết ch.ết hai nam tu bên họ, lại bắt sư muội duy nhất trong số ba người muốn làm tù binh, để mấy nam tu bên đối phương cùng hưởng dụng, quả là khinh người quá đáng!!!
Bây giờ hy vọng duy nhất là tu sĩ Kim Đan kỳ trước mặt này, tuy chỉ có một người, nhưng nếu đối phương thật sự đồng ý giúp họ, cũng nhiều hơn mấy phần thắng, tuy rằng vẫn chưa tới năm phần (nếu hắn hiểu rõ thực lực của Vân Túc hẳn là sẽ không nghĩ như vậy!!!)
Hắn bây giờ chỉ có thể liều mạng, hy vọng người trước mặt này sẽ không hôi của nhân lúc cháy nhà, chuyển sang giúp đối thủ của họ, hoặc là ngồi làm ngư ông đắc lợi. Có điều nếu là hắn hắn sẽ chọn ngồi làm ngư ông, thu lợi càng nhiều hơn, thế nên người đối diện có lựa chọn như vậy hắn cũng không thể nói gì hơn.
Vân Túc suy xét một chút, quyết định tiếp nhận đề nghị này của hắn, thực ra cũng không phải là đồng cảm với họ, thực ra y càng muốn hai bên chém giết tới lưỡng bại câu thương, như vậy y có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, nhưng nghĩ tới Tiểu Trúc đang bên cạnh, thế nên y muốn biểu hiện bản thân tốt một chút, sau đó hình tượng trong lòng Tiểu Trúc sẽ có thể tan biến.
Nếu Cung Tiểu Trúc biết y nghĩ gi, nhất định sẽ nói cho y biết: Đã muộn rồi, bây giờ muốn cứu chữa đã không còn kịp. Bởi Cung Tiểu Trúc đã hiểu y tới sáu bảy phần từ trong nguyên tác, trong lòng Cung Tiểu Trúc, Vân Túc có thể biết đồng cảm hay sao? Làm một nhân vật chính bị sư môn và mẫu thân đối xử như vậy, tuyệt đối không có khả năng.
Đương nhiên, cho dù Vân Túc có nghĩ gì, Cung Tiểu Trúc cũng không thể nào nói cho y biết chuyện này, Cung Tiểu Trúc nói cho y biết rất nhiều chuyện xảy ra nhưng lại không hề cho y biết tính cách trong nguyên tác của y thế nào, quả là không nên quá bi đát.
Có điều vậy cũng không sao, bởi cho dù Vân Túc trong nguyên tác vô tình thế nào, tàn khốc và phúc hắc tới bao nhiêu, hình tượng của Vân Túc trong lòng Cung Tiểu Trúc vẫn cao lớn như trước, hơn nữa sự lãnh khốc ấy chỉ dùng để đối xử với kẻ thù, trở thành đồng minh của Vân Túc ví dụ như tiểu đệ, hảo hữu thì đều được y đối xử tử tế, có thịt cùng nhau ăn, có rượu cùng nhau uống, tuyệt không bạc đãi người mình.
Tuy rằng sẽ không thể đối xử tốt như với Tiểu Trúc.
Vì thế, Vân Túc cùng Cung Tiểu Trúc đi tới nơi các tu sĩ đánh nhau, chuẩn bị quan sát tình hình xong rồi lại nói.
Trước mặt hai người có năm tu sĩ đang đánh tới khí thế ngất trời, một bên có ba người, một bên chỉ có hai người, ba người bên này hoàn toàn lấn áp bên hai người mà đánh, hai người bên này là một nam một nữ, nam kia là Kim Đan trung kỳ, tựa như đang bị thương nặng, thực lực không thể phát huy hoàn toàn. Mà nữ tuy ở Kim Đan sơ kỳ nhưng thực lực còn mạnh hơn nam tu, ra tay cũng khá cay nghiệt, còn có thể chắn cho nam tu một vài lần công kích, vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng tạm thời còn chưa bị ba người kia chế phục, nhưng xem ra cũng không duy trì được lâu.
Ưu tang nhất là ba người bên này còn có bó lớn linh đan nhét vào miệng. Hai người bên này tuy rằng không nhìn ra được bộ dáng vốn có, nhưng mơ hồ cũng giống như tên tu sĩ lúc nãy bị đánh bay kia, hiển nhiên là cùng một môn phái, hơn nữa pháp bảo dùng đều là phù bút lớn, theo suy đoán, họ hẳn là đệ tử của Phù Lục môn – một tông môn Tam phẩm.
Ba người bên kia nhìn phục sức hẳn là đệ tử tông môn Đan Phù môn cũng là Tam phẩm, hai môn phái này không chỉ bởi phương hướng phát triển có chút giống nhau khiến cho việc làm ăn có xung đột mà kết thù, rất nhiều năm trước hai môn phái này vẫn là một tông môn Nhị phẩm, bởi lúc ấy chưởng môn đột nhiên tọa hóa, hai sư huynh đệ cầm quyền tông môn tranh chấp xem ai làm chưởng môn không ngừng, cuối cùng sư đệ kia kế thừa tông môn Nhị phẩm, cũng chính là Đan Phù môn hiện tại. Mà sư huynh bởi là phù lục sư có danh tiếng, có rất nhiều thứ đều học từ trưởng lão, thế nên mang hơn nửa đệ tử đi tới núi khác lập sơn môn, cũng chính là Phù Lục môn hiện tại.
Thu nhập của Đan Phù môn chủ yếu dựa vào bán đan dược và phù lục, thu nhập của Phù Lục môn thì chỉ dựa vào việc bán phù lục, trình độ luyện đan so ra kém Đan Phù môn, tuy rằng cũng có mối làm ăn trên phương diện này nhưng vẫn kém hơn Đan Phù môn, chủ yếu cung cấp cho đệ tử và trưởng lão trong môn phái dùng. Đan Phù môn này bởi phân gia nên không thể duy trì trình độ tông môn Nhị phẩm, chỉ có thể giáng cấp thành Tam phẩm.
Tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Đan Phù môn tuy là giáng cấp nhưng vẫn lợi hại hơn tông môn Tam phẩm bình thường, Phù Lục môn tuy là tông mông Tam phẩm lại tự lập trên đỉnh núi đương nhiên là kém hơn Đan Phù môn, thế nên người Phù Lục môn thường xuyên bị người Đan Phù môn bắt nạt.
Vân Túc đứng nơi xa nhìn mấy người đánh nhau, thờ ơ, hỗ trợ cũng cần có sách lược, mắt thấy hai người còn có thể chống đỡ thêm một lát y liền quyết định chờ một lát, lúc mấu chốt ra tay hiệu quả mới càng tốt.
Mà Cung Tiểu Trúc khi mới nhìn thấy người lần đầu tiên liền nhận ra nữ tu ở giữa kia, chính là một nữ phụ khác trong nguyên tác, tên Đồng Linh, đệ tử nội môn Phù Lục môn, cũng là đệ tử chưởng môn đích thân nhận, thực lực ở mức trên trung bình, tuy là Kim Đan sơ kỳ, nhưng thực lực vẫn là kém hơn Vân Túc lúc cùng cấp bậc, nhưng cũng có thể giết kẻ địch cấp cao hơn, ngay cả đối phó với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường cũng nhất định nắm chắc cơ hội trốn thoát khỏi đối phương.
Muốn hỏi vì sao Cung Tiểu Trúc chỉ cần một mắt đã nhận ra nữ tu này, thật ra nàng có đặc điểm nhận dạng, tạo hình quả là giống ma nữ tóc trắng, tóc dài như tuyết trắng, ngay cả lông mày cũng màu trắng như tuyết, da cũng trắng tới kỳ lạ, trường bào lại đỏ rực, một phù bút thuần đen múa tới uy vũ sinh phong, động tác lưu sướng tuyệt đẹp, linh động dị thường, nhất cử nhất động tựa như thần tiên hạ phàm, đẹp tới muốn mù mắt chó.