Chương 55
Hơn nữa lúc Đồng Linh đánh nhau lúc nào vẻ mặt cũng như bây giờ, vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn là băng sơn mỹ nhân, ngưng nhiên không thể xâm phạm. Tính cách bình thường lại khác biệt một trời một vực, tựa như chim nhỏ nép vào người, tươi cười thoải mái lại hay xấu hổ, như một đóa tiểu bạch hoa yếu đuối không chịu nổi một kích, làm người thương xót, ngẫu nhiên còn ngạo kiều một chút. Lúc nói chuyện cũng làm cho xương cốt người ta ê ẩm.
Thật không biết tác giả đại đại nghĩ gì nữa, loại mỹ nữ bệnh thần kinh này còn có thể có người yêu sao? Tốc độ biến sắc mặt không ai có thể đọ lại được, tựa như Lý Dung kia, có điều bệnh còn chưa nghiêm trọng bằng ả, người ta là hai tính cách, nhân cách phân liệt.
Nhưng vậy thì đã sao chứ, đừng vội kết luận, nghe nói Đồng Linh này, thật ra cũng có rất nhiều sư huynh đệ thích, không chỉ thầm mến, mà người thổ lộ trực tiếp với nàng cũng có rất nhiều, theo lời tác giả đại đại thì chính là có thể vây hai vòng quanh toàn bộ Phù Lục môn, ngay cả trong môn phái cũng có rất nhiều đệ tử ngoại môn chưa từng thấy dung mạo của nàng cũng tôn sùng nàng làm nữ thần, có điều diễm danh của nàng còn chưa thoát ra khỏi Phù Lục môn, dù sao mỹ nữ trong giới tu chân cũng có rất nhiều!
Vậy mới nói, chỉ cần bề ngoài đẹp, tính cách thế nào cũng có thể coi nhẹ, lúc đánh nhau cứ như một cỗ máy chiến đấu, lúc không đánh nhau lại giống một tiểu kiều thê, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, cũng không có gì là không thể.
Lại nói đệ tử Phù Lục môn cầu cứu Vân Túc kia cũng theo sát đằng sau tới nơi mấy người đang đánh nhau này, dù trọng thương nhưng vẫn gia nhập vào trận đấu.
Cung Tiểu Trúc mở hệ thống ra nhìn, thông tin của hai nam tu và Đồng Linh đều hiện lên, hai thân phận này không có quan trọng, đều là hai vị sư huynh của Đồng Linh, trong nguyên tác thực ra chính là kẻ chạy cờ, bây giờ tin chắc rằng cũng vẫn chỉ là kẻ chạy cờ mà thôi, hơn nữa cũng là người ái mộ Đồng Linh, lần này sẽ ngã xuống trong bí cảnh này, chỉ còn lại một mình Đồng Linh có thể ra ngoài.
Mà trong ba nam tu của Đan Phù môn có một người có thể xem như một vật hy sinh không lớn không nhỏ, tên Dịch Khanh, cũng là người đứng đầu tổ đội ba người này, là một đệ tử nội môn khá nổi tiếng của Đan Phù môn, là đệ tử thân truyền của một Thái Thượng trưởng lão, địa vị cũng tương đối cao, lần này vào bí cảnh cũng là do sư tôn của gã tranh thủ được một danh ngạch cho gã, bởi gã nghe tin Đồng Linh cũng muốn vào bí cảnh.
Không sai! Dịch Khanh này cũng là người ái mộ Đồng Linh, diện mạo không thể nói là không tuấn mỹ, làm người cũng khá tự kỷ, thường xuyên dựa vào mâu thuẫn của hai môn phái mà bám dính Đồng Linh không buông, đùa giỡn các loại, chiếm tiện nghi các loại, Đồng Linh đi đâu cũng gặp phải gã, may mà các vị sư huynh đệ của nàng dốc lòng che chở lại thêm thực lực bản thân vững vàng mới không đến mức quá bi thảm.
Có một lần, Dịch Khanh xin sư tôn của mình tới Phù Lục môn cầu hôn muốn Đồng Linh trở thành đạo lữ của gã lại bị Đồng Linh cương quyết cự tuyệt, trước chưa nói tới oán hận giữa hai môn phái chất chứa đã lâu, thì Dịch Khanh bình thường cũng luôn trương dương ương ngạnh, tính tình kiêu ngạo trăng hoa, cho dù Đồng Linh có đồng ý thì môn chủ Phù Lục môn cũng không thể nào đồng ý, quả đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Yêu càng sâu hận càng sâu, Dịch Khanh ghi hận Đồng Linh trong lòng, tâm hồn vặn vẹo nghĩ sau này nhất định phải cho Đồng Linh biết tay, vì thế gã tìm đủ mọi cách bỉ ổi đối phó với Đồng Linh, có cả loại muốn phân thây nàng vạn đoạn. Lần này cũng là do ân oán của hai người nên hai bên mới đánh nhau, người khác đều bị họ liên lụy.
Trong nguyên tác, Vân Túc cũng gặp cảnh tượng này, Đồng Linh thấy Vân Túc tuấn mỹ vô song liền cầu cứu y, cũng đồng ý sẽ lấy một viên linh thạch cực phẩm làm thù lao, Vân Túc liền cố gắng giúp nàng tiêu diệt người Đan Phù môn. Vì thế, Đồng Linh thấy y chỉ ba năm chiêu đã đánh ngã ba tu sĩ Kim Đan kỳ bên đối phương, hơn nữa khí tràng cường đại kia, vóc người phiêu dật kia, khiến nàng cảm thấy trên thế gian này không còn có ai tốt hơn, một trái tim viên tâm cứ thế mà đặt lên người Vân Túc.
Sau này, Đồng Linh một lần nữa gặp lại Vân Túc khi phát hiện ra y là ma tu, không ngờ lại động kinh tới mức muốn vứt bỏ môn phái cùng đi với Vân Túc, không rời không bỏ, đuổi cũng không đi.
Thực ra nàng đã lựa chọn xem nhẹ sự thật rằng Vân Túc ra tay cứu giúp không phải bởi nàng là một đại mỹ nữ mà là muốn viên linh thạch cực phẩm kia, trong mắt Vân Túc, mỹ nữ gì cũng không đáng tin, cho dù có “ăn” được nhưng cũng đâu có ăn được thật đâu?
Thật không thể lý giải được suy nghĩ kì lạ của tác giả, có lẽ tác giả chính là thích loại em gái mềm mại kỳ quái này, thực ra tác giả có thể không miêu tả các em gái thích Vân Túc tới trở nên đáng thương như vậy, ngẫm lại Cung Tiểu Trúc cảm thấy thật bi đát, hắn chỉ muốn nói các em gái các cô thật là khổ, cuối cùng cũng không có ai thèm, tuy rằng độ động kinh của các cô thật sự rất nghiêm trọng.
Nghĩ tới đây, Cung Tiểu Trúc quay đầu lại nhìn Vân Túc bên cạnh, một bộ dáng hung thần ác sát, mặt đen như than, mắt còn lộ… hung quang? Mặt đầy mẩn đỏ, vô cùng dọa người, râu quai nón rậm rạp, bề ngoài rất giống người rừng rú. Nếu em gái Đồng nhìn tạo hình nhân vật như vậy mà vẫn còn có thể nhất kiến khuynh tâm, vậy hắn cũng không có gì phải nói nữa rồi, chỉ có thể chứng minh em gái này nếu không phải là có khả năng nhìn xuyên thấu biết được vẻ ngoài nhân thần cộng phẫn của Vân Túc thì chính là mắt nhìn không tốt, dù là loại nào Cung Tiểu Trúc đều thấy không có khả năng.
Được rồi, trở lại chuyện chính, không phải Vân đại ca muốn đi hỗ trợ sao còn chưa động thủ? Tuy rằng họ có rất nhiều tinh thạch, linh thạch, pháp bảo, đan dược, nhưng chưa có một viên linh thạch cực phẩm nào đâu, không biết lần này Đồng Linh có thể thực sự đưa cho họ linh thạch cực phẩm trong truyền thuyết không, thực ra hắn còn chưa từng được thấy linh thạch quý giá đến vậy, tuy rằng giá trị của tinh thạch cũng không kém gì nó.
Nhưng, tha thứ cho hắn có mới nới cũ, bởi vì hắn bây giờ đã dư dả, không lo lắng không có linh thạch và tài nguyên tu luyện dùng thế nên chỉ là có chút tò mò với thứ cực phẩm kia mà thôi, hơn nữa hắn còn muốn nhìn thấy rất nhiều thứ nữa, có lẽ chỉ có Vân đại ca mới có thể thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của hắn, lòng tham của hắn chỉ cần nhìn rồi sờ sờ vài cái là được, không cần phải chiếm làm của riêng, bởi hắn biết mấy thứ kia đều là thuộc về Vân đại ca.
“Vân đại ca…”
Ngay khi hắn thấy một sư huynh của Đồng Linh sắp bị ép thành bánh thịt định nhắc Vân Túc mau động thủ thì Vân Túc đã nhanh như chớp đánh một chưởng qua, đánh lệch cái lò luyện đan kia, đồng thời đệ tử của Phù Lục môn kia cũng bị đánh ngã.
“Ở yên đây đừng nhúc nhích, ta đi một lát rồi trở về.”
Vân Túc dặn Cung Tiểu Trúc một câu, hai chân nhún một cái bay về phía đám người đang đánh nhau, một cước đá bay đệ tử Đan Phù môn đi, lại một quyền khác đánh một đệ tử Đan Phù môn định tấn công y sấp xuống mặt đất, trượt ra xa mấy trượng không đứng dậy được, một quyền này cước lực mạnh mười phần, ngay cả bảo kiếm pháp bảo còn chưa lấy ra đã làm hai người bị trọng thương.
Vì thế đối phương cũng chỉ còn lại có mình Dịch Khanh đứng đối diện Vân Túc, khiếp sợ nhìn Vân Túc, phải biết, gã trong toàn Đan Phù môn tuy rằng thiên tư không phải xuất sắc nhất thì cũng thuộc hàng trung thượng, hơn nữa chưa tới một trăm tuổi đã tu luyện tới Kim Đan sơ kỳ, chắc chắn rằng trước năm trăm tuổi gã tuyệt đối có thể có hy vọng đột phá lên Nguyên Anh kỳ.
Gia hỏa đột nhiên xuất hiện trước mặt này, dung mạo xấu xí có vẻ như mới chỉ tầm hơn kém bốn mươi, tu vi lại cao hơn gã một cấp, ngay cả hai sư đệ đồng môn với gã tuy tu vi không đủ nhưng cũng hẳn là không thể nào mới chỉ một chiêu đã bị giải quyết… chứ!
Trứng thật đau! Gia hỏa đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là muốn nháo tới cỡ nào đây, mấy người họ đánh ở nơi này đánh cho quật khởi ngươi cũng đừng rảnh rỗi quá mà tới đây xía mũi vào chứ, gã lại không đắc tội y, tu vi cao thì giỏi lắm sao, bộ dạng xấu như vậy còn muốn tới đây đùa giỡn thì hay lắm chắc.
“À ừm… Vị đạo hữu này, dám hỏi ngươi là thần thánh phương nào! Chúng ta có chuyện gì trước tiên cứ thương lượng đã, ngươi với ta không oán không hận phiền ngươi bỏ qua cho, đợi ta giải quyết xong mấy người đằng sau ngươi rồi chúng ta lại trao đổi một phen… được chứ?” Dịch Khanh nói xong lại nuốt nước miếng, trộm nhìn hai sư đệ bị đánh tới không đứng lên được.
Oa oa! Vốn gã không muốn nói như vậy, gã muốn hét lớn một tiếng với người này sau đó đánh bay y có được không, nhưng vì sao lúc nói ra khỏi miệng lại không có ý như vậy, gã không muốn thua cuộc đâu mà, thật ưu tang, ai đó cho ta cặp mắt nhỏ khí phách hung hãn đi.
Lại nói người quái dị này có phải là Phù Lục môn tìm tới xin giúp đỡ không nhỉ, vừa rồi mới phát hiện gia hỏa này đứng cách đó không xa nhìn họ đánh nhau không hề tới hỗ trợ, gã còn tưởng muốn xem náo nhiệt, bây giờ không ngờ lại đứng ra giúp đệ tử Phù Lục môn, rốt cuộc là muốn náo loạn tới cỡ nào, vốn gã muốn lập tức chế phục mỹ nhân nhi đối diện kia, còn định dùng sức chà đạp nàng, kết quả toàn bộ đều bị ngâm nước nóng, gã bây giờ nên bỏ chạy hay là kiên trì ở lại thêm một lúc đây?
Lại nghĩ làm người không thể không cốt khí như vậy, vẫn nên đánh vài cái đã rồi lại tính sau?
Kết quả, không thể đợi gã nghĩ xem có nên đào tẩu hay không thêm một chút nào, Vân Túc đối diện khinh miệt nhìn gã một cái rồi nhanh chóng đưa tay ra quyền cước đấm đá gã, Dịch Khanh tuy rằng cầm trong tay một cái lò luyện đan làm pháp bảo công kích nhưng tốc độ hoàn toàn không theo kịp, lại thêm vừa rồi liều mạng đối đầu với mấy người Phù Lục môn, thể lực và chân nguyên đã tiêu hao không ít, hoàn toàn không phải là đối thủ của Vân Túc có được không, huống chi người ta còn cao hơn gã hai cảnh giới.
Vì thế, liền xuất hiện một cảnh tượng như thế này, ba người Phù Lục môn thảm hề hề đứng cùng một chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Dịch Khanh của Đan Phù môn ôm đầu bị Vân Túc đuổi theo đánh, thỉnh thoảng bị đánh nằm sấp xuống lại đứng lên tiếp tục chạy, thỉnh thoảng còn biểu diễn động tác chó ăn ~ phân, Vân Túc vô cùng thoải mái, tay trái tay phải đều khởi công, lúc thì lại một bàn tay bay tới, lúc thì một nắm đấm lao đến, khí kình cường đại không ngừng đánh úp về phía Dịch Khanh, mà hai sư đệ của Dịch Khanh quỳ rạp trên mặt đất thì hoảng sợ nhìn sư huynh của họ bị đánh tới nỗi không thể đáp trả lại.
Cung Tiểu Trúc ở nơi xa cười tới run rẩy cả người, trong mắt còn có chút kinh ngạc, Vân đại ca của hắn từ khi nào lại trở nên ấu trĩ như vậy chứ, Emma! Dịch Khanh này cũng quá xui xẻo rồi! Kẻ sống hay ch.ết gặp phải đại thần như Vân Túc này, đều nên tự cầu nhiều phúc đi! Không được, hắn nhìn Dịch Khanh vừa chạy loạn vừa không ngừng cầu xin tha thứ, mà Vân Túc bày ra một khuôn mặt đen hung thần ác sát nghiêm túc đuổi theo gã mà đánh, lại không làm tổn hại tới tính mạng của gã liền nhịn không được mà lộ ra ý cười.
Mà bên này Vân Túc thấy Cung Tiểu Trúc mặt đầy ý cười cuối cùng cũng ra một chưởng cuối cùng đá bay gã nằm rạp xuống mặt đất, sau đó trong nháy mắt Vân Túc đã tới cạnh Cung Tiểu Trúc, tựa như không có chuyện gì mà nói, “Luyện tập chút mà thôi, ta sợ lâu rồi không luyện không quen tay.”
Tác giả có lời muốn nói: ta quyết định, ta muốn để tiểu công trở nên càng thêm phúc hắc. Mà đừng có chê ta ác, tất cả nữ phụ sẽ đều không được bình thường, não tàn thế nào, bệnh thần kinh thế nào cũng có hết.