Chương 21: An ủi

*Cạch* Cánh cửa mở ra. Lạc Thần đi lên cầu thang.


Thần đã cởi chiếc áo sơmi ngoài ra rồi, chiếc áo bên trong cũng được buông thõng, chiếc khăn quàng cổ thì vẫn còn đó. Một cơn gió thổi từ cánh cửa sổ trên hành lang vào làm cho tóc của Minh hơi bay bay. Nhìn lúc này Minh trông thật giống lãng tử cô đơn. Nhưng có vẻ chàng lãng tử của chúng ta đang rất mệt mỏi.


Những giọt mồ hôi trên tóc đang rơi xuống. Mặc dù vừa nãy Lạc Thần đã mở nóc xe BWM trắng của mình ra và phóng với tốc độ cao để mồ hôi bay hết để nhỡ về mà Tử Dạ chưa ngủ thì đỡ lo vì Lạc Thần làm việc nhiều. Nhưng khi Thần về nhà thì đã thấy mình làm việc thừa rồi. Mồ hôi thì không hết đã thế Dạ cũng đã đi ngủ rồi.


“Hu... hu... hu... hu... hu... hu..." Khi Lạc Thần đang chuẩn bị mở cửa phòng ra thì nghe thấy tiếng khóc.
"Khóc ư!? Hình như ở phòng Dạ thì phải?” Nhưng giờ này Tử Dạ đáng lẽ phải ngủ rồi chứ? Lạc Thần nhìn chiếc đồng hồ điểm 2h trên tay rồi đi về phòng Tử Dạ.


Đến gần thì thấy cửa phòng Dạ chưa đóng. Nhìn vào trong thì tối om, nhưng nhờ có ánh trăng nên Lạc Thần thấy Tử Dạ đang ngồi trên giường, mặt úp vào đầu gối và khóc. Lúc đầu Lạc Thần cũng không nghĩ là Tử Dạ nên cất tiếng hỏi "Dạ à!?" Nhưng không thấy ai trả lời, thế nên Thần đi lại gần rồi ngồi xuống mép giường, đối diện với Tiểu Dạ rồi đưa tay lên lay nhẹ vai Tiểu Dạ "Dạ à!? Cậu sao vậy?"


Tử Dạ ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thần với đôi mắt đầy nước nước. Lạc Thần nhìn thấy vậy thì hốt hoảng nắm lấy vai Dạ "Cậu sao vậy Dạ? Sao cậu lại khóc?"
"Huhuhuhuhuuuuu!!!!!!" Tử Dạ im lặng nhìn Lạc Thần một lát rồi không trả lời mà chỉ ôm lấy Thần và khóc to hơn.


available on google playdownload on app store


Điều này không phải vì Lạc Thần làm cho Tử Dạ sợ mà khóc to hơn, mà là Tử Dạ tin tưởng Lạc Thần, Dạ coi Thần là 1 người bạn thân nhất của mình, coi Thần là chỗ dựa vững chắc của mình nên khi nhìn thấy Thần, Dạ đã rất mừng vì Thần đã ở bên cạnh mình. Tử Dạ khóc to thế vì Dạ tin Lạc Thần sẽ không cho ai đến gần cậu lúc này, cậu tin Thần sẽ đợi cho cậu khóc xong rồi sẽ làm cho cậu vui lên.


"Phù!" Ngoài cửa Vương Hàn nhìn thấy vậy thì khẽ thở nhẹ 1 cái. Thật ra lúc Tử Dạ ôm mặt khóc chạy về phòng thì Hàn đã chạy theo, nhìn thấy Dạ khóc Vương Hàn cũng muốn chạy vào ôm Dạ như Thần lắm chứ. Nhưng sao có thể được vì người làm Dạ khóc là Hàn mà. Nên Hàn chỉ dám đứng ngoài. Bây giờ đã có Lạc Thần rồi nên hắn về phòng thôi.


{ Một lúc sau}


"Hic...hic...hic..." Một lúc sau, khi Tử Dạ đã nín hẳn, chỉ còn lại tiếng nấc nghèn ngẹn ở cổ họng. nâng mặt ra khỏi ngực Lạc Thần thì đã thấy 1 mảng áo của Thần đã ướt sũng. Tử Dạ vội vã xin lỗi Lạc Thần, tay luống cuống không biết làm gì để áo Thần khô lại "Xin lỗi cậu... hic... ướt hết áo cậu rồi... hic...!"


"Không sao!" Lạc Thần thấy bộ dạng lóng ngóng của Dạ thì xoa đầu cậu, rồi Thần lấy tay lau những giọt nước mắt còn lại trên mắt cậu.
"Sao cậu về muộn vậy?" Tử Dạ liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên bàn rồi quay sang nhìn Lạc Thần.


"Tại công việc ở công ty nhiều quá nên làm mãi không xong. Xin lỗi vì đã để cậu ở nhà 1 mình."
"Không sao! À! Cậu có đói không để tớ xuống hâm nóng lại thức ăn cho. "


"Tớ ăn rồi, vì ba sợ làm lâu quá mệt nên gọi người mang thức ăn nhanh tới cho tớ với Lạc Hy rồi." Tử Dạ đang định đứng dậy thì Lạc Thần kéo cậu lại. Hành động này giống hành động của Vương Hàn vừa nãy, nhưng Dạ lại không hề sợ. Tiểu Dạ tin Lạc Thần không hề có ý định gì xấu xa với cậu.


"Vậy à!" Tử Dạ có vẻ hơi buồn, chắc là vì hôm nay cậu cố gắng làm thật nhiều đồ ăn ngon cho Lạc Thần và Vương Hàn nhưng cuối cùng thì Vương Hàn say ngoắc cần câu còn Lạc Thần thì ăn rồi.
Thần có vẻ nhận ra Dạ hơi buồn nên nói luôn:"Xin lỗi vì đã không ăn được đồ ăn cậu làm."


"Không sao."
"Dạ!"
"Hả?"
"Sao cậu lại khóc?"
"..." Thôi ch.ết rồi! Tử Dạ đã cố lảng sang chuyện khác để Lạc Thần không hỏi tới chuyện này nhưng ai ngờ Lạc Thần vẫn hỏi. Làm sao bây giờ?


"Dạ!? Nếu cậu không muốn cho tớ biết thì thôi vậy." Lạc Thần thấy Tử Dạ im lặng thì lên tiếng. ch.ết rồi! Lạc Thần hiểu nhầm cậu rồi! Cô không có ý vậy mà. Thần sẽ hiểu nhầm rằng Dạ không muốn cho Thần biết vì cậu không coi Thần là bạn mất.
Kéo!


Lạc Thần đang định đứng dậy thì Tử Dạ liền kéo lấy vạt áo của Thần lại.
"Sao vậy?"
"Tớ không có ý đó."
"Ưm. Không sao đâu. Tớ không nghĩ nhiều thế đâu." Lạc Thần thấy vẻ mặt bùn tỉu của Tử Dạ thì liền xoa đầu cậu và cười hiền lành.


Không biết nụ cười tỏa nắng của Thần chạm vào dây thần kinh nào của cậu mà cô liền bật khóc.
"Sao cậu lại khóc nữa vậy?" Lạc Thần thấy Tiểu Dạ khóc thì liền quỳ xuống sàn, lấy tay gạt nước mắt của Dạ đi. Tiểu Dạ lại càng khóc nhiều hơn.


Lạc Thần có vẻ bối rối, thế là Thần ôm Tử Dạ vào lòng và nói:"Đừng khóc nữa! Nếu cậu khóc vì tớ thì cho tớ xin lỗi. Thế nên cậu đừng khóc nữa. Tớ không muốn Dạ đáng yêu phải khóc đâu."


Tử Dạ nghe thấy từ ‘đáng yêu’ thì liền ngẩng đầu, nước mắt ngắn nước mắt dài, sụt sùi với Lạc Thần:"Tớ không đáng yêu, tớ là nam tính!” Lạy anh hai, đã thế này rồi còn mặc cả.


Nhưng mà Lạc Thần vẫn sủng nịnh véo mũi cậu:“Ừ, không đáng yêu!” Tiểu Dạ thật sự là rất đáng yêu mà.
Mà nói thật là Lạc Thần không có ý gì đâu nhưng khi nhìn thấy Tiểu Dạ như thế này, Thần rất muốn trêu chọc cậu.
Thật đấy!


Tử Dạ đang khóc nên đôi mắt đỏ hoa đầy nước, cái mũi nhỏ nhắn lại hồng hồng đáng yêu. Nhất là cái miệng và đôi môi khi nói chuyện cứ chu chu ra rất đáng yêu! Nhìn thật muốn cắn cho một cái!
Mà khoan! Lạc Thần cậu đang nghĩ cái gì vậy!?


Xóa ngay, xóa ngay! Lạc Thần cậu sao lại có thể suy nghĩ không trong sénh nư vậy được chứ!


Để đổi cái chủ đề không có mấy chất dinh dưỡng mà lại làm tinh thần Lạc Thần không ổn định này nên Thần vội vàng đổi chủ đề nói chuyện. “Cậu nam tính nên đừng khóc nữa!” Vừa nói Thần vừa lau đi những giọt nước mắt của Dạ.


Tử Dạ rất không ngại ngùng mà tận hường hành động ôn nhu của Lạc Thần. Cảm giác bàn tay mát lạnh của Thần chậm vào da thật thích! Một lát sau, Tử Dạ mới lên tiếng:"… Không phải lỗi của cậu đâu." Tử Dạ lắc đầu và nói với Lạc Thần. Lúc này mặt Tử Dạ đã được Lạc Thần lau khô hết nước mắt.


"Vậy tại sao cậu lại khóc?" Lạc Thần vẫn ôm Tử Dạ trong lòng và hỏi.
"Tớ cũng không biết nữa."
"Ưm. Không biết thì thôi.” Thần à, Thần chiều cậu ta quá cơ! «Vậy tại sao vừa nãy cậu lại khóc 1 mình trong phòng thế?"


"Tớ khóc vì..." Thôi! Đã thế thì cho thế luôn. Cuối cùng thì Lạc Thần cũng sẽ biết nên Tiểu Dạ kể hết cho Thần nghe.
Lạc Thần nghe xong thì không nói gì, 1 lúc sau mới lên tiếng "Thôi, cậu hãy quên hết chuyện đó đi rồi đi ngủ 1 giấc thật thoải mái đi.”


"Ừ!" Dạ gật đầu đồng ý rồi nằm xuống giường. Cậu hôm nay mệt lắm rồi. Cậu cần được nghỉ ngơi để ‘tĩnh dưỡng’ lại tâm hồn.


Lạc Thần ga lăng đắp chăn lại cho cậu rồi còn đặc biệt hôn lên trán cậu "Chúc ngủ ngon!". Hành động đó làm Tử Dạ xấu hỏ chít đi được! Cậu đỏ mặt kéo chăn lên cho kín mặt, chỉ để lộ chỏm tóc đỏ rối xù bên ngoài.
Và một lần nữa Lạc Thần nghĩ Tử Dạ thật đáng yêu!


Nhìn một lát rồi Lạc Thần đi ra ngoài. Trước khi đi ra khỏi phòng Thần không quên bật đèn ngủ cho Dạ rồi đóng cửa lại.

……
………
Tử Dạ vì đêm qua mất ngủ mà hôm nay tỉnh dạy khá muộn.
Cậu ‘lê lết’ từng bước vào nhà tắm.
Ôi mẹ ơi~~~


1 con gấu trúc Panda phiên bản người. Mắt thì sưng mọng lên, lại còn thâm quầng nữa chứ. Kiểu này chắc là do hôm qua khóc nhiều quá với lại tối không ngủ được.
Mà nhắc đến tối qua... Không biết hôm nay Tử Dạ còn đủ can đảm để gặp mặt Vương Hàn không nữa?


Nhưng biết làm sao được, 3 người sống cùng một nhà mà, đâu thể tránh mặt nhau mãi được
Nhưng mà nếu cậu phải gặp mặt Vương Hàn thì cậu vừa ngại vừa tức, còn xấu hổ nữa chứ!!!
Không dám gặp đâu!
Thế là cậu quyết định sẽ cố tận dụng mọi cơ hội để tránh mặt Vương Hàn.


Và thế là trong mấy ngày qua, Lạc Thần, Lạc Hy và mọi người trong công ty sẽ thấy cảnh Tử Dạ tránh mặt Vương Hàn như tránh tà vậy.


Điển hình như, Vương Hàn ở phòng khách thì Tử Dạ ở phòng bếp hoặc phòng ngủ. Vương Hàn ở phòng tập thì Tử Dạ ở can-teen,… Và trong trường hợp cả 2 bị bắt buộc ở chung một chỗ thì Tử Dạ trực tiếp coi Vương Hàn là không khí mà bám dính lấy Lạc Thần hoặc Lạc Hy như keo 502.


Nhưng mà cậu đâu thể tránh mãi được.
Ngày mai là chủ nhật, là ngày 4 người họ hẹn nhau đi chơi.


Cậu nên làm gì giờ? Vẫn chánh mặt Hàn như mọi hôm? Nếu như thế thì Hy sẽ biết mất. Không phải là do Tiểu Dạ muốn dấu mà là cậu không muốn Lạc Hy đi nói chuyện với Vương Hàn. Cậu làm bạn với Lạc Hy cũng được một thời gian rồi nên cậu biết tính Hy mà. Nếu Hy biết chuyện của 2 người thì cô sẽ không ngại vì Vương Hàn là anh mà đi nói chuyện rõ ràng cho mà xem.


Hay là thôi, không chánh mặt Hàn nữa?
Nhưng cậu mà gặp mặt Vương Hàn thì sẽ thấy cứ thế nào ý!
Tuy cũng đã qua một tuần rồi, mọi cảm xúc cũng đã lắng xuống rồi nhưng khi gặp mặt trực diện vẫn sẽ có cái gì đó trong lòng.
Aizzz! Thật khó quá!


Tử Dạ chán nản lăn lộn trên giường. Đúng lúc đó điện thoại của cậu kêu lên.
Oa! Là Bạch Nhiên!
“Alo! Nhiên Nhiên!” Tử Dạ vui sướng nghe máy. Cậu bâu giờ đã dần quen với cách gọi này rồi. Mà gọi nhiều thì mới thấy thật dễ thương nha!


« Dạ, cậu ngủ chưa? » Ở đầu bên kia, Bạch Nhiên ôn nhu hỏi. Anh không muốn vì cuộc gọi của mình mà làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiểu Dạ đâu. Anh biết là Tử Dạ rất quý trọng giấc ngủ của mình.
« Hì hì, tớ chưa. Còn cậu? Đang làm gì vậy?»
« Tớ vừa đi học về. »


« Ồ… Nhiên này… » Bỗng Tử Dạ nghĩ đến một chuyện.
« Hửm? Sao vậy? » Sao Tiểu Dạ của anh lại có vẻ ngập ngừng như vậy? Chẳng lẽ cậu ấy săỷ ra chuyện gì ư?


« …Tớ có chuyện muốn cậu cho ý kiến… » Cậu quyết định hỏi Bạch Nhiên. Nhưng không phải là cậu kể hết cho Bạch Nhiên đâu. Cậu không muốn Nhiên Nhiên lo lắng. Với lại về sau, sau khi Bạch Nhiên về nước thì Bạch Nhiên chắc sẽ còn gặp Vương Hàn nhiều. Cậu không muốn 2 người này không có thiện cảm với nhau đâu.


« Ừm, cậu nói đi. » Không biết chuyện gì quan trọng mà Tử Dạ phải xin ý kiến ucả anh. Nhưng mà anh cũng chả quan tâm. Chỉ cần là việc của Dạ thì cũng là chuyện của anh thôi.


« …Tớ với Vương Hàn… ừm… đang cãi nhau… nên tớ tránh mặt cậu ta cũng gần 1 tuần rồi. Mà ngày mai tớ phải đi chơi cùng Lạc Thần, Lạc Hy với cậu ta. Tớ không biết nên đối mặt với cậu ta thế nào nữa. » Có lẽ nên lấy lý do cãi nhau là thích hợp nhất, nhỉ?


Bạch Nhiên nghe xong rồi im lặng một lát để suy nghĩ.


Tuy anh rất tò mò về lý do làm 2 người họ cãi nhau. Tử Dạ từ trước đến giờ là người giận dỗi rất nhanh nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường, thế nên không biết vì lý do gì mà lại cãi nhau đến mức Dạ phải tránh mặt Vương Hàn đến gần 1 tuần. Nhưng nếu Tiểu Dạ không muốn nói thì anh cũng không bắt buộc. Anh không muốn Tiểu Dạ nghĩ rằng anh quản quá nhiều chuyện của cậu.


« Vậy cậu nghĩ sao? » Anh trước tiên muốn biết suy nghĩ của cậu trước để đưa ra ý kiến đúng đắn. Tử Dạ bây giờ đang ở cùng nhà, làm việc cùng công ty với Vương Hàn nên nhất định Tử Dạ phải có quyết định thật đúng đắn trong việc này.


Tử Dạ nghĩ Bạch Nhiên sẽ góp ý cho cậu, ai ngờ Nhiên lại hỏi lại cậu. «… Thật ra thì… cũng qua nhiều ngày rồi… tớ thấy tớ cũng không còn giật cậu ta như trước nữa. Với lại bọn tớ ở chung nhà với chung công ty thế nên nếu cứ thế này thì tớ thấy không ổn chút nào. »


Tử Dạ thành thật nói ra suy nghĩ của cậu. Nhưng chắc chắn cậu không biết là ở bên kia Địa cầu, Bạch Nhiên đang rất hạnh phúc vì thấy Tiểu Dạ có cùng suy nghĩ với anh.
Aiyo~ Đúng là người yêu bé bỏng của anh có khác!


« Ừ. Chính vậy! Nếu cậu đã không còn giận cậu ta như trước nữa thì cứ gặp mặt cậu ta đi. Mà biết đâu trong khoảng thời gian kia, cậu vì tránh mặt cậu ta nên cậu ta muốn xin lỗi cậu cũng không được. » Nếu đúng là thế thật thì anh rất đồng cảm với Vương Hàn nha! Có một lần anh làm Tử Dạ giận, thế là cậu triệt để coi anh là không khí, không thèm quan tâm anh luôn. Thế là anh muốn xin lỗi cậu cũng khó.


Haizzz! Đây chính là nỗi khổ của người có người yêu là trẻ con mà. Cơ mà anh yêu người yêu trẻ con này của anh quá cơ!!!
« Ừm… » Tiểu Dạ có vẻ đang lung lay.


« Với lại Lạc Thần có biết chuyện của 2 người không? Nếu biết thì chắc chắn Thần sẽ đứng về phía cậu mà. Đừng lo. » Anh thấy khá tin tưởng người tên là Lạc Thần này.


« Ừ. Tớ biết rồi. » Tử Dạ suy nghĩ ký càng rồi đưa ra quyết định. Cậu cũng đâu thể tránh mặt Hàn mãi được. Thế nên đành thuận theo chiều gió vậy.


« Cậu biết là tốt rồi. Thôi, cũng muộn rồi, cậu mau đi ngủ đi. » Nếu không ngủ sớm thì sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của người yêu bé bỏng mất.
« Ừ, bye bye. » Tử Dạ nghe lời rồi tắt máy.
Được rồi, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Tử Dạ đã quyết định xong nên lăn ra giường ngủ luôn.






Truyện liên quan