Chương 34: Trả thù

Chỉ mất gần nửa tiếng, căn nhà sang trọng với nền đá hoa trắng phau đã được nhuộm kín một màu đỏ tươi tuyệt đẹp. Dưới sàn là xác của những người đã ch.ết và bị thương. Người đã ch.ết thì không nói nhưng nhưng người bị thương thì kinh hãi, hoảng sợ nhìn nhóm người đứng giữa vũng máu kia.


Bọn chúng không phải là người mà, bọn chúng phải là quỷ mới đúng!


Bọn chúng đều là những tên còn trẻ măng vậy mà kỹ thuật đánh đấm chém giết lại không hề thua kém lũ đánh thuê kia, có khi còn hơn nữa. Tất cả những tên đánh thuê kia đều đã hơn 30 tuổi cả rồi, trong đó có người ra tay không hề chuyển sắc, cũng có người có chút rung động. Vậy mà bọn tầm 20 tuổi này, giết ch.ết người rồi mà mặt vẫn lạnh lùng, như Thần ch.ết vậy? Không biết bọn chúng đã phải trải qua quá khứ như thế nào mà lại có thể lạnh lùng, vô tình đến thế.


Nhưng người mà nhưng tên đánh thuê kia sợ nhất không phải là bọn kia mà là 2 thanh niên đứng giữa.
Hai người họ thật kinh dị!
Một người thì như quỷ Satan, khát máu, tàn độc, giết người không chớp mắt.
Một người thì như thiên thần sa ngã Lucifer, thánh thiện nhưng cũng thực độc ác.


Bỏ mặc những cái nhìn của lũ người nằm bên dưới, Vương Hàn lẳng lặng bước qua vũng máu, qua những cái xác trên sàn, đi đến gần cầu thang.
“Sao hả? Còn muốn giết chúng tôi nữa không?” Vương Hàn lạnh lùng nhưng cũng đầy cười cợt nói với người đàn bà đang sợ xanh mặt kia?


Bà ta một lần nữa xem thường Black rồi. Nếu Black có thế có được danh tiếng như ngày hôm nay thì những cuộc xung đột như vừa rồi là quá tầm thường. Vậy mà bà lại ngây thơ cho rằng bà có thể thắng được trận này. Bà quả thật quá ngây thơ!


available on google playdownload on app store


“Hừ! Nhàm chán!” Vương Hàn hừ lạnh, xoay xoay con dao bạc được thiết kế riêng cho mình trong tay. Rồi sau đó không tiếng động mà đâm đến.


Những người chứng kiến cảnh đó đều rất ngạc nhiên, trừ Lạc Thần. Thần biết Vương Hàn rất nhanh, và còn nhanh hơn khi hại người. Cơ mà Thần biết không có nghĩa người khác biết. Bọn họ rất ngạc nhiên, sửng sốt khi thấy Vương Hàn có thể ra tay nhanh như vậy. Có thể nói nhanh đến mức chưa nhìn thấy gì mà con dao đã đến đích rồi.


Nhưng làm tất cả mọi người, kể cả Vương Hàn và Lạc Thần ngạc nhiên nhất chính là trong lúc con dao kia sắp đâm vào người đàn bà kia thì ông quản gia không biết từ đâu lao ra, đỡ cho bà ta một nhát.


Lần này Vương Hàn ra tay rất mạnh và chuẩn. Vì thế một nhát này đã làm ông quản gia bị thương nặng. Ông ta vươn bàn tay run run của mình lên, giữ lấy tay Vương Hàn, đầy tức giận nói:“C… Cậu không được… làm hại phu nhân…”.


Haizzz! Ông quản gia này thật tận tâm với nghề. Sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ cho chủ nhân.
Vương Hàn thấy vậy thì ánh mắt khẽ dao động, khẽ cau máy một cái. Sau đó hắn bật cười đầy thích thú. Hắn cười đến mức buông cả con dao đang cắm trên bụng ông quản gia ra để lấy hai tay ôm bụng.


Hắn cười chán xong mới cười cười nhìn ông quản gia. “Ông gọi bà ta là gì? Phu nhân? Sao không gọi luôn là con gái đi. »
Câu nói đó lần nữa làm cho tất cả mọi người sửng sốt!
Cái gì cơ? Con gái?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ông quản gia và người đàn bà kia.


Qủa thật! Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy hai người họ khá giống nhau.
Hà! Bảo sao ông ta lại sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình như vậy. Hóa ra là vì con gái thân yêu à!?
Mà là cha con mà lại là chủ nhân với người hầu cơ à? Thú vị thật!


Trái ngược với cảm xúc của mọi người, người đàn bà kia tái mặt khi nghe thấy Vương Hàn nói vậy.
Sao hắn có thể nhìn ra được cơ chứ? Bà đã che giấu rất kĩ cơ mà.
«Mày nói đêu! Ông ta không phải! Ông ta không phải cha tao! » Bà ta tức giận hét lên. Bà ta không thể nhận được.


Không chỉ mỗi mình bà ta, ông quản gia dù đang hấp hối vì mất máu nhiều cũng run run phủ nhận thay bà ta.
Vương Hàn thấy cảnh này thì thấy rất hay. Hắn cười đểu, xoay xoay con dao trên bụng ông quản gia.


Ông quản gia đau đớn nhăn mặt, từng giọt mồ hôi chảy xuống. Nhưng ông ta lại nhất quyết cắn răng không kêu một câu. Người đàn bà kia nhìn thấy thế thì ánh mắt khẽ dao động.


Vương Hàn làm sao có thể bỏ qua cảnh đó được. Nụ cười trên khóe miệng hắn sâu hơn. « Nếu đã không phải thì giữ lại làm gì!? ». Nói xong, hắn đâm con dao vào sâu hơn, rồi dọc một đường xuống dưới. Máu từ vết thương phụt ra, bắn vào mặt hắn. Ông quản gia cũng nhờ đó mà ‘từ trần’.


Thời khắc này, giữa một gian nhà đầy máu tươi và xác người. Vương Hàn đứng ở đó, với bộ đồ da trên người. Khuôn mặt trắng hồng hoàn mĩ được tô điểm bằng màu đỏ tươi của máu. Trên tay hắn cầm một con dao bạc sáng loáng, từ con dao đó, từng giọt, từng giọt máu tươi một đang chảy tí tách xuống sàn nhà. Dưới chân là xác ch.ết một ông già đang chảy máu. Cộng thêm mái tóc xanh tím kiêu ngạo, ngang ngược và lạnh lùng của hắn nữa. Chông hắn chẳng khác gì một ác quỷ dưới Địa Ngục- một ác quỷ đẹp trai đầy quyễn rũ mà cũng không kém phần tàn nhẫn lạnh lùng.


Vương Hàn liếc nhìn người đàn bà kia đang thẫn thờ quỳ rạp bên cái xác ch.ết đã tắt thờ kia, hắn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người. Đi về phía Lạc Thần.


« Cậu định làm thế nào? ». Vương Hàn cười nhìn Lạc Thần. Bây giờ Vương Hàn hắn không còn là Vương Hàn lạnh lùng tàn nhẫn vừa nãy nữa mà là Vương Hàn của Black. Chỉ như vậy cũng đủ thấy Vương Hàn chỉ đối xử tốt với người thân, bạn bè của hắn thôi. Còn người ngoài, nhất là người làm tổn thương đến người bên cạnh hắn thì… Đừng mong sống nữa, ch.ết đi cho lành!


Lạc Thần không trả lời cầu hỏi của Vương Hàn, Thần xoay người đi ra ngoài. Ra khỏi cửa Thần mới nói với Lý Minh:«Đốt đi!».
Lý Minh gật đầu một cái rồi chạy đi.
Lạc Thần và Vương Hàn thì đi về phía xe của mình rồi phóng đi.
* *
*


Lúc này đã là hơn 3h sáng, đây là khoảng thời gian mọi người chìm sâu vào giấc ngủ của mình. Nhưng mà ở căn nhà gỗ kia, Tử Dạ trong căn phòng đó đang cố chống cự lại cơn buồn ngủ kinh khủng của mình.


Cậu chưa từng thức đến giờ này cả nhưng hôm nay cậu phải cố giữ cho tinh thần mình thật tỉnh táo để quan sát tình hình xung quanh.


Nếu là bình thường thì có thể cậu sẽ thản nhiên đi ngủ để đợi người đến cứu. Nhưng lần này lại khác! Lần này không phải là cậu bị bắt cóc tống tiền hay gì khác mà chính là cậu bị bắt cóc để dụ Black.


Cậu không muốn như vậy chút nào! Cậu không muốn vì cậu mà Black phải gặp chuyện. Tuy cậu với họ gần đây rất thân thiết, nhưng trong suy nghĩ của cậu, họ luôn giống như mặt trăng với mặt trời, tỏa sáng trong vũ trụ bao la. Còn cậu chỉ là một ngôi sao nhỏ bé, lướt qua họ mà thôi.


Cậu thà cậu bị nhốt ở đây cũng được. Bởi vì nếu cậu bị nhốt ở đây, cậu có thể dùng tiền để thương lượng với bọn chúng để chúng thả cậu ra. Còn nếu Black đến đây, cho dù cậu được cứu ra nhưng rất có khả năng 2 người họ sẽ bị thương. Thế nên cậu đang cố giữ mình tỉnh táo để xem Black có đến đây không.


Từ lúc cậu biết bọn người bắt cóc kia bắt cậu để dụ Black đến thì cậu đã không mong họ đến chút nào rồi.
Cơ mà… nếu nói cậu không vui khi Black đến là gạt người!


Sao mà không vui được cơ chứ? Họ đến đây thì chính vì họ lo cho cậu mà. Hoặc là do lý do nào đó họ mới đến đây thì cậu cũng đã vui lắm rồi.


Chính vì thế, lúc này đây, tâm trạng cậu đang rất rối loạn. Cậu vừa lo sợ, mong họ đứng đến. Nhưng chính cậu cũng vừa hồi hộp xem xem họ có đến hay không?


Tiểu Dạ đang trong tình trạng mơ màng thì cánh cửa sặt bị mở ra một cách mạnh bạo. Tiếng động mạnh đó cũng làm cậu tỉnh lại khỏi cơn mê man buồn ngủ.
Nhưng khi cậu chưa định thần lại xem là ai mở cửa ra thì đã có một giọng hét vang dội đầy tức giận vang lên:«Thằng kia! Tao giết mày!»


Tử Dạ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì dây thừng trên người bị giựt đứt, sau đó cổ tự nhiên bị hai bàn tay thô to bót chặt, cả người bị nhấc bổng lên trên.


« A! B…Buông tôi… ra! ». Tiểu Dạ liếc mắt nhìn người đang bóp cổ cậu. Là Hổ ca! Nhìn ông ta lúc này thật hung dữ, giống như dã thú bị thương vậy. Hai mặt trợn trừng, đỏ ngầu nhìn cậu.


Nhưng cậu đâu có tâm trí quan tâm biểu hiện của ông ta, cậu đau đớn giãy dụa để thoát khỏi bàn tay đó. Nhưng hành động đó chỉ làm cho ông ta bóp chặt hơn. Cổ họng cậu lúc này bỏng rát, đau nhói, cảm giác như sắp đứt lìa vậy. Cậu hoảng sợ giữ chặt đôi tay cứng như thép kia, khua chân loạn lên, miệng cố mở thật to để kêu lên nhưng từ đầu đến cuối hoàn hảo không có từ nào có thể thoát khỏi miệng.


« Ư…A… ». Mặt Tử Dạ bắt đầu đỏ bừng vì bị thiếu khí, hai mắt to tròn đầy nước mở to nhìn trần nhà. Khuôn miệng xinh đẹp không thể nói được nữa mà chỉ có thể thốt ra nhưng tiếng kêu đứt quãng, nhỏ bé đến đáng thương.


Đến lúc cậu tường chừng như mình sắp không thở được nữa rồi thì có một giọng nữ vang lên:«Làm cái gì đó hả!? Thả nó ra!».


Hổ ca như không nghe thấy mà vẫn tiếp tục bóp chặt cổ Tử Dạ. Và có lẽ hành động đó của ông ta làm người kia tức giận, cô ta cao giọng nói:«Nếu ông không muốn báo thù cho vợ con ông thì cứ việc giết nó.».


Hổ ca nghe vậy thì thân thể khẽ cứng đờ rồi từ từ thả Tử Dạ ra. Tử Dạ bị rơi xuống đất, cậu đau đớn lấy hai tay ôm cổ, vội vàng thở dốc. Thật kinh khủng! Cậu cảm tưởng như cậu sắp lìa khỏi đời rồi vậy.


Không quan tâm đến Tử Dạ, Hổ ca quay đầu nhìn người con gái kia:«Cô chắc chắn sẽ báo thù được cho vợ con tôi? ».
Người con gái kia đứng dựa lưng vào cánh cửa, cô ta khẽ nhún vai:«Tin hay không thùy ông. Cùng lắm nếu không báo thù được thì giết nó lần nữa thôi chứ gì.».


Hổ ca nghe vậy thì tức giận, ông ta định làm gì đó nhưng lại thôi. Ông ta điên tiết đi ra ngoài. Lúc đi qua người con gái kia còn để lại cho cô ta một lời đe dọa:«Nếu cô không báo thù được cho gia đình tôi thì cô liệu mà giữ cái mạng của mình đi.».


Người con gái kia không tỏ vẻ gì mà nhởn nhơ cười đểu rồi đi vào trong.


Vì lúc đầu cô ta đứng ở chỗ ánh sáng không thể tới được nên không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng đi vào trong rồi thì ánh đèn có thể hắt được nên mặt cô ta. Cơ mà trên mặt cô ta lại quàng một cái khăn nên không thể nhìn ra được mặt cô ta.


Lúc này Tử Dạ đang ngồi dưới đất, cậu có thể thở lại bình thường rồi nhưng cổ cậu vẫn rất đau và rát. Cậu lấu hai tay xoa xoa cổ mình và tự hỏi Hổ ca làm sao mà tự nhiên xông đến bóp cổ cậu như vậy.


« Sao hả? Cảm giác thoát ch.ết từ Địa Ngục thế nào hả? ». Người con gái kia đi đến cạnh Tiểu Dạ, cô ta đứng đó, cúi mặt xuống nhìn Tử Dạ.
Thoát ch.ết từ Địa Ngục? Ừ, đúng thật! Cảm giác lúc người đàn ông kia thả tay ra thật giống như thoát ch.ết khỏi Địa Ngục.


«Cô là ai? ». Tiểu Dạ dùng thanh âm khàn khàn của mình để lên tiếng. Nếu để người khác nghe thấy thì hẳn sẽ thật quyến rũ, gợi cảm. Nhưng vào tai người con gái này thì hắn thật ghê tởm, khinh khủng.
« Tao là ai? Mày không nhớ tao à? ».


Tử Dạ lắc đầu, cậu đã lục tung trí óc của mình để nhớ lại. Nhưng cậu chỉ thấy cái giọng này quen quen chứ không thể nhớ ra người này là ai.


« Ồ, không nhớ hả? Nhưng mà tao nhớ mày rất rõ đấy, nhớ cả hai người anh ca sĩ của mày đấy! » Cô ta nhìn Tử Dạ bằng ánh mắt khinh thường, nhưng trong ánh mắt đó có chút gì dó tức giận và đau đớn.


Nhưng mà Tử Dạ lúc này làm sao có thể để ý trong mắt cô ta có gì được bởi vì cậu vừa phát hiện ra một điều. « Cô là người đã thuê người bắt cóc tôi!? ».
« Good! Mày thông minh đấy.” Cô ta cười chúc mừng Tử Dạ, nhưng nụ cười đó thật giống một nụ cười chế nhạo.


“Tại sao cô lại bắt cóc tôi?”.
“Mày nghĩ thử xem.”.
“Cô… Cô là kẻ thù của Black?” Nếu là bắt cậu vì Black vì chỉ có thể là do kẻ thù của Black thôi.
“… Cũng có khả năng này.” Cô ta khá hứng thú khi biết Tử Dạ nghĩ vậy. Mà… Cũng có thể là vậy.


“Chắc cô hiểu nhầm rồi gì rồi, Black làm sao có thể gây thù với ai được?” Hai người họ đều là người tốt, bao nhiêu người đều biết như vậy thế nên họ làm sao có thể gây thù với ai được.


“Hiểu nhầm? Lúc đầu tao cũng nghĩ vậy đấy, nhưng bây giờ thì tao không thể hiểu nhầm được rồi.”
“Ý cô là sao?” Tử Dạ ngơ ngác hỏi. Cô ta rốt cuộc là muốn nói cái gì vậy? Cái gì mà hiểu nhầm với không hiểu nhầm.


«Hừ, chắc mày chưa nhớ ra tao là ai nên mới không hiểu gì rồi.” Cô ta nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tử Dạ thì liền biết. Thế nên cô ta đưa tay gỡ chiếc khăn trên mặt xuống.
Ôi! Khuôn mặt đó thật xinh đẹp!


Nhưng đó chỉ là lúc trước thôi. Bây giờ khuôn mặt đó đang có chồng chất những vết rạch to nhỏ đỏ chói trên đó. Thật kinh khủng!


Những vết rạch đó, có dài có ngắn, có sâu có nông. Tất cả đều chằng chịt, chi chít ở trên mặt cô ta. Không những thế, những vết rạch đó còn rất đỏ, có vết vẫn còn đang rỉ máu. Chứng tỏ những vết rạch đó chỉ vừa mới có thôi.


Nhìn cô ta lúc này chả khác gì một dị nhân với khuôn mặt xấu xí!
Còn tại sao Tử Dạ biết trước kia khuôn mặt đó là một khuôn mặt đẹp ư? Chính là vì cậu đã nhớ ra người con gái này là ai rồi.
Cô ta chính là người đã đẩy cậu xuống cầu thang!






Truyện liên quan