Chương 35: Trả thù (2)

Nhưng mà… sao cô ta lại thành thế này? Chỉ mới hơn một ngày từ lúc cô ta thề sẽ giết cậu thôi mà? Sao cô ta còn chưa giết được cậu mà đã ra nông nỗi này rồi?
“Sao hả? Thấy mặt tao thế nào? Đẹp không?” Cô ta ngồi xuống, cúi sát mặt về phía Tử Dạ.
“Mặt cô? Sao lại…?”


“Sao à? Muốn biết ai làm không? Tao chắc chắn mày không nghĩ ra là ai làm đâu! » Trong ánh mắt cô ta có chút gì đó điên dại.
« … Kẻ thù của nhà cô à? » Tử Dạ nghi hoặc hỏi. Chắc là như vậy rồi, chắc họ muốn tiền chuộc nhưng không được nên rạch mặt cô ta để đe dọa ba mẹ cô ta.


«Ồ! Mày cũng thông minh gớm nhể! Nhưng mà dù nhà tao có làm ăn không chân chính cho lắm nhưng cũng không đến mức đó đâu.”
“…Vậy kẻ thù của cô à? »Chỉ có thể là kẻ thù của cô ta thì mới có thể ra tay tàn độc vậy thôi.


«Mày nghĩ vậy à? Nhưng mà tao không nghĩ họ là kẻ thù của tao đâu.” Cô ta có vẻ rất kiên nhẫn khi chơi trò đoán mò với Tử Dạ.


“…” Ý cô ta là sao? Rốt cuộc là phải hay không phải vậy? « Tôi… Tôi thật sự không biết. » Cậu không muốn đoán nữa, cậu có biết gì đâu mà đoán cơ chứ?


Nhưng không ngờ câu trả lời đó của Tử Dạ lại làm cho cô ta tức giận. Cô ta chồm đến bóp cổ, lay mạnh Tử Dạ:«Mày định giả ngây thơ cho ai xem hả!? Mày rõ ràng biết họ là ai cơ mà!? Sao mày không nói ra hả!?»


available on google playdownload on app store


Tử Dạ bị tấn công bất ngờ nên không kịp phòng bị. Cậu vươn tay cố kéo 2 bàn tay trên cổ mình ra. «Ặc… Tôi không biết... ặc… thật mà! » Cậu thật sự không biết mà, tại sao cô ta lại không tin cơ chứ? Cô ta còn bảo cậu giả ngây thơ? Cậu giả cho ai xem!?


«Mày đừng tưởng tao không biết, chắc chắn trong đầu mày đã nghĩ ra bọn họ là những người anh, người bạn đáng quý của mày rồi!» Cô ta càng tăng lực đạo ở tay hơn. Nhưng dù gì thì cô ta cũng chỉ là con gái, làm sao có nhiều sức được. Vậy nên Tử Dạ không thấy đau và rát như vừa nãy.


« Cái gì!? » Cô ta vừa nói cái gì? Người anh, người bạn đáng quý của cậu? Chẳng lẽ là…!? Không thể nào!? Chắc là có sự hiểu lầm gì ở đây rồi.
Ừ, đúng vậy! Là hiểu lầm thôi.


« Nhìn mặt mày vậy chắc là không biết gì rồi. » Cô ta nhìn thấy Tử Dạ như vậy thì như ‘ngẫm’ ra vấn đề, liền thả Tử Dạ ra.


« Mà mày không biết cũng phải thôi, đến chính tao cũng vừa mới được biết thôi mà. » Cô ta cười cười, lôi cái ghế đến gần, chống cằm lên lưng ghế nói. Có vẻ như cô ta rất thích khi nhìn thấy khuôn mặt đầy sự mờ mịt của Tử Dạ.


« Tao phải công nhận họ che giấu giỏi thật đấy. Làm đại ca của băng nhóm lớn như vậy mà không bị lúc paparazzi phát hiện. »


« Cô… Rốt cuộc là cô đang nói cái gì vậy? » Tử Dạ lơ mơ hỏi. Thật sự là Dạ rất thông minh, nghe cô ta nói vậy Dạ cũng đủ hiểu rồi. Nhưng mà cậu là đang cố lừa dối chính mình. Cậu không muốn tin cái sự thật này.


Nhưng thật tiếc! Cậu không giỏi che giấu cảm xúc trước mặt người khác. Thế nên cô ta đã nhìn ra là cậu đã biết. Cơ mà lúc này cô ta chưa tàn nhẫn đến mức lật tẩy Tử Dạ.
Có lẽ bởi vì… cô ta đồng dạng giống Tử Dạ ư?


« Mày không hiểu tao đang nói gì cũng đúng thôi. Lúc đầu tao cũng không hiểu gì nhưng Hổ ca đã nói cho tao biết. Rồi cả sự việc vừa xảy ra với gia đình ông ta nữa. Bây giờ tao đã thực sự hiểu rồi. » Nói đồng dạng cũng không hẳn nhưng nói không đồng dạng thì lại là sai. Bởi vì Tử Dạ cũng giống cô ta - tôn sùng, thần tượng Black. Nhưng mà ai ngờ họ lại là người độc ác, tàn nhẫn như vậy.


« Gia đình ông ta làm sao? »
« Làm sao á? Tất cả những người sống trong đó, cả già lần trẻ, từ chủ nhân đến ngưởi ở, kể cả bọn đánh thuê, tất cả đều bị giết ch.ết rồi thiêu sống hết rồi. » Cô ta thản nhiên nói như đang kể lại một câu chuyện nhàm chán nào vậy.


Tử Dạ nghe vậy thì giật mình hoảng sợ:«Sao có thể chứ?» Sao Black có thể như vậy được cơ chứ? Cậu không tin! Cậu không tin bọn họ lại giết người, càng không tin họ lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Cả già trẻ đều không tha!


«Mày có biết nhìn biểu cảm trên mặt mày rất thú vị không! » Cô ta thích thú trêu trọc Tử Dạ. Cái cảm giác này thật tuyệt. Cái cảm giác đi trêu chọc đứa đã gián tiếp làm hại mình thật tuyệt!


Tử Dạ mặc kệ cô ta trêu mình, cậu vẫn ngồi đó, thần thờ suy nghĩ. Có rất nhiều điều mà cậu đang suy nghĩ vào lúc này. Nhiều đến mức chính cậu cũng không biết cậu đang nghĩ gì. Tất cả suy nghĩ của cậu đều vụt qua rất nhanh, nhanh đến mức trong đầu cậu chỉ có một màu trắng xóa. Nhưng cậu biết, tất cả những điều cậu đang suy nghĩ đều là về Black.


« Tao đang tò mò không biết khi mày biết chuyện gia đình tao thì mày sẽ phản ứng thế nào nhỉ? » Cô ta dừng một lát, liếc nhìn Tử Dạ rồi nói tiếp:«Mày biết hôm đó tao ra khỏi phòng mày như thế nào không? Trên người đầy bụi bẩn và nước rửa kính, đầu lại be bét dính dấp đầy máu và nước rửa kính màu xanh. Nhìn tao bẩn chả khác gì con chó ngoài bãi rác! Mọi người xung quanh nhìn tao bằng ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm.


Rồi sau đó tao ra đường, tao càng được nhận nhiều ánh mắt khinh thường rẻ mạt hơn nữa. Tao muốn bắt một chiếc taxi để về nhà, nhưng lại chả có chiếc xe nào chịu dừng lại. Thế rồi tao quyết định đi bộ về, trên đường đi có biết bao người chỉ chỏ, dòm ngó tao. Thậm chí còn có người chụp ảnh, đẩy ngã tao nữa. Tao khi đó đã cố nhịn để đi về nhà, tưởng là có thể được tắm rửa sạch sẽ, lên giường đi ngủ rồi tìm cách trả thù mày. Ai ngờ!» Nói đến đây cô ta liền cười phá lên như diên như dại. Nhưng nếu để ý, trong điệu cười của cô ta có gì đó chua xót, có gì đó đau đớn, có gì đó đáng thương mà cũng có gì đó tức giận, oán trách!


« Mày biết gì không!? Đêm đó, khi tao tỉnh dậy thì nhà tao cũng chẳng còn là nhà tao nữa mà đã thành nhà của người khác rồi. Căn nhà tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt của ba mẹ tao chỉ trong chốc lát đã biến mất. Nhà hàng cũng chả còn, ba mẹ tao bỗng chốc bị mất việc làm. Gia đình tao thì bị chuyển đến khu ổ chuốt rách nát bẩn thỉu!


Chưa hết! Sau đó con bạn của mày, Lạc Hy. Nó còn đến nhà tao lôi tao ra ngoài rồi cho người rạch mặt tao thành như thế này! Khuôn mặt mà bao nhiêu người ghen tỵ của tao đã bị nó phá hủy đến mức không còn hình dạng! Mày có biết những điều đó không hả!?»


Cô ta càng nói càng trở nên điên dại. Hai mắt trợn lên đầy tức giận đi đến túm tóc Tử Dạ mà hét lên. Nhìn cô ta lúc này không khác gì một con thú bị thương, cũng giống một kẻ điên muốn lao vào giết ch.ết Tử Dạ ngay lập tức.


Tử Dạ lúc này cũng cứng đầu quá cơ. Cậu vẫn không muốn tin đó là sự thật, cậu vẫn muốn tự lừa dối chính bản thân mình.


Cậu mặc kệ đầu bị cô ta giữ chặt đến mức đau nhức mà lắc lắc phủ nhận. « Không thể nào. Có thể nhà cô bị như vậy là do kẻ thù của ba mẹ cô thì sao? Anh Thần, anh Hàn với Lạc Hy không thể làm ra chuyện đó được!»


« Mày câm mồm! » Ai ngờ câu nói đó của Tử Dạ lại động đến ‘ngòi nổ’ của cô ta. Cô ta tức giận vơ ngay cái ghế gỗ bên cạnh, đập thẳng vào đầu Tử Dạ.


Cái ghế đó dù để lâu ngày đã mục nát gần hết nhưng khi đập vào đầu cũng khá đau. Đấy còn chưa kể đầu Tử Dạ vốn dĩ đã có vết thương rồi nên lúc nào đầu cậu đau đến choáng váng. Cảm giác như cậu vừa bị một cái búa tạ đập thẳng vào đầu vậy.


Tử Dạ vì quá đau mà đổ ra sàn, run rẩy ôm đầu. Cái băng trên đầu cậu đã bẩn rồi mà bây giờ còn tươi sáng hơn với màu máu tươi đỏ thẫm.
Người kia thấy Tử Dạ đau đớn như vậy thì càng hả hê hơn. Cô ta đi đến, đá đá vào người Tử Dạ rồi ngồi xuống bên cạnh.


« Sao mày cứng đầu quá vậy mày? Sự thật rõ rành rành như vậy mà mày không chịu tin. Chẳng lẽ mày muốn đợi bọn họ đến đây, tận miệng nói cho mày nghe thì mày mới tin à? » Aiya! Cô ta đang nghĩ rằng mình có nên thương hại cho thằng ‘não bã đậu’ này không? Hay là nên thương hại vì thằng này quá tin tưởng Black?


« Dù… có đúng thế thật thì tại sao? Tại sao 2 người họ phải làm vậy? » Tử Dạ dù rất đau nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo để nghe cô ta nói. Cậu muốn nghe rỗ đầu đuôi ngọn ngành của vấn đề này.


« Hừ, tao nên nói mày quá ngu hay là mày đóng kịch giỏi đây hả? » Cô ta nắm tóc, kéo mặt Tử Dạ lên. Nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói.
Tử Dạ im lặng, từ chối giải thích.


« Nhà tao bị như vậy chính là do mày! Vì mày mà bọn họ mới làm vậy với nhà tao. » Cô ta rất ‘tốt bụng’ mà trả lời cho Tử Dạ biết. Sau đó cô ta trở lại cái ghế ban nãy ngồi xuống.


Tử Dạ nghe vậy thì toàn thân như bị điện giật! Sao lại như vậy? Cậu ‘mới chỉ bị’ đẩy ngã một cái thôi mà, đâu đến nỗi họ phải làm vậy? Mà dù cậu có xảy ra chuyện hơn thế đi chăng nữa thì họ cũng đâu thể làm như vậy? Họ làm như vậy chính là hủy hoại hạnh phúc của một gia đình rồi còn đâu nữa?


Nhưng việc đó lúc này không quan trọng, quan trọng nhất chính là cô ta nói Black vì cậu mới làm gia đình cô ta thành như vậy. Nếu thì người phải chịu tội chính là cậu, Black và Hy không liên quan.


« Nếu là vì tôi thì tôi sẽ chịu tội, cô đừng lôi họ vào chuyện này. » Như cũ, cậu không muốn cậu làm liên lụy đến họ.
« Ồ, dũng cảm gớm! Tất nhiên mày cũng chịu tội rồi, nhưng ba người bọn họ cũng không thể thoát. Cơ mà nếu mày muốn, bây giờ tao sẽ ‘chơi’ với mày trước. »


Nói rồi cô ta lấy một con dao nhỏ trong túi ra, đến cạnh Tử Dạ rồi ngồi xuống.


« Sợ không? Biết tiếp theo tao sẽ làm gì mày không? Hay là mày thử cầu xin tao xem. Biết đâu tao lại tha cho mày? » Cô ta di di con dao trên mặt Tử Dạ. Cái cảm giác lành lạnh đó làm cho Tử Dạ khẽ run. Cậu cảm giác như chỉ cần cậu nháy mắt một cái là con dao kia sẽ đâm vào mặt cậu vậy.


« Tôi sẽ không bao giờ cầu xin ai cả! » Mặc dù Tử Dạ sợ thật. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải đi cúi đầu cầu xin ai cả. Kể cả lúc này – khi cậu đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Bởi vì cậu vốn là một người rất mạnh mẽ, không chịu khuất phục. Với lại nhà cô ta bị vậy là do cậu, cô ta trả thù cậu như vậy là đúng. Thế nên cậu càng không phải cầu xin cô ta tha cho cậu.


« Vậy để tao xem mày chịu được đến bao giờ. » Nói rồi cô ta ấn dao xuống. Một đường đỏ chói trên gò má Tử Dạ xuất hiện.
Tuy cô ta không dùng sức nhưng một đường này khá đau. Tử Dạ khẽ run nhưng tuyệt nhiên không kêu một lời.


Cô ta nhìn Tử Dạ như vậy thì rạch trên mặt cậu hai ba vết nữa rồi chuyển xuống tay. Có lẽ vì tay có ‘nhiều thịt’ nên lực của cô ta mạnh hơn. Vết thương trên tay cũng đã dài hơn và sâu hơn. Máu chảy cũng nhiều hơn.


Mặt Tử Dạ lúc này đã nhiễm một màu máu nhưng không thể che được sắc mặt tái mét do mất máu của mình. Môi cậu cũng không còn hồng phớt như viên kẹo dẻo mà Vương Hàn cảm nhận nữa mà đã chuyển sang trắng bệch. Nhưng mà Tử Dạ vẫn kiên cường căn chặt răng không chịu kêu một lần.


Còn người kia thì như trở lên điên dại mà rạch dao mạnh hơn, vừa rạch cô ta vừa nói:«Đau lắm hả? Mau cầu xin tao đi, cầu xin tao đi!»
Tử Dạ do mất màu nhiều vì vết thương trên đầu và trên tay nên đang dần lịm đi, không thể nghe rõ cô ta nói gì.


Hành động đó làm cô ta tức giận. Cô ta liền vứt con dao sang một bên, túm lấy đầu Tử Dạ rồi đập xuống đất thật mạnh. « Sao mày dám không nghe tao nói hả!? Mày mau tỉnh lại cho tao! »


Cái đập đó rất mạnh! Mạnh đủ để Tử Dạ đang dần hôn mê mà tỉnh lại. Nhưng cũng đủ mạnh để cậu sau khi tỉnh lại thì đầu óc càng choáng váng hơn, càng muốn bất tỉnh hơn.


Thế nên cậu chỉ theo ý thức mà lẩm bẩm một câu rồi sau đó liền bất tỉnh. Mà câu nói đó chính là:«Hai anh… Đừng… đừng đến.»
Câu nói đó cô ta cũng nghe thấy. Vì thế cô ta càng điên hơn trước! Mặt cô ta lúc này vừa hung tợn, vừa xấu xí!


Cô ta vừa như con thú dữ xổng chuồng mà đập đầu Tử Dạ xuống đất vừa kêu cậu tỉnh lại.


Nhưng Dạ không hề tỉnh lại. Cô ta liên vơ lấy con dao đâm thẳng vào tay Dạ. Rồi cứ thế mà cô ta đâm, đâm như thể tay Tử Dạ chỉ là một khúc gỗ mục bình thường vơ bừa là có. Đâm như thế trút hết tức giận lên người cậu vậy!


Rồi đến khi cô ta nhìn thấy tay Tử Dạ đã đầy máu, dưới đất cũng đã có một vũng máu thì giật mình đẩy Tử Dạ ra. Sau đó thất thần nhìn Tử Dạ bất tỉnh trong vũng máu. Cô ta lầm bầm nói:«Đều tại bọn chúng hết! Muốn trách thì mày đi mà trách chúng!»


Nói rồi cô ta đứng dậy, lấy khăn che mặt rồi đi ra nói với Hổ ca bên ngoài rằng treo Tử Dạ lên. Sau đó cô ta đi mất để lại nhóm người Hổ ca vì nhìn thấy tình trạng của Tử Dạ mà giật mình. Thật không ngờ một người con gái như cô ta lại có thể ra tay kinh khủng như vậy!
* * * * * * * * * *


Cùng lúc Tử Dạ bất tỉnh, ở trên đường cao tốc từ nội thành ra ngoại thành. Vương Hàn, Lạc Thần và Lý Minh cùng những anh em trong Black đang phóng đi với tốc độ cực max.


Nhìn họ lúc này chả khác gì những động vật nhỏ bé đang lạng lách đánh võng giữa những con vật đồ sộ to lớn. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi cũng có thể bị đè bẹp một cách dễ dàng.


Nhưng họ không quan tâm điều đó, họ chỉ biết phóng thật nhanh về phía trước thôi. Nhất là Lạc Thần, Thần đang phóng với tốc độ tối đa để mau mau tới chỗ của Tử Dạ. Thần sợ nếu chả may đến muộn thì tính mạng của Tử Dạ sẽ rất nguy hiểm. Thần lo lắng vậy cũng không sai bởi vì Thần biết chắc chắn tin tức của nhà Hổ ca đã đến được tai hắn rồi. Rất có thể tên đó vì tức giận mà phát tiết lên người Tử Dạ, có khi hắn còn… Lạc Thần không dám nghĩ tiếp nữa.






Truyện liên quan