Chương 9
Đương nhiên là không thể đánh dấu. Đây đâu phải thế giới ABO. Hạ Minh Nguyệt đành phải kìm nén lại, cảnh cáo bản thân rằng nếu ở thời cổ đại, cô mà dám thay lòng thì sẽ bị dìm lồng heo trôi sông.
Lồng heo thối lắm, cô không dám đâu.
Hai người cùng nhau thảo luận rất nhiều về kịch bản, Hạ Minh Nguyệt phát hiện, những người có ngoại hình xinh đẹp và tính cách đáng yêu quả nhiên đều rất thông minh.
Ban đầu Vương Khê chỉ đơn phương đặt câu hỏi, không dám đoán nhiều, sau khi Hạ Minh Nguyệt mồm miệng liến thoắng, Vương Khê mới cẩn thận nói ra suy luận của mình, Hạ Minh Nguyệt kinh ngạc nhận ra, mấy chỗ cậu nói đều là chi tiết cô cố tình giấu! Giao lưu càng sâu, họ càng hợp cạ. Quan điểm của cả hai về con người, sự vật, sự việc nhất quán đến đáng ngạc nhiên.
Ánh mắt của hai người đều ẩn chứa vẻ phấn khích, như vừa tìm lại được chị em thất lạc bấy lâu nay.
Sau khi nói xong kịch bản thì nói về đoàn phim, nói xong đoàn phim thì bàn đến giới điện ảnh, hết giới điện ảnh thì buôn tới chính sách quốc gia, nói từ trưa tới tối, đoàn phim quay xong rồi hai người vẫn chưa nói đã, lén liếc nhau, Vương Khê ngập ngừng hỏi: “Ăn, ăn lẩu nhé?”
!!! Hạ Minh Nguyệt kìm nén sự hưng phấn của mình: “Nhưng hình như gần đây không có quán lẩu?”
Vương Khê meo meo nói, “Em có mang lẩu bento.”
Aaaaa, bảo bối gì thế này, mị sắp đổ rồi.
Không thể tùy tiện vào phòng của nghệ sĩ, nếu bị chụp được sẽ rất phiền phức. Hai người ăn ý không về khách sạn, họ xếp hai chiếc ghế dài sát nhau. Hai nồi lẩu mini nóng hổi, cay nồng lạ thường, sôi lên ùng ục, Hạ Minh Nguyệt nuốt nước bọt.
Vương Khê còn nuốt nước bọt to hơn. Cậu ngượng ngùng cười: “Chị thông cảm, em đói quá rồi.”
Hạ Minh Nguyệt cười tít mắt, lắc đầu: “Không sao, không sao.” Cô quyết định đặt cho cậu danh hiệu “Chàng trai đáng yêu như Hạ Minh Nguyệt”.
Mười phút sau, nồi lẩu đã chín, hương lẩu nồng đậm ập đến, hai người cùng hít một hơi thật sâu, mặt thòm thèm.
Hạ Minh Nguyệt: Mùi hương của thiên đường.
Vương Khê: Ngôi nhà của tâm hồn.
Lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Hạ Minh Nguyệt: Kỷ niệm nồi lẩu đầu tiên sau khi đến đoàn làm phim, thơm vô cùng tận.
Vương Khê: Lẩu nào, lẩu nào!
Hai người tự nhiên thêm WeChat rồi lập tức like ảnh của người kia. Sau một trận càn quét, khò khè vì cay.
Hiếm khi gặp được địch thủ ăn cay, đương nhiên phải trao đổi thông tin rồi.
Hạ Minh Nguyệt kể: “Trong hẻm 22, số 3, đường Duyên Hà, có một quán cơm mở được 10 năm rồi, đặc sản là cá hầm ớt và thỏ xào sả ớt, ông chủ ở đó có cách chế biến ớt đặc biệt khiến ai ăn cũng phải khóc thét.”
Vương Khê nói: “Đi xuống ngã tư thứ hai ở đường Kinh Tây, quẹo trái 50m, trong sân sau của khu chung cư có một quán bán gà hầm ngoai môn siêu cay, vừa ăn vừa khóc thút thít.”
Hai người nhìn nhau, Hạ Minh Nguyệt khịt mũi, Vương Khê ho khan: “Chị có rảnh thì hẹn ăn nhé?”
Hạ Minh Nguyệt kìm chế gật đầu, rung đùi đầy phấn khích.
Vương Khê là một chàng trai đáng yêu, hoạt bát, ngọt ngào, chỉ cần cậu cười lên cái là các thím các dì hận không thể trao thân cho cậu.
Hóa ra người ta không chỉ đẹp trai mà tính cách còn rất tốt. Cậu cười suốt ngày, rảnh rỗi lại chạy quanh đoàn phim giúp việc vặt. Rõ ràng là cậu giúp bạn nhưng trông cậu còn vui hơn cả bạn, giống như bạn nhờ cậu làm chuyện gì lớn lao lắm vậy.
Không chỉ có tính cách tốt, mà cậu còn rất tài năng. Diễn xuất có hồn, thích đọc sách, biết hát biết nhảy, còn mân mê học sáng tác nhạc.
Hạ Minh Nguyệt đã kiềm chế bản thân trong sáu ngày, mỗi khi Vương Khê diễn xuất, cô đều thầm nói trong lòng: Nô nô, cậu ấy diễn không tốt.
Lúc Vương Khê chọc cười cả đoàn phim, cô lại nghĩ: Nô nô, cậu ấy không dễ thương.
Vương Khê mời cô ăn lẩu bento hai ngày một lần, đưa cho cô mấy hộp nhiều thịt hơn – Hừ, đúng là đồ dễ dãi.
Ngày thứ bảy, Weibo của Vương Khê được tích xanh, Hạ Minh Nguyệt bấm theo dõi nhanh như chớp.
Ok fine, đối diện với trái tim của mình.
Hạ Minh Nguyệt nói với bức ảnh chụp lén “tâm can của Minh Nguyệt” trên điện thoại di động: “Đây là thời đại tân tiến giải phóng nữ quyền, độc lập, tự do, cởi mở. Trung Quốc mới không có cái gọi là dìm lồng heo.” Cô chọc chọc mặt anh, thủ thỉ, “Cố tổng, nếu như anh không đồng ý em đu idol thì phải nói, ba giây không nói tức là đồng ý.”
1, 2, 3.
Hạ Minh Nguyệt vui vẻ share bài Weibo đầu tiên của Vương Khê: “[dễ thương] [dễ thương] Đây là người dễ thương nhất trên thế giới, điên cuồng gọi điện thoại vì Khê bảo!”
Không lâu sau, Vương Khê gửi một tấm chụp nick Weibo cho cô, hói: “Minh Nguyệt ngủ với nam thần là chị à?”
Hạ Minh Nguyệt: “[Gật đầu] Chính xác!” Chưa đến một phút, một tin nhắn Weibo thông báo Vương Khê đã theo dõi cô.
Vương Khê rối rắm hai phút, quyết định hỏi một câu: “Nam thần của chị là?”
Hạ Minh Nguyệt: “Đừng hiểu lầm, không phải cậu đâu, là một người cậu không quen.”
Vương Khê thở phào nhẹ nhõm. Con thuyền tình bạn lại có thể ra khơi, Vương Khê vui vẻ nhắn lại: “Người đáng yêu nhất trên đời là chị, điên cuồng gọi điện thoại vì Minh Nguyệt đại lão!” Cậu còn nhắn thêm: “Nguyệt của em là đỉnh nhất!”
Hai người lại lề mề khen qua khen lại ở WeChat, lâu đến mức điện thoại Hạ Minh Nguyệt hết sạch pin.
Cô sử dụng nốt 1% pin còn lại chụp trộm hai bức ảnh trên Weibo, đăng lên vòng bạn bè: “Đây là một chiếc bánh quy ngọt ngào hương dâu. Rất là ngọt luôn. Giới thiệu cho mọi người nè.”
Đu idol từ hồi chưa nổi đến lúc nổi là trải nghiệm như thế nào?
Áo bông nhỏ áp ngực Cố tổng: Cảm ơn câu hỏi của bạn. Trước hết, như lời một bài hát _____ cậu là niềm kiêu ngạo của tôi, tôi tự hào về cậu. Hoan hô cho cậu, chúc phúc cho cậu ~ Bé con trên thế giới không thiếu, nhưng bé con của chúng tôi mới là giỏi nhất! Dùng hết mạng già để ủng hộ, cả ngày lẫn đêm, kích động! Ngọc cuối cùng cũng sáng! Mọi người bắt đầu yêu quý bé con của chúng tôi! Khổ tận cam lai, điên cuồng khóc lóc!
Thứ hai, có một loại bất bình, buồn bã khi kho báu mình trân quý bị người khác thèm muốn. Tôi đã là một fan hâm mộ kể từ khi cậu ấy chưa ra mắt, trái tim tôi đã trao trọn cho cậu! Tại sao đám người mới tới lại cướp cậu đi?! Không cam lòng! Mấy lời tỏ tình trên mạng càng lúc càng nhiều, câu sau lẳng lơ hơn câu trước, bất an quá!
Vẫn thấp thỏm. Nhiều người thích cậu, cũng có nhiều người ghét cậu. Anh hùng bàn phím rất độc ác! Sợ cậu bị người ta bắt bẻ, mắng chửi. Lũ đó mù hết à, idol của tôi đáng yêu đơn thuần như thế. Cậu ấy mới 18 tuổi, nỗ lực chăm chỉ, khiêm tốn lễ phép, cậu xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp. Mấy thứ xấu xa mau buông cậu ấy ra! Account marketing buông cậu ấy ra!
Cuối cùng, Vương Khê – idol tốt nhất trên đời, mẹ yêu con!
Vương Khê nổi tiếng vì một loạt gif.
Bộ GIF đầu tiên là cảnh cậu gặp những người khác nhau, gặp ai cậu cũng cúi chào ba lần, ngốc nghếch và đơn giản, vừa buồn cười vừa ngoan ngoãn.
Bộ GIF thứ hai là cảnh cậu nhảy nhót xung quanh đoàn làm phim để pha trò cho mọi người, trông cậu rất vui vẻ.
Bộ GIF thứ ba là cảnh cậu bắt chước các biểu tượng cảm xúc khác nhau, đần độn đến đáng yêu.
Trên mạng tràn ngập fan mẹ chìm đắm, tiếp sau là đám fan bạn gái.
Hạ Minh Nguyệt là fan số 1 của Vương Khê, còn suốt ngày gặp nhau nên nắm rất nhiều tư liệu và ảnh ọt quý giá trong tay, được nhóm fan tôn sùng là thủ lĩnh, hoành hành ngang ngược.
Đây là đúng là cuộc sống của thần tiên — sửa kịch bản, chạy việc vặt, xem idol diễn xuất, ăn cơm với idol…
Cậu trai miệng ngọt, tim ngọt làm Hạ Minh Nguyệt cười suốt cả ngày, quên trời quên đất. Sau này mình nhất định phải đẻ ra thằng con đáng yêu như vậy mới được.
Đẻ với ai nhỉ?
Hạ Minh Nguyệt kinh hoàng ngồi bật dậy, “Amen.” Cô chắp tay khấn, “Thưa Chúa, con có tội.” Thế mà cô lại quên mất Cố tổng nửa tháng nay.
Mở WeChat ra, cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn dừng ở đoạn tìm hoa tai một tháng trước. Cô lướt vòng bạn bè của Cố tổng ___ ồ, Cố tổng không đăng gì cả.
Trường học sắp khai giảng, kỳ thực tập sắp kết thúc.
Cố tổng không đến công ty, không gọi điện, không lướt WeChat, không đăng status, từ chối hẹn cơm, cũng không rõ tung tích. Hạ Minh Nguyệt vứt điện thoại đi, nhìn trần nhà, ánh mắt uể oải: Đồ tiểu yêu tinh quyến rũ lòng người, muốn liên lạc với anh còn khó hơn lên trời.
Hạ Minh Nguyệt lục tục chạy đến chỗ chị Đàm hỏi: “Dạo này Cố tổng đang làm gì vậy chị?”
Đàm Hồng liếc cô một cái: “Không phải thay lòng rồi à?”
Hạ Minh Nguyệt kinh hãi: “Nào có, em nào có, chị đừng nói bậy!”
“Hơn mười ngày nay đều đăng bài khen Vương Khê dễ thương trong vòng bạn bè, nếu không thay lòng thì em tính bắt cá hai tay?”
Hạ Minh Nguyệt: “……”
Đàm Hồng nhìn dáng vẻ ấm ức của cô mà thở dài: “Thà em lặng lẽ yêu Vương Khê còn hơn theo đuổi Cố tổng.”
“Tại sao?”
“Em có hiểu Cố tổng không? Nếu không gặp mặt, em có lý do gì để liên lạc với anh ấy?”
“Vậy thì từ từ hiểu.”
“Đã không hiểu thì thích cái gì?”
“Vừa tán vừa tìm hiểu, em thích thế.”
“Sau đó thì sao?”
Hạ Minh Nguyệt cười khúc khích, “Chị Đàm, sao chị nói giống anh Tiền thế?”
“Anh ta nói gì?”
“Anh ấy nói nếu Cố tổng không thích em thì sao. Chị lại hỏi nếu sau này em không thích Cố tổng nữa thì sao. Hai người rõ ràng có kinh nghiệm hơn em, thừa biết chuyện tình cảm có rất nhiều biến số, cảm giác thích có thể dễ dàng biến mất. Vì sao ngay từ đầu em phải thề rằng sẽ thích mãi? Em không kiên định thế đâu, em chỉ có thể thích hết khả năng mình có thôi. Khi hết rồi, em sẽ rời đi.”
“Đồ nhẫn tâm.”
“Vậy…” Hạ Minh Nguyệt háo hức liếc nhìn Đàm Hồng, “Dạo này Cố tổng đang làm gì? Em nhớ anh ấy lắm.”
“Không biết.”
Mặt Hạ Minh Nguyệt kiểu “Chị là đồ quá đáng”, hờn dỗi.
“Chị đâu thân với Cố tổng. Anh ấy hiếm khi đến công ty lắm, chắc mỗi tháng được một lần, mọi công việc đều do Chu tổng xử lí, thì chị biết hành tung của anh ấy kiểu gì?.”
Hạ Minh Nguyệt nằm bò cạnh cô, tò mò hỏi: “Lúc nào Cố tổng cũng xuất quỷ nhập thần, lạnh lùng ít nói thế ạ?”
“Trước khi em đến chị cũng chỉ gặp qua anh ấy hai lần, hình như thế thật.”
“Đau lòng quạ.”
“Hả?” Trên trán Đàm Hồng xuất hiện một dấu chấm hỏi.
“Chắc Cố tổng đã trải qua chuyện gì đó nên mới ít nói như vậy. Chứ trên đời ai chẳng muốn nói chuyện!” Hạ Minh Nguyệt nói, “Giọng Cố tổng hay như thế, còn đẹp trai, chân dài, râu quai nón gợi cảm, không khoa học!”
Đàm Hồng: “……”
Hạ Minh Nguyệt ngồi dậy: “Em phải đi tìm Chu tổng!” Vừa đi cô vừa mở vòng bạn bè của Chu tổng ra xem——
Chu tổng: “Ba tháng bận rộn, nửa tháng đi nước ngoài, cuối cùng cũng giành được tài nguyên “Rồng trong ngục”! Lần đầu tiên đi công tác cùng Cố tổng, lần đầu tiên thấy Cố tổng tranh luận về văn học (bằng tiếng Anh), quá đẹp trai! [Trâu bò] [Trâu bò]”
Chu tổng, anh thật dễ thương.
Hạ Minh Nguyệt nhấp vào khung chat với Cố Minh Diệp, gửi call: “Chúc mừng Cố tổng! Cố tổng giỏi quá đi!”
Bên này, Cố Minh Diệp vừa xuống máy bay, trợ lý gửi cho anh một tập tài liệu về lý lịch của các nghệ sĩ tốt trong giới đã được biên soạn, nói: “Đạo diễn Ngô (đạo diễn của “Bạch nguyệt quang của Chu lão tổng”) nói rằng Vương Khê là một diễn viên khá, có thiên bẩm, có thể bồi dưỡng.”
Cố Minh Diệp xem thử, “Ừ, có thể.”
Chuông báo WeChat vang lên. Anh nghe thấy giọng nói của Hạ Minh Nguyệt, không khỏi mỉm cười. Anh vô tình bấm vào vòng bạn bè của Hạ Minh Nguyệt——
Hôm kia: Khê bảo giỏi quá! [hình ảnh] [hình ảnh]
Hôm qua: Hôm nay Khê bảo lại giỏi hơn hôm qua một chút [cute] [hình ảnh]
Hôm nay: Tuyệt vời! Không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn! Cố lên Khê bảo [hình ảnh] [hình ảnh]
Cố Minh Diệp: Miệng đàn bà đúng là lối ra của trái tim, giỏi cái đầu em!