Chương 51
Cả đêm làm bậy.
Hôm sau Cố Minh Diệp rời giường, chân hơi mềm. Nhưng hôm nay anh dậy sớm hơn Hạ Minh Nguyệt, lòng tự trọng vẫn được bảo toàn.
Anh lặng lẽ đi xuống, nấu một nồi cháo, hương vị ổn, đun lửa nhỏ, anh lên lầu chờ mặt trăng nhỏ dậy. Anh vừa chui vào chăn, một đôi tay mềm mại không xương đã duỗi ra sờ mó anh.
Trong lòng Cố Minh Diệp đã miệng khô lưỡi đắng, lửa lan ra đồng cỏ, nhưng cơ thể anh vẫn yên tĩnh như gà, không có chút phản ứng nào.
Ngọn cờ của người kế tục xã hội chủ nghĩa thậm chí còn cảm thấy đau đớn sau khi cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân.
Cố Minh Diệp ôm người đó vào lòng, khống chế tay chân cô, không cho lộn xộn nữa.
Hạ Minh Nguyệt mơ hồ tỉnh lại, đại khái là bị tư thế khó chịu này đánh thức, giọng cô hơi khàn: “Anh làm gì thế?” Sau đó giận dỗi liếc anh, “Không làm nữa, mệt lắm rồi.”
Cố Minh Diệp: “…” Suy nghĩ của chúng ta giống nhau mà.
Người phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẻo vừa nói xong đã bò lên ngực anh, ɭϊếʍƈ hầu kết của anh, vặn vẹo người muốn trườn xuống.
Cố Minh Diệp bắt lấy cô, “Em nói không làm mà?”
Hạ Minh Nguyệt liếc nhìn anh, “Hôm nay anh muốn chơi trò này?” Mặt người dạ thú gạ gẫm cô vợ hiền lành? Mặt người dạ thú vờ nghiêm túc rồi lén lút trêu chọc cơ thể người con gái, cô vợ hiền lành nốn nừng không chịu nổi đành chủ động nói thèm?
Đũy mợ, cái này là kịch bản truyện người lớn từ năm nào thể, lỗ hổng thế hệ kinh quá.
Tuy nhiên, Hạ Minh Nguyệt vẫn đồng cảm, ngồi lên người anh uốn éo ngược xuôi, vờ thở gấp, “Ừm ~~~”
Cố Minh Diệp đau đầu.
Hạ Minh Nguyệt rên rỉ biểu diễn một mình hồi lâu vẫn không thấy ai diễn cùng, cô dừng lại, bất mãn nhìn anh: “NG! Diễn viên nam, đề nghị anh chú ý hành động, hơi thả ra rồi lại siết vào.”
Cố Minh Diệp ngồi dậy, đỡ Hạ Minh Nguyệt đang quây trên anh xuống, búng trán cô, “Em nghĩ cái gì thế, dậy ăn sáng đi.” Sau đó, anh vội vàng mặc quần áo, đi ra cửa, rồi quay người gửi một nụ hôn gió đến người trên giường, “Xuống nhanh nào.” Anh đóng cửa không chút lưu luyến.
____ Rồi thở phào nhẹ nhõm sau cánh cửa.
Lúc ăn cháo, Cố Minh Diệp nhận được một cuộc gọi, muốn đến trường quay. Hạ Minh Nguyệt nghĩ Vương Khê cũng trong trường quay nên đòi đi cùng Cố Minh Diệp.
Vương Khê biết cô muốn đến, nói: “Bốn cái chân giò nướng, một ly kem khoai môn.”
Chờ Cố Minh Diệp đi xử lý công chuyện, Hạ Minh Nguyệt xách túi lớn túi nhỏ đi phân phát thức ăn cho chị em.
Không biết mặt diễn viên cấu tạo từ gì, nói trắng liền trắng, nói đen liền đen. Mới một tháng không gặp, Vương Khê đã trở lại hình dạng một cậu bé trắng trẻo hồng hào, dấu vết bị sa mạc hành hạ biến mất không tung tích.
Hạ Minh Nguyệt bóp chặt mặt cậu, “Đi thẩm mỹ?”
Vương Khê nhìn cô: “Giống nhau cả thôi.”
Hạ Minh Nguyệt ngượng ngùng cười: “Xin lỗi nhưng người ta có chồng giúp, không mất tiền.”
Vương Khê buồn nôn suýt ói, cậu nói: “Ơ, lần trước ai khóc lóc nói rằng sẽ đi tu, rồi phân phòng ngủ với Cố tổng nhỉ. Mới có mấy ngày mà linh hồn và thể xác đã hòa làm một rồi à?”
Hạ Minh Nguyệt nghĩ Vương Khê cũng góp công bày mưu tính kế trong chuyện này, có ơn phải báo, nên cô không phản kích lại, mở túi lấy chân giò đưa cho cậu, mở sẵn hộp kem khoai tây ra, cắm thìa nhỏ vào, cung kính dâng lên, “Mời ngài.”
Hai người ngồi ăn uống tán gẫu, trong suốt cuộc trò chuyện, Hạ Minh Nguyệt luôn cảm thấy có người đang chụp lén họ, Hạ Minh Nguyệt do dự một lúc rồi thì thầm: “Có người đang chụp ảnh chúng ta.”
Vương Khê gặm chân giò, chẳng coi ai ra gì, “Ừ.”
“Em chú ý một chút.” Hạ Minh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, “Mỗi lần gặp mặt chúng mình đều chọn chỗ đông người. Fan cuồng của em nhiều, mà paparazzi theo dõi cũng nhiều, trong giới đến ăn chung lẩu cũng bị chụp lén rồi lên báo, sao mãi chưa đến lượt bọn mình nhỉ?”
Vương Khê nhướng mắt liếc cô một cái, “Vì Cố tổng đó.”
“Hở?”
“Bởi vì cục cưng đáng yêu của chị sẽ không cho phép chị có tai tiếng với người khác. Ai dám viết linh tinh–” Vương Khê làm động tác cứa cổ.
Vẻ mặt của Hạ Minh Nguyệt lập tức trở nên căng thẳng: “Ôi… không… không thể nào…”
Vương Khê cao thâm khó đoán gật đầu phụ họa.
Hạ Minh Nguyệt càng nhíu chặt mày: “Anh ấy sẽ không.” Sau đó cô rơi lệ nhìn Vương Khê, “Làm sao đây, chị lỡ kết hôn với một kẻ sát nhân rồi.”
Vương Khê: “…”
Hạ Minh Nguyệt rối như tơ vò: “Em có chắc là anh ấy đã giết người không? Dạo này có tiền muốn tiên cũng được nhỉ? Bình thường trông anh ấy như một tác phẩm điêu khắc trên cát ấy, không giống kiểu người tàn nhẫn đâu…”
Vương Khê ch.ết máy nhìn cô.
Hạ Minh Nguyệt cũng nhìn cậu, cắn môi, “Thật ra chị cũng không hiểu mấy chuyện nhà quyền thế lắm. Nhà quyền thế thật sự đen tối như mọi người hay tả sao… Cố Minh Diệp sẽ không giả heo ăn thịt hổ chứ? Tại sao anh ấy lại kết hôn với đứa con gái ngờ nghệch như chị nhở? Chẳng lẽ ảnh còn âm mưu khác? Huhu, liệu có phải anh ấy đang lập kế hoạch trả thù không? Rằng chị thật ra là con gái thất lạc nhiều năm của một ông trùm? Anh ấy muốn uy hϊế͙p͙ bố ruột chị nên mới giả vờ yêu chị… Móa ơi, thảo nào chị với bà Miêu chả giống nhau gì cả…” Hạ Minh Nguyệt che miệng lại kinh hãi lẩm bẩm, “Đã đến lúc hạ màn rồi sao? Anh ấy cố ý bảo em lỡ miệng nói ra khiến chị nghi ngờ, rồi hết thảy mộng đẹp đều tan vỡ, anh ấy sẽ xé mặt nạ xuống, cầm tù chị mỗi ngày…”
Vương Khê thấy cô càng nói càng huyên thiên, cậu không chịu nổi nữa, ném một cục xương heo qua, trợn mắt nhìn diễn viên đạt giải Oscar, “Chị, đang kỳ nghỉ đông, lo mà làm hết bài tập đi, đừng có tối ngày đọc ba cái quyển tiểu thuyết xàm lông, ok?”
“Là em nói anh ấy giết người mà!” Hạ Minh Nguyệt tức giận nhìn cậu, “Đã giết người rồi thì ngại gì mấy chuyện còn lại?”
Vương Khê thở dài, “Em không nói Cố tổng giết người. Ý em là Cố tổng sẽ xử lý bọn họ,”
Hạ Minh Nguyệt nhìn cậu, “Đều giống nhau cả mà.”
“Không phải xử lý, là kết thúc… Ơ cũng không phải, chỉ là chặn đường sống của bọn họ, đuổi việc, mua đứt, hiểu không?”
Hạ Minh Nguyệt miễn cưỡng gật đầu.
Vương Khê lườm cô, “Suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn!”
“Hôm qua trên Zhihu ngành giải trí quá trời loạn, cả đám đều…” Cô nói, “Hơn nữa, tiểu thuyết phải dựa trên thực tế. Rất nhiều tiểu thuyết đều viết nhà quyền thế như thế, chứng tỏ nó phải xảy ra thường xuyên.”
Vương Khê gặm xong chân giò, ʍút̼ ngón tay, “Không nói với chị nữa, buổi chiều em phải đóng phim, chị tự chơi nhé.” Đi được hai bước, cậu quay đầu lại hỏi: “Cố tổng muốn đóng phim, chị biết chưa?
Hạ Minh Nguyệt gật đầu, “Biết.”
“Phim kiểu gì?”
Hạ Minh Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực, “Nổi danh lập nghiệp, đi vào lịch sử!”
Vương Khê mỉm cười: “Vậy em sẽ không mù quáng tham gia đâu.”
Hạ Minh Nguyệt tìm một quán cà phê ngồi xuống, vừa lên mạng vừa trêu mèo, rồi quậy phá cả buổi chiều. 5 giờ, Cố Minh Diệp đến tìm cô. Hai người quyết định tìm một nơi để ăn.
Đi ngang qua một nơi nào đó, Hạ Minh Nguyệt chỉ tay, “Vào đây ăn đi.”
Hai người ngồi bàn cạnh cửa sổ. Mới 5 giờ chiều, chưa phải giờ cao điểm ăn tối, cửa hàng khá ít người, trên đường cũng không nhiều. Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, tuy rằng hơi lạnh nhưng mặt trời rất lớn, ánh nắng dịu mát, cây dương thưa thớt, Hạ Minh Nguyệt vui vẻ nói: “Ngày nào cũng ch.ết dí trong nhà, em thấy mình như Đường Tăng trong động bàn tơ, bị Nhện tinh hút khô máu.”
Cố Minh Diệp: “” Ai hút ai cơ?
Hạ Minh Nguyệt lườm yêu anh: “Về sau chúng ta phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn, đừng ở nhà suốt.”
“Ừ.” Cố Minh Diệp cầu còn không được, anh không thể không thừa nhận, nếu còn ở trong nhà, có lẽ anh không chỉ bị mềm chân đâu.
“Hòa mình vào thiên nhiên, hít thở không khí trong lành, là một người có quy luật làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, thói quen sinh hoạt lành mạnh”.
“Ừ.”
“Buổi sáng dậy chạy bộ, buổi chiều trồng hoa, buổi tối đọc sách, tu thân dưỡng tính, nhân gian đáng giá.”
“Ừ.”
Cơm no rượu say, Hạ Minh Nguyệt đứng lên trước, hớt hải chạy đi, “Để em thanh toán hóa đơn.”
Hai người đã là vợ chồng, tài sản chung thì ai thanh toán tiền cũng như nhau. Chỉ không biết tại sao cô gái nhỏ lại bị ám ảnh bởi việc thanh toán hóa đơn lần này. Anh đành để cô đi.
Hạ Minh Nguyệt chạy đến quầy lễ tân, ở đó chỉ có một nhân viên thu ngân. Hạ Minh Nguyệt hỏi: “Ông chủ của cô đâu?”
Người phục vụ trở nên căng thẳng, lễ phép hỏi: “Chị có gì không hài lòng về bữa cơm ạ? Chị cứ nói với em để em giải quyết trước, được không?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu, “Không không, tôi rất hài lòng! Tôi chỉ muốn hỏi xem ông chủ của cô có ở trong cửa hàng thôi không.”
Nhân viên thu ngân cẩn thận nhìn cô, nở nụ cười, có vẻ như không phải đến vạch lỗi, “Ông chủ đang ở sau bếp ạ.”
“Cô có thể bảo ông ấy đi ra ngoài một lát được không?” Hạ Minh Nguyệt cười tươi, “Cảm ơn.”
Chị nhân viên rất dễ tính, nói với cô, “Chị chờ một chút.” Rồi đi vào gọi ông chủ ra.
Ông chú hơn năm mươi tuổi, vuốt đầu, khó hiểu đi ra, khi nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt, vẻ khó hiểu trên mặt không giảm nửa phần, “Cô là?”
Hạ Minh Nguyệt lấy ra phiếu giảm giá tình nhân mà ông chú đưa cho cô lần trước, mỉm cười: “Lần trước cháu lấy may của chú, nên lần này đến cảm ơn và quang minh chính đại đòi giảm giá!”
Ông chủ chợt nhận ra, bật cười: “Là cô hả, nhóc con!”
Hạ Minh Nguyệt cũng cười: “Là cháu đây.”
Ông chủ nhìn thoáng qua vị trí của Cố Minh Diệp, giơ ngón tay cái lên, “Đó là bạn trai của cô?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu đắc thắng, “Là chồng nhé!”
“Giỏi!” Ông chủ hào phóng giảm giá 5, % cho cô.
Hạ Minh Nguyệt ngây ngất nắm tay Cố Minh Diệp rời đi.
Về nhà, cả hai nép vào nhau đắp mặt nạ.
Cố Minh Diệp hỏi, “Hôm nay có lên lớp không?”
Hạ Minh Nguyệt trả lời: “Có lên lớp, nhưng không giao bài tập.”
“Ok.”
Thế là hai người lóc cóc đến phòng xem phim, cả hai vẫn đang đắp mặt nạ.
Hạ Minh Nguyệt nói: “Lần trước chúng ta đã nói về sự phân bố các quốc gia và cửa định mệnh của đảo Minh Nguyệt, cũng như các chiến lược tác chiến chung. Bây giờ chúng ta sẽ nói về các kỹ thuật tấn công chi tiết hơn.”
“Tác chiến cần chú ý tốc chiến tốc thắng. Võ công thiên hạ, càng nhanh càng khó phá. Nhưng trong trận chiến đặc biệt này thì hoàn toàn ngược lại. Thong thả, nhẹ nhàng, đong đưa lên xuống, ra đòn chậm rãi sẽ khiến đảo Minh Nguyệt thất thủ nhanh hơn. Khởi đầu chậm, nhưng vào thời điểm mấu chốt phải nhanh, có thể một kích trí mạng, khiến kẻ thù ch.ết không kịp ngáp, rõ chửa?”
Cố Minh Diệp gật đầu.
Hạ Minh Nguyệt vẫy tay, “Tan học.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.” Hạ Minh Nguyệt tháo mặt nạ ra, vỗ nhẹ lên mặt, “Lời ít ý nhiều, bạn học hãy cố gắng chiêm nghiệm.”
Cố Minh Diệp ôm cô, “Đi, đi khai sáng.”
“Hôm nay không có bài tập về nhà.”
“Anh có yêu cầu cao đối với bản thân.”
…………
Kết quả là, ờ, không nói cũng biết.