Chương 10
Mười phút sau đó, ở cửa hàng tiện lợi cách tiểu khu đó không xa, Tống Văn đem phần cơm đã hâm nóng qua đặt trước mặt Lục Tư Ngữ, anh thuận tiện gọi một phần mì oden lúc này mới khiến đồ ăn trước mặt mình thoại nhìn không phải keo kiệt.
Lục Tư Ngữ mang đồ ăn đem nhờ người khác làm nóng không những không có nhận lấy sự ghét bỏ cùng khinh thường của nhân viên cửa hàng mà trái lại còn cho cậu ưu tiên, Tống Văn lần thứ hai tỉnh táo mà biết được, hoá ra mặt có thể coi như cơm ăn.
Hai người ngồi ở trước bàn của cửa hàng tiện lợi, phương thức mở hộp đồ ăn của Lục Tư Ngữ mang cảm giác như thực hiện một nghi thức, hộp đồ ăn giữ ấm hoa lệ kia trên mặt có bốn cái ô vuông, cậu đem chúng xếp từ trái sang phải, chỉnh chỉnh tề tề, sau đó mới lấy ra cơm tẻ, đoan chính đặt trước mặt mình, lại từ bên trong lấy đũa ra, lúc này mới chuẩn bị ăn cơm.
Nhìn thấy Tống Văn thỉ thoảng đem đôi mắt liếc qua bên này, Lục Tư Ngữ liền đem đồ ăn đẩy lên phía trước, cậu hôm nay làm chính là mực nướng tương hạt, lươn xào tỏi, gà viên nấm hương và một phần rau xào. Bốn món đồ ăn sắc vị đầy đủ, mỹ thực vừa hướng trước mặt để xuống, Tống Văn không chút nào khách khí, duỗi đũa ra gắp một miếng. Anh nhai lươn, bên trong xương cốt đều có chút không nở phun ra.
Tống Văn một bên vừa ăn vừa nhìn Lục Tư Ngữ, trong lòng suy nghĩ làm sao có thể có người sinh ra đẹp mặt như vậy, như thế nào lại làm cơm ăn ngon như vậy, không nhịn được hỏi, "Kỳ thật cậu không phải học trường cảnh sát đúng không?"
Lục Tư Ngữ nhìn về phía anh, có chút không rõ vì sao.
Tống Văn cười nói: "Cảm thấy được tay nghề nấu ăn của cậu so với Tân Đông Phương đầu bếp còn muốn ngon hơn."
Nghe xong chuyện cười, khoé miệng Lục Tư Ngữ cũng nâng lên một nụ cười, chỉ là khoé miệng hơi nâng cũng làm cho khoé mắt đuôi lông mày lạnh như băng kia mang theo một chút nhân khí. Tống Văn liền nhớ tới Chu Dịch Ninh trước kia nói với mình về chứng khuyết thiếu tình cảm, hiện tại tiếp xúc với cậu, ngược lại cảm thấy Lục Tư Ngữ có chút phù hợp với những đặc điểm của bệnh tình này, còn những thứ khác, có phải hay không là bác sĩ Chu cả nghĩ rồi.
Dồ ăn trước mặt rất nhanh đã hết một nửa, ăn thêm một vài thứ đệm bụng, Lục Tư Ngữ rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ hờ hững ngày xưa, nhỏ giọng hỏi Tống Văn: "Anh bây giờ vẫn hoài nghi Chung Tình sao?"
Tống Văn cũng đang muốn phân tích một chút vụ án: "Tôi vốn là hoài nghi cô ta, thế nhưng bây giờ lại không quá hoài nghi nữa."
"Bời vì thời gian không chính xác sao?" Lục Tư Ngữ ngẩng đầu hỏi anh.
Tống Văn lắc đầu một cái, "Không, không có thời gian gây án là một mặt, bởi vì cô ta thuận tay trái."
Lúc nãy Lục Tư Ngữ cũng nhìn thấy Chung Tình mở cửa, lấy nước đều là dùng tay trái. Đối với việc này cậu không phát biểu ý kiến, ngẩng đầu lên nhìn Tống Văn.
Tống Văn tiếp tục phân tích: "Cô ấy hận Lâm Chính Hoa, thế nhưng tôi không cảm thấy cô ấy sẽ gϊếŧ chồng mình. Lại nói, chiều cao Chung Tình cũng không phù hợp, Lâm Chính Hoa cao khoảng 1m73, hai người có khoảng 10cm chiều cao hơn kém, nếu như ở trạng thái đứng thẳng, rất khó để đâm vào một cách trực tiếp từ góc độ kia, thời gian phát sinh án mạng vẫn chưa tới thời gian nghỉ ngơi, nếu như với hình thể của người bị hại, cân nhắc thể lực cách xa, cô ấy rất khó khiến trên người không có một vết thương hay dấu tích tranh đấu nào."
Lục Tư Ngữ nghiêng đầu nghe có chút nhập thần, cậu cầm đũa hơi cao, cầng khoe được ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng như trong suốt, động tác cùng thần sắc lúc ăn cơm không hiểu sao khiến Tống Văn nhớ tới cái con mèo mang huyết thống cao quý ở nhà bạn. Người như vậy ngồi đối diện, làm cho anh cũng muốn biến thành cẩn thận, cũng không dám ăn như hùm như sói nữa.
Tống Văn một bên tự hỏi, một bên gắp lên một viên thịt gà, thả vào trong miệng, thịt viên này dùng thịt gà đánh thành mềm nhung, lại trộn thêm một ít nấm nhỏ, hương vị tan vào trong thịt, bên ngoài rán qua, vào miệng cắn một miếng, thịt gà mang theo nước liền tản ra, tươi mới cực kỳ, anh lại không lòng dạ nào thưởng thức mỹ thực, nhẹ nhàng cau mày, tự nhủ: "Vẫn có nơi nào đó không đúng lắm."
"Anh cảm thấy nơi nào có vấn đề?" Lục Tư Ngữ trầm giọng hỏi anh, thanh âm cậu rất nhẹ, đè tới rất thấp.
"Tôi hiện tại có chút không thông, tôi đã từng cho rằng cô ta có hiềm nghi lớn nhất, đến bây giờ cũng không hoàn toan bài trừ, thế nhưng luôn cảm thấy có một vài chỗ quá khó hiểu." Tống Văn không nói được cái cảm giác này của mình bắt nguồn từ nơi nào. Động cơ gϊếŧ người, thủ pháp, hung khí, thời gian, địa điểm,... Những yếu tố này làm sao cũng không có cách nào trở lại như cũ. Anh càng muốn đem tất cả lý giải rõ ràng, liền cảm thấy càng ngày càng lộn xộn, tư duy như chui vào ngõ cụt, nhất thời nghĩ không ra thêm cái gì.
Tống Văn nói chuyện lấy điện thoại di động mở ra, mở trang tìm kiếm, nhập từ "Vợ người đồng tính" vào.
Vợ người đồng tính thân phận này đi kèm với hậm hực, bạo lực lạnh tinh thần, cũng là đoàn người có nguy cơ cao mắc HIV. Đối với việc này, pháp luật có liên quan lại trống không, ly hôn cực kỳ khó khăn, nữ tính còn có thể sẽ phải chịu bạo lực và uy hϊế͙p͙, kinh tế cũng rất khó thu được bồi thường. Trước mắt, trong nước vợ người đồng tính lên đến hơn 16 triệu.
Tống Văn suy tư một chút, lại mở ra Tieba, vợ người đồng tính ở bên trong hiển nhiên tụ tập thành một hội với nhau. Cái trang Tieba này từng bị báo cái đóng qua mấy lần, cũng giãy dụa mở lại mấy lần.
"Tôi có nên ly hôn hay không? Thật dằn vặt...."
"Sau khi kết hôn có con mới phát hiện lão công là đồng tính luyến ái."
"Cầu mọi người giám định, tôi có phải bị lừa gạt hay không?"
"Chúng ta chỉ có thể ở nơi này ai oán, không có cách nào gây nên chú ý cả."
Bên trong Tieba có một nữ nhân tuyệt vọng la lên, các cô như hãm sâu vào vũng bùn này, bị uy hϊế͙p͙, bị liên luỵ. Cái kia vốn không nên thành như vậy vì các cô dựa vào chồng hoá thành ma quỷ, đem sinh hoạt của các cô biến thành địa ngục không kẽ hở. Các cô tập hợp ở nơi này, đem trang mạng này như cảng phát tiết, có rất nhiều người tựa hồ là tới lại bất đắc dĩ mà đi. Sinh hoạt là của chính mình, ấm lạnh tự biết, không có phương pháp giải quyết nào tốt nhất, dằn vặt liền thành thủ đoạn gϊếŧ người mềm dẻo.
Phần lớn vợ người đồng tính là trải qua bạo lực gia đình, những nam nhân kia đối với các cô ra quyền cước, vừa đấm vừa xoa. Vợ người đồng tính muốn ly hôn, thường thường không chỉ không chiếm được bồi thường còn có thể bị phân chia thu nhập của mình, thậm chí trên lưng còn không hiểu sao có thêm món nợ. Nhóm những nam nhân kia có đủ loại chiêu số, thậm chí còn điều giải lý do đem ngày ly hôn kéo dài rồi lại kéo dài.
Mà trước mắt, luật hôn nhân cùng những pháp luật khác, không có một cái nào liên quan đến cái này. Những thứ này khiến những nữ nhân đó không cách nào thoát thân, càng không cách nào thu được bất kỳ bồi thường nào.
Các cô mê man, ẩn nhẫn, bất lực, cô độc, trở thành người bị hại bởi cuộc hôn nhân nực cười.
Chung Tình nói không sai, trong cuộc sống các cô không ai có thể nói được, mọi người đều dùng thành kiến đối xử với đồng tính luyến ái, cùng sẽ dùng ánh mắt xem thường đối xử với vợ người đồng tính, đối với rất nhiều người mà nói, ly hôn đều là hy vọng xa vời. Tống Văn lật nhìn một chút, càng lật xuống dưới lại càng khiến người khác căm phẫn sục sôi, anh đem điện thoại di động để lên bàn nói: "Thực sự không hiểu nổi những người đống tính luyến ái kết hôn đó, nếu như không yêu người kia, hôn nhân còn có ý nghĩa gì? Một tấm giấy hôn thú, đem đối phương khoá lại, cũng đem mình khoá lại."
Lục Tư Ngữ liếc mắt nhìn anh: "Lừa hôn chủ là một bộ phận, những người này lựa chọn lừa dối nữ nhân, cùng xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của bọn họ không có quan hệ. Nói cách khác, bộ phận người này cho dù không phải đồng tính, yêu thích khác phái cũng sẽ giống như vậy tìm tiểu tam, sẽ không đối xử tử tế với vợ mình." Dưới ánh mặt trời, đồng tử Lục Tư Ngữ hiển hiện một màu hổ phách, óng ánh long lanh, cậu nhìn thấy Tống Văn đang nhìn cậu, bỗng nhiên như là ốc sên bị chạm đến tua vòi, lại lạnh lùng cúi đầu không nói.
"E rằng bên trong vụ án còn có manh mối khác, chờ sau đó chúng ta trở về nhìn xem." Tống Văn vì để tránh cho lúng túng, kết thúc cái đề tài này, thu thập rác trên bàn.
"Anh chờ tôi một chút, tôi đi mua chút đồ khác." Lục Tư Ngữ nói xong đi đến bên cạnh quầy đồ uống nóng cầm một bình nước, sau đó liền di dạo đến bên trong góc cửa hàng tiện lợi, nơi đó xếp một cái giá sách, mặt trên thả một chút sách cùng tạp chí dễ bán, cậu đứng ở bên cạnh nhìn mấy lượt, lấy vài cuốn sách đi đến quầy thanh toán.
Tống Văn liếc mắt nhìn, đó là mấy quyển tiểu thuyết Keigo Higashino, "Cậu thích xem tiểu thuyết suy luận à?" Anh thuận miệng hỏi.
"Cũng không phải thường xem, ngày hôm nay trùng hợp thấy được." Lục Tư Ngữ trả lời hời hợt, "Thời gian nghỉ trưa không sai biệt lắm, chúng ta trở về cục thôi."
Tống Văn gật gật đầu, hai người lái xe cảnh sát một đường trở về cục. Lúc này mới giữa trưa, bên trong cục tiến triến khá dồi dào. Vừa vào cục cảnh sát Chu Hiểu liền hào hứng báo cáo: "Tống đội, vị cùng Lâm Chính Hoa ở chung chúng tôi đã tìm thấy rồi, người nọ là bartender, tên Mã Minh Huy, lão Giả cùng đội phó Hoàng đi tìm người, cần phải một lúc nữa mới đến."
"Những thứ khác tiến triển đến đâu rồi?" Tống Văn lại hỏi, "Báo cáo pháp y, vật chứng tư liệu, thông tin cặn kẽ về người bị hại cũng đã tập hợp lại để ở đây."
"Thông tin tổng thể của điện thoại di động đâu?"
"Gần đây truyền tin ghi chép, trọng yếu tin tức đều đã tổng kết lại."
"Lại tr.a một chút, người bị hại gần đây có ghi chép chuyển khoản lớn nào không, đúng rồi, của Mã Minh Huy cũng điều lấy một phần."
"Được, tôi tới ngân hàng điều lấy."
Tống Văn ngồi ở thượng vị bắt đầu lật xem những tài liệu kia, phần lớn đều là tư liệu tổng kết, đối với các trường hợp tiến hành rồi tập hợp, phản bác kiến nghị tính thúc đẩy cũng không lớn. Buổi sáng sau khi thấy Chung Tình, Tống Văn trong đầu giống như đánh một dấu chấm, luôn có điểm nghĩ không thuận, bỏ không đau đầu, anh nghĩ thay đổi dòng suy nghĩ, vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Tư Ngữ ngồi ở phòng bên cạnh, thần tình nghiêm túc đem ghi chép hội nghị trên sổ chuyển thành văn.
Từ góc độ của Tống Văn, thông qua thuỷ tinh phản quang vừa vặn có thể nhìn thấy màn hình máy tính của Lục Tư Ngữ, càng xem thì càng nhíu lông mày, anh đứng lên, đi tới phía sau Lục Tư Ngữ chỉ vào mấy chỗ ghi chép trong đó nói: "Ai, chỗ này giải thích vấn đề đồng tính luyến ái sao cậu cũng ghi chép, quá cặn kẽ rồi, xoá đi, xoá đi."
Lục Tư Ngữ không đề phòng Tống Văn đột nhiên ở phía sau mình, ngừng đánh chữ, ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi cảm thấy Lâm pháp y nói rất tốt."
Tống Văn lúc này mới phát hiện mình đứng có chút gần, tư thế như này, Lục Tư Ngữ vừa ngẩng đầu đã ngửi được trên người cậu một luồng mùi vị nhàn nhạt, người kia đôi mắt vừa nhấc, lông mi dài chớp chớp, con ngươi ngậm lấy nước, giống như vòng xoáy thần bí dụ người vậy.
Bị Lục Tư Ngữ nhìn, Tống Văn chỉ cảm thấy trái tim trong ngực nảy lên một cái, vội vàng lui về phía sau nửa bước. Lục Tư Ngữ lại đối với việc này giống như hoàn toàn không biết, duỗi ra đầu lưỡi có chút vô tội ɭϊếʍƈ một chút đôi môi mỏng, đôi môi nhạt sắc nhuộm một tầng nước, thoại nhìn càng thêm dụ người.
Tống Văn ho nhẹ một tiếng che vẻ khốn đốn nói: "Cậu hi vọng Cố cục cùng mấy người bên xét duyệt đó hiểu được cái này chắc? Đơn giản ghi chép là được rồi, không cần ngày cnagf tắc rối."
Bên trong có rất nhiều thứ không thể nói tỉ mỉ, cũng không thấy được ánh sáng, vạn nhất một ngày nào đó báo cáo vụ án này đem cho truyền thông xem, thêm vào cái gì đồng tính luyến ái bị phân thây chờ bắt người xuất hiện trước mắt mọi người sẽ có rất nhiều phiền phức.
Có một số việc, mặc dù là biết đến, ngồi tại vị trí bọn họ, cũng không có cách nào thay đổi, chỉ có thể ghi chép xuống sự thật tương đối khách quan.
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, dường như hiểu được, duỗi ra một ngón tay xoá hết dữ liệu, đem vài câu giảu thích cặn kẽ cắt bỏ, sau đó lại xoá ở phía trước, một mặt giấy trở lên sạch sành sanh.
"Ai! Những thứ khác viết rất tốt, sao lại xoá hết rồi?" Tống Văn đau lòng một nửa tờ hội nghị ghi chép kia.
Lục Tư Ngữ lại không hề để tâm: "Không có chuyện gì, tôi sửa sang một chút dòng suy nghĩ, viết như vậy tương đối liền mạch, chờ sau đó có thể đưa cho anh."