Chương 11
Buổi chiều 3h, tại cục thành phố Nam thành, tất cả mọi người vẫn bận bịu như cũ, Phó Lâm Giang từ bên ngoài đi vào, "Tống đội, Mã Minh Huy đã đến."
Vụ án tới mức độ này chính là đến điểm mấu chốt nhất, có lúc sẽ gặp đườn cùng ngõ cụt, có lúc lại gặp được hy vọng, toàn bộ quá trình hỏi cung như đánh cờ, vô luận đúng sai, đều phải nhận được nhiều tin tức hơn. Cùng với lúc trước dò hỏi Chung Tình không giống nhau, Mã Minh Huy là người bị tình nghi bị trực tiếp bắt tới, không cần giấu giấu diếm diếm, có thể đi thẳng vào vấn đề.
Trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát có bọc vách tường màu xanh lam cách âm, trong toàn bộ không gian chỉ có một bộ bàn ghế và một ngọn đèn, nhìn sạch sẽ mà ngột ngạt. Mã Minh Huy đã bị đưa vào phòng thẩm vấn, Tống Văn dẫn theo Phó Lâm Giang và Lục Tư Ngữ đi tới phòng theo dõi bên cạnh, ở đây có một mặt thuỷ tinh lớn, có thể thông qua mặt thuỷ tinh nhìn thấy bên trong phòng thẩm vấn, nhìn thấy tất cả biểu tình và động tác của người bị tình nghi, người trong phòng thẩm vấn không thể nhìn thấy tình hình bên này.
Chu Hiểu đưa cho Tống Văn tất cả tài liệu có liên quan và những khoản ghi chép điều vừa từ ngân hàng của Mã Minh Huy. Tống Văn tiếp nhận nói: "Đừng đưa nước, để cho hắn đợi hai mươi phút." Sau đó anh quay người đối Lục Tư Ngữ giảng giải: "Hiện tại tr.a hỏi không thể dùng hình, cũng không khể mớm lời khai, làm giả lời khai lừa gạt, cho nên càng phải để ý kỹ xảo tâm lý, cậu không thể dụ hắn, nhưng có thể lừa hắn, chú ý lúc nào cũng phải nắm giữ tiết tấu để cho mình ở vị trí chủ động."
Theo thời gian trôi đi, Mã Minh Huy trong phòng thẩm vấn càng ngày càng biểu hiện ra nôn nóng, bởi vì không có xác đinh tội ác của hắn cũng không hạn chế tự do thân thể, chỉ là mang hết đồ đạc tuỳ thân của hắn đi, Mã Minh Huy trong phòng thẩm vấn đi dạo vài phút, gõ cửa một cái.
Tất nhiên không có ai để ý hắn.
Mã Minh Huy có chút bất đắc dĩ chà sát tay, lại ngồi trở lại. Mấy vị cảnh sát hình sự đều ở trong phòng theo dõi bên cạnh nhìn hắn, người này thoại nhìn hơn hai mươi tuổi, chiều cao chừng 1m , tóc nhuộm thành màu nâu, màu da tiểu mạch, tóc mái hơi dài, cả người không thể nói được anh tuấn tiêu sái cỡ nào, ăn mặc coi như sạch sẽ lưu loát.
Tống Văn ngưng thần xem các loại tài liệu, so sánh mấy tờ giấy, dùng ngón tay chỉ: "Trong này quả thực có vấn đề." Phó Lâm Giang nghe thấy anh nói chuyện liền lại gần, nhìn vài tờ hoá đơn chuyển khoản ở ngân hàng.
Tài khoản của Lâm Chính Hoa gần đây nhất ngoại trừ từ bên Chung Tình nhận mười vạn, còn lục tục lấy ra hai mươi vạn tiền mặt, hiện tại các loại phương thức chi trả như vậy vừa nhanh vừa tiện, người bị hại vừa không có mua nhà cũng không mua xe, rút số tiền lớn như vậy thật khiến người khác nghi ngờ, mà một lần cuối rút ra không ngờ lại là 7h10 phút ngày bị hại, một lần rút mười vạn.
Tống Văn lại nhìn những chứng cứ khác mà Chu Hiểu tìm đến, đó là một bưu kiện nặc danh mà người bị hại nhận được vào một tháng trước, bên trong có mộ bức ảnh mà hắn và Mã Minh Huy thân mật chụp chung ở trong quán bar, sau đó anh lại lật ra ghi chép tiêu dùng gần đây của Mã Minh Huy, có mấy đơn tiêu phí lớn. khoản nhận được trong tài khoản cũng nhiều hơn thường ngày. Lật lên phía trước nữa, tựa hồ qua mỗi đoạn thời gian, tài khoản của hắn lại nhiều hơn một khoản tiền bất nghĩa.
Phó Lâm Giang cau mày: "Đây không phải là.... lấy sắc lừa tiền sao?" Chỉ là bình thường lấy sắc lừa tiền đều là dùng trên quan hệ nam nữ, bây giờ loại quan hệ này, dường như là biến chủng của lấy sắc lừa tiền truyền thống.
Tống Văn gật gật đầu, dặn dò một câu với Chu Hiểu: "Làm tốt video ghi chép và ghi âm."
Lần này là Tống Văn cùng Phó Lâm Giang phụ trách thẩm vấn. Mã Minh Huy không đề phòng đột nhiên có người mở cửa, bị tiếng mở cửa của họ làm sợ hết hồn, kinh hoảng mà ngẩng đầu lên.
Tống Văn liếc mắt nhìn hắn, ngồi xuống đối diện với hắn, hướng phía trước kéo ghế một chút.
Mã Minh Huy lúc này giống như mới tỉnh giấc chiêm bao: "Cảnh sát, trong này nhất định có chuyện hiểu lầm gì đó, tôi thật sự không biết Lâm Chính Hoa đã ch.ết, tôi thật sự chẳng hề làm gì....."
Phó Lâm Giang cũng không để ý đến hắn, người vẫn luôn cười híp mắt hiền lành giờ lại nghiêm mặt, mở miệng hỏi: "Họ tên?"
"Tôi...Tôi...." Mã Minh Huy còn muốn nói điều gì đó.
Tống Văn lập lại một lần nữa: "Họ tên?" Giọng của anh so với Phó Lâm Giang nghiêm khắc hơn nhiều.
Mã Minh Huy lúc này mới ủ rũ, lắp bắp nói: "Mã... Mã Minh Huy."
"Giới tính?"
"Nam."
"Tuổi tác?"
"24."
"Dân tộc?"
"Hán."
"Nghề nghiệp?"
"Bartender ở một quán bar."
"Trình độ văn hoá?"
"Tốt nghiệp trung học...."
"Cậu cùng người bị hại có quan hệ như thế nào?" Vấn đề rốt cuộc cũng đến đề tài chính.
"Tôi...Chúng tôi là.....tình cờ ở cùng nhau."
"Nói rõ quan hệ thật sự."
"Quan hệ ở chung. Hắn dùng tiền bao nuôi tôi." Mã Minh Huy nói đến mấy chữ cuối, âm thanh nhẹ như muỗi kêu.
"Các người quen biết nhau bao lâu rồi? Làm sao quen biết?"
"Tầm ba tháng, tại quán bar tôi làm việc quen biết."
"Buổi tối hôm trước, cậu gặp qua Lâm Chính Hoa chưa?"
"Gặp rồi."
"Mấy giờ?"
" h tối...."
Tống Văn nhấc một chút đôi mắt, "Cậu nói dối, 6h15 phút người bị hại tan tầm rồi trực tiếp đi thẳng đến ngân hàng lấy tiền, 7h10 phút xuất hiện ở video giám sát của ngân hàng, trong lúc này các người không có gặp mặt."
Nghi phạm có vài loại, có loại miệng cạy không ra một lời nói, có loại thì như cái máy phun, mở miệng đầy lời nói hươu nói vượn không có mấy lời là thật, còn có loại mười câu thật kẹp một câu nói dối, đối phó với người như thế, Tống Văn rất có kinh nghiệm, đầu tiên phải đem lời nói dối trong lời khai của bọn họ vạch ra, còn phải cắn lấy không tha, càng bắt nấy chỗ này, bọn họ càng kinh sợ.
"Đại khái là sau đó đi...Cảnh sát, tôi không nhớ rõ lắm....Ngày đó tôi nghỉ ngơi, ăn tối cùng bằng hữu có uống rượu, bảy giờ trở về nhà ngủ, sau đó bị Lâm Chính Hoa gọi dậy từ trên giường cãi nhau một trận. Sau khi ầm ĩ một trận tôi liền gọi điện đến nhà bạn nhờ tá túc một đêm." Mã Minh Huy nói tới ấp a ấp úng càng khiến người khác cảm thấy được trong đó có quỷ. Hắn muốn nói cho thời gian ngày càng mơ hồ, bởi vì hắn biết sau đó Lâm Chính Hoa liền bị ngộ hại, thời gian càng sớm, hiềm nghi của hắn càng nhỏ, nhưng đây là lời nói dối của hắn, nên hiềm nghi của hắn ngày càng lớn.
"Các người cãi nhau rất lớn sao?"
"Ừm....gấp lên ai còn nhớ nữa..."
Phó Lâm Giang nói: "Vậy chính là cậu có thời gian để gây án."
Mã Minh Huy còn kêu oan: "Đêm đó tôi và hắn đã cắt đứt rồi, cảnh sát, mấy lời tôi nói đều là thật, tôi không dám gϊếŧ người, lá gan của tôi rất nhỏ...."
Tống Văn hừ một tiếng: "Tôi xem lá gan của cậu cũng không nhỏ chút nào, cậu tìm người chụp ảnh thân mật của mình với Lâm Chính Hoa, uy hϊế͙p͙ hắn nói muốn đem bức ảnh gửi đến công ty hắn đúng không?"
Lâm Chính Hoa mặc dù trong cái vòng đấy hoạt động rất kiêu căng nhưng do hắn có vợ con nên ở công ty vẫn ẩn giấu tương đối tốt. Gặp phải vơ vét phản ứng đầu tiên chính là dùng tiền tiêu tai.
Bọn họ ban đầu hỏi thời điểm không có mang những chứng cớ này đưa ra chính là chờ Mã Minh Huy xuất hiện sơ hở, sau lại dùng những việc này áp đảo hắn.
"Tôi không có, tôi không biết." Mã Minh Huy vẫn còn cãi sống cãi ch.ết.
Tống Văn chỉnh tư liệu, nhìn hắn nói: "Hiện tại cho dù coi như tiền mặt đã rút ra, ngân hàng cũng sẽ ghi chép lại số tiền. Chúng ta có nên đánh cược một chút không, nhìn xem số tiền cậu lấy được có giống như số tiền Lâm Chính Hoa chuyển khoản không?"
Nghe những câu nói này, dưới ánh đèn chiếu xuống, khuôn mặt Mã Minh Huy rút hết màu sắc, trán cũng đổ mồ hôi hột.
"Khai đi. Chúng tôi nắm giữ bằng chứng cậu tống tiền Lâm Chính Hoa." Tống Văn nói đến chỗ này, lấy ngón tay gõ gõ bàn, "Tống tiền số tiền lớn cũng chỉ là mười năm trở lên, bây giờ là vụ án gϊếŧ người, mà cậu có hiềm nghi lớn nhất.....Hơn nữa....."Lời nói tới đây, Tống Văn liền nhìn về phía Mã Minh Huy, ánh mắt kia khiến phía sau lưng Mã Minh Huy đổ một tầng mồ hôi lạnh.
"Cậu chắc là chuyên nghiệp lấy sắc lừa người đi? Mượn chính thân phận bartender của mình, cậu luôn lựa chọn những tên gay đã kết hôn để ra tay. Một khi câu dẫn đến nơi liền dùng thân phận nam tiểu tam, sau đó lại uy hϊế͙p͙ người bị hại muốn đem sự tình nói ra ngoài. Sau khi lấy tiền đến tay, cậu lại mượn cớ chia tay...."
Mã Minh Huy không nghĩ tới chuyện này nhanh như vậy đã bị cảnh sát tr.a được rõ rõ ràng ràng, run giọng nói: "Cảnh sát, tôi đều khai, lừa đảo chuyện này tôi đều cùng đồng bọn là Quách Tử làm, lần này....cậu ta chụp ảnh của tôi và Lâm Chính Hoa gửi đến hòm thư của hắn....Ban đầu chúng tôi đòi hai mươi vạn, Lâm Chính Hoa cho, Quách Tử nói tên này cho tiền dứt khoát như vậy nhất định có rất nhiều tiền, liền đòi tiếp mười vạn, thế nhưng gϊếŧ người thật sự không có quan hệ gì với tôi."
"Quách Tử tên gọi là gì?"
"Thì gọi là Quách Tử.... tôi cũng không hiểu tại sao cha mẹ hắn lại đặt tên này cho hắn."
Phó Lâm Giang làm cái thủ thế với Chu Hiểu bên trong phòng theo dõi, Chu Hiểu lập tức hiểu, quay người tới phòng làm việc điều tr.a tư liệu về Quách Tử này.
"Cậu và đồng bọn tống tiền chuyện này, bị Lâm Chính Hoa phát hiện...... Cho nên buổi tối Lâm Chính Hoa lái xe về, đến phòng thuê chất vấn cậu, cậu liền dùng dao gϊếŧ hắn ta?" Phó Lâm Giang cảm thấy được hỏi tới đây đã càng ngày càng tiến gần chân tướng sự việc rồi.
"Tôi lúc đó....đúng là cầm dao, nhưng tôi chỉ là hù doạ hắn, hắn mắng tôi vài câu muốn tôi trả lại tiền, thế nhưng tôi không có gϊếŧ hắn...." Mã Minh Huy nói chuyện, đồng tử co rụt lại, "Đúng rồi....Quách Tử.....Tôi dời đi sau đó có thể là tiểu tử kia tức không chịu nổi liền gϊếŧ Lâm Chính Hoa..."
Vì để giải thích cho chính mình, Mã Minh Huy bắt đầu lựa chọn bán đồng đội. Lục Tư Ngữ bên trong phòng theo dõi bắt đầu cắn móng tay nhìn theo tất cả trong phòng thẩm vấn.
Tống Văn nhìn thẳng vào Mã Minh Huy, Quách Tử kia, là hắn gϊếŧ người sao? Cũng là bởi vì ba mươi vạn, bọn họ đã tiêu mất hơn nửa, sợ Lâm Chính Hoa trả thù, tìm bọn họ đòi tiền, cho nên bọn họ đơn giản là gϊếŧ ch.ết Lâm Chính Hoa? Anh luôn cảm thấy sự tình có chỗ nào đó không đúng.
Không quản như thế nào, hai người kia lừa số tiền lớn, chờ bọn họ cũng sẽ là nhà giam song sắt. Mã Minh Huy bắt đầu khai ra những chi tiết nhỏ. Lão Giả gõ gõ cửa phòng theo dõi, bên trong phòng theo dõi chỉ còn Lục Tư Ngữ, lão Giả nhìn cậu bĩu môi, hoàn toàn không có ý tứ nói chuyện với cậu, quay đầu lại gõ gõ cửa phòng thẩm vấn.
Khẩu cung còn chưa có chép xong, Tống Văn không thể phân thân, Phó Lâm Giang quay người đi ra ngoài cùng lão Giả đồng thời đi đến phòng theo dõi.
Lão Giả lúc này mới lên tiếng: "Đội phó, bên ngoài có người đang tìm, tên là Chung Tình."
"Chung Tình? Không phải vợ người bị hại sao? Cô ấy tới đây làm gì?" Phó Lâm Giang đối cái tên này có ấn tượng. Lục Tư Ngữ nghe được cái tên của Chung Tình liền quay đầu lại, nhìn về phía lão Giả, đối với người buổi trưa vừa mới gặp qua liền xuất hiện ở đây cũng không quá ngạc nhiên.
Lão Giả nhìn qua một chút tình hình bên trong phòng thẩm vấn thấy Mã Minh Huy đang khóc ròng ròng khai ra ở bên trong, hơi nghi hoặc một chút mở miệng nói: "Cô ấy đến tự thú, hiện tại rốt cuộc là tình hình gì vậy?"