Chương 5-1: Âm chuyển thứ năm- Tiếng vọng nửa đêm trong căn nhà trống

Type: Anh Vu
Rời khỏi Thuật Phong chưa tới nửa tháng, khi quay trở lại, họ đã gặp được trận tuyết đầu tiên của năm nay.


Người ta hay nói cuối năm tuyết rơi năm sau được mùa, nhưng trận tuyết này lại không khiến người trong thành phố vui vẻ gì. Ra khỏi bến xe, Nguyễn Lập Đông vừa nhìn thấy cả một quảng trường tuyết xám lá đác rơi là nhăn mũi, tỏ ra không vui: “Sao màu tuyết này giống socola quá vậy?”.


“Không những màu giống mà mùi vị của nó cũng giống nữa đấy.”
Nguyễn Lập Đông trợn tròn mắt: “Thật Không Vậy?”.
“Em há miệng thử một cái là biết liền.”


“Thử thì thử.” Cô ngẩng đầu lên, miệng há rất nghiêm chình rồi lại lập tức ngậm vào. Cô hơi nheo mắt, giơ ngón tay lên chọc vào Cận Hoài Lý đang cười ngốc nghếch, “Anh học thói xấu rồi đấy”.
“Gần mực thì đen thôi.”
“Xì!”


“Em cứ tùy ý xì, chỉ cần nhớ chuyện chuyển tới nhà anh ở là được.”
“...”
“Không được giở trò, anh ghi âm rồi đấy.”
“Em thấy anh không phải gần mực thì đen đâu, rõ ràng là hậu sinh khả úy!” Cô lẩm bẩm rồi đá bay đám tuyết bên cạnh chân.


Tuyết xám nhũn ra không bắn tứ phía mà dính vào mũi giày. Dưới ánh nắng, khuôn mặt Nguyễn Lập Đông ánh lên vẻ ngượng ngập, bực bội như vừa thất bại.


available on google playdownload on app store


Lời nói ra như bát nước đổ đi, Nguyễn Lập Đông đành phải ôm hành lý, nghiến răng nghiến lợi tới nhà Cận Hoài Lý. Ai ngờ chuyện này lại bị chị gái biết được, hôm đó cô đã bị lôi cổ tới phòng khám tâm lý của Tiêu Nghiên.
“Nói xem, chuyện này là thế nào?”


Nguyễn Lập Đông đưa mắt nhìn Nguyễn Viên đang phát hỏa, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô giáo chủ nhiệm đeo kính gọng đen, tay vung thước kẻ, miệng nói không ngừng.
“Chị, chị làm như vậy sẽ già nhanh lắm đấy, vả lại em cũng lớn từng này rồi.”


Không nói thì thôi, lời vừa bật ra, Nguyễn Lập Đông đã chọc giận Nguyễn Viên. Chị ấy hai mắt đẫm lệ, nhìn cô em gái không hiểu chuyện, “Em nghĩ chị muốn quản lý em sao, nếu không phải vì em...”.
“Chị, cậu nhóc kia cũng mắc bệnh tâm lý à?”


Gì cơ? Nguyễn Viên quay đầu lại, nhìn thấy Khưu Húc đi cùng mẹ từ trong phòng làm việc của Tiêu Nghiên bước ra, “Cậu bé đó hả... Chị đang nói em cơ mà, không được đánh trống lảng!”.


Nguyễn Lập Đông bĩu môi, người chị gái này quá khó hạ gục. Cô tò mò thật mà, dù sao thằng bé vẫn còn quá nhỏ.
Cô nhìn thấy nó đi ra khỏi cửa rồi được một người đàn ông đang đợi trên sô pha nắm tay, càng lúc càng không hiểu vì sao cậu bé ấy lại phải tới gặp bác sĩ tâm lý.


Đó là lần thứ năm trong tháng này, Khưu Húc tới phòng tư vấn tâm lý, cậu bé biết vị bác sĩ tư vấn cho mình là Tiêu Nghiên. Nó không ghét người tên Tiêu Nghiên ấy mà chỉ không thích tới đó khám bệnh. Bác sĩ ở đó nói nó bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nói bệnh này thật ra không được tính là bệnh, nhưng nếu nghiêm trọng như nó thì phải được điều trị.


Khưu Húc không cảm thấy nó có bệnh. Nó chỉ sợ ngồi trên ghế sô pha, sợ bất kì loại ghế nào có thể ngồi mà thôi. Thôi được rồi, không chỉ vậy, mỗi lần ăn xong, nó lại nôn thốc nôn tháo mà không thể kiềm chế. Còn những triệu chứng khác, nó không muốn nghĩ tới nữa.


Đêm khuya, nó nằm trong phòng mình, nhìn lên trần nhà. Căn phòng tối om om, không bật đèn. Chẳng biết đây là lần thứ mấy nó mất ngủ rồi. Đương nhiên, hôm nay khi nó mất ngủ, nó lại nghe thấy tiếng “cộc cộc” đó.


Tiếng động ấy vọng xuống từ trên tầng, nó từng hỏi bố, chủ nhân của căn nhà đó là ai, vì sao cứ phát ra âm thanh ấy.
Bố nó cũng từng đi hỏi chủ chung cư, người ta nói căn hộ ấy đã để trống một năm rồi, chủ nhà ra nước ngoài vẫn chưa về.


Nhưng mỗi ngày cứ tới buổi tối, Khưu Húc lại nghe được âm thanh ấy: Cộc cộc, cộc cộc.


Thế nên sau khi được nó yêu cầu, bố đã tìm cảnh sát tới. Dưới sự giám sát của cảnh sát, chủ chung cư tìm trung gian ủy quyền mua căn hộ này, mở căn phòng ra, phát hiện bên trong trống không, không có lấy một món đồ gia dụng.


Trung gian nói, không hiểu vì sao căn hộ này cho dù từng có người tới hỏi nhưng cuối cùng lại không thương lượng thành công. Người mua nói nó rất không sạch sẽ, nhưng khi hỏi lý do thì không ai muốn tả lời.
Biết đâu trên tầng thật sự có một con ma?


Hai giờ sáng, Khưu Húc bò dậy khỏi giường, len lén bò dậy mở cửa nhà ra, đi lên tầng.
Nó cầm trong tay một chiếc chìa khóa, là của căn nhà trên đó. Nó nhặt được sau khi người trung gian đi khỏi.


Chuyện này nó chưa nói với bố mẹ. Tối nào âm thanh đó cũng vọng xuống dưới, Khưu Húc muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đó là tiếng gì.
Hôm nay, nó mở cửa, bất ngờ nhìn thấy trong phòng có bóng người.


Bố của Khưu Húc – Khưu Thành là một người đàn ông ít nói. Hôm nay, anh ta dậy đi tiểu lúc nửa đêm, khi ngang qua phòng của con trai thì bất ngờ phát hiện thằng bé đã biến mất. Anh ta sốt sắng, vợ đi công tác không ở nhà, con có thể đi đâu được?


Ngay cả áo khoác còn chưa kịp mặc, Khưu Thành cầm đèn phin đi ra cửa. Anh ta đang chuẩn bị xuống dưới tìm kiếm thì bỗng nghe thấy có tiếng người khóc, tiếng khóc vọng xuống từ trên tầng, nghe rất giống tiếng Khưu Húc.


Anh ta vội vàng đi lên, cánh cửa căn nhà đó đang mở. Khưu Thành nhìn thấy con trai ngồi bệt dưới sàn, bên cạnh có một người đang nằm, người đó sắc mặt trắng nhợt, chính là người vợ đáng lẽ đang đi công tác. Dáng vẻ của cô ta giống như đã ch.ết.


Vì đã đi du lịch nên khi quay trở về, Tiêu Nghiên bận rộn hơn trước rất nhiều. Mỗi ngày anh ấy liên tục tiếp năm đến sáu bệnh nhân, có lúc ngay cả bữa trưa cũng chỉ kịp vội vàng ăn qua loa. Nguyễn Viên nói anh ấy mấy lần nhưng Tiêu Nghiên đều bảo không sao.
Hôm nay, cuối cùng Tiêu Nghiên cũng bị đau dạ dày.


Tới giờ nghỉ trưa, Nguyễn Viên mang canh tới cho anh ấy, ngồi ngay bên cạnh bàn làm việc, đốc thúc anh ấy ăn cơm. Chuyến du lịch lần này khiến nút thắt trong lòng Nguyễn Viên được cởi bỏ không ít. Chí ít thì chị ấy sẽ không còn vì Kim Tử Thanh không thích Tiêu Nghiên mà cố tình tỏ ra xa cách với anh ấy nữa.


Ăn được một nửa phần cơm thì có người gõ cửa, Tiêu Nghiên nói một câu “Mời vào”, Tiểu Hứa – nhân viên phụ trách quầy lễ tân thò đầu vào. Cô ấy nhìn thức ăn trên bàn trước rồi đánh mắt sang Tiêu Nghiên và Nguyễn Viên ngồi bên, chép miệng:: “Cùng làm việc dưới một mái nhà, sao chúng tôi không có số hưởng thế này, có cơm bưng nước rót, còn có người yêu thương nữa”.


Lo Nguyễn Viên cảm thấy ngượng, Tiêu Nghiên cầm đũa gõ lên mép bát hai cái, “Có gì thì nói đi”.
Tiểu Hứa lè lưỡi, vòng tay ra đằng sau, “Khưu Húc và bố cậu bé tới rồi”.


Sao lại tới vào lúc này? Tiêu Nghiên hơi chau mày. Anh ấy nhớ hôm nay vốn không phải ngày điều trị của Khưu Húc mà. Tiểu Hứa nhìn ra được ý của anh ấy, lên tiếng nhắc nhở rằng hôm qua họ đã gọi điện hủy lịch hẹn. Tiêu Nghiên “à” lên một tiếng, coi như đã nhớ ra.


Anh ấy định đứng dậy nhưng lại bị Nguyễn Viện cản lại, Nguyễn Viện nói: “chậm một lúc không sao cả”.


Nghe Nguyễn Viện nói vậy, Tiêu Nghiên cũng ngồi xuống thật, ngoan ngoãn ăn phần cơm còn lại. Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Hứa còn độc thân lườm nguýt, lẩm bẩm một câu “Không biết khoe khoang tình cảm có ch.ết nhanh hơn không” rồi quay người đi ra. Cô ấy phải nói với Khưu Húc và bố cậu bé rằng bác sĩ Tiêu phải một lúc nữa mới rảnh.


Tiêu Nghiên không dám ăn quá nhanh, sợ Nguyễn Viên trách móc mình, cũng lại không dám ăn quá chậm vì bệnh nhân đang ngồi đợi bên ngoài. Tới khi anh ấy vừa hứng mọi lời oán trách của Nguyễn Viện dành cho Nguyễn Lập Đông vừa ăn xong bữa cơm, rồi bảo Tiểu Hứa gọi Khưu Húc vào đã là mười phút sau.


Khưu Húc vừa vào đã ngồi xuống, Tiêu Nghiên cảm thấy có chỗ nào đó khang khác. Sau đó, tận lúc liếc thấy Khưu Thành thì anh mới chợt nhớ ra: “Mẹ của cháu bé sao không cùng tới?”.


“Mẹ nó đi công tác, còn chưa về. Hôm qua thằng bé không thoải mái lắm nên tôi gọi điện tới xin phép được hoãn điều trị một ngày.”


Tiêu Nghiên gật đầu, đúng là như vậy. Anh ấy nhìn về phía Khưu Húc, thằng bé đúng là không có gì thay đổi, vẫn cúi gằm, vẫn không thích nói chuyện cho lắm.
“Khưu Húc.” Tiêu Nghiên chào nó, bắt đầu buổi điều trị hôm nay.


Một tiếng đông hồ sau, Nguyễn Viên hơi buồn ngủ nên tới phòng trà nước pha cà phê. Khi cầm chiếc cốc quay trở lại, chị ấy vừa hay thấy Khưu Thành đưa thằng bé vào trong thang máy. Khưu Thành làm động tác vuốt ve lưng Khưu Húc, chẳng hiểu có phải ảo giác không, Nguyễn Viên cứ cảm thấy sống lưng thằng bé đang run lên từng cơn.


Nguyễn Viên mang ca phê tới cho Tiêu Nghiên, tiện thể hỏi thăm tình hình của Khưu Húc. Tiêu Nghiên trầm ngâm rất lâu mới nói một câu: “Không hiểu vì sao bệnh của thằng bé này luôn tái phát, có lẽ anh nên hỏi các đồng nghiệp, anh cứ cảm thấy việc điều trị của mình không có tác dụng mấy với nó”.


“Đừng nói vậy, có ai sinh ra đã là một thần y đâu?” Nguyễn Viên nói.
“Em đang bao che khuyết điểm của anh đấy à?” Tiêu Nghiên nở nụ cười làm Nguyễn Viên đỏ mặt, đặt tách cà phê xuống, đi ra khỏi phòng. 


Nhưng hai người khi đó chẳng ngờ được họ đã không còn cơ hội điều trị cho Khưu Húc nữa. Một ngày sau, có tin phát hiện mẹ của Khưu Húc tử vong dưới chân cầu trung tâm thành phố. Rồi hai ngày sau đó, có cảnh sát tới gặp, hỏi Tiêu Nghiên một số chuyện. Qua họ, Tiêu Nghiên được biết, bố của Khưu Húc – Khưu Thành đã ra đầu thú.


“Nghe nói người vợ đi công tác trở về, hai người cãi nhau rồi Khưu Thành lỡ tay bóp cổ vợ đến ch.ết”. Ngay sau khi biết được thông tin, Nguyễn Lập Đông đã từ cơ quan hưng phấn lao về số 77 đường Trung Sơn Đông.


Dáng vẻ hăm hở đó của cô là nghiễm nhiên đã coi nơi này như nhà của mình, còn không thừa nhận cô đối với anh có cảm giác thân thiết? Cận Hoài Lý sướng rơn trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm túc.


“Cãi nhau kiểu gì tới mức giết người được. Con trai của họ không có ở nhà? Lỡ tay? Điểm này có thể phân tích từ báo cáo giải phẫu của pháp y. Nếu lỡ tay thì trước đó có lẽ sẽ còn nhưng vết thương do vật lộn. Nếu cố tình giết người thì những nơi tồn tại vết thương do vật lộn sẽ hơi khác một chút.”


Tiêu Nghiên ngẩng đầu nhìn trời, anh ấy rất muốn nói: Hai người là người yêu mà, sao nội dung trò chuyện đa số đều là các vụ án mạng vậy...


Tiêu Nghiên ngẩng đầu lên uống một hớp bia, “Nhưng kể ra tôi cũng không tin là bố của cậu bé giết người. Làm gì có kẻ nào vừa giết người xong, ngày hôm sau vẫn bình thản đưa con trai tới khám bệnh chứ?”


“Cái này thì chưa chắc, trên thế giới có mấy kẻ giết người nổi tiếng sau khi gây án hầu như đều không tránh mặt mà vẫn đường hoàng sống. Khi anh coi phạm tội là một điều hiển nhiên, thì anh sẽ không biết thế nào gọi là bị phát hiện, thế nào gọi là sợ hãi nữa.” Nguyễn Lập Đông lắc đầu nói, tiện thế liếc sang Cận Hoài Lý – người đã nói cho cô biết những điều này.


“Nếu hai người đã nói đầy lý lẽ như vậy, ngày mai có muốn cùng tôi tới Cục Cảnh sát một chuyến không? Tôi phải tới lấy lời khai.”


“Còn phải hỏi sao?” Khoác vai Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông cười gian sảo. Phải biết rằng, chương trình Trực tiếp phá án của cô bây giờ nổi tiếng vô cùng, muốn duy trì sức sống cho nó, cô buộc phải có những tư liệu “thú vị”.
Hy vọng lần này là vậy.


Ngày hôm sau, sau bao ngày âm u mù mịt, cuối cùng nắng cũng đã chiếu xuống Thuật Phong. Dưới đáy con sông bao quanh thành phố vẫn còn hơi lạnh giờ đã có dòng nước ấm áp chầm chậm chảy, giống như một tấm lụa xám bao bọc lấy nơi đây.
Tại một phân cục nào đó trong thành phố Thuật Phong.


Ngoài cửa là những quán bán đồ ăn sáng ồn ào ầm ĩ, dùng hơi nóng hừng hực phá vỡ thành phố đang đóng băng vì lạnh.


“Ắt xì!” Người cảnh sát tại nơi đăng kí ra vào xoa xoa đầu mũi đỏ ửng, nghe Tiêu Nghiên trình bày lý do tới đây rồi lập tức vẫy vẫy tay với người đến sau anh ấy: “Đội trưởng Vạn, tìm anh đấy.”


“Lại là anh?” Nguyễn Lập Đông trừng mắt, lập tức cảm thấy cô đang hơi khoa trương, ngoài anh ta ra còn ai có duyên với họ như thế nữa?
Vạn Phong nhìn thấy nét mặt của Nguyền Lập Đông trước tiên bèn nhướng mày, “Cô Nguyễn có vẻ không muốn gặp mặt tôi lắm nhỉ?”.


“Cũng không phải vậy, chỉ cảm thấy ai đó lại sắp sửa cướp trắng công sức của người khác rồi.”
“...”
Cận Hoài Lý dở khóc dở cười. Anh không màng tới danh lợi, cũng không muốn thể hiện quá nhiều trước mặt người khác. Nhưng Nguyễn Lập Đông...


“Được rồi, được rồi, biết là anh coi nhẹ danh lợi rồi. Em cũng chỉ nói vậy thôi, chẳng phải em cũng dựa hơi anh mà kiếm danh tiếng đó sao?” Cô xua tay, dáng vẻ biết rõ rành rành của cô càng khiến anh không biết nên cười hay nên mếu.


“Cô Nguyễn, phiền cô khích bác tôi thì chuyên tâm một chút, đừng tiện thể khoe khoang tình cảm. Ở đây còn có một người độc thân nữa đấy!” Vạn Phong bày ra nét mặt khoa trương, lần này tới lượt Nguyễn Lập Đông khó xử.
Cô hắng giọng, cố nghiêm mặt lại, “Tình hình vụ án thế nào rồi?”.


“Tuy rằng Khưu Thành đã tự thú, nhưng lời khai của hắn có nghi vấn. Ví dụ như, hắn khai hiện trường đầu tiên ngay tại nhà. Lúc giết người, con trai đang ngủ nên không nghe thấy. Hắn giết người xong, xuất phát từ tâm lý hoảng sợ đã đem xác đi phi tang. Cô Nguyễn, sao tôi cảm thấy cô càng ngày càng giống lãnh đạo của tôi vậy?”


Chẳng thế thì sao, không nhìn xem cô ở bên cạnh ai à? Nguyễn Lập Đông bắt lấy tay Cận Hoài Lý, cảm giác ấm áp từ từ lan từ lòng bàn tay ra khắp cơ thể. Cô quay đầu, lúc ấy mới phát hiện có một ánh mắt trìu mến đã mỉm cười nhìn cô rất lâu rồi.


“Lập Đông, cảm ơn em đã yêu anh.” Cận Hoài Lý thấp giọng nói.
“Ai yêu anh chứ.” Cô lẩm bẩm nhưng không thể phủ nhận. Con người ấy chẳng biết đã bước vào tận đáy lòng cô rồi hóa thành một vị thần từ lúc nào.


“Hai người đừng ở đây sến rện nữa.” Tiêu Nghiên không thể tiếp tục nhìn được nữa, bèn ngắt lời họ, tiến lên một bước, ghé sát vào Vạn Phong: “Nhưng anh bảo những chuyện này có điểm gì đáng nghi?”
“Chúng tôi tìm thấy một thứ không nên có trên người nạn nhân.”
“Thứ gì?”


“Gì vậy?” Tiêu Nghiên và Nguyễn Lập Đông một trước một sau lên tiếng hỏi.


“Một dấu vân tay, mặc dù đã bị dấu vân tay của Khưu Thành đè lên nhưng qua kiểm tr.a đã thu được kết quả, dấu vân tay đó không phải của Khưu Thành...” Anh ta chớp chớp mắt, đáp án không cần phải nói cũng biết, “Là của Khưu Húc”.


“Việc này chẳng phải rất bình thường ư? Khưu Húc là con trai của nạn nhân, có tiếp xúc thân thể là rất bình thường.”


“Nhưng cô đừng quên, Khưu Thành nói trước khi ch.ết nạn nhân đi công tác. Hắn còn nói khi giết người Khưu Húc đang ngủ. Nếu hắn thực sự là hung thủ, hoàn toàn không cần giấu giếm điều này.” Vạn Phong vỗ vai Tiêu Nghiên, “Pháp luật có tiêu chuẩn định lượng của nó. Nếu thật sự là do Khưu Húc làm, chúng ta cũng không thể đổ oan cho một người tốt. Anh Tiêu, hãy nói cho chúng tôi biết về Khưu Húc đi”.


Nói về Khưu Húc ư... Nhìn người bạn tốt bên cạnh mình, Tiêu Nghiên ngẩng đầu. Trên đỉnh đầu anh ấy, ngọn đèn sáng trắng đang đung đưa rọi vào mắt, khiến người ta hơi choáng váng.
Nói về Khưu Húc, lần đầu tiên gặp thằng bé, có lẽ đã là một tháng trước.


Bố mẹ của Khưu Húc là hai nhân viên công sở hết sức bình thường trong thành phố này. Mẹ của Khưu Húc, cũng là nạn nhân Uông Tĩnh là một nhân viên kiểm dịch chất lượng tại một xưởng sản xuất thuốc, thu nhập tương đối ổn định, tiền lương mỗi tháng vào khoảng bốn nghìn tệ.


So với Uông Tĩnh, Khưu Thành hơi kém một chút. Ban đầu anh ta cũng làm tại xưởng luyện cơ khí, thuộc dạng công nhân kĩ thuật. Sau đó lăn lộn được vài năm, đang chuẩn bị thăng chức thì xưởng cơ khí cắt giảm biên chế, Khưu Thành phải đổi việc. Về sau, anh ta mở một cửa hàng ở gần nhà, bán những thứ lặt vặt, thu nhập không được gọi là nhiều, một tháng khoảng trên dưới ba nghìn.


Cả hai vợ chồng cộng lại lương một tháng khoảng hơn bảy nghìn tệ, không được coi là dư giả tại Thuật Phong, nhưng cũng không đến mức quá chật vật. Một gia đình vốn đầm ấm, hạnh phúc, nhưng lại vì bệnh tình của cậu con trai mà như bị một màn sương bao phủ.


Chẳng biết từ lúc nào, Khưu Húc bắt đầu xuất hiện triệu chứng của căn bệnh ám ảnh cưỡng chế (OCD). Nó luôn không rời được các vòi nước trong nhà, có khi vừa tắt rồi lại quay đầu ngó xem đã tắt chưa. Đây chỉ là những biểu hiện ban đầu, về sau Khưu Húc trở nên trầm mặc ít nói. Kể từ khi bố mẹ nhìn thấy nó không ngừng cầm kim đâm chọc vào một con cá, Uông Tĩnh kéo thế nào nó cũng không chịu buông tay thì bệnh tình của Khưu Húc đã lần đầu tiên được mọi người trong nhà đặc biệt chú ý.


“Uông Tĩnh nói, trước khi tới chỗ tôi, Khưu Húc đã từng tới không ít nơi để khám bệnh.” Tiêu Nghiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh ấy gặp Khưu Húc. Nói thật lòng, thằng bé không khác mấy bệnh nhân từng tới chỗ anh ấy khám bệnh.


“Cậu bé từng tới phòng khám của anh khám bệnh mấy lần?”
“Ba lần.” Sau vài giây hồi tưởng ngắn ngủi, Tiêu Nghiên đã trả lời như vậy. Vốn dĩ phải là bốn lần, giữa chừng vì anh ấy và Cận Hoài Lý ra nước ngoài du lịch nên đã hủy một lần điều trị.


“Nhưng mà, hiệu quả điều trị cho Khưu Húc không được tốt. Chẳng biết là vì số lần điều trị chưa đạt hay vì phương pháp của tôi không thích hợp nữa.” Tiêu Nghiên lắc đầu, Vạn Phong dừng bút, “ Anh Tiêu, tôi có một câu hỏi, có lẽ không được chuyên nghiệp cho lắm”.
“Anh cứ hỏi đi.”


“Anh nói nhưng người mắc căn bệnh OCD như Khưu Húc liệu có tồn tại khả năng giết người khi không đạt được mục đích mà chúng mong muốn hoặc bị kích động không?”
“Ý anh là...”
“Chính Khưu Húc đã giết mẹ mình – Uông Tĩnh?!”


Nguyễn Lâp Đông trợn trừng mắt. Con trai giết mẹ, nghĩ tới thôi đã rợn người.


Ánh mắt Tiêu Nghiên chợt sững lại... Về lý luận thì quả thực có khả năng này, quả thực cũng từng có trường hợp như vậy. Anh ấy muốn lắc đầu, gạt giả thiết đáng sợ này ra khỏi não bộ, nhưng anh ấy lại chợt nhớ ra một chuyện.


“Nhưng kể ra, Uông Tĩnh đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ. Không chỉ Khưu Húc mà bố của Khưu Húc hình như cũng sợ cô ta. Mặc dù mỗi lần Khưu Húc tới chỗ tôi đều có bố mẹ đi cùng nhưng Khưu Thành luôn đợi ở ngoài.”
“Vậy à...” Vạn Phong gật đầu, “Tôi hiểu rồi”.


Buổi chiều, ánh nắng lờ đờ, gió thổi làm lay động lá cờ màu sắc phía xa. Tòa nhà Kinh Mậu đứng sừng sững phía trước. Lớp kính màu xanh lam phản chiếu lại ánh nắng, tạo thành một vệt bóng như cái đuôi cá chép màu lam đang bật nhảy lên không trung, cực kì hút tầm nhìn giữa một thành phố đang xám xịt.


Nguyễn Lâp Đông bước xuống thềm, trong đầu vẫn còn nghĩ tới vụ án, bàn tay bỗng nặng trịch.
Cô quay đầu nhìn Cận Hoài Lý – người bỗng nhiên lại trở nên thiếu tự nhiên, hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”.


“Không sao.” Anh ngẩng đầu, hướng tầm nhìn về phía xa. Chiếc măng tô dáng dài bị gió giật mép áo lên, thổi bay phần phật, cả người anh trông vừa cô đơn vừa ôn hòa.


Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp một người như vậy, chụng choạng cẩu thả lao vào cuộc sống của anh, tô vẽ cho mọi điều xám xịt, đơn độc trở nên ngập tràn màu sắc.
“Chỉ là anh cảm thấy cuối cùng anh đã hiểu hạnh phúc là gì rồi. Lập Đông, em có hạnh phúc không?”


“Hạnh...” Nếu anh không háo sắc, mặc kệ địa điểm như thế em sẽ càng hạnh phúc hơn. Nguyễn Lâp Đông – người đã chuyển tới nhà Cận Hoài Lý tới ngày thứ ba, âm thầm thở dài.


Đêm xuống, trăng sáng vằng vặc, ánh sao xa mờ. Hiếm khi có ngày trời đẹp, Nguyễn Lâp Đông  tắm rửa xong bèn lau tóc rồi quay trở về phòng.


Cận Hoài Lý ngồi ở đầu giường đọc sách. Nghe thấy có tiếng động, anh bèn ngẩng đầu lên, rồi lập tức buông cuốn sách trong tay xuống. Da anh vốn đã trắng, được ánh đèn đầu giường chiếu vào trông lại càng mềm mại. Anh giơ tay về phía Nguyễn Lâp Đông, ngón tay ưa nhìn, mảnh dẻ.


“Qua đây, anh lau giúp em.”
“Ồ.”
Cô bước qua.
Hơi nóng trong phòng tắm vẫn còn vương, tỏa từ nền nhà lên tới đỉnh đầu. Nguyễn Lâp Đông nheo mắt, thoải mái lim dim chực ngủ.


Bỗng nhiên, cô liếc thấy tựa cuốn sách ban nãy Cận Hoài Lý ngồi đọc, cả người lập tức rung lên rồi bật dậy, giật lấy nó.
Ai ngờ còn chưa chạm vào được vào mép cuốn sách, cô đã bị người ta ấn ngược trở lại vị trí cũ.


“Chưa lau xong, ngồi yên nào.” Dáng vẻ mỉm cười khi nói của anh khiến Nguyễn Lâp Đông run rẩy, bỗng chốc có chút bực bội.
“Sao anh lại xem trộm sách của em?”
“Em để trên bàn, không thể coi là anh xem trộm chứ? Còn nữa, nếu bạn gái anh hoài nghi “khả năng” của anh, anh cần phải biết thì hơn.”


Hiếm khi anh  nói được một câu đầy ý tứ sâu xa như vậy. Nét mặt Nguyễn Lâp Đông khựng lại, nhưng vẫn còn cứng miệng thừa nhận: “Em đâu có”.
“Lập Đông, không làm và không biết là hai chuyện khác nhau, nghĩ về một người đàn ông như vậy rất tổn thương lòng tự trọng của anh.”


Nguyễn Lâp Đông chỉ ước sao hiện tại có ngay một cái lỗ cho cô chui xuống, có trời biết tại sao cô lại bị ma xui quỷ khiến rồi đi tìm hiểu về vấn đề tại sao đàn ông “Không có hứng thú” với phụ nữ. Chỉ tại Cận Hoài Lý thật sự quá nghiêm túc, đến chạm còn không chạm vào cô.


Nhưng bây giờ cô lại thấy hơi hối hận rồi, vì bỗng cảm giác có một luồn khí nóng đang ập tới từ sau lưng mình.
“Lập Đông, anh rất bình thường.”
Nuốt nước bọt cái ực, Nguyễn Lâp Đông gật đầu. Anh càng sát lại gần, trái tim cô đập càng nhanh.


Trước giờ anh không giám đường đột, nhưng thật sự không ngờ lại khiến bạn gái của anh hiểu lầm. Em bảo anh có nên để cô ấy tiếp tục hiểu lầm không?”
“Cô ấy không hiểu lầm đâu, em đảm bảo đấy!”


“Nguyễn Lâp Đông, em là cô gái lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo, lộ liễu nhất mà anh đã từng gặp đấy. Nhưng sao anh lại thích em như vậy nhỉ?”


“Ừm, ừm.” Thích là tốt, thích thì sẽ không làm bừa. Nhưng nhìn thấy gương mặt mỗi lúc một sát thêm ấy, trái tim Nguyễn Lâp Đông bắt đầu đập thình thịch, thình thịch.


“Cận Hoài Lý, sinh hoạt tình cảm quá sớm không tốt đâu. Em còn chưa đón sinh nhật mười tám tuổi, vả lại gần đây răng hàm của em bị viêm, sẽ lây nhiễm đó!”
Mặc kệ cô có nói gì cũng không thể ngăn cản gương mặt với nụ cười mỉm ôn hòa ấy nhích lại từng chút, từng chút.


Đất trời bị nụ hôn nóng bỏng ấy cuốn bay, Nguyễn Lập Đông đã đánh mất phương hướng, từ từ lạc lối trong thế giới mung lung trắng xóa ấy, không thể bò ra được nữa.


Tiếng lành đồn gần, tiếng giữ đồn xa, chỉ chưa đầy một ngày, tin Nguyễn Lâp Đông suýt nữa bị Cận Hoài Lý “ăn thịt” đã được tuyên truyền khắp mọi nơi.


“chị bảo sao anh ấy có thể làm như vậy chứ, tới phút cuối thì ‘dập cầu dao’, cảm giác nhìn thấy mà không ăn được khó chịu lắm.” Cô đá giày, ai oán kể khổ với Nguyễn Viên đang ngồi trên ghế.


Khẽ liếc nhìn Nguyễn Lập Đông, Nguyễn Viên không lên tiếng, thực ra trong lòng đang lẩm bẩm. Vốn dĩ người chị ấy lo lắng là Cận Hoài Lý, bây giờ xem ra vẫn là cô em gái này thiếu quản giáo!


“Được rồi, được rồi, chẳng phải em muốn điều tr.a án ư? Buổi sáng Tiêu Nghiên đã nhận được điện thoại của Vạn Phong, hình như có liên quan tới vụ án. Anh ấy đã tới tìm Cận Hoài Lý rồi, sao em không đi cùng?”


“Thôi xong!” Nguyễn Lập Đông phát cái “bốp” vào chân. Sáng sớm tinh mơ cô đã chạy ra ngoài, có biết gì đâu cơ chứ!’
“Không nói chuyện với chị nữa, em đi đây!”
Cô bật dậy, ngông ngheeng bỏ đi.


“Hiện tại chúng tôi đang nghi ngờ Khưu Thành không phải hung thủ giết Uông Tĩnh, mà người đó là cậu con trai Khưu Húc.” Trong cục có chuyện, Vạn Phong tới muộn một chút. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, càng khiến vẻ  nặng nề trên khuôn mặt anh ta càng thêm rõ nét, “Tại phòng ngủ của Khưu Húc, chúng tôi đã tìm được nhật ký của thằng bé, nó thật sự tồn tại khuynh hướng bạo lực”.


“Vậy các anh có từng hỏi Khưu Húc chưa?” Cận Hoài Lý vừa xoa cằm vừa nói.


“Hỏi rồi” Chính kết quả hỏi được đã khiến suy nghĩ của Vạn Phong xuất hiện xung đột không hề nhỏ. Anh ta vẫn còn nhớ khi Khưu Húc được người giám hộ đưa tới, nó vẫn còn gào lên điên cuồng: “Chẳng phải nói là bố tôi đã giết sao? Chính ông ấy cũng thừa nhận rồi!”.


Trong văn hóa truyền thống, vạn sự đều phải đặt chứ “hiếu” lên đầu. Câu nói này của Khưu Húc đã thật sự gây chấn động cho giá trị quan của Vạn Phong. Bây giờ anh ta gần như khẳng định người giết Uông Tĩnh chính là Khưu Húc, còn Khưu Thành vì muốn bảo vệ con trai nên đã “tự thú” nhận tội.


“Anh làm vậy hơi thiên về ấn tượng ban đầu, nhưng cũng có thể hiểu.” Cận Hoài Lý nói trúng tim đen.


Lời khẳng định của Cận Hoài Lý khiến Vạn Phong được an ủi phần nào, nhưng anh ta vẫn khá hụt hẫng, “chúng tôi không có bằng chứng mang tính thực chất để chứng minh Khưu Húc giết người. Ngoài dấu vân tay đó ra, cộng thêm việc Khưu Thành nhất mực nhận là mình làm, hiện giờ chúng tôi đang rơi vào một cục diện bế tắc”.


“Tội không bằng chứng? À đúng rồi, vụ người thừa kế kia điều tr.a đến đâu rồi?”
Vạn Phong lắc đầu, ngoài dòng chữ quỷ quái đó ra, anh ta chẳng tìm được bất kỳ manh mối nào: “Giáo sự Cận, chúng ta cứ làm rõ vụ án này trước đã.”


Anh đâu có nói là không điều tra. Nhìn thấy Nguyễn Lập Đông thở hồng hộc xuất hiện ngoài cửa, Cận Hoài Lý mỉm cười bật ra một chữ: Điều tra.


Khưu Húc tạm thời chưa bị bắt giữ, nhưng cảnh sát đã cử người giám sát thằng bé 24/24 giờ. Đối với chuyện của Uông Tĩnh, thái độ hai nhà nội ngoại của Khưu Húc tồn tại một sự khác biệt nhất định. Người nhà Uông Tĩnh khẳng định chính Khưu Thành đã giết vợ, còn thái độ của nhà họ Khưu thì lại có phần mơ hồ. Dẫu sao thì hiện tại chỉ có hai kẻ tình nghi, mà cả hai đều mang họ Khưu.


Cận Hoài Lý ngược lại không quan tâm hành tung của Khưu Húc có được theo dõi sát sao hay không. Lúc này anh đang ngồi trên ghế sô pha tại nhà, đọc cuốn sổ tay. Đó là một cuốn nhật ký, nhật ký của Khưu Húc. Từ nội dung cuốn nhật ký, có thể thấy Khưu Húc ôm đầy bất mãn đối với xã hội này, ví dụ như đoạn văn sau đây:


Ngày xx tháng xx năm xx,


Tôi không muốn đi học, mẹ cứ ép tôi phải đi học. Kết quả là ngồi trong phòng học, tôi lại không nhịn được, muốn đi vệ sinh. Một tiết học chỉ có 40 phút mà tôi giơ tay những bảy lần. Cô chủ nhiệm nói tôi cố ý gây rối, bắt tôi đứng ngoài hành lang chịu phạt. Tôi cảm thấy bất kỳ lúc nào mình cũng có thể tè ra quần. Thế là tới khi các bạn tan học, tôi tè dầm thật, mấy người đi đi lại lại trên hành lang cứ cười tôi.


Sau đó mẹ tới đón tôi về nhà. Tôi hận mẹ, hận thế giới này.
Cận Hoài Lý tiếp tục đọc xuống dưới. Nhìn ngày tháng năm đoạn nhật ký này được viết cách đây vài ngày, nội dung liên quan tới “ngồi”.
Ngày xx tháng xx năm xx.


Tôi hận mẹ, tôi không muốn ngồi trên ghế, tôi sợ phải ngồi lên nó. Nhưng mẹ nói trong nhà có khách, tôi buộc phải lịch sự, buộc phải ngồi.
Tới cuối cùng, tôi cũng không chịu ngồi.


Mẹ bắt tôi ở trong phòng tự kiểm điểm, tôi ngồi lên giường, lấy con búp bê mà tôi đã châm rất nhiều lỗ lên trên, ngắt đầu nó xuống.


Tiêu Nghiên nói chứng bệnh của Khưu Húc có tên khoa học là ám ảnh cưỡng chế, luôn lặp đi lặp lại một số hành động mà bản thân không cần làm nhưng lại không thể không làm. Loại bệnh này phải nặng tới mức nào mới dẫn tới việc giết mẹ của mình. Anh xoa cằm...



Nói tới phá án, Vạn Phong cứ ngỡ Cận Hoài Lý sẽ đề nghị tới gặp Khưu Húc trước. Cho dù không gặp Khưu Húc thì chí ít anh cũng nên gặp Khưu Thành, nhưng anh không làm vậy.
Thôi được rồi, tới trường của Khưu Húc thì tới, dù sao tư duy của giáo sư Cận luôn khác chúng ta.


Đợt thi giữa kỳ đã qua được một thời gian, trong trường lại lan tỏa bầu không khí học tập hăng say. Một học sinh mặc áo đồng phục thể dục chạy qua đường chạy phía sau lưng, miệng còn lẩm nhẩm vài từ mới tiếng Anh. Nguyễn Lập Đông – người đã bước lên con đường xi măng – bất chợt quay đầu nhìn mấy em học sinh đang chạy trên con đường nhựa ấy rồi chép miệng. Đây đúng là trường điểm của thành phố trong truyền thuyết, cũng may cô không học ở đây.


Nghĩ vậy, cô quay đầu rảo bước nhanh theo Cận Hoài Lý đã đi vào trong tòa nhà.


Hành lang rất dài, văng cẳng tiếng đọc bài dõng dạc, Nguyễn Lập Đông dừng lại trước một phòng học ở tận đầu hành lang, nhìn khung cảnh ánh nắng trải xuống nền nhà qua ô cửa sổ. Trong quầng sáng mờ mờ ấy, cô giáo nghe thấy tiếng gõ cửa bèn quay đầu lại, đẩy gọng kính trên mũi và đứng dậy.


Vạn Phong dẫn đầu, đẩy cửa ra.


“Tình hình của Khưu Húc, trước đó phía cảnh sát đã tới tìm hiểu qua tại chỗ chúng tôi. Tính cách thằng bé hơi hướng nội. Nhưng nó vẫn là đứa trẻ ngoan, tham gia các hoạt động của lớp rất tích cực, chỉ thi thoảng có hơi...” Cô giáo ngồi trên ghế, hai chân nhẹ nhàng vắt vào nhau, tiện tay đẩy chiếc kính lớn.


“Có hơi gì cơ?” Bờ vai Vạn phong rung lên, anh ta lập tức ngẩng đầu.


Cô giáo Lưu do dự một lát rồi lên tiếng: “Họ nói Khưu Húc mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Ban đầu tôi không tin, sau này trong một buổi đại hội thể dục thể thao do trường tổ chức, anh biết đấy, trong các hoạt động kiểu này có học sinh nào không mang theo đồ ăn? Lần đó Khưu Húc cũng mang đi, tôi không còn nhớ nó mang theo món gì, là bim bim hay kẹo chocolate. Tóm lại nó chưa kịp ăn hết thì đã đánh rơi xuống đất. Nếu là đứa trẻ bình thường thì chúng sẽ vứt đi ngay, nhưng Khưu Húc thì không. Nó nhặt lên ăn hết, chúng tôi có cản thế nào cũng vô ích”.


“Đó là chuyện khi nào?”


“Để tôi nhớ lại xem.” Cô giáo Lưu cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên, đáp chắc chắn: “Năm ngoái, mùa xuân năm ngoái trường chúng tôi tổ chức đại hội thể thao mùa xuân. Hôm đó trời còn nổi gió. Tôi ấn tượng rất sâu sắc, món ăn của Khưu Húc đã bị dính không ít bụi rồi, nhưng mặc cho chúng tôi kéo, thằng bé vẫn không ngừng nhét vào miệng”.


“Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra sao?”
“Chưa từng có.”
“Trong lớp, có em nào chơi thân với Khưu Húc không?”
“Trần Tuyên.”
“Chúng tôi có thể gặp cậu bé ấy được không?”
“Được.”


Nửa tiếng sau, chuông hết giờ vang lên, Cận Hoài Lý tới gặp cậu bé chơi khá thân với Khưu Húc ấy tại một phòng học để không.


Cậu bé nắm rõ mọi chuyện một cách bất ngờ, mở miệng là nói ngay những lời khiến mọi người có mặt á khẩu: “Khưu Húc sẽ không giết mẹ mình đâu, tại sao các cô chú lại không để cậu ấy đi học? Lần trước cậu ấy đã hứa cùng cháu chơi điện tử. Tất cả là tại mọi người, chẳng thấy cậu ấy tới gì cả”.


“Ai nói với cháu là cô chú nghi ngờ Khưu Húc giết mẹ chứ?” Nguyễn Lập Đông mở to mắt.
“Trên phim chẳng phải vẫn như thế sao? Bị nghi ngờ một thời gian dài sẽ trực tiếp bị bắt. Những người vị thành niên như chúng cháu bị mấy người hạn chế tự do.”


“Mấy thứ trên phim ảnh toàn bậy bạ cả thôi. Cô chú tới là để chứng minh Khưu Húc không phải hung thủ.” Nguyễn Lập Đông chỉ vào Vạn Phong, “Người nghi ngờ là chú cảnh sát này, hai cô chú với chú ấy không cùng một hội.”
Vạn Phong ngửa mặt nhìn trời, lườm nguýt: Cô nói vớ vẩn gì vậy, MC Nguyễn!


Mặc dù là nói linh tinh, nhưng Trần Tuyên lại tin thật, thằng bé gật đầu, “Cô chú muốn biết chuyện gì?”


“Tình hình của Khưu Húc có sự thay đổi, chứng ám ảnh cưỡng chế đó bắt đầu từ năm ngoái. Trước khi cậu ấy có những thay đổi này, cậu ấy từng nói gì với cháu không? Hoặc là từng có chuyện gì xảy ra?”


Trần Tuyên liên tục lắc đầu, sau đó lại gật đầu, “Trước đây dù tới trường hay về nhà bọn cháu đều đi cùng nhau, nhưng về sau không biết cậu ấy đã mắc phải lỗi gì mà bị gia đình đánh một trận. Kể từ đó, mẹ cậu ấy bắt đầu đưa đón cậu ấy hằng ngày, thế là bọn cháu không đi cùng nhau nữa. Cháu có hỏi cậu ấy vì sao lại bị ăn đòn, cậu ấy nói không biết. Cháu cảm thấy là cậu ấy không muốn nói cho cháu biết”.


“Quan hệ giữa Khưu Húc và mẹ mình như thế nào?”


“Cũng tạm, mẹ cậu ấy là người rất nghiên khắc, gặp bọn cháu chưa bao giờ nói chuyện. Đã mấy lần Khưu Húc nói với cháu là cậu ấy không muốn ở nhà nữa, muốn bỏ nhà ra đi. Cậu ấy hay nói như vậy lắm, nhưng chưa bao giờ làm thật cả, cháu trêu cậu ấy là hèn. Nhưng mà, nếu mẹ cháu cũng nghiêm như mẹ Khưu Húc, cháu cũng phải bỏ nhà ra đi. Sao lại suốt ngày thích phê bình người khác, lại còn cả ngày sưng sỉa nữa.”


Nói chuyện một lúc, Nguyễn Lập Đông kết thúc buổi trò chuyện lần này. Cô nhìn theo bóng Trần Tuyến rời đi, giây phút cánh cửa khép lại, sau lưng bỗng vang ngữ điệu ai oán của Vạn Phong: “Không ai ức hϊế͙p͙ người khác như cô đâu nhé. Công việc của chúng tôi vốn đã hạn chế, lại xuất hiện biết bao nhiêu người thích cướp bát cơm”.


Nguyễn Lập Đông nghe xong không những không giận, lại còn cười phá lên. Cô nhìn về phía Cận Hoài Lý nghĩ bụng; Những câu anh muốn cô hỏi cô đều hỏi rồi, không biết có phát hiện gì chưa.
Lúc này, Cận Hoài Lý đang chau mày như đang suy tư, không hề chú ý rằng cô đang nhìn mình.


Xe lao đi như bay, chẳng mấy chốc họ đã tới chạm thứ hai: Xưởng sản xuất thuốc số 2 tại Thuật Phong. Đây là xí nghiệp nhà nước, với một tòa nhà vuông vức đúng quy chuẩn. Trong một phòng làm việc trên tầng hai, chủ nhiệm bộ phận nơi Uông Tĩnh làm việc đang tiếp đón họ.


“Con người Uông Tĩnh làm việc rất nghiêm túc, cư xử rất đứng đắn. Cô ấy gặp chuyện, mọi người trong cơ quan đều rất đau lòng. Chúng tôi mong sẽ sớm bắt được hung thủ, Uông Tĩnh là một nhân viên tốt, chúng tôi...”


Vạn Phong giơ tay ngắt lời chủ nhiệm. Anh ta khó chịu nhất là kiểu ăn nói khách sáo này, “chồng cô ấy nói trước khi xảy ra chuyện, Uông Tĩnh đang đi công tác, nhưng về sau lại chứng minh hoàn toàn không có việc này?”


“Đúng vậy, đúng là khoảng thời gian đó đơn vị có sắp xếp chuyến công tác, nhưng trong danh sách không có tên Uông Tĩnh.”
“Anh là lãnh đạo của cô ấy, anh cảm thấy tính cách của Uông Tĩnh ra sao?”


“Ngoài công việc ra, quan hệ giữa tôi và mỗi cấp dưới đều rất trong sạch!” Chủ nhiệm Trương trợn trừng mắt, đáp.
Vạn Phong cảm thấy tay chủ nhiệm này chắc chắn học Ngữ văn rất tệ. Câu hỏi của anh ta rõ ràng có liên quan gì đến trong sạch đâu?


Sau đó, chủ nhiệm gọi thêm hai đồng nghiệp của Uông Tĩnh tới. Từ lời khai của họ, thu thập được một số thông tin: Uông Tĩnh là một người khá nghiêm túc, tính cũng có phần nóng nảy. So với cô ấy, chồng của Uông Tĩnh, Khưu Thành dễ tính hơn nhiều. Đồng nghiệp nói, Uông Tĩnh và Khưu Thành kết hôn mấy năm rồi, chưa từng nghe nói họ cãi nhau lần nào.


Rời khỏi công trường sản xuất thuốc, gió thổi lên trên cánh đồng hoang bên ngoài. Vạn Phong lau mồ hôi đầy trán, thở phào may mắn khi lần này không bị Nguyễn Lập Đông cướp mất đất diễn.
Tiến bộ đấy, Cận Hoài Lý lắc đầu.


Chúng tôi đã hỏi hàng xóm sống gần nhà Khưu Thành. Theo lời của họ, Khưu Thành là người trung hậu, ít nói, không mạnh mẽ như Uông Tĩnh. Việc lớn trong nhà đều cho Uông Tĩnh quyết. Trong khoảng thời gian chung sống, Uông Tĩnh có đôi lần nổi nóng nhưng Khưu Thành luôn nhịn cô ấy.” Nói xong những lời này, Vạn Phong hỏi Cận Hoài Lý: “Giáo sư Cận, chúng ta còn cần tới nơi Khưu Thành từng làm việc nữa không?”.


Dĩ nhiên rồi.


Tảng đá hình sư tử phía trước xưởng luyện cơ khí Trung Thanh gần đây mới được sửa chữa. Quả cầu đá bên dưới móng sư tử đều đặn, mới mẻ. Xem ra xưởng máy này làm ăn đã có khởi sắc. Vạn Phong đăng kí cho mấy người họ rồi đợi rất lâu mới thấy một người đàn ông mập mạp từ từ đi tới.


Ông ấy họ Từ, trước kia là đồng nghiệp của Khưu Thành. Sau khi cắt giảm biên chế, Khưu Thành rời khỏi xưởng cơ khí, sư phụ Từ là người may mắn là người ở lại, hiện ông ấy đã ngồi lên vị trí trước khi đang lẽ thuộc về Khưu Thành.


Lúc đó, trời đã chập tối, sư phụ Từ dứt khoát muốn đưa họ ra ngoài xưởng. Họ tìm được một quán nướng lề đường cách công trường khoảng trăm mét, gọi một chút đồ nhắm, muốn về ăn vừa trò chuyện.


Vạn Phong có tính kỷ luật công việc, không thể ăn uống. Cận Hoài Lý thì mắc bệnh sạch sẽ, vốn không ăn mấy món lề đường kiểu này bao giờ. Ngược lại, Nguyễn Lập Đông thì đói rồi bèn cầm xiên thịt nướng lên, nhai ngấu nhai nghiến.


Lò than làm hồng lên gương mặt của sư phụ Từ. Ông ấy cầm lon bia lên, uống một ngụm rồi bắt đầu kể.
“Khưu Thành là một người rất tốt. Nếu năm xưa cậu ấy không từ bỏ thì chức vụ hiện tại của tôi chính là của cậu ấy.”


Trong khoảng thời gian xưởng cơ khí làm ăn đi xuống, vợ của sư phụ Từ mắc bệnh nặng, ông ấy là người kiếm sống duy nhất trong gia đình, còn có một đứa con cần phải chu cấp. Lúc đó ông ấy đã nhiều lần cùng Khưu Thành tới quán này ăn uống trò chuyện, mỗi lần ăn hai chục xiên nướng, uống thêm mấy chai bia.


Về sau, xưởng cơ khí thật sự phải giảm biên chế, trong những người phải nghỉ có Khưu Thành.


“Tôi đã nghe nói về chuyện của cậu ấy rồi, họ nói cậu ấy giết vợ. Tôi không tin đâu. Vì lý do gì chứ? Cô cậu không biết đó thôi, thời đó còn đi làm, ngày nào làm xong việc cậu ấy cũng mau mau chóng chóng về nhà. Tôi hỏi cậu ấy có việc gì, cậy ấy nói về xem vợ con thế nào. Khưu Thành thương con trai cực kỳ.”


Sư phụ Từ tuy là người đàn ông nhưng nói chuyện lại rất dông dài. Nói chuyện với ông ấy xong thì trời cũng tối hẳn.
Trên đường trở về, Vạn Phong hỏi Cận Hoài Lý: “Còn tới cửa hàng của Khưu Thành xem sao không?”.
Cận Hoài Lý quay đầu hỏi Nguyễn Lập Đông: “Em buồn ngủ chưa?”
“Rồi.”


“Vậy không đi nữa.”
...
Nửa đêm mọi thứ đều yên ắng. Giữa màn đêm đen như mực bị rạch ra một khe nhỏ ấm áp, ở nơi ấy có ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, Cận Hoài Lý đang cúi đầu viết gì đó.






Truyện liên quan