- Chương 1: Cô nói: “Thầy ơi, em muốn lấy thầy.”
- Chương 2: “Bố mẹ, đầu tiên, con xin cảm ơn bố mẹ đã nuôi dưỡng con được như bây giờ.”
- Chương 3: Vô đối
- Chương 4: Thầy Địch nói: “Lạc Lạc, cuối giờ đến phòng tôi.”
- Chương 5: Chuyện trong nhà tắm
- Chương 6: “Thầy, nếu thầy cứ thế này, em chết cũng không phục? Hay là cứ thẳng thắn đi.”
- Chương 7: “Cô à, chúng cháu đăng ký kết hôn.”
- Chương 8: “Không được nhìn! Nhắm mắt lại…”
- Chương 9: “Ông xã à, ông xã, lúc nãy có phải là đã nhìn thấy em không mặc gì không…”
- Chương 10: “Tư Viễn, cô gái đó không cần chỉnh sửa gì đâu.”
- Chương 11: Hàn Tư Viễn: “Đầu em bị kẹp vào cửa rồi sao? Không về được, lại ở bên Địch Nam"
- Chương 12: “Thầy Địch, em ngủ cùng thầy nhé, dù sao giường cũng rộng mà.”
- Chương 13: Bước thứ nhất: Hẹn hò với thầy Địch
- Chương 14: Không được động đậy – Cướp! 1
- Chương 15: Không được động đậy – Cướp! 2
- Chương 16: Không được động đậy – Cướp! 3
- Chương 17: Không được động đậy – Cướp! 4
- Chương 18: Địch Nam sắc mặt mệt mỏi, tất cả mọi người đều dựa dẫm vào anh, còn anh thì có thể dựa dẫm vào ai
- Chương 19: “Tối nay anh ở đây trông cho em ngủ, có được không?” Mộ Lạc Lạc cuộn tròn trong lòng Địch Nam
- Chương 20: “Làm gì vậy? Không phải anh muốn theo đuổi em đấy chứ? Anh đừng quên em là… bà Địch.”
- Chương 21: Em muốn li hôn! Li hôn, li hôn!
- Chương 22: Cô đang nắm trong tay một gia sản lớn
- Chương 23: Lúc này thầy Địch phải đưa ra một quyết định khó khăn
- Chương 24: Đêm hôm đó
- Chương 25: Bố chồng và con dâu đại chiến
- Chương 26: Đại chiến bố chồng nàng dâu liên tiếp xảy ra…
- Chương 27: Mộ Lạc Lạc vô tình nghe thấy một số bí mật không nên biết
- Chương 28: Anh vì em mà tiều tụy
- Chương 29: Mộ Lạc Lạc vùng dậy
- Chương 30: Nói cho tôi biết chuyện của Địch Nam và Phương Dung
- Chương 31: Nhân vật nam chính chỉ xuất hiện ở giây phút quan trọng
- Chương 32: Món quà bí mật
- Chương 33: Tiếng hét nguyên thủy
- Chương 34: Bố chồng xin con dâu hỗ trợ
- Chương 35: Lễ Giáng sinh có liên quan gì đến Trung Quốc
- Chương 36: Có một chàng trai, anh ta dùng cách riêng của mình để quan tâm cô
- Chương 37: Sinh nhật, Lạc Lạc nhận được hai chiếc bánh sinh nhật
- Chương 38: Không có người con gái kiên cường, chỉ có ý chí kiên định
- Chương 39: Không chết trong cô đơn mà biến thái trong cô đơn
- Chương 40: Chồng cũ, hãy tiếp chiêu!
- Chương 41: Địch Nam, anh dám xấu xa nữa không?!
- Chương 42: Bị thương ở đâu, đều đau cả…
- Chương 43: Em mới hai mươi hai tuổi, vẫn còn thời gian chơi đùa với anh
- Chương 44: Cuối cùng, Mộ Lạc Lạc cũng hiểu ai mới là người hủy hoại cuộc hôn nhân này
- Chương 45: Anh không quản được em, thì sẽ có người khác làm được
- Chương 46: Quy tắc “bí mật” của văn phòng làm việc
- Chương 47: Hai năm trước, Địch Nam đã tỏ tình
- Chương 48: Tiểu yêu tinh làm người ta trách móc…
- Chương 49: Chỉ có anh và em
- Chương 50: Vợ ơi, chúc vợ ngày lễ Tình nhân vui vẻ
- Chương 51: “Hãy nhìn thẳng vào mắt em và nói với em rằng anh chưa hề yêu em.”
- Chương 52: Lời cuối cùng – Địch Nam, ai thắt nút thì người đó phải tháo nút
“Sẽ yêu thôi. Em có thể đợi.” .....“Sẽ phải đợi rất lâu đó. Có lẽ là cả cuộc đời này.”
Mộ Lạc Lạc - một cô gái ngây thơ trong sáng, từ nhỏ đã có ước mơ được kết hôn với một giáo viên, cô nàng đã quyết biến giấc mơ thành hiện thực ngay khi gặp Địch Nam - thầy chủ nhiệm lớp đại học của cô. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh - người thầy giao trẻ tuổi lạnh lùng nhưng kiên nghị cô đã tự nhủ anh chính là một nửa của cuộc đời mình. Cô đã từng hăng say nhiệt huyết, tràn đầy niềm tin vào tình yêu, vào bản thân, cô gái trẻ Lạc Lạc đã từng kiên định nói:“Sẽ yêu thôi. Em có thể đợi.”“Sẽ phải đợi rất lâu đó. Có lẽ là cả cuộc đời này” Mộ Lạc do dự vài giây: “…như thế vẫn đợi” Nhưng bất luận cô cố gắng thế nào, người đàn ông đó cũng không bao giờ để ý đến cô,
tình yêu rốt cuộc là đắng hay ngọt, rốt cuộc là cho đi hay nhận lại, ai lại đi kiểm tra việc so sánh đó.
Địch Nam - người đàn ông trưởng thành, hoàn hảo mang trong mình nỗi đau bị người yêu cũ phản bội ban đầu bước vào cuộc hôn nhân không phải vì tình yêu nhưng thời gian đã làm cho anh nhận ra bản thân đã yêu cô từ lúc nào. Nhưng trong tim anh có hàng ngàn lí do khiến anh không thể mở rộng vòng tay đón nhận cô. Anh lúc nào cũng thấy lo lắng, sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán, anh sợ không xứng với tình yêu của cô, sợ một ngày nào đó cô sẽ thấy hối hận với cuộc hôn này, sẽ rời bỏ anh.