Chương 35: Lễ Giáng sinh có liên quan gì đến Trung Quốc

“Anh… anh… anh!... Thầy Địch còn chưa chủ động hôn em, sao anh có thể hôn em?!”
Mộ Lạc Lạc đẩy Hàn Tư Viễn ra, khóe mắt đỏ ửng.


“Đàn ông có thể lên giường với bất kì đứa con gái nào, nhưng sẽ không hôn người con gái anh ta không yêu. Địch Nam vốn không yêu em, em vẫn còn không đối mặt với sự thật?!” Hàn Tư Viễn tức giận, nhìn thấy Mộ Lạc Lạc bị tổn thương, trong lòng anh càng đau khổ.


Mộ Lạc Lạc cắn chặt môi, rất tức giận, cô luôn biết sự thật Địch Nam không yêu cô, nhưng đến một lời giả dối để an ủi mình cũng không nói được sao, có cần phải cứa vào vết thương lòng không?!


Cô quay người bỏ chạy, muốn phản bác sao? Muốn! Nhưng cô không có lí do phản bác, một chút can đảm cũng không có.
Hàn Tư Viễn nhổ nước bọt, anh rất tàn nhẫn, ép cô bước ra khỏi hoang tưởng không thực tế.
Chỉ có anh không ngờ tới, Mộ Lạc Lạc vì câu nói này, nửa năm không có phản ứng gì với mình.


***


Chớp mắt đã đến đêm Noel, trong vườn trường rộn rã. Mộ Lạc Lạc nằm trong phòng ấm áp, đọc một bức thiệp, hững hờ nhìn hoa tuyết bay bay ngoài cửa sổ… Hơn nửa năm rồi, tiến trình học tập cũng gấp gáp, vì sự nghiệp học tập, vì những nguyên nhân cô không muốn đối diện, Lạc Lạc cũng không có bất kì liên lạc gì với Địch Nam. Ngày mai là Noel rồi, Noel không phải là ngày lễ tết của Trung Quốc, cho nên cô cũng không nhận được bức thiệp chúc mừng nào của Địch Nam, hay là, đợi đến Tết vậy?...


available on google playdownload on app store


(Tiếng Anh) “Bảo bối, tối nay có vũ hội Giáng Sinh cùng đi nhé?” Chu Bội Doanh tay cầm gương trang điểm bước vào phòng cô.
(Tiếng Anh) “Không đi đâu, mình không biết khiêu vũ, cũng không có người nhảy cùng…” Mộ Lạc Lạc chớp mắt cười.


“Mike đâu? Anh ấy hẹn ai?” Lúc trước Chu Bội Doanh bận thi, bây giờ mới phát hiện ra Hàn Tư Viễn rất ít xuất hiện.


“Người hẹn anh ấy nhất định rất nhiều, làm sao có thời gian quan tâm đến mình.” Mộ Lạc Lạc trả lời cho có lệ. Sau việc Hàn Tư Viễn cưỡng hôn cô xảy ra, thực sự cô cũng không tức giận, chỉ là cố gắng duy trì hoảng cách với anh, mặc dù không phải là Địch Nam nhưng cũng không thể là Hàn Tư Viễn, họ là anh em, cô không muốn chen vào giữa hai người.


Chu Bội Doanh bước đến gần Mộ Lạc Lạc, gấp sách giáo khoa trong tay cô, hôn lên trán sau đó nói: “Đi giải sầu đi, chồng cậu không có ở bên cạnh, lẽ nào không cảm thấy cô đơn sao?”
Rất cô đơn, nhưng… “Cô đơn cũng phải chịu, đàn ông Mỹ quá nhiệt tình, cũng rất tùy tiện.”


Chu Bội Doanh nhún vai than: “Đây vốn là đất nước mở cửa, tất cả những nhu cầu yêu đương, cậu cứ bảo thủ như vậy, thực sự trong lòng muốn hay không muốn bản thân cũng không rõ…”


Mộ Lạc Lạc lắc đầu: “Mình đã lỗi thời rồi, mình đã là phụ nữ đã có chồng.” Nói xong, cô nhìn xuống rất cô đơn.
“Tùy cậu thôi, mình còn có một cuộc hẹn quan trọng, buổi tối muốn đến thì đến, yêu cậu nhất…” Chu Bội Doanh chớp chớp mắt, xách ví rời đi thật nhanh.


Mộ Lạc Lạc vẫy vẫy tay về phía cửa lớn, nụ cười tắt biến, nhìn sang màn hình máy vi tính… cô mở hai hộp chat QQ và MSN, biểu tượng chim cánh cụt luôn nhấp nháy, Tống Nhụy cũng qua hòm thư QQ gửi thiệp chúc mừng điện tử cho cô, bất luận là ngày lễ lớn nhỏ, Tống Nhụy đều không quên chúc một vài câu. Còn bên kia, biểu tượng của Địch Nam dường như ở mãi trạng thái offline.


***
Trong phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thác Nhuệ.


“Chủ tịch Địch, tiệc Giáng sinh và lễ trao giải thưởng sẽ chính thức bắt đầu vào lúc tám giờ ba mươi phút, anh hãy thay trang phục trước đi ạ.” Tống Nhụy chú ý nhìn Địch Nam – người vẫn chăm chú làm việc, tay cô giơ cao bộ vest lịch lãm.


Địch Nam đồng ý, vén tay áo nhìn đồng hồ, năm cũng sắp hết, bản thân là Chủ tịch hội đồng quản trị có nhiệm vụ khen thưởng, nói chung là nói lời cảm ơn những nhân viên đã vất vả trong một năm qua. Anh vô tình nhìn thấy Tống Nhụy vẫn y nguyên trong bộ trang phục công sở, hỏi: “Bảy rưỡi rồi, cô vẫn chưa đi thay quần áo sao?”


Tống Nhụy ngây người, cúi đầu nhìn bộ vest công sở màu đen của mình: “Vâng, tôi cũng không có ý định thay trang phục khác, nếu Chủ tịch Địch không hài lòng, tôi sẽ lập tức đi thay.”
“Không kịp rồi, đi theo tôi.” Địch Nam lấy áo ngoài, chìa khóa xe ô tô, bước thẳng ra ngoài phòng làm việc.


“Vâng.” Tống Nhụy không hiểu, một tay ôm hộp giày, một tay cầm áo vest, trên vai vắt cà vạt, dây thắt lưng, quần quần áo áo loạn cả lên chạy theo ông chủ.
Mời lăm phút sau, tại trung tâm thương mại quốc tế.


Tống Nhụy đứng trong khu thời trang rộng rãi, nhìn những bộ lễ phục quý giá đắt tiền, trong chốc lát đúng như bị hoa mắt.
Địch Nam nhân tiện lúc cô chọn lễ phục, đã mượn phòng thay đồ, nhanh chóng thay xong bộ lễ phục dành cho buổi tiệc rượu.


Trang phục lần này ổn hơn lúc mặc áo sơmi, hơn nữa sự sang trọng lịch lãm và đẹp trai bẩm sinh của anh cứ như là hoàng tử bạch mã đang bước ra từ truyện cổ tích.
“Bạn trai của chị đẹp trai quá…” Người bán hàng giúp Tống Nhụy chỉnh vai áo, vừa nhìn trộm Địch Nam.


Tống Nhụy quay lại nhìn, nghi ngờ, nói: “Tôi sao có diễm phúc như vậy, anh ấy là ông chủ của tôi.” Sự nho nhã của Địch Nam, cô không lạ, chẳng qua lúc này, trong lòng cô cảm nhận được một sự dịu êm tuyệt đẹp.


Tống Nhụy mỉm cười, nhìn Địch Nam đang đứng trước tấm kính ngắm quần áo, thấy anh cúi xem điện thoại, cô liền hiểu ngay mình không có cơ hội, không chỉ cô, mà đến cả cô Phương Dung kia cũng không có cơ hội. Lúc Địch Nam mượn số QQ của cô, cũng là lúc gắn chặt với chiếc điện thoại, những bức thư điện tử ào ạt vượt qua đại dương sang bên kia, cô biết ngay trong lòng Địch Nam vẫn nhớ nhung Mộ Lạc Lạc như trước.



Lúc này, Địch Nam thấy biểu tượng con chim cánh cụt nhấp nháy, liền bật cười.
Mộ Lạc Lạc: Chị Tống, chúc Giáng sinh vui vẻ! ﭗ(ﭗ3ﭗ) ﭗ
Địch Nam: Giáng sinh vui vẻ, không ra ngoài chơi à?


Mộ Lạc Lạc: Bội Doanh hẹn em đi tham gia vũ hội Giáng sinh, em cũng hơi muốn đi, nhưng người ta đều có bạn nhảy, chỉ có em là một mình, ngốc quá à.
Địch Nam: Em có thể hẹn bạn cùng lớp, vũ hội Giáng sinh thường sẽ có những màn biểu diễn sôi động, tự mình thoải mái chút đi.


Mộ Lạc Lạc: Haiz… Hay thôi không đi nữa, vừa nghĩ đến học phí và phí sinh hoạt đắt đỏ, em phải tranh thủ thời gian!
Địch Nam cười: Tiền không phải vấn đề em cần quan tâm, không cần phải phấn đấu mà bất chấp tất cả.


Mộ Lạc Lạc: Không thể nói như vậy, mặc dù ông chủ của chị có rất nhiều tiền, nhưng không có nghĩa vụ phải chu cấp cho em lâu như vậy, em có dự định cả rồi, đợi sau khi về nước, em sẽ cố gắng kiếm tiền, trả hết học phí mấy năm này cho ông chủ của chị.


Địch Nam cau mày: Phân biệt rõ ràng như vậy làm gì, anh ấy là chồng em mà.


Mộ Lạc Lạc: Buzz… Xin lỗi, xin phép cho em buzz ông chủ của chị, nói là chồng gì chứ đến hơn nửa năm cũng không hỏi thăm vợ sống ch.ết như thế nào? Em sắp hận ch.ết anh ấy rồi, li hôn là việc sớm muộn, em đã đối diện với hiện thực, thật đó, thật đó.


Nụ cười của Địch Nam tắt ngấm, im lặng rất lâu, cuối cùng mới trả lời: Chị nghĩ Địch Nam sẽ tôn trọng quyết định của em, nếu ở bên đó em tìm được đối tượng mình thích, chi bằng hãy hẹn hò xem thế nào.


Mộ Lạc Lạc: Chị Tống xấu bụng quá! Không những không ngăn cản em mà lại khuyến khích em tìm người khác. Hừm hừm… người xấu, các chị đều là người xấu, chắc sớm muộn gì chị sẽ nhìn thấy ông chủ chị vứt bỏ em, đau lòng! Em out đây!
Không đợi Địch Nam gửi tin nhắn, Mộ Lạc Lạc offline thật.


Anh nhìn hai chữ “không phải” chưa kịp gửi trên màn hình. Cuối cùng xóa đi, thoát khỏi hệ thống nói chuyện.
“Chủ tịch Địch, tôi chọn xong rồi.” Tống Nhụy mặc một chiếc váy ngắn, xoay một vòng trước mặt Địch Nam.


Địch Nam khẽ nhếch môi ra vẻ suy nghĩ: “Rất đẹp”. Nói rồi, anh rút thẻ tín dụng đưa cho nhân viên bán hàng, ánh mắt cỏ vẻ u sầu không có cách nào xóa đi được.
***
Ở bên kia, Mộ Lạc Lạc nhận được một món quà rất lớn được nhân viên chuyển phát nhanh gửi đến.


Cô vui mừng mở ra, bên trong hộp quà có một bộ gồm chiếc váy xòe màu hồng, giày da, các phụ kiện khác.
Mộ Lạc Lạc bặm môi, nhấc tấm thiệp ra đọc:


Lạc Lạc, xin hãy nhận lời mời của anh, trở thành bạn nhảy xinh đẹp của anh trong buổi vũ hội đêm nay. Anh chàng lạnh lùng đẹp trai sẽ đến đón em đúng giờ, từ chối bị vô hiệu hóa ^_^


Mộ Lạc Lạc vứt tấm thiệp xuống, lấy bộ lễ phục đứng trước gương ướm thử. Những lớp ren ảo mộng trông thật thích mắt, mặc dù từ nhỏ đến giờ cô chưa từng mặc váy mấy lần, nhưng thiết kế của bộ trang phục này cổ điển mà lại không làm mất đi dáng vẻ đáng yêu, cô thật sự rất muốn thử. Cũng kì lạ thật, Hàn Tư Viễn luôn biết cô cần gì. Lạc Lạc nắm chặt tay, sao lại không đi chứ?!


Đã đến đêm…
Mộ Lạc Lạc nghe tiếng gõ cửa, dùng đầu gối suy nghĩ cũng có thể đoán được Hàn Tư Viễn đến.


Hàn Tư Viễn tựa vào cửa, ngắm nhìn Mộ Lạc Lạc đã thay xong váy, một thân hình rất đẹp mà bấy lâu nay cô giấu đi, làn da trắng và mịn màng. Chỉ có người phụ nữ phương Đông mới có sự tinh tế và duyên dáng như thế. Woah, đẹp tựa như búp bê sứ, Hàn Tư Viễn không kìm lại được huýt sáo nói.


Mặc dù Mộ Lạc Lạc đã xa lánh Hàn Tư Viễn nửa năm, nhưng giờ gặp mặt lại không thấy lúng túng, cô nhấc chân váy, hồi hộp hỏi: “Người đông như vậy, liệu có giẫm rách váy không?”


Hàn Tư Viễn cười không nói, bước vào phòng, lấy áo khoác ngoài của cô vắt lên tay, cúi đầu giơ tay nói: “Đi thôi, bạn nhảy xinh đẹp của anh.”


Hàn Tư Viễn chỉ mặc một bộ đơn giản. Một chiếc quần ka ki và một áo len sẫm màu, đường may và cách phối màu rất thanh lịch, nho nhã, thể hiện được vẻ thời thượng của anh.


Mộ Lạc Lạc không tự tin với thiết kế cổ trễ, bàn tay luôn đặt trước cổ, nhanh chóng rời khỏi kí túc xá: “Chỉ cùng nhau đi vũ hội thôi nhé, em không nói tha thứ cho anh đâu.”
“Đã không tha thứ cho anh, tại sao lại uống thuốc cảm cúm và ăn cháo anh đưa tới?”


Mộ Lạc Lạc dừng bước, mấy ngày trước cô bị bệnh, nằm li bì mấy ngày liền, lúc tỉnh lại, liền thấy trên tủ đầu giường có để thuốc và cháo nóng, cô cho rằng Chu Bội Doanh làm việc tốt mà không để lại danh tính, việc tức nhất là, cô cảm ơn Chu Bội Doanh ba bốn lần, Chu Bội Doanh cũng im lặng như thế nhận lời cảm ơn.


Mộ Lạc Lạc khịt mũi, một thân một mình nơi đất nước xa lạ, sự quan tâm của bạn bè dễ khiến người ta hàm ơn. Tỉ mỉ xem xét lại, Hàn Tư Viễn thực sự đối xử với cô rất tốt, bất luận là lúc anh ấy nằm viện hay lúc đi học ở đây, chỉ cần cô gọi một cú điện thoại, là anh tới liền. Cho dù bận không dứt ra được, anh cũng năm lần bảy lượt nhắn tin hỏi han.


Nếu so sánh như thế này, Địch Nam trở nên yếu thế.
“Cảm ơn, em không sao đâu, anh đối với em tốt như vậy, chỉ là em không có lòng dạ…”
Hàn Tư Viễn vuốt tóc mái của cô: “Vẫn là câu nói đó. Đợi em, đợi đến lúc thay đổi trái tim em.”


Mộ Lạc Lạc bặm môi không nói, Hàn Tư Viễn lại ung dung cười: “Đừng lo lắng, chỉ cần em hiểu rõ một chút, từ lúc đến đây, anh cũng không qua lại với bất kì người con gái nào, lần đầu tiên trong cuộc đời này, vì em anh sẽ giữ thân thể như ngọc, ha ha.”


Mộ Lạc Lạc lè lưỡi: “Có kiên nhẫn thì anh hãy tiếp tục giữ gìn… em sẽ xem anh chịu đựng được bao lâu…”
Hàn Tư Viễn tự tin phá lên cười, kéo tay Mộ Lạc Lạc chạy ra ngoài kí túc xá, thuận tay khoác áo lên vai cô.


Ngoài trời rất lạnh, Mộ Lạc Lạc run bần bật, hai tay áo xoa xoa vào nhau cho ấm, nhưng ngón tay chạm phải một vật cứng, cô lấy ra xem, là một chiếc hộp tinh xảo có hình dạng rất lạ, vỏ ngoài rất quen, cô sung sướng phát điên.


“Aaaaaa… đây chính là sợi dây chuyền mà em muốn có… aaaaa…” Mộ Lạc Lạc kích động hô vang giữa trời đầy tuyết lạnh. Trên mạng đã rao bán loại này làm cô mất ăn mất ngủ mấy ngày nay.


Hàn Tư Viễn quay lại cười, một vật nhỏ mà đã khiến cô ấy vui như vậy, coi như anh không mất công chạy đến New York một chuyến.
“Cần anh đeo giúp em không?”


“Vâng, cẩn thận một chút, đừng làm đứt món đồ em yêu thích nhé…” Mộ Lạc Lạc khư khư giữ chiếc hộp, mặc dù rất lạnh, nhưng dòng máu thì như đang sôi lên.


Sợi dây chuyền thủy tinh màu tím nhạt được đeo lên cổ cô, Mộ Lạc Lạc lần sờ sợi dây chuyền mãi không thôi, cô mới phát hiện ra, những phụ kiện của lễ phục mà Hàn Tư Viễn chuẩn bị cho cô rất đầy đủ, chu đáo, duy nhất thiếu sợi dây chuyền.


Hàn Tư Viễn thấy Mộ Lạc Lạc dường như sắp phát khóc vì xúc động, anh ôm cô vào lòng, hài hước nói: “Giáng sinh vui vẻ!”


Mộ Lạc Lạc bị cánh tay anh ôm chặt, cảm thấy có gì đó rất ấm áp, cô nuốt nước mắt vào trong, đẩy anh ra đồng thời cười ngốc nghếch: “Thôi đi, làm hỏng hết tóc em rồi.” Nói xong, cô vội vàng bước đi.


Hàn Tư Viễn nhìn những vết giày in trên nền tuyết trắng, hai tay đút vào túi, dùng cỡ giày số 42 để che phủ đi dấu tích của giày cỡ 36, đuổi theo cô.






Truyện liên quan