Chương 30: Nói cho tôi biết chuyện của Địch Nam và Phương Dung
Mộ Lạc Lạc nhìn đống giáo trình môn tự chọn rất phức tạp. Sinh học, hóa học, địa chất học, toán học, vật lý, kinh tế, tiếng Anh, lịch sử, xã hội học, khoa học chính trị, tâm lý học, y học... Harvard đúng là không phải nơi mà người bình thường có thể bước chân vào. Theo lịch sử nước Mỹ, có rất nhiều tổng thống tốt nghiệp đại học ở Harvard. Mộ Lạc Lạc a ma tơ như cô... làm sao có bản lĩnh để vào trường đại học tốt như vậy được.
Tống Nhụy uống một ngụm nước trà nóng, nhìn xung quanh, một chiếc giường đơn cũ kĩ, những vật dụng trong nhà dường như đã lỗi thời từ lâu, lẽ nào Chủ tịch Địch muốn làm từ thiện, trợ cấp cho những sinh viên nghèo du học? Nhưng, cô gái tên Mộ Lạc Lạc cũng không có biểu hiện gì vui vẻ.
Mộ Lạc Lạc uể oải lên tiếng, kéo góc áo tiếp tục nhìn: “Anh ấy ở đâu...”
“Cô đang nói đến Chủ tịch Địch?” Tống Nhụy ngẩng đầu xác nhận.
Mộ Lạc Lạc khẽ gật đầu, Địch Nam thật ác, định không gặp mặt nữa sao.
“Gần đây Chủ tịch Địch rất bận, cho nên đã căn dặn tôi làm các thủ tục du học cho cô Mộ.”
Mộ Lạc Lạc khẽ hắng giọng, lẩm bẩm nói: “Anh ta có gì bận chứ, bận đến nỗi sẽ không đi làm thầy giáo sao...”
Tống Nhụy ngây người, cô thực sự không biết một năm nay Địch Nam bận gì, nhưng công ty vẫn hoạt động bình thường, lương hàng tháng vẫn trả đều. Cô nhìn Mộ Lạc Lạc đang tức tối: “Cô Mộ và Chủ tịch Địch quen nhau ở trường sao?”
Mộ Lạc Lạc lười biếng ngẩng đầu: “Xin hỏi, cô làm việc bên cạnh Địch Nam bao lâu rồi?”
“Khoảng năm năm.”
“Vậy, cô biết Phương Dung không?”
Tống Nhụy cũng không rõ, cho nên: “Về cuộc sống riêng của Chủ tịch Địch tôi không tiện nói, xin cô Mộ hãy điền vào bảng cho.”
“Cô biết tại sao họ chia tay không?”
“Cô Mộ...”
“Tôi là vợ của Địch Nam.” Mộ Lạc Lạc rút tờ giấy chứng nhận kết hôn đặt lên bàn.
Tống Nhụy cầm giấy tờ chứng nhận kết hôn lên xem, không chỉ là ngạc nhiên.
Mộ Lạc Lạc thấy mẹ bận rộn trong bếp, thở dài nói: “Không cần phải ngạc nhiên, cô cũng đã xem rồi, chúng tôi khác nhau quá nhiều, đang định li hôn. Nhưng, xin cô hãy giữ bí mật này không cho mẹ tôi biết.”
Thêm một lần nữa Tống Nhụy nhìn Mộ Lạc Lạc, chỉ có thể nói, Mộ Lạc Lạc là một cô gái rất đáng yêu, nhưng vẫn còn non nớt, chưa có nhiều kinh nghiệm.
Mộ Lạc Lạc thấy cô không lên tiếng, mím môi, những cô gái bị tổn thương trong tình cảm rất mẫn cảm, từ trong ánh mắt của đối phương có thể nhận ra chân tướng sự việc.
“Không sao, tất cả mọi người đều không tin chúng tôi là vợ chồng, thực sự, bản thân tôi cũng không tin tưởng, cho nên chỉ là mơ thôi, thậm chí còn là ác mộng...”
“Thất lễ rồi, Địch phu nhân...” Tống Nhụy dừng lại ngay ánh mắt đường đột đó. Thực sự cô cũng không cần phải ngạc nhiên, những hành động của Địch Nam thường rất kì quái, cũng giống như Địch Nam và cô Phương chia tay, không có ai nhận ra tâm trạng của anh.
“Cô hãy gọi tôi là Mộ Lạc Lạc.” Mộ Lạc Lạc lấy một lon Coca từ trong tủ lạnh, uống một hơi hết một nửa lon rồi mới nói: “Nếu như cô đồng ý, tôi rất muốn biết tại sao Địch Nam và Phương Dung chia tay...”
Đây là vấn đề Địch Nam nhắc đến khi đề cập chuyện li hôn, đầu cô như tối mù.
Tống Nhụy cầm cốc trà, có vẻ khó nói: “Tôi cũng không rõ, thực sự không có.”
Mộ Lạc Lạc gật gật đầu buồn rầu: “Thôi vậy, không làm khó cô nữa, hơn nữa tôi và anh ấy cũng kết thúc rồi...”
Tống Nhụy cũng không biết nên nói gì, rốt cuộc những việc riêng của gia đình ông chủ, cô không có quyền nói linh tinh.
Mộ Lạc Lạc thấy tên khoa cuối cùng trong danh sách, chỉ vào dòng chữ đen đó: “Tôi học cái này được không?”
Tống Nhụy rướn người lại gần, cười cười: “Vâng, khoa này rất thú vị, chỉ cần dám tạo ra cái mới sẽ thành công.”
“Vậy đăng kí cái này đi, lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, mong cô giúp đỡ nhiều.” Mộ Lạc Lạc hơi cúi đầu, nhưng dường như không vui hơn chút nào.
“Quá lời rồi Địch phu nhân, đó là công việc của tôi.” Tống Nhụy từ tập hồ sơ rút ra tất cả bảng biểu cần thiết, cô làm việc rất chuyên nghiệp. Cô nói: “Xin cô hãy kí tên vào góc trái của tờ giấy này, tôi sẽ lên trường xin ngay. Nếu như không có vấn đề gì, ngày mười lăm tháng sau cô có thể nhập trường.” Từ tập tài liệu, cô rút ra một thẻ tín dụng, đẩy về phía Mộ Lạc Lạc: “Những vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, cô hãy dùng thẻ này, học phí và phí ăn ở, bên chúng tôi sẽ trực tiếp chi trả. Đúng rồi, máy tính xách tay cô quen sử dụng loại nào? Tôi đi đặt mua.” Cô dựa theo chỉ thị của Địch Nam làm việc.
Mộ Lạc Lạc ngượng ngùng, cô thư kí này thực sự là một nhân tài, suy nghĩ thật chu đáo.
Sau khi kí xong giấy tờ, Mộ Lạc Lạc tiễn Tống Nhụy xuống nhà, vẫy tay tạm biệt cô, một cơn gió lạnh thổi qua, cô kéo chặt áo ngoài, run rẩy, bất an quay vào nhà.
Sau khi Tống Nhụy lên xe đi, lần đầu tiên gọi được điện thoại cho Địch Nam...
“Chủ tịch Địch, những việc Chủ tịch giao, tôi đã làm xong.”
Địch Nam hài lòng, im lặng khoảng ba giây, nói: “Cô ấy... vẫn ổn chứ?”
“Cô Mộ có vẻ phờ phạc.” Tống Nhụy nói thật.
Địch Nam không nói lời nào, cuối cùng “ừm” một tiếng, tắt điện thoại.
Tống Nhụy ngẩng đầu cười, tự nhủ, lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra Địch Nam cũng là người có tình cảm, một tiếng “ừm” và không một lời chào tạm biệt đã tắt điện thoại, ít nhiều cũng nói lên tâm trạng không tốt của anh.
***
Địch Nam ngồi yên lặng trên ghế sofa, chiếc điện thoại chạm môi, nhìn vào cốc trà thấy bóng mình, hóa ra cô gái hay cười ấy đã trở nên buồn rầu, suy nhược, anh cảm thấy có một dư vị gì khó nói thành lời.
Anh vuốt chiếc dây đeo điện thoại, anh dừng lại ở cái tên Mộ Lạc Lạc, rồi chuyển đến số điện thoại của cô thư kí, nhắn một tin: Tống Nhụy, trước khi cô ấy ra nước ngoài, hãy đưa cô ấy đi mua sắm, cô ấy vẫn chưa biết cách tự chăm sóc mình.
Bên kia, Tống Nhụy một lần nữa xem lại tin nhắn, Địch Nam chưa từng yêu cầu cô làm gì ngoài việc của công ty, cũng không bao giờ cho phép ai quan tâm đến cuộc sống của anh, điều này là sao?
Không lâu sau, Mộ Lạc Lạc nhận được giấy phép chuyển trường, cô nhìn đống hành lý trong phòng ngủ, hầu hết đều do Tống Nhụy mua cho cô. Mặc dù Tống Nhụy ngày nào cũng bên cạnh cô, nhưng việc mua sắm dường như bị gượng ép, Mộ Lạc Lạc nhận ra, cô cố ý khiến mình tha hóa, mục đích tránh nói về tin đồn gia đình. Thực sự cô cũng không có ý gặng hỏi, ngày cứ thế trôi qua, trái tim cô đã dần lạnh rồi.
“Lạc Lạc, ra nước ngoài vẫn mang điện thoại theo chứ?” Bà Mộ ngồi bên cạnh con gái sắp xếp hành lý. Vô tình phát hiện ra một lớp bụi trên chiếc điện thoại.
“Không mang, không có tín hiệu...” Mộ Lạc Lạc lười biếng nằm trên đống quần áo.
Bà Mộ đánh vào mông con gái một cái, nghi ngờ hỏi: “Con này, dạo này con làm sao thế? Một câu tử tế cũng không nói được, ăn cơm cũng không ngon, xem hài cũng không cười, có phải nhớ chồng không?” Bà Mộ lén gọi cho Địch Nam, hỏi có phải hai vợ chồng cãi nhau không, Địch Nam chỉ nói vì bận.
Mộ Lạc Lạc lắc đầu, đi khỏi phòng ngủ, nằm xuống ghế sofa ở phòng khách.
“Reng, reng, reng.” Chiếc điện thoại bàn kêu, cô thuận tay nhấc lên: “Alo.”
“Lạc Lạc yêu quý của anh, dạo này em mất tích đi đâu vậy?” Hàn Tư Viễn lém lỉnh cười nói.
Mộ Lạc Lạc chun mũi, sụt sịt rơi nước mắt: “Tuần sau em đi rồi, đi liền ba năm, có hơi sợ.”
Hàn Tư Viễn trêu chọc, cười nói: “Đừng sợ, anh sẽ đi cùng em.”
“Em không có tâm trạng nào đùa với anh.”
“Được rồi, anh trêu thế thôi, vé máy bay đã lấy được chưa?”
“Ừm, sao thế?”
“Là bạn bè, anh sẽ tiễn em lên máy bay, mau đi xem vé đi, mau lên.”
Mộ Lạc Lạc cũng không nghĩ nhiều, chạy vào phòng ngủ lấy vé máy bay, nói hết nội dung cho Hàn Tư Viễn biết.
Hàn Tư Viễn ghi nhanh nội dung đó lại, một tay giữ điện thoại, một tay đặt vé trên mạng.
“Lạc Lạc, gặp nhau ở sân bay nhé, nếu như anh không đi tiễn em, em có thất vọng không?”
“Cũng có một chút luyến tiếc, nhưng nếu như anh có việc bận thì cũng không cần đến.”
“Ồ, xem tình hình thế nào đã, ngộ nhỡ nếu anh không ra, em cũng đừng buồn nhé, có duyên chắc chắn sẽ gặp mà.”
“Buồn nôn quá, em tắt điện thoại trước đây, mẹ em gọi em rồi.”
“Ừm, em đi đi.”
Hàn Tư Viễn tắt điện thoại, nhắm mắt, em yêu, gặp nhau trên máy bay nhé.