Chương 34: Biết vậy chẳng làm
Thời gian chờ đợitrôi qua rất chậm, sau đó rất lâu, phía bầu trời đột nhiên mây mù bayđến, trên đám mây có hình bóng của Bích Thanh Thần Quân, theo sau khôngbiết là người nào, tôi vui mừng nhảy cẫng lên, chuẩn bị lao vào lòng anh ta làm nũng, hỏi xem nguyên nhân thế nào mà đến muộn, nhưng khi nhìn rõ hình dáng lúc này của anh ta, tôi nghệt ra một lúc, cuối cùng khôngnhịn được kêu lên…
Máu, khắp nơi đều là máu… Đỏ tươi, chói mắt…
Chiến bào của Bích Thanh Thần Quân bị xé rách, bao vũ khí không biết rơi ởđâu, toàn thân dính đầy máu, trong đó vết thương ở vai, tay trái, eothậm chí rách nhìn thấy xương, dường như đã bị đâm vào thấu nội tạng.Mặt anh ta dính đầy vết bẩn nhưng ngược lại không có biểu hiện đau đớn,chỉ là lo lắng bất an, cho đến khi nhìn thấy tôi mới thở phào.
Tại sao… Bị thương nghiêm trọng như thế? Anh ta không phải Chiến Thần lợihại nhất toàn Thiên Giới sao? Nhìn thấy hình bóng của anh ta lung laynhư sắp đổ trên đám mây, tim tôi bắt đầu run, có một nỗi đau nói khôngra lời kéo lên tận cổ, khiến cho tiếng kêu khóc của tôi trở thành tiếngnấc, bước chân như dính chặt dưới đất, giống như bị mọc rễ, không làmsao mà nhấc chân lên được.
“Miêu Miêu…” Bích Thanh Thần Quân nhảy xuống khỏi đám mây, hành động bước đi trên đất khiến anh ta suýt ngã,phía sau có một người đàn ông tóc dài màu lam, mắt toàn lòng trắng,người mặc áo giáp, trên người cũng dính đầy máu tươi vội vàng dìu anh ta đi, và lo lắng khuyên,”Thần Quân đại nhân, cô ấy không sao, ngài có thể yên tâm rồi.”
Tôi nghệt mặt ra nhìn Bích Thanh Thần Quân, nhìnvào đôi mắt màu xanh lục bích của anh ta không biết có phải do nhuốm máu mà phát ra ánh lửa hay không, đột nhiên phát hiện bản thân chắc làm sai chuyện gì, nhưng trong đầu ngược lại trống rỗng, hoàn toàn không suynghĩ được gì, đánh phải kêu lên một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu:”Sưphụ…”
“Hải Dương, vất vả quá.” Bích Thanh Thần Quân thẳng lưnglên, đẩy người đàn ông ở bên cạnh ra, đứng lên, vết thương trên ngườicăn bản không sao, sắc mặt lại hồi phục, anh ta bước lên phía trước, nói với tôi:”Thế con khỉ có bắt nạt ngươi hay không? Ngưoi không bị thươngchứ?”
Tôi ngờ nghệch lắc đầu, giơ tay ra, sờ nhẹ lên vết thương,nhìn vết máu dính trên ngón tay mình, nhẹ nhàng nói:”Ngươi… Bị thươngnặng quá…”
“Không sao.” Bích Thanh Thần Quân lạnh nhạt trả lời,mặt đỏ gay, người đàn ông tên là Hải Dương đứng bên cạnh ɭϊếʍƈ môi mấylần, cuối cùng cũng không nói gì.
Tôi sáp lại gần, thè lưỡi ɭϊếʍƈ, muốn thay anh ta ɭϊếʍƈ lên vết thương. Cơ thể của Bích Thanh Thần Quânngược lại dường như bị điện giật co rúm lại, anh ta ngăn chặn động táctiếp theo của tôi, hơi xấu hổ hỏi:”Muội đang làm gì vậy?”
“Saukhi ɭϊếʍƈ xong thì không đau… Sau khi ɭϊếʍƈ xong thì sẽ khỏi…” Tôi ngẩngđầu lên, mở to mắt nhìn vào mắt anh ta, lắp bắp nói:”Miêu Miêu, khôngmuốn sư phụ bị thương…”
“Không sao cả.” Bích Thanh Thần Quân lặplại lời vừa nói, mặt trắng bệch nổi lên một mảng màu đỏ kì dị, anh tavội vàng quay đầu nhìn Hải Dương ở bên cạnh:”Vất vả cho ngươi đã đưa taqua đây.”
“Không dám, tôi là phó tướng của ngài, chuyện nhỏ nàynên làm…, chỉ là…” Hải Dương do dự rất lâu, thay vào đó là khuôn mặtcười như mếu, “Thần Quân đại nhân, cầu xin ngươi đừng có gắng gượng nữa, nhanh chóng về nhà trị liệu đi!”
“Đây là vết thương nhỏ mà?” Hải Dương trách móc kêu lên:”Vết thương to có cần phải vất đầu đi không?”
“Nói năng linh tinh.” Bích Thanh Thần Quân nhẹ nhàng nói:”Phiền ngươi đưaTiếu Thiên về chỗ ở của Nhị Lang Thần Quân, ta ở đây có Hoa Miêu Miêuchăm sóc rồi, không sao cả.”
“Cái này…” Hải Dương xoa đầu, xoay mấy vòng trên đất, lại rất không yên tâm liếc nhìn tôi, cuối cùng thỏa hiệp,”Được thôi.”
Tôi thấy dường như tinh thần của anh ta tốt hơn, hơi yên tâm, thắc mắchỏi:”Ngươi làm sao mà bị thương nặng thế? Có phải ai bắt nạt ngươikhông? Ta đi báo thù giúp ngươi!”
Bích Thanh Thần Quân nhìn tôihơi thất thần, do dự rất lâu không nói, Hải Dương thì nhanh mồm đỡlời:”Khi chúng tôi đang đánh với Huy Dương chiến tướng của Quỷ giới,không ngờ ngươi đột nhiên truyền âm, Thần Quân đại nhân một phút phântâm…”
“Câm miệng!” Bích Thanh Thần Quân lấy lại tinh thần vộivàng ngăn cản anh ta nói tiếp:”Là tự ta khinh địch nên bị thương, khôngoán trách người khác, ngươi nhanh đưa anh ta về đi.”
Hải Dương so vai, không còn cách nào khác đành phải đi lại vác Tiếu Thiên lên, nhảylên đám mây bỏ đi, Bích Thanh Thần Quân dắt theo tôi cưỡi mây về. Trênđường về anh ta không nói chuyện gì cả, tôi sợ anh ta giận mình len lénchạy ra trường tư thục Ấu Yêu, liên hồi kể cho anh ta chuyện vừa mớixảy ra, mong được xửa lí khoan hồng…
Bích Thanh Thần Quân cứ dùng những từ đơn giản :”Ừ, được, không…” để trả lời tôi, và không nói cái gì khác.
Tôi nắm lấy bàn tay băng giá của anh ta, trong lòng ngược lại không cảmthấy lo sợ, chỉ dựa sát vào người anh ta, dường như mới cảm thấy an tâm.
Kiến trúc của Huyền Thanh Cung hiện ra trước mắt, đám mây hạ xuống, cánhcổng màu đỏ chiếu vào mắt, Tiểu Lâm đang đi tới đi lui ở cổng, dường như đang lo lắng mong đợi chúng tôi về.
Mây ở dưới chân… Độ cao cách mặt đất chưa đến mười trượng, vẫn chưa đáp đất, bỗng nhiên không giữnổi trọng lượng cơ thể của anh ta, hai người rơi cái bịch xuống đất, màBích Thanh Thần Quân không có phản ứng gì, cho dù cơ thể anh ta rơithẳng xuống.
Tình thế không hay! Tốc độ rơi xuống từ trên cao làrất nhanh, tôi vội vàng xoay mình trên không, nằm ngang để giữ thăngbằng, và ôm chặt lấy Bích Thanh Thần Quân, hai chân co lại, dồn trọnglực xuống thấp, khi rơi xuống đất, mới phát hiện anh ta đã hôn mê rồi,hơi thở rất yếu… Cả người chả có tí sức sống nào.
“Sư phụ!Sư phụ!!” Tôi điên cuồng kêu lên, còn muốn lay người anh ta.
“Không được.” Tiểu Lâm vội vàng chạy lại, ngăn chặn hành vi lỗ mãng của tôi,và lớn tiếng hô hoán các Đãi đồng trong phủ đến, cẩn thận đưa Bích Thanh Thần Quân vào nhà, tôi cũng vội vàng hoảng loạn chạy theo sau vào phòng của Bích Thanh Thần Quân.
Các Đãi Nữ ra ra vào vào,Tiểu Lâm vừatiến hành băng bó cho anh ta, vừa ra lệnh cho Cẩm Văn nhanh chóng đi mời Mạc Lâm Tiên Nhân đến.
Cẩm Văn nghe theo mệnh lệnh bỏ đi, Oa Oacũng không để ý đến tôi, vội vội vàng vàng vào bếp nấu nước sôi, vắtkhăn mặt… Giúp Tiểu Lâm một tay.
“Ta… Có thể làm được việc gìkhông?” Tôi bước lên phía trước, nhẹ giọng hỏi Tiểu Lâm,”Miêu Miêu cóthể giúp sư phụ làm gì không?”
Tiểu Lâm không nhìn tôi, chỉ quayđầu cười:”Ngươi ngồi yên ở bên cạnh là được rồi, đợi Thần Quân đại nhântỉnh dậy, ta sẽ gọi ngươi.”
“Miêu Miêu có thể giúp đỡ!” tôi vội vàng kêu lên.
“Ngoan… Nghe lời.” Thái độ của Tiểu Lâm rất kiên quyết, tôi đành phải ngoanngoãn gật đầu, đi đến góc phòng, ngồi ngơ ngẩn như tượng gỗ, nhìn thấymọi người bận rộn, lại nhìn cơ thể mệt mỏi đầy thương tích của BíchThanh Thần Quân, trong lòng thấp thoáng xuất hiện ra những lời Hải Dương vừa nói, bỗng nhiên hiểu rõ ý nghĩa của anh ta…
Tất cả đều dosai lầm của tôi, do tôi truyền âm cho sư phụ, cho nên mới sợ anh ta đaulòng, thậm chí sau khi anh ta bị thương, tôi cũng không thể giúp bất cứchuyện gì… Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn anh ta khó chịu.
Đang suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề, bản thân vốn ngốc nghếch,cái gì cũng không biết làm, rất vô dụng. Mở mắt nhìn sư phụ chảy máu rất nhiều, nhìn tinh thần anh ta rất đau khổ… Ngược lại hoàn toàn khôngbiết nên làm gì.
Tại sao, tôi ngốc thế? Tại sao lúc đó tôi đi cầu cứu, hại sư phụ ra nông nỗi này? Nếu annh tỉnh dậy rồi tức giận, khôngcần Miêu Miêu thì làm thế nào? Sớm biết như vậy, cứ để cho Tề Thiên ĐạiThánh ăn thịt cho rồi.
Cúi đầu xuống, tôi ra sức vân vê mép áo,cho dù có thể trốn vào một góc, không ảnh hưởng người khác ra vào làmviệc, hai mắt nhìn xuống đất, cũng không dám nhìn tất cả ở phía trước.
Mạc Lâm ôm hộp thuốc vội vàng đi từ ngoài cổng vào, cũng không chào hỏi mọi người, đi thẳng đến bắt mạch chuẩn đoán cho Bích Thanh Thần Quân.
Dưới sự giải thích của Tiểu Lâm, tôi không dám ngăn cản hành động của anhta, chỉ đáng thương nhìn anh ta, liên tục hỏi kết quả cuối cùng.
Mạc Lâm thở dài, sờ vào đầu tôi nói:”Không xong rồi…”
“Cái gì không xong?” Tôi vội vàng hỏi,”Người xấu như ngươi, nếu bắt nạt sư phụ ta, ta nhất định cắn ch.ết ngươi!”
“Cũng không phải là không được…” Mạc Lâm cười xấu nheo mắt nhìn tôi,”Trừ khi ngươi cho ta sờ cái kia…”
Tôi há hốc mồm nhìn tên khốn trước mắt đang mượn gió bẻ măng, ngược lạikhông được thể không khuất phục:”Cho ngươi sờ cái kia… Sư phụ sẽ khỏisao?”
“Đương nhiên đương nhiên.” Mạc Lâm cười bằng mắt.
Thế là, tôi cuộn tròn người dưới đất, biến thành mèo, giống đầu con chó,tủi thân giơ móng vuốt của mình ra, tùy ý cho tên xấu xa trước mặt nắmchặt lấy, xoa lấy xoa để, vân vê miếng thịt đệm màu đỏ ở trong vuốt… Vừa vân vê vừa nói:”Dễ chịu quá, thật là thích~”
Tôi cảm thấy bịlăng nhục quay đầu đi nơi khác, để cho anh ta muốn làm gì thì làm, trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng vì vết thương của sư phụ, quyết định hisinh sự tôn nghiêm của loài mèo… Hiền dịu làm đồ chơi cho anh ta xoa tới xoa lui móng vuốt và lông trên người mình. Tiểu Lâm cảm thấy không vừamắt với tình cảnh bi thảm trước mắt, cuối cùng không nhịn được bước lêngiải cứu cho tôi:”Mạc Lâm Tiên Nhân… Thần Quân nhà chúng tôi…”
Mạc Lâm sờ mó rất hứng thú, đầu không thèm quay lại trả lời:”Chỉ là mất máu quá nhiều, nội tạng bị thương, nhưng đừng quá lo lắng, không bị ảnhhưởng nhiều, tôi kê đơn thuốc các ngươi đi bốc thuốc điều trị, Tiên Đơnkhông cần dùng đến, hơn nữa khi các ngươi chăm sóc phải cẩn thận khôngđược để nhiễm trùng máu của anh ta, nếu không ta cũng vô phương cứuchữa.”
Tiểu Lâm vội vàng trả lời, Mạc Lâm chơi chán rồi, đứng dậy đi đến trước bàn, nhấc bút lên, viết một số chữ không biết là gì, vàgiao cho Cẩm Văn đứng bên cạnh, dịu dàng nói:”Cầm đi, loại thuốc nàytrong kho của Thần Quân nên có.”
Cẩm Văn nhận đơn thuốc, lạingẩng đầu nhìn anh ta, vội vàng xoay người bỏ đi, tôi lạnh lùng quansát, luôn cảm thấy không khí hơi kì quái không nói ra được.
Tómlại… Sư phụ không gặp phải rắc rối sao? Tôi nhảy vội lên giường, trèođến chân giường, cuộn tròn lại, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ củaanh ta, không dám lên trên sợ kinh động, chỉ trầm tư chờ đợi anh tanhanh tỉnh lại, gọi tên tôi.