Chương 77
Tôi ngơ ngác gật đầu:
“Chăm chỉ học là tốt.”
Thực sự Tiểu Mao học hành rất vất vả, tuy rằng còn ba trăm năm nữa mới cóthể thành yêu, nhưng bởi vì nó quá thông minh nên Lam Vũ Thần Nữ nói cóthể cho nó đi học trường tư thục Thành Yêu trước, nhưng đường từ ThiênGiới tới trần gian xa xôi diệu vợi, giáo trình của trường Thành Yêu lạirất nhiều, bởi vậy Tiểu Lâm đề nghị cho nó ở tạm Huyền Thanh Cung đểtiện việc học hành.
Tuy rằng tôi không nỡ xa nó, nhưng Ngân Tửnói một người mẹ tốt không thể vì ham muốn cá nhân của mình mà bó buộccon trai bên mình, như thế sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt tới sự pháttriển của nó, chiều chuộng quá sẽ khiến Tiểu Mao hư thân, ví dụ như đigiết người cướp của, làm lục lâm thảo khấu hay trở thành một tên ɖâʍtặc, cuối cùng sẽ bị Thiên Giới phái người “khử” ch.ết, những việc nàymới nghe đã khiến tôi nổi da gà, lập tức gật đầu phê chuẩn cho nó lêntrời đi học, chỉ có điều mỗi tháng phải về nhà một lần.
Tiểu Mao hoàn toàn không có hứng thú với việc tới Thiên Giới học, nó chạy đến khẩn cầu tôi bằng vẻ đáng thương:
“Mẫu thân, con không đi Thiên Giới đâu, mẹ không ở cạnh con, nửa đêm con sẽ không ngủ được.”dღđ。l。qღđ
Câu ấy khiến tim tôi thắt lại, lập tức bất kể đêm tối, bay ra ngoài lôi Mạc Lâm đang nằm trong chăn dậy, bắt hắn phối mấy liều thuốc an thần nhétvào trong tay nải của con, rồi lại đi tìm một con mèo mướp có vài nétgiống tôi để con trai ôm đi ngủ.
Hôm sau Tiểu Mao nhìn thấy mấy món đồ này, miệng thì cười mà khóe mắt giần giật, sau đó nói:
“Con sợ mẫu thân ở nhà một mình cô đơn.”
Đúng lúc đó thì Ngao Vân tới, hắn ló đầu ra, nheo mắt nói:
“Cô đơn làm sao được, mẫu thân con đã có ta chăm sóc.”
Ngân Tử nghe nói hắn đến, lại cầm cây chổi lao tới như thường lệ, lại thấy Tiểu Lâm đang hằn học nói:
“Có ta đây, mẹ con cả ngày chỉ biết ngủ nướng với ăn vặt, không thể cô đơn được!”
Kiếm Nam đi ra cũng cười nói:
“Tiểu Mao, con lớn thế rồi, cứ bám lấy mẹ sẽ bị các bạn khác cười đấy, huốnghồ một ngày không gặp tựa ba thu, lần sau mẹ con thấy con quay về, chắcchắn sẽ càng thương yêu con hơn.”
Mọi người đồng thanh đồng lòng, luận điểm duy nhất là để Tiểu Mao nhanh chóng xách tay nải lên đường đi học, vì tiền đồ, không học thành tài thì không được quay về.
Tiểu Mao giận dỗi lườm mọi người, rồi chạy ra hậu đường. Tôi đang định đuổitheo thì bị Ngân Tử kéo lại giáo huấn một hồi, nào là trẻ con không nênchiều chuộng quá đáng, Tiểu Mao tuy rằng đầu óc thông minh nhưng cách xử sự còn chưa biết suy nghĩ cho người khác, tới chỗ Lam Vũ Thần Nữ họchỏi thêm là điều bắt buộc.
Tôi cố nhịn nỗi đau trong lòng, gật đầu đồng ý với cách làm của Ngân Tử.
Không ngờ, nửa đêm tôi thắp hương cho Phật Tổ xong, lúc quay về phòng ngủ thì ngửi thấy có mùi gừng tươi, và phát hiện chăn trên giường mình cộm lên, vén chăn ra mới thấy Tiểu Mao cuộn tròn trong đó, tôi bèn cười hỏi:
“Hôm nay muốn ngủ với mẹ sao?”
Tiểu Mao không trả lời, tôi nghe thấy có tiếng thút thít.
Tôi hốt hoảng, vội vàng ôm con vào lòng, dỗ dành:
“Con sao thế?”dღđ。l。qღđ
“Mẫu thân... không cần Tiểu Mao nữa...” Nó ngẩng đầu lên, đưa tay lên dụi mắt, nước mắt lại trào ra.
“Làm gì có chuyện đó! Không có đâu!” Tôi lắc đầu thanh minh.
“Sau khi Tiểu Mao tới Thiên Giới, mẹ sẽ thích nghĩa phụ hoặc Ngao Vân thúcthúc, sẽ quên con thôi!” Tiểu Mao cao giọng tố cáo, “Trí nhớ của mẹ kémlắm, chắc chắn là sẽ quên Tiểu Mao thôi.”
“Không đâu, trong lòng mẹ chỉ có mình cha con thôi! Bọn Ngao Vân đều xấu, làm sao mà mẹ thích họ được.” Tôi lập tức giải thích.
“Chỉ có mình cha thôi?” Tiểu Mao nheo mắt nhìn tôi.
“Thật mà, mẹ không lừa con đâu.” Tôi rùng mình, cố gắng nghĩ xem mình có nói sai điều gì không.
“Chỉ có một mình?” Khẩu khí của Tiểu Mao càng khó chịu, lại còn với lấy đuôi tôi cắn mạnh một cái.
Đau quá, tôi mới vỡ lẽ ra, nhớ ra mình quên mất người ngay trước mặt, lậptức ôm lấy Tiểu Mao, thề với trời rằng nó là bảo bối của tôi, là máuthịt của tôi.
Lúc này Tiểu Mao mới buồn bã ôm tôi ngủ, không lâu sau lại hỏi nhỏ:
“Lúc nước xuyên thấu đá, có thật là cha sẽ quay về không?”
“Phải.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
Ánh mắt Tiểu Mao tối đi, không nói gì nữa, cảm giác ấy khiến tôi thấy thậtkỳ lạ. Hôm sau, trời còn chưa sáng, nó đã tỉnh dậy rồi đi ra ngoài, nóilà đi tập thể dục.
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Tôi ngáp dài mấy cái, vẫy tay dặn nó tối nay phải tới Huyền Thanh Cung, nhớ về sớm.
Tiểu Mao mỉm cười đồng ý, rồi nhanh chóng biến mất trong khoảng không gian mờ mờ của buổi sáng sớm.
Tôi ngủ mãi, tới khi mặt trời lên tới ba con sào rồi mới lười biếng bò dậy, biến thành hình mèo, ɭϊếʍƈ lông, rồi lại biến thành hình người, rửa mặtrửa mũi xong rồi mới đi ra đại sảnh, chuẩn bị ăn sáng.
Tuy rằngquy củ trong Hoa Phủ không nhiều, các thị nữ đều lười biếng và chậm chạp hơn ở Huyền Thanh Cung rất nhiều, việc quét dọn cũng qua loa, nhưng duy chỉ có hai thứ không thể tùy tiện là đồ ăn sáng của tôi và bảo khố củaNgân Tử. Thế nên bữa sáng lúc nào cũng được chuẩn bị rất phong phú, bốnmón thức ăn, một món canh, đều được chế biến từ cá, chỉ có món cháo ngân hạnh là do Ngân Tử chuẩn bị.
Khi tôi đang ăn sáng ngon lành thìđột nhiên ngoài kia vang lên tiếng bước chân của Kiếm Nam, hắn hốt hoảng chạy tới trước mặt tôi, lắp bắp một lúc lâu vẫn không nói được tiếngnào.
Tôi rất ít khi thấy cảnh này, còn đang định giễu cợt hắn thì một câu nói kinh thiên động địa thốt ra từ miệng hắn:
“Hòn đá... hòn đá bị nước xuyên... vỡ rồi!”
“Hòn đá... vỡ rồi?” Tôi cho miếng cá trong tay vào miệng, nuốt xuống bụngrồi mới phản ứng lại được, giật mình làm rơi đũa, lập tức nhảy vọt quabàn ăn, túm lấy cổ áo hắn, hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ui da, Miêu Miêu đại nhân đi xem là biết mà.” Kiếm Nam vỗ đùi, gương mặt hốt hoảng và lo lắng.
Tôi lập tức ném hắn ra, bay nhanh về phía hòn đá.
Lạc Lạc đang đứng bên cạnh hòn đá, sắc mặt kinh hãi, nàng vò vò vạt áo, tôi mặc kệ nàng ta, lao thẳng tới chỗ đó, thấy cả vách núi chỗ đó đã sạtxuống, hòn đá bị đánh vỡ tan thành hàng ngàn mảnh vụn, cái lỗ nhỏ bịnước xâm thực trên hòn đá cũng đã biến mất.
Nhìn cảnh tượng thêthảm trước mắt, đầu óc tôi trống rỗng, tôi ngồi phịch xuống đất, như thể vừa bị ai đó rút kiệt linh hồn, khóc cũng không khóc nổi, miệng thấytanh tanh, cảm giác thế giới này đảo lộn, xoay tròn rồi mọi thứ dần dầnbiến mất.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Về tới phòng lúc nào? Tôi không biết, chỉ nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, không muốn nghĩ gì, không muốn nhìn gì.
Đá vỡ rồi, tim vỡ rồi, mối tình si suốt năm trăm năm vỡ rồi, thế giới vỡ rồi.
Tôi không muốn đối mặt với hiện thực.
“Mẫu thân, mẫu thân.” Tiểu Mao hốt hoảng gọi tên tôi, “Cho dù hòn đá vỡ rồi, cha không quay về được thì người vẫn còn có Tiểu Mao mà.”
Tôi không muốn nói gì cả.
“Mẫu thân, mẹ đừng như thế... con sai rồi.” Tiểu Mao gần như đã bật khóc, “Con xin lỗi...”
“Đây là chuyện tốt mà! Chúc mừng Miêu Miêu nhé.” Ngân Tử cùng Lạc Lạc bướcvào, ngồi bên giường tôi tươi cười nói. “Hòn đá vỡ rồi chứng tỏ sư phụcô sắp quay về rồi.”
Thế giới lại tràn ngập ánh sáng, hy vọng lại phủ khắp nhân gian, khoảnh khắc đó, xung quanh Ngân Tử như được bao phủ bởi một quầng ánh sáng chói lòa như của Phật Tổ.
Sau khi tiêuhóa xong câu nói này, hiểu được ý tứ của hắn, tôi lập tức trở mình ngồidậy, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nhảy xuống giường, túm lấy Ngân Tử mà hỏi:
“Sư phụ ở đâu? Chàng ở đâu?”
“Buông tay ra nào, buông tay ra! Ta bị cô lắc ch.ết mất thôi!” Ngân Tử héttoáng lên. “Chuyện này có phải nói tới là tới luôn đâu, cũng phải cóchút thời gian chứ! Nói không chừng sư phụ cô đang trên đường, vài hômnữa sẽ xuất hiện thôi.”
“Đúng thế, chàng đến đây cần có thờigian, không biết là lúc nào nhỉ? Miêu Miêu phải ra ngoài cửa đợi chàng!” Tôi vội vàng buông tay, bới lại mái tóc, lòng đầy hưng phấn, nụ cườitươi rói, trong lòng chỉ nghĩ tới việc sư phụ sắp quay về.
Ngân Tử thở dài, rồi vỗ vai Tiểu Mao, bảo nó đi theo hắn ra ngoài.
Bữa tối mang ra ngoài cửa cho tôi ăn, tôi vừa ăn vừa khoa chân múa tay nóivới Lạc Lạc rằng khi sư phụ về, tôi sẽ làm nũng chàng ra sao, đột nhiêntôi phát hiện ra chẳng hiểu vì sao trên mặt Tiểu Mao xuất hiện năm dấungón tay đỏ lựng in rõ ràng, tôi vội vã hỏi nó là ai bắt nạt nó, nó chỉcúi đầu, lúng búng không nói nên lời, chỉ ngoan ngoãn một cách kỳ lạ khi đồng ý tới Huyền Thanh Cung học tập.