Chương 5
Edit : Bảo Vy 197
Nghĩ vậy, Khương Tú Nhuận liền cướp lời hắn nói: “Mới vừa rồi ca ca đã từ chối phủ trạch mà Lễ Tư sắp xếp rồi, lát nữa bọn ta muốn đi chọn và mua phủ trạch, nhờ Thân tướng quân hãy mang chìa khóa rương tiền đến đây.
Thân Ung hoàn toàn không ngờ mình chỉ không ở đây một lúc mà hai huynh muội kia đã tự chủ trương trả lại phủ đệ mà Lễ Bộ của Đại Tề sắp xếp.
Thật là hai đứa nhóc không hiểu chuyện!
Mặt hắn liền sa sầm xuống nói: “Vì cớ gì hai vị công tử lại không hỏi ta trước? Đi đường xa chắc chắn phải ăn xài, phải tiêu bạc rồi? Quốc quân vì chuẩn bị triều cống cho Đại Tề đã phải lấy toàn bộ quốc khố, khiến cho quốc khố gần như cạn kiệt nên là bạc cấp cho nhị vị hoàng tử sẽ không nhiều, phần còn dư lại nào đủ mua phủ trạch nữa? Thật là ý tưởng hão huyền!”
Lời của Thân Ung vừa dứt liền khiến cho Khương Chi áy náy không thôi, tự ngẫm lại vừa rồi mình không nên làm theo lời muội muội. Nếu quốc khố không đủ mà còn viết thư xin tiền thì chẳng khác nào thêm gánh nặng cho phụ vương.
Lời nói vừa rồi đã gạt được Khương Chi nhưng lại không qua được mắt của Khương Tú Nhuận.
Nàng đứng bất động nghe Thân Ung khóc nghèo xong, chậm rãi lên tiếng:” Nếu ta nhớ không lầm, khi phụ vương rời đi đã ban thưởng cho huynh muội bọn ta một trăm thỏi vàng ròng. Mà chúng ta trên đường đi sẽ dừng chân ở Lương Quốc, Yên Quốc và Trần Quốc và vật giá các nơi đó lại xấp xỉ với Ba Quốc chúng ta. Bởi vì không chịu được thức ăn dọc đường nên thức ăn chủ yếu là thịt bò khô và bánh nướng mang theo. Thân tướng quân ngài thì hơi chú ý một chút, mỗi khi dừng chân lại phái thị vệ mua nguyên con dê để dùng bữa, suốt chặng đường như vậy nhiều lắm chỉ chừng năm con mà thôi, nếu quy đổi thành ngân lượng thì chưa tới một thỏi. Huống hồ lúc ngài nhận lệnh đi xứ cũng đã có lộ phí rồi, hà cớ gì lại tiêu hơn nửa ngân lượng mua nhà của chúng ta?”
Cách tính toán chi li như thế có chỗ nào giống một tiểu hoàng nữ được chiều chuộng nơi cung cấm. Ngược lại giống như một thương nhân keo kiệt lõi đời, tay cầm bàn tính, chậm rãi tính toán.
Thân Ung không ngờ rằng tiểu hoàng nữ được nuôi dưỡng trong cung cấm lại tinh thông thế sự đến thế khiến hắn nhất thời nghẹn lời, nhưng ỷ vào lúc này đang cách xa Ba Quốc, hai huynh muội hoàng thân kia cũng chẳng có ai để dựa vào nên ngang ngược nói:” Hoàng tử ngài ở trong cung từ nhỏ nào biết tính toán vật giá như thế nào? Ta nói dùng ra sao thì nên như vậy!”
Lúc này Khương Tú Nhuận chỉ cười nhạt rồi lau sạch hàng chân mày kẻ một cách thô kệch của nàng đi và khôi phục lại thần thái của thiếu niên anh hùng, sự kiêu ngạo và biếng nhác không thể diễn tả của nàng được thoát lên qua cái nhấc cằm nhè nhẹ, nàng tiếp lời Thân Ung:” Thân tướng quân, ông vẫn cho rằng thân đang ở Tề Quốc cách xa Ba Quốc, ông liền trở thành hoàng đế, nói một không ai dám nói hai hay sao? Hiện tại trong tửu quán sau lưng ta có vài vị đặc phái viên của các nước đang ở đó. Nếu ông cứ cương quyết khăng khăng như thế, có tin ta ôm đùi ông khóc giữa phố, cầu xin ông đừng cắt xén ngân lượng của huynh muội ta không?
Thân Ung bị chọc tức đến mức trừng mắt quát:” Tiểu công tử, ngài làm thế là có ý gì?
“Ngài nên biết rằng Ba Quốc chúng ta là nơi các quốc gia thường lui tới để buôn bán, huynh muội bọn ta sống ở kinh thành đã rất khổ cực rồi vậy mà đến bạc để xây phủ cũng bị tướng quân hộ tống lấy làm của riêng. Nếu hôm nay ông không đưa đủ cho ta số bạc đó thì ngày mai huynh đệ bọn ta liền ngồi ở nơi phồn hoa nhất của thành Lạc An treo bảng xin ăn! Trò cười động trời như vậy ông thử nghĩ xem không thể không truyền đến tai của phụ vương bọn ta chắc? Phụ vương là người trọng thể diện, liệu người sẽ tin tưởng lời dối trá rằng ông mua năm con dê với giá một trăm lượng vàng!”
Nói xong, Khương Tú Nhuận đột nhiên nhào tới ôm lấy đùi của Thân Ung liền khóc to.
Thân Ung không nghĩ rằng con quỷ nhỏ này da mặt dày như vậy, đến cả lễ nghi hoàng gia cũng buông bỏ, thật giống cach cư xử của dân đen vô lại! Hắn sợ đến mức vội vàng quát lên :”Hoàng tử người hà tất phải như vậy, bạc đúng là đã dùng rồi cùng lắm thì ta lấy ngân lượng của mình ra đền bù cho huynh đệ các người!”
Đúng lúc này từ phía sau Khương Tú Nhuận có tiếng nói vang lên:” Nếu như vậy thì ta đây sẽ làm chứng giúp hai vị hoàng tử Ba Quốc, mong vị tướng quân này nhớ đừng nuốt lời!”
Huynh đệ Khương thị cùng quay đầu lại nhìn hóa ra là hoàng tử Lương Quốc Lưu Bội.
Thì ra hắn cũng tới nơi này để dùng cơm, không biết đã xem trò cười này đã bao lâu.
Thân Ung cũng nhận ra đây là hoàng tử của nước láng giềng- Lương Quốc, lời đã nói ra không thể rút lại, giống như nước đổ khó hốt. Sau một hồi cũng đành ngoan ngoãn giao chìa khóa, đem một trăm thỏi vàng đưa lại cho huynh muội Khương thị.
Trong lòng hắn không ngừng thóa mạ: Cứ ngỡ là chuyến công sự hái ra vàng nhưng lại đổ vỡ hết cả! Đầu tiên là xảy ra chuyện con quỷ nhỏ này bóp méo nội dung quốc thư, tiếp tới là chuyện thay đổi giới tính chẳng ra gì, rồi tiền kiếm được từ việc đi sứ này bỏ túi riêng cũng đều đổ sông đổ biển. Hiện tại hắn rất muốn trở lại Ba Quốc sớm một chút, sau đó âm thầm phái người giết nữ nhân kia diệt khẩu cho hả giận!
Thân Ung vừa tính kế độc vừa hậm hực bỏ đi.
Mà Khương Chi lúc này mới phản ứng do bài ca than vãn vừa rồi của Thân tướng quân quá thật. Lúc này biên giới hai nước Ba Quốc và Lương Quốc đang trong cảnh thái bình, cũng có thể coi là hàng xóm, nên đợi Thân Ung đi rồi liền xoay sang nói lời cảm tạ với Lưu Bội.
Lưu Bội mỉm cười chắp tay nói:” Với chuyện nhỏ nhặt không tốn sức này thì không cần đa lễ. Nhưng sự dũng cảm của Khương công tử thật khiến người ta khâm phục.”
Khương Tú Nhuận giương mắt nhìn Lưu Bội thì phát hiện mắt “Ông nội nuôi trong tương lai” đang nhìn chằm chằm vào chân mày của nàng và khóe miệng thì mang ý cười.
Lưu Bội thân hình cao lớn, diện mạo văn nhã, tuy không bằng vẻ tuấn tú hào hoa đầy yêu nghiệt của Phượng Ly Ngô, nhưng cũng cực kỳ xuất sắc. Nếu chỉ xét về bề ngoài thì tuyệt đối là một người công tử nho nhã, hoàn toàn không có chút xảo trá thâu gom các nước láng giềng, và thực lực tương đương với Tề quốc ở kiếp trước.
Thật ra nàng biết rõ ẩn ý trong ánh mắt của hắn, rõ ràng đang cười diện mạo của nàng biến hóa quá lớn. Nhưng chẳng lẽ nữ nhân có thể tô mi họa mày còn nam nhân thì trước khi diện kiến quân vương thì không thể trang điểm nhẹ sao?
Khương Tú Nhuận cực kì không có hảo cảm với người đã biến nàng trở thành người không có quốc gia ở kiếp trước, nên chỉ chắp tay thi lễ để tỏ lòng biết ơn.
Nhưng Khương Chi và Lưu Bội vừa gặp đã thân nên khi Lưu Bội đề nghị qua vài ngày họ sắp xếp xong hắn sẽ hẹn bằng hữu tới Khương phủ chơi, Khương Chi cũng vui vẻ đồng ý.
Khương Tú Nhuận ngồi bên cạnh nghe liền nhăn mày nhưng chưa cản trở.
Kiếp trước, cuộc sống của ca ca túng quẫn đến nỗi ăn mặt không đủ, thân một mình ở thành Lạc An cũng không ai đến hỏi thăm, cũng không tiếp xúc nhiều với nhữngvị hoàng tử con tin này.
Phần lớn những con tin này đều có thể trở về nước để kế thừa vương vị, tới thành Lạc An với danh nghĩa là con tin để kết đồng minh, không bằng nói là đến đây để học hỏi mở mang kiến thức.
Thí dụ như tên Lưu Bội này, mẫu thân của hắn là Hoa Thược công chúa của Tề Quốc là em ruột của đương kim quốc vương Tề Quốc, cho nên lần này tới Tề Quốc làm con tin, nhưng với hắn mà nói giống như về nhà ông ngoại làm khách.
Mà do mẫu thân của hắn có nhân mạch
rộng rãi nên hắn cùng với giới quý tộc ở thành đô Tề Quốc có quen biết, những năm sau đó, yến hội khách khứa tấp nập không ngừng.
Kiếp trước ca ca nào có cơ hội kết giao với nhân vật tầm cỡ như Lưu Bội chứ?
Khương Tú Nhuận hy vọng kiếp này ca ca có thể thay đổi, đừng cổ hủ như kiếp trước. Tuy rằng biết rõ sau này Lưu Bội chính là sói dữ thâu tóm Ba Quốc, nhưng lúc này sói dữ chưa có vuốt dài nanh nhọn, nêú ca ca có thể thông qua hắn mà nhận thức được những nhân vật lớn khác thì cũng là chuyện tốt.
Vì vậy sau khi cùng Lưu Bội hẹn ngày xong, hai huynh muội liền đi đến chỗ của Thân Ung lấy rương vàng về.
Thân Ung cố ý để lại vài thân tín để bảo vệ hoàng tử con tin, âm thầm dặn dò những thị vệ kia vài câu, bảo họ sau này dựa theo thư mà hắn gởi hành sự, sau đó liền hậm hực mà khởi hành về nước.
Trước khi đi hắn quay sang nhìn Khương Tú Nhuận với ánh mắt hung tợn khiến cho nàng sinh lòng cảnh giác.
Kẻ bụng dạ hẹp hòi như Thân Ung sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Thị vệ mà hắn lưu lại cũng không đáng tin cậy cho lắm, sớm muộn gì cũng phải thay người.
Nghĩ vậy, trước tiên Khương Tú Nhuận cùng ca ca đi xem phủ trạch đã được định sẵn từ trước.
Đó là một tòa trạch viện cũ nằm trong ngõ nhỏ, đình viện không lớn nhưng phòng ốc được bảo trì tốt, bên trong nội thất bài trí cũng rất đầy đủ.
Sở dĩ Khương Tú Nhuận chọn nơi này là vì nửa năm sau bên cạnh ngõ nhỏ này sẽ xây cất một thư viện. Đại nho danh chấn thiên hạ Lý phu tử sẽ dạy học ở đây.
Đến lúc đó giá cả những trạch viện trong các ngõ nhỏ này sẽ đua nhau tăng cao, các nhóm thư sinh cầu học từ các nước khác sẽ ở đầy nơi này.
Tựa cửa sổ lặng yên nghe đọc sách, dựa vách tường ngâm nga sách thánh hiền.
Loại phủ trạch tràn đầy khí chất thư hương môn đệ như thế này, cho dù Mạnh Mẫu có dời nhà ba bận (*) cũng tìm không thấy.
Ca ca cùng lắm chỉ lớn hơn nàng hai tuổi nên cũng khát khao sự học. Nếu có thể đi theo Đại nho học tập đạo lý đối nhân xử thế, chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều.
Tòa trạch viện này giá không cao lấm, trước có nhà sau là tạp viện, ngoài ra còn có hoa viên nhỏ và phía Tây có một chuồng ngựa, nhiều lắm chỉ là hai mươi lượng vàng.
Nhưng cái giá đó sau này có thể cao gấp năm sáu lần. Khương Tú Nhuận thậm chí không mặc cả mà hào sảng cùng chủ nhà cũ lập chứng từ, rồi đến chỗ quan địa phương sang tên khế đất, đóng quan ấn.
Làm xong thủ tục khế đất, Khương Tú Nhuận sai thi vệ đem rương quần áo của mình và ca ca vào phòng riêng của mỗi người.
An bài đồ dùng xong, nàng cho gọi người mua bán nha hoàn địa phương đó tới, chuẩn bị chọn mua hai thị nữ.
Bà ta sai người dẫn bọn họ vào cho nàng đích thân tuyển chọn.
Chỉ là nàng bỏ qua tất cả những cô nương có diện mạo thanh tú và nhìn trúng đôi tỷ muội tướng mạo to lớn thô kệch. Người tỷ tỷ trông còn dễ nhìn, còn muội muội thì diện mạo quá thô thiển thậm chí có hẳn cái bớt màu đỏ tím che hết một bên mặt.
Khương Tú Nhuận nhìn chăm chăm hai tỷ muội này một hồi lâu, rồi lên tiếng hỏi nha bà về tình cảnh của cặp tỷ muội.
Nha bà này vốn cũng không trông cậy vào việc bán hai tỷ muội này nên khi thấy vị tiểu công tử này hỏi liền nói không ngừng.
Nghe nói hai tỷ muội này là từ quốc gia láng giềng- Huệ Quốc- mà chạy nạn tới đây, cha mẹ đều ch.ết do bệnh tật và đói khát, các nàng chính là bán mình để chôn cất cha mẹ, chỉ cần bỏ ra năm lượng bạc cho cả hai người liền có thể kí khế ước bán thân.
Không chờ nha bà giới thiệu xong, Khương Tú Nhuận liền nói:” Chính là hai người đó.”
Lời này khiến cho hai tỷ muội kia vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng khách quý mặc quần áo hoa lệ kia muốn chọn mua thị nữ. Thôn nữ chạy nạn như các nàng đa phần đều không được nhận, cùng lắm là nha hoàn gánh nước mà thôi.
Khương Tú Nhuận trả tiền xong liền dẫn hai cô nương quần áo tả tơi trở về phủ.
Sai Bạch Anh là tỷ tỷ tới hầu hạ cuộc sống hàng ngày của ca ca, còn cô nương tên Bạch Thiển là muội muội thì để lại bên cạnh mình.
So với tỷ tỷ, Bạch Thiển rõ là cô nương ngay thẳng lớn mật, đợi khi thay xiêm y xong, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh bước tới hành lễ hỏi:” Xin hỏi vì sao công tử lại chọn kẻ xấu xí như nô tì làm thị nữ, chẳng lẽ công tử thân là con nhà vương hầu không sợ bị người khác cười chê hay sao?
Khương Tú Nhuận lại thầm nghĩ: Cứ cho là mỗi ngày dạo chợ tìm mua người cũng chưa chắc có thể mua được người cực phẩm như ngươi!
Hai người nhưng lại chỉ bỏ ra năm lượng bạc lại có thể mua được nữ tướng quân Vô Diệm danh chấn các nước - Bạch Thiển - đây là điều mà Khương Tú Nhuận trước khi đi mua người cũng thể tưởng tượng được.
Trong tương lai vị này sẽ là phụ tá đắc lực của Thái tử Tề Quốc, sát thần với lưỡi dao sắc bén quét bay các nước.
Chỉ là Bạch Thiển lúc này còn quá nghèo túng, nếu không vì vết bớt đỏ trên mặt nàng thì Khương Tú Nhuận thiếu chút nữa đã không nhận ra nàng.
Đương nhiên Khương Tú Nhuận sẽ không nói, sau này ngươi với thân nữ nhi tham gia tỉ võ rồi đem một đám nam nhân đánh đến tè ra quần sau đó giành vị trí thứ nhất trở thành tướng quân danh chấn cả nước.
Vì vậy nàng chỉ mỉm cười nói:”Ta tin tưởng vào con mắt nhìn người của ta.”
Bạch Thiển cũng không hề hỏi thêm chỉ nhanh nhẹn dọn dẹp phòng ốc, sửa sang lại áo quần. Đến giờ Tý đang dọn dẹp hoa viên trông thấy đường mòn có mấy con chuột chạy qua chạy lại, nàng không chờ thị vệ ra tay liền nhấc chân to lên dẫm ch.ết tụi nó.
Mấy thị vệ khi nhìn thấy cảnh đó đều nhìn nhau thầm nghĩ cô nương này thật đáng sợ.