Chương 45
Thưởng thức tranh một lát, Khương Tú Nhuận cũng cố gắng bình tĩnh lại từ trong cú sốc ban đầu.
Vừa rồi nàng chỉ muốn bản thân ung dung bình tĩnh thưởng thức như một nam tử bình thường, thế nhưng bất tri bất giác nghĩ ra rằng, nàng còn là thiếu phó Thái tử! Trên người mang trọng trách!
Thân là Thái tử một nước, nếu xem xuân cung đồ nam nữ một tí thì cũng không sao, nhưng nàng vừa hùa theo Thái tử vừa khen ngợi thưởng thức hai nam tử thác loạn trên lầu gác ở trong phòng, thì là hiền thần phụ tá cái gì chứ?
Nghĩ như vậy, khuôn mặt nàng lập tức nghiêm túc, tìm lại lòng khuyên can người phụ tá nên có, ném bức tranh sang một bên, ngồi quỳ chắp tay nói: "Điện hạ là người lòng mang chí lớn nước nhà, sao có thể sa vào thứ tục vật khó coi này? Còn nữa, nam tử tài giỏi hiếm có như điện hạ, muốn học... Cũng nên học đạo lý nam nữ âm dương điều hòa, xem hai nam nhân ɖâʍ loạn với nhau thì ra cái gì chứ? Người tặng bức tranh này là ai vậy? Lòng dạ đáng chém!"
Phượng Ly Ngô híp mắt, yên lặng một lát rồi nói: "Bởi vì trong lòng cô có ý nghĩ về cái này nên sai người tìm tranh tới, nhìn thử xem có giải tỏa được nghi hoặc trong lòng hay không."
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới tranh này là do Phượng Ly Ngô chủ động sai người tìm, lòng hiếu kỳ nổi lên, hơi ngẩng đầu lên hỏi: "Điện hạ, vì sao vậy?"
Phượng Ly Ngô nhìn thẳng nàng nói: "Trước kia cô chưa từng nghĩ tới những thứ này, chỉ là từ sau lần bị quân cưỡng hôn... Luôn không có chút hứng thú nào với nữ tử... Nên muốn xem thử xem nam tử có mùi vị gì..."
Nếu Khương Tú Nhuận rảnh rỗi, sau bữa cơm chiều no nê, nghiêm túc nghe chuyện riêng của Thái tử cũng là một việc giải trí không tồi.
Ở kiếp trước, Khương Tú Nhuận luôn cảm thấy vị Thái tử Đại Tề này không giống người phàm, thậm chí đối xử với thê thiếp cũng lạnh nhạt, không có tí mùi vị của con người.
Nhưng kiếp này, nàng giả nam trang trở thành cận thần của hắn, lại bị giội một chậu nước lạnh vào mặt - Thái tử Đại Tề là người đồng tính, chuyện này... Chuyện này khiến người ta làm sao có thể chịu nổi?
Thật vất vả mới bình tĩnh lại được, Khương thiếu phó lại cảm thấy đầu lưỡi đông cứng!
"Điện... Điện hạ, khi đó tại hạ trúng thuốc mê, ngài cũng biết, căn bản ta không khống chế được bản thân... Thật sự không phải có ý muốn mạo phạm điện hạ..."
Phượng Ly Ngô gật đầu nói: "Ngay cả Thái tử phi tương lai mà cũng dám mạo phạm, tác dụng của thuốc quả thật rất mạnh..."
Nhớ lại tình cảnh nữ thiếu phó thân mật với Điền Cơ, sắc mặt Phượng Ly Ngô lại đen một nửa.
Nếu là nữ tử, vì sao lúc trước lại quan tâm Điền Cơ như vậy? Đủ thấy bất luận nam nữ, không hề kiêng kỵ, là thứ khiến người ta không thể bớt lo!
Khương Tú Nhuận lại chỉ cho rằng Thái tử ăn dấm chua sinh sự, thương cho Thái tử phi tương lai của mình. Nàng cũng không dám nói bừa nữa, chỉ có thể bày ra bộ dạng xấu hổ cúi đầu.
Thái tử cảm thấy hẳn là nên cho loại nguời không thành thật này một con đường sống, lập tức chậm rãi nói: "Thật ra cô đối với ngươi, từ trước tới nay vẫn khoan dung, dù sao ngươi từng cứu cô một mạng trong lúc nan nguy, có cái gì khó nói cũng có thể nói với cô..."
Nếu nàng thẳng thắn thành khẩn nói sự thật với hắn, Phượng Ly Ngô cảm thấy có thể tha cho nàng một mạng. Dẫu sao nữ tử vừa ý, có thân thể mềm mại trơn bóng lại còn thơm ngát như thế, chẳng hề dễ gặp. Về phần tật xấu hay nói dối, hắn có thể từ từ dạy dỗ...
Khương Tú Nhuận nghe câu nói của Phượng Ly Ngô, cho rằng hắn nói về chuyện bắt gian, nàng cười làm lành nói: “Thái tử đại nhân rộng lượng, tại hạ cảm động rơi nước mắt, chắc chắn nguyện máu chảy đầu rơi vì ngài tới ch.ết mới thôi…”
Nhìn đi, lại là bộ dạng nịnh nọt giả dối...
Phượng Ly Ngô càng nhìn càng tức giận, ngay lúc này, bất thình lình vươn tay kéo nàng vào trong lòng, đối mặt với nàng hỏi: "Quân nói xem, có phải tác dụng của thuốc kia quá mạnh, chúng ta hôn nhau nên cùng truyền vào miệng cô rồi không? Bằng không thì vì sao từ sau hôm đó, cô vẫn luôn muốn hôn quân một cái vậy?"
Chuyện này... Tác dụng của thuốc này còn có thể bá đạo như vậy sao?
Khương Tú Nhuận thấy đầu Phượng Ly Ngô càng lúc càng hạ thấp, thậm chí nàng còn có thể đếm rõ hắn có bao nhiêu cọng lông mi, trong lòng cực kỳ hốt hoảng, vội vàng đưa tay chống đỡ cằm hắn nhưng ngón tay lại không cẩn thân chạm vào môi hắn, bị hắn ngậm lấy.
"Điện... Điện hạ, ta là nam tử! Sao có thể... Sao có thể cùng ngài làm bậy?"
Tình cảnh như vậy, khó mà giữ lễ tiết quân thần, trong lúc cấp bách Khương Tú Nhuận liền hét lên.
Phượng Ly Ngô lại hiếm khi lộ ra bộ dạng mơ màng của thanh niên mười chín tuổi, nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm nói: "Chuyện này là quân gây ra, sao có thể mặc kệ? Tóm lại quân cho cô hôn một cái, nhìn xem có phải do thuốc mê nên mới khiến cô mất đi bản tính vốn có hay không?"
Đầu lưỡi Khương Tú Nhuận cứng lại, dồn tâm trí muốn nói Thái tử đừng làm loạn nhưng môi mỏng của Phượng Ly Ngô chợt áp sát tới, ngậm lấy môi nàng.
Tính toán một chút, đây là lần thứ hai hai người hôn môi, chỉ là lần trước Khương Tú Nhuận chủ động, vì bị tác dụng của thuốc thôi thúc nên có hơi như hổ như sói.
Mà lần này, Phượng Ly Ngô lại khinh xa thục lộ [*], rất thành thạo cuốn lấy lưỡi Khương Tú Nhuận, bao ngày kìm nén nên hắn cũng như mãnh hổ xuống núi, thuồng luồng vào nước...
[*] Quen việc dễ làm. Đã làm quen với việc này nên bây giờ làm dễ như trở bàn tay.
Đời này Khương Tú Nhuận chưa từng nghĩ tới sẽ dây dưa với nam tử nào, cũng chưa từng nghĩ, sẽ bị nam tử lạnh lùng như Thái tử hôn môi hết lần này tới lần khác.
Bi thảm nhất chính là, Thái tử thế mà cho rằng nàng thật sự là nam tử? Chẳng lẽ hắn thật sự đồng tính sao?
Ngay sau đó nàng muốn hung hăng cắn đầu lưỡi đang càn quấy trong miệng mình.
Nhưng Phượng Ly Ngô nhanh nhạy, không chờ nàng hành động, từ từ tách ra, chưa thỏa mãn lau môi anh đào của nàng nói: "Kỳ lạ, hôm nay không có thuốc mê, vì sao cũng vẫn thơm ngọt như vậy?"
Gương mặt trẻ tuổi mang theo vẻ nghi hoặc ngây thơ, giống như hành động lỗ mãng vừa rồi chỉ vì muốn giải thích nghi hoặc trong lòng, ngay thẳng khiến người ta không trách mắng được.
Mặt Khương Tú Nhuận đỏ lên, nén giận mới nói: "Điện hạ! Sao ngài có thể làm vậy? Ta là nam tử!"
Phượng Ly Ngô cau mày nói: "Không phải lúc trước quân gây phiền muộn cho cô sao? Cô chưa từng trách quân, vì sao quân lại hẹp hòi như vậy?"
Khương Tú Nhuận tự nhận có tài ăn nói sắc bén, thế nhưng chưa từng nghĩ tới hôm nay lại bị những lời lý lẽ của Thái tử làm cho nghẹn họng.
Nếu bàn theo thứ tự trước sau, quả thật nàng chiếm tiện nghi của Thái tử trước.
Nếu như làm người phải có qua có lại, hôm nay nàng bị Thái tử hôn một cái, cũng coi như trả hết cả gốc lẫn lãi rồi.
So với chuyện Thái tử bị đội mũ xanh, bị gian phu cưỡng hôn sỉ nhục, hôm nay nàng bị điện hạ thử tác dụng của thuốc một lần, quả thật không nên kinh hãi...
Nhưng hình như khoản nợ này tính nhầm rồi, huống hồ Thái tử còn mới nói thơm ngọt. Nếu như hắn hôn không thỏa cơn nghiện, chẳng phải muốn nàng ngày ngày kính dâng môi lưỡi lên cho thoả nguyện?
Thế là, nàng vội vã chỉnh lại vẻ mặt, không dám tiếp tục lộ ra tức giận, thành khẩn nói: "Điện hạ tuổi trẻ, tinh lực dồi dào, có nhu cầu cấp bách cần giải quyết. Ngẫu nhiên cận kề da thịt nên ngài cảm thấy tốt, chờ tới khi Thái tử phi vào cửa, ngài gần gũi với phi tử, ngài sẽ cảm thấy nữ tử trên thế gian này mới là người thơm ngát trơn mềm, thân thể dơ bẩn hôi thối của thần... Không là gì cả."
Phượng Ly Ngô nghiêm nghị nghe, hòa hoãn nói: "Lời quân nói có lý, ngày sau quân có người để so sánh, cô sẽ nói kỹ hơn với quân..."
Khương Tú Nhuận nào muốn nói kỹ với điện hạ? Hôm nay nàng phải dùng miệng lưỡi quá nhiều, chỉ lấy cớ thân thể khó chịu, vội vã trở về nội viện của mình.
Vừa vào phòng, nàng ảo não rót một chén trà súc miệng.
Đồng thời rất nghiêm túc suy nghĩ, có phải Phượng Ly Ngô thật sự yêu thích nam sắc hay không?
Nếu thật sự là như thế, bản thân nàng không cẩn thận lọt vào mắt xanh của Thái tử, ngày nào đó hắn nổi lên thú tính, nhất định muốn lấy nàng ra giải quyết nhu cầu, lột quần áo nàng rồi phát hiện ra nàng là nữ tử... Chẳng phải sẽ thẹn quá hóa giận, giết nàng cho hả giận hay sao?
Nghĩ như vậy, Khương Tú Nhuận lại đứng ngồi không yên.
Vốn dĩ nàng tưởng rằng mình ôm bắp đùi tốt nhất thành Lạc An, không cần lo cơm áo, tạm thời có thể giải quyết vây khốn của huynh trưởng và mình.
Đâu nghĩ trời xanh vẫn chưa rủ lòng thương nàng, ai ngờ Thái tử chó đội lốt người ở kiếp trước lại có bệnh không tiện nói ra như vậy, cũng khó trách từ trước tới nay hắn có thể không thích nữ sắc ở trước mặt!
Có lẽ nhờ nụ hôn kia, hóa giải ứ đọng trong lòng Thái tử, mấy ngày sau đó, Khương Tú Nhuận phát hiện càng ngày Thái tử càng vui vẻ hòa nhã với mình.
Thậm chí thấy mấy ngày nay nàng bứt rứt khi ở trong phủ, bèn dẫn nàng ra ngoài giải sầu.
Trong lòng Khương Tú Nhuận không ngừng kêu khổ, hận không thể ...
Nhưng nàng bị sủng ái như vậy, khiến cho mấy vị phụ tá trong phủ sinh lòng ghen ghét.
Ngày hôm đó, mấy vị phụ tá ghé vào một quán nhỏ uống rượu.
Lão già Lý Quyền hay đánh rắm từ trước tới nay bất hòa với Khương Tú Nhuận, kìm nén không được, thấy Thái tử dẫn theo Khương Hòa Nhuận ra ngoài, oán hận nói: "Một tiểu tử miệng còn hôi sữa, cả ngày xúi giục Thái tử ăn uống, bây giờ muội muội của hắn cũng gả vào trong phủ, huynh muội cùng một giuộc, quấy phá phủ Thái tử tới long trời lở đất rồi!”
Mấy phụ tá khác cười ha ha, vừa hâm nóng chén rượu vừa nói: "Một tiểu tử không quyền không thế, lão tiên sinh hà tất phải chấp nhặt với hắn? Đợi Điền Cơ, Tào Cơ vào phủ Thái tử, trong mấy phủ trạch sẽ có nữ chủ tử, hắn và muội muội có đắc ý thế nào, cũng không phải chính phi, không làm chủ phủ Thái tử được. Bây giờ danh tiếng của Dao Cơ kia vượt trội, ngươi nói xem Thái tử phi chưa xuất giá có thể chịu được ở dưới nàng ta? Ta muốn xem hai huynh muội hắn có thể rêu rao nhảy nhót mấy ngày?"
Mấy phụ tá ai cũng có chủ ý nhưng Công Tôn Vô Ngôn lại chẳng tiếp lời ai cả.
Dựa theo những gì hắn quan sát, công tử Tiểu Khương này rất được lòng Thái tử. Hôm nay lúc điện hạ ra ngoài phủ, trong lúc vô tình hắn đi ngang qua cửa phủ, trông thấy lúc công tử Tiểu Khương lên xe ngựa vô ý dẫm vào áo choàng, tuột dây buộc, Thái tử tự tay buộc lại áo choàng cho hắn, còn trùm mũ cho hắn, hành động quen thuộc như vậy giống như đối xử với đệ đệ ruột của mình.
Thứ hỏi các phụ tá trong phủ, ai có thể được sủng ái như thế?
Thật ra khoảng thời gian trước, mấy phụ tá trong phủ đều cho rằng công tử Tiểu Khương này thất sủng.
Dù sao mấy phụ tá trong phủ cũng biết nhiều thứ hơn so với bên ngoài, công tử Tiểu Khương không phải tự dưng biến mất hơn nửa tháng mà là hắn chạy trốn.
Trong thâm tâm, bọn hắn đều cho rằng nếu Khương Hòa Nhuận bị bắt trở lại, nhất định sẽ giống như công tử Ngụy Quốc bị bêu ngoài chợ rồi xử chém.
Có ai ngờ, sau khi công tử Tiểu Khương trở về, tuy rằng bị Thái tử lạnh nhạt một khoảng thời gian dài nhưng giống như cải tử hoàn sinh, còn thành công nhét muội muội có thanh danh ô nhục vào trong phủ Thái tử.
Từ trước tới nay Công Tôn Vô Ngôn kính nể người tài ba, mà người miệng phun hoa sen như Khương thiếu phó là người duy nhất hắn sùng bái gần đây.
Xem ra nếu như hắn không thể đứng nhìn giống như phụ tá bình thường, phải sớm tìm cách thân cận với công tử Tiểu Khương này mới không thể thất sủng trước mặt Thái tử!
Nhóm phụ tá trong phủ mỗi người một ý không nói hết ra.
Khương Tú Nhuận ở trong xe ngựa hắt hơi mấy cái liên tiếp.
Mấy ngày nay nàng lo lắng, trong lòng khô nóng, khi ngủ ban đêm nhịn không được đạp chăn, kết quả không cẩn thận cảm lạnh.
Vốn cho rằng hắt xì hơi mấy cái, Thái tử sẽ đuổi nàng xuống xe.
Không nghĩ tới Thái tử lấy khăn tay ra, tự mình đưa tới mũi nàng, vừa lau mũi cho nàng vừa trách mắng: "Có phải đạp chăn trong đêm hay không, nếu không hôm nay ngủ cùng cô đi, tránh cho tướng ngủ của ngươi không tốt lại bị cảm lạnh nữa."