Chương 46
Điện hạ có lòng như thế, nếu là bất kỳ phụ tá nào trong phủ có khăn tay vuông này sẽ cảm động rơi nước mắt một phen.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận sau khi bị Thái tử yêu thích, cả người ở sát ranh giới trầm cảm, lại thêm áp lực đi tiệc trà xã giao quá lớn nên không khách khí gạt đi: "Tạ ơn Thái tử ưu ái, hai người ngủ với nhau quá nóng và không thoải mái."
Thái tử bị tiểu phụ tá lạnh nhạt cũng không để bụng. So sánh với Khương thiếu phó càng ngày càng nóng tính, gần đây điện hạ lại dịu dàng dễ tính hơn không ít!
Lần này hai người bọn họ đi tham gia tiệc trà xã giao do Mộc Phong tiên sinh chủ trì.
Ở trong tiệc trà ngoại trừ học trò làm Mộc Phong tiên sinh hài lòng, còn có danh sĩ, đại nho tới Đại Tề du học, là bữa tiệc long trọng của các danh sĩ, tất cả cùng tụ tập dưới một mái nhà.
Mộc Phong tiên sinh có hứng thú cao xa, không hợp với hạng người học vẹt, bởi vậy trà hội của hắn chia làm ba loại thơ, nhạc, gió.
Phần thơ là mời các vị tài giỏi đọc diễn cảm bài thơ của mình, chia sẻ những tâm đắc.
Dang tiếng của Mộc Phong tiên sinh vang dội, sau bữa tiệc xã giao, thơ nào hắn khen sẽ được sao chép lại, truyền tụng rộng rãi, thậm chí còn được sử dụng vào ca khúc trong cung vào năm nào đó, lúc vương hầu tướng lĩnh tụ tập sẽ phổ nhạc biểu diễn.
Cho nên tiệc trà xã giao của Mộc Phong tiên sinh thật sự là cực kỳ nổi tiếng.
Mà phần nhạc cũng không tầm thường. Người Tề tôn sùng âm nhạc ưu mỹ [*], nhất là ở bên trong thành Lạc An, người nào có tài biểu diễn gảy cổ cầm, quả thực là khiến người ta phải ngước mắt để nhìn.
[*] Xuất sắc và đẹp mắt.
Tiền triều xảy ra chiến tranh loạn lạc, rất nhiều cổ khúc bị mồi lửa trong chiến tranh đốt trụi, trở thành có một không hai. Rất nhiều người trí thức thích những thứ thanh cao dùng cả một đời, lập chí phục hồi lại cổ khúc. Mà Mộc Phong tiên sinh lại là một vị chuyên gia, hôm nay hắn muốn nhân yến hội này biểu diễn một khúc nhạc mới khôi phục lại gần đây.
Về phần "gió" là phần người mưu quyền như Phượng Ly Ngô say mê nhất, chính là bàn suông, nói về những chủ đề liên quan tới quốc sách dân sinh.
Thật ra ở kiếp trước, tiệc trà xã giao của Mộc Phong tiên sinh là bữa tiệc long trọng hiếm có trong thành Lạc An. Hắn không phải là hạng người mua danh chuộc tiếng, số lần tổ chức tiệc trà xã giao hàng năm rất ít. Có đôi khi cả năm cũng không có động tĩnh gì.
Mà kiếp trước Khương Tú Nhuận là ngoại thất của Tần Chiếu, tuy rằng có tiền có quyền nhưng chưa bao giờ có thể tham gia loại trà hội tao nhã chân chính này.
Không nghĩ tới kiếp này, nàng lại là lấy thân phận học trò của Mộc Phong tiên sinh tham dự, thật sự là có rất nhiều cảm xúc, hơn nữa còn rất lo lắng.
Chờ đến lúc yến hội diễn ra, nàng mới phát hiện những người trong thư viện tới tham gia yến hội phần lớn là học trò lớp Thiên Cán nhưng cũng chỉ có rất ít.
Mà nàng là học sinh lớp Đinh, tới đây tham dự yến hội khiến cho người ta phải liếc mắt nhìn.
Kính hầu Phạm Trung Khôn dẫn theo cháu gái Điền Cơ cũng có mặt trong hàng ngũ dự yến hội.
Trông thấy Thái tử dẫn theo công tử Tiểu Khương đến đây, Kính hầu nhịn không được hừ lạnh một cái.
Gia tộc Kính hầu là tộc danh môn cũ trong thành Lạc An, năm đó khai quốc Tiên đế gặp nạn, gia tộc hắn là một trong ba đại gia tộc hộ giá tiên đế.
Năm đó Phượng Ly Ngô có thể tránh khỏi vận mệnh bị phế, không thể bỏ qua công lao của Phạm gia.
Cũng vì nguyên nhân này, Kính hầu luôn tự cao tự đại.
Lần này, cháu gái của hắn sắp trở thành Thái tử phi, Phạm gia bọn họ cũng được nở mày nở mặt.
Hắn chỉ có một muội muội, nàng ta gả tới Hàn Quốc, hiện tại cháu gái lại gả tới Đại Tề, hắn cũng nên bố trí thỏa đáng cho cháu gái.
Nhưng bây giờ danh sách Chính phi và Trắc phi còn chưa công bố, chất nữ Ba Quốc kia lại gả vào phủ trước. Như vậy giống như vả vào mặt Kính hầu hắn và cháu gái Điền Oánh.
Nếu giống như lời cháu gái Điền Oánh nói, Thái tử và công tử Tiểu Khương này hình như có mối quan hệ không sạch sẽ lắm. Không ngờ Thái tử lại bị nam sắc mê hoặc như thế! Bị nam hồ mê hoặc thì thôi đi, còn muốn cưới một nữ tử đã sinh con làm thiếp!
Thế là Kính hầu Phạm Trung Khôn không khỏi nhìn công tử Tiểu Khương bằng ánh mắt khinh thường.
Nơi tao nhã như như thế này, vậy mà Thái tử lại mang nam sủng dốt nát tới! Nghe nói công tử Tiểu Khương này bị xếp ở lớp Đinh trong thư viện.
Mộc Phong tiên sinh từ trước tới giờ không thích nịnh hót hùa theo, cho mấy nhà quyền quý mặt mũi nên mới cho con cháu của bọn họ vào lớp Đinh. Khương Tú Nhuận thì biết cái gì? Kẻ trong bụng không có mấy lạng mực nước mà cũng dám tới đây!
Không cần cháu gái nói ra ấm ức, Kính hầu đã có ý muốn khiến công tử Tiểu Khương mất mặt.
Thật ra Khương Tú Nhuận có thể tới đây, cũng không phải là Thái tử thiên vị hay mở cửa sau.
Nàng đã sớm nhận được thiệp mời của Mộc Phong tiên sinh, chỉ là Thái tử vẫn luôn không mở miệng cho nàng ra ngoài phủ, mãi tới sáng nay mới dẫn nàng tới đây.
Tuy rằng là học trò lớp Đinh nhưng từ trước tới nay Mộc Phong tiên sinh vẫn coi trọng vị công tử Tiểu Khương vào từ cửa sau này.
Lúc trước, vị học trò này to gan đề nghị với Thái tử, không thể dùng văn chương chọn anh hùng, những anh tài vũ lực nên bồi dưỡng theo cách khác.
Sau khi Mộc Phong tiên sinh nghe nói, từng lén tới võ trường nhìn biểu hiện của mấy học trò.
Lúc này mới phát hiện, người một chữ cũng không biết như Đậu Tư Võ lại là một tướng tài hiếm có, nghe tiên sinh truyền thụ binh pháp nói, Đậu Tư Võ này không cần cầm bút cũng rất có năng lực về việc binh.
Lần đó ngẫm lại bản thân trước kia vẫn luôn hà khắc lạnh nhạt với học trò Đậu Tư Võ, Mộc Phong tiên sinh rất hổ thẹn.
Mà đối với người nêu ra sơ sót khi dạy học của mình, Mộc Phong tiên sinh hiển nhiên cũng vô cùng cảm kích.
Cẩn thận xem xét, hắn mới phát hiện bản thân mình không chỉ nhìn lầm Đậu Tư Võ, ngay cả vị công tử Tiểu Khương này nhìn qua tưởng là một vũng nước nông cạn nhưng nếu khéo léo thăm dò, cũng là đầm sâu không thấy đáy!
Có điều Kính hầu không biết những việc này, cho rằng công tử Tiểu Khương nhờ nịnh hót Thái tử mới có thể tới trà hội, trong lòng tự nhiên tràn đầy xem thường.
Thái tử yêu cái tài, cho dù nhất thời bị nam sắc mê hoặc, nếu thấy rõ công tử Tiểu Khương này bất tài vô đức, thì sẽ tỉnh táo lại một chút!
Ôm ý nghĩ như vậy, Kính hầu vẫy tay gọi tới hai con cháu trong tộc học ở trong thư viện, ngấm ngầm dặn dò bọn họ một phen.
Mà Điền Oánh lúc đầu trông thấy Thái tử tới, vô cùng vui mừng, chỉ là khi nhìn rõ sau lưng Thái tử là Khương Hòa Nhuận, vui mừng trong lòng liền tan thành mây khói. Chẳng biết tại sao, ở trong lòng Điền Oánh, loại người ngu dốt như Tào Khê cho tới bây giờ cũng chẳng phải người gây nên uy hϊế͙p͙ gì.
Nhưng vị nam tử công tử Tiểu Khương này lại khiến lòng nàng cực kỳ khó chịu. Lúc trước vốn cho rằng qua việc hiến vũ trên đại điện có thể một hòn đá ném hai con chim.
Ai ngờ Thái tử thiên vị, vậy mà cho phép muội muội của công tử Tiểu Khương cùng gả vào phủ Thái tử.
Nghĩ đến chuyện về sau bản thân phải cùng với nam nhân tranh giành Thái tử, Điền Oánh thật sự bực bội trong lòng! Có điều thấy cậu bắt đầu sắp đặt, trong lòng cũng mừng thầm, cố ý muốn xem công tử Tiểu Khương xấu mặt.
Kính hầu và Điền Oánh phóng ánh mắt không có ý tốt tới, Khương Tú Nhuận đã sớm nhận ra.
Chỉ có điều nàng lười trừng lại, cố vơ vét từ ngữ trong đầu, nhưng lắc đầu cả buổi, cũng chỉ nghe thấy tiếng nước trong đầu, không có chút ý nghĩ gì.
Phần "Thơ" bắt đầu, mỗi người đều muốn lấy ra những tác phẩm xuất sắc nhất của mình.
Tuy rằng nàng biết những tiết mục trong trà hội nhưng nàng tưởng rằng Thái tử không cho phép nàng tham gia, vì vậy nàng không có chuẩn bị gì.
Nhưng Thái tử đáng ghét lại bỗng nhiên mở miệng vàng vào lúc sáng sớm, cho phép nàng đi.
Như vậy thật khiến người ta trở tay không kịp, trên thực tế suýt chút nữa nàng đã quỳ xuống xin Thái tử không dẫn nàng đi.
Nhưng gần đây có vẻ Thái tử rất thích nhìn bộ dạng chật vật của nàng, chỉ kém cưỡng ép lôi kéo nàng lên xe ngựa. Còn hại nàng lúc lên xe lảo đảo, giẫm vào vạt áo suýt nữa rơi mất áo choàng.
Kết quả là Thái tử còn giả mù sa mưa thay nàng buộc lại dây áo choàng. Nếu thật sự thương thuộc hạ thì cho nàng bài thơ còn có tác dụng hơn đấy!
Vừa nãy ở trên đường đi, nàng liều mạng chắp vá sáng tác.
Đáng tiếc nàng không có tài bảy bước thành thơ, trên đường cắn nát ngòi bút, cũng không chắp vá ra được một câu. Nàng lo lắng tới nỗi nước mắt lưng tròng khiến cho Thái tử nhíu mày cười khẽ.
Lát nữa phần thi thơ sẽ bắt đầu, trong lòng Khương Tú Nhuận lo lắng, chỉ yên lặng cầu nguyện lũ bất ngờ tràn tới, mưa trên trời rơi xuống như dao. Nói chung, phá hỏng yến hội này càng tốt, cho nên nàng làm sao để ý được tới Kính hầu và Điền Oánh trừng mắt nhìn mình!
Chỉ chốc lát, phần thi thơ bắt đầu, trong mùi thơm của trà trúc diệp thanh lượn lờ, mấy người gõ chĩnh và truyền hoa, hoa rơi xuống trước mặt ai thì người đó xướng thơ của mình.
Mà lúc này Khương Tú Nhuận đã ung dung bình tĩnh hơn rất nhiều.
Triết lý cuộc đời của công tử Tiểu Khương là, việc có thể sử dụng vàng giải quyết đều không tính là việc gì lớn.
Vừa nãy nàng thật sự không nghĩ ra câu thơ chó má gì, thừa dịp rối loạn, nàng lén gọi một bạn học nàng quen biết bên lớp Thiên Cán. Đầu tiên kín đáo nịnh nọt một phen, sau đó móc ra vài thỏi vàng, muốn mua một bài thơ không dùng của hắn.
Mà học sinh kia cũng rất phóng khoáng, lấy ra hai bài cho nàng chọn. Khương Tú Nhuận so sánh một chút, chọn một bài thơ ngắn dễ học, sau đó trốn ở một góc đọc thuộc lòng.
Bây giờ tiếng chĩnh vang lên, nàng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, rốt cục khôi phục lại phong độ hoạt bát của mỹ thiếu niên chất tử Ba Quốc.
Đúng lúc này, tiếng chĩnh ngừng lại, hoa rơi vào tay Thái tử.
Phượng Ly Ngô suy nghĩ một chút, chỉ vào bồn hoa mọi người ngồi vây quanh, nô bộc tuân lệnh ôm trong phòng ấm ra một đóa mẫu đơn lớn. Hắn ngâm một bài thơ thời sự về hành động châm kim đá [*], ám chỉ bông hoa trong phòng ấm, không chịu nổi gió táp mưa sa; nhân tài không trải qua sự đời, không thể giải ưu phiền khổ nạn cho bách tính.
[*] Châm cứu bằng kim đá, cách sử dụng đã thất truyền, so sánh với việc chỉ ra sai lầm để mong sửa chữa.
Bông hoa trong thơ là bông hoa nô bộc vừa mới ôm tới từ bồn hoa mọi người ngồi vây xung quanh.
Rõ làng lúc tiếng chĩnh vang lên hắn mới làm thơ, vậy mà câu từ sử dụng vô cùng sâu sắc, ngụ ý thắm thiết, cũng chỉ có Thái tử của một nước mới có tầm nhìn xa trông rộng như vậy.
Tác phẩm xuất sắc như vậy, hiển nhiên khiến cho mọi người tán thưởng. Hai thư sinh bên cạnh cúi đầu ghi chép, ngày mai các phủ trạch thi xã nhất định đều có thể đọc bài thơ này trong hội ngâm thơ.
Đúng lúc này, tiếng chĩnh lại vang lên. Cũng không biết là trùng hợp hay thế nào, lần này lúc tiếng chĩnh ngừng, bông hoa liền rơi vào trong tay Điền Cơ.
Nàng tuy là nữ tử, thế nhưng có danh hiệu tài mạo song toàn. Lần này nhờ phúc khí của cậu, khó khăn lắm nàng mới có thể tham gia trà hội, phải khoe khoang tài năng thật tốt, để Phượng Ly Ngô nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Nàng chậm rãi đứng dậy, sau khi khom người hành lễ thì thướt tha đứng thẳng, giọng nói thanh lệ, cao giọng đọc diễn cảm bài thơ mình làm.
Bài thơ cũng bình thường, không có gì xuất chúng sáng chói. Chỉ có điều một nữ tử có thể làm ra bài thơ như vậy, ở trong thời bấy giờ nữ tử không tôn sùng học hành, cũng đúng là hiếm có.
Mọi người mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ Thái tử phi tương lai tướng mạo hay tài năng đều tốt, xem như xứng với Thái tử Đại Tề của bọn họ.
Thế nhưng trong số tất cả những người xem, lại có một người biến sắc.
Khương Tú Nhuận chậm rãi trợn to mắt nhìn Điền Oánh, bài thơ nàng ta vừa đọc, vậy mà không sai một chữ so với bài thơ nàng mua được! Con mẹ nó, đây là chuyện gì xảy ra?
Nghĩ như vậy, nàng trừng mắt nhìn về phía bạn học bán thơ cho mình, thấy hắn ngồi quỳ ở chỗ ngồi, mỉm cười nhìn Điền Oánh, lại lấy lòng nhìn Kính hầu, chột dạ không nhìn về phía mình.
Được, một màn này, Khương Tú Nhuận biết rõ có người gài bẫy, cố ý muốn nàng mất mặt trước mặt người khác!