Chương 2-3
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng lên, hắn còn không có cúi đầu, lại phát hiện mặt của mình bị hai tay của nàng ôm lấy. Hắn trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng từ từ đến gần.
“Ta quyết định, ta thích ngươi!”
Nói xong, nàng nâng mặt của hắn lên, sau đó ở trên bờ môi khêu gợi in lại một nụ hôn.
Hắn thế nhưng lại bị nữ nhân chủ động hôn? !
Một ngày lại trôi qua, khi Tát Cách Hán mở mắt ra vào triều sớm, lúc rời đi nữ nhân bên cạnh vẫn còn đang say rượu ngủ mê man, hắn lại phát hiện mình không muốn rời nàng.
Hơn nữa nàng lại còn ôm thật chặt hông của hắn, mơ mơ màng màng nói gì vẫn sớm như thế, muốn hắn chậm một chút nữa mới “Đi làm”.
Đi làm? Là từ dùng ở Phúc Nhĩ Ma Sa sao? Nhưng làm sao hắn có thể ở trong phòng cùng nàng riêng tư lăn lộn vào không lâm triều sớm? Hắn đã có lòng riêng cưới nàng, nếu lại không biết đúng mực không thượng triều, truyền đi chẳng phải là muốn bị người nói hắn là hôn quân vô đạo tham luyến sắc đẹp?
Tiểu yêu nữ này. . . . . . Quả thực là muốn tới nhiễu loạn thể xác và tinh thần của hắn đấy mà!
Vốn là hắn nghĩ muốn dạng nữ nhân gì, thì sẽ không có người nói gì, bởi vì cho tới bây giờ bên cạnh hắn cũng chưa có nữ nhân nào. Không phải hắn không thích nữ nhân, mà là hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đúng, cố gắng xử lý quốc gia đại sự! Quốc gia của hắn còn cần hắn, tại sao hắn có thể vì một tiểu yêu tinh không rõ nguồn gốc mà quên cả quốc gia đại sự? Nhưng hắn là đã đồng ý phụ hoàng và mẫu phi muốn làm một người có Đế Vương trách nhiệm, khiến Nhật quốc ở trong tay của hắn càng thêm quốc thái dân an, giàu có cường đại.
Nhưng. . . . . . Nhìn tin tức không ngừng truyền đến từ các nơi, xem ra cây nông nghiệp đã được khống chế, nhưng dịch bệnh lây lan ử súc vật còn không có tìm ra vấn đề, hơn nữa cũng không có phương pháp tốt gì có thể ức chế tình hình thiên tai lan tràn, tin tức tốt duy nhất chính là xác định sẽ không lây cho người. . . . . .
Đây rốt cuộc là quái bệnh gì vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì ông trời cho rằng hắn không nên ngồi ở cái Vương vị này, cho nên mới phải giáng xuống loại bệnh truyền nhiễm quái dị này, khiến cho nhân dân của Nhật quốc lâm vào nguy cơ thiếu hụt lương thực trong thiên tai sao?
Hắn có rất nhiều rất nhiều chuyện phiền não phải giải quyết, nhưng trong đầu chung quy lại hiện lên hương vị nụ hôn ngọt ngào của nữ nhân kia.
Ai! Hắn thật không nên nghĩ quá nhiều, dù sao nàng ở trước mặt nam nhân uống rượu say thì hắn nên phải có điều giác ngộ, huống chi bọn họ mới thành hôn, hắn muốn quan hệ của hai người “Danh xứng với thực” cũng không quá đáng.
“Vương. . . . . .” Một tiếng rên rỉ kêu gọi khiến gương mặt của Tát Cách Hán cứng ngắc.
Vừa lúc đó, hắn nhìn thấy kẻ gây tai họa làm rối loạn suy nghĩ của hắn xuất hiện tại trước mặt, hơn nữa một chút lễ phép cũng không có, ngay cả hành lễ cũng không có còn rất dùng sức ngồi ở trên ghế bên cạnh, mà tất cả các cung nữ sau lưng đều mặt trắng bệch, đầu đổ mồ hôi lạnh.
Đúng vậy, đại nghịch bất đạo như vậy, hành động làm theo ý mình như vậy, thế nào cũng sẽ đưa tới một trận xôn xao thật lớn.
Hắn đương nhiên biết con dân của hắn chính là dạng đơn thuần bảo thủ, nữ nhân của bọn hắn mỗi người đều là thê tử tốt thụy trang thành thạo, tôn sùng trượng phu.
Cố tình nhất quốc chi quân hắn đây lại cưới một Hoàng Hậu không tuân thủ nữ tắc.
Tát Cách Hán mặt không thay đổi vung tay ra lệnh mọi người lui ra, những người khác tất cả đều đồng tình nhìn Hoàng Hậu nương nương một cái, trong lòng suy nghĩ chờ nàng có thể là trách mắng rất nghiêm trọng.
Phải biết mặc dù vua của bọn họ là rất cố gắng, là minh quân rất cần chính yêu dân, tuy nhiên người rất trầm mặc ít nói, mặt không chút thay đổi, để cho những kẻ làm nô tài như bọn họ đây cũng không biết rốt cuộc Đế Vương này đang suy nghĩ gì? Hơn nữa nếu là phạm vào một chút sai lầm, nhưng không có lời nói nhẹ nhàng tha thứ, tuyệt đối là một Quân Vương công chính nghiêm nghị.
Ban đầu hắn hạ lệnh cưới nữ tử không rõ nguồn gốc này đã làm cho người ta rớt cằm, mặc dù nữ tử này dung mạo thật xinh đẹp yêu mị giống như là hồ ly tinh trong thần thoại, làm cho người ta nhìn không chớp mắt, tuy nhiên một chút quy củ cũng không hiểu, hơn nữa còn làm càn như vậy, ngay ở trước mặt Vương cũng vô lễ.
Không ngờ, Vương chỉ là chân mày khẽ nhíu chặt, nhưng không có mở miệng trách cứ, xem ra lời đồn đãi Vương bị Yêu Hậu này mê tâm hồn, thật có mấy phần chân thật.
Thật ra thì Tát Cách Hán rất muốn chỉ trích Lam Bán Hương nàng thân là Hoàng Hậu thế nào lại không biết lớn nhỏ như vậy? Còn có nô tài đang nhìn, mọi cử động của nàng đều phải lấy thân làm gương, mới đúng. . . . . .
Thấy nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng lã chã chực khóc, bất mãn trong lòng thế nhưng lại lập tức bị tiêu diệt rồi.
Ai! Chẳng lẽ hắn đã gặp phải khắc tinh sao?
“Thế nào? Người nào chọc ngươi tức giận?”
Hắn lại có thể dùng giọng nói bình tĩnh này nói với nàng? Nếu là những nữ nhân khác hoặc là cung nữ to gan như vậy, sớm đã bị hắn mang xuống đánh mấy chục bản rồi!
Nhưng mà đối với nàng, chính là có loại cưng chiều không nhịn được mà xông lên đầu.
Tát Cách Hán lẳng lặng nhìn tiểu nữ nhân nằm ở trên ghế, một thân trường bào tơ lụa màu đỏ làm cho đường cong mê người trên người nàng lộ rõ, một đầu tóc dài đen nhánh giống như áng mây gợn sóng tùy ý rũ xuống sau lưng, mỗi một lần thấy nàng, đều sẽ cảm giác trời sinh nàng là Yêu Cơ tới hấp dẫn nam nhân, hút lấy tinh khí của nam nhân.
Mà hắn cũng giống như một cầm thú dễ dàng động dục xung động, mỗi lần cũng rất muốn nhào tới.
Nhưng cố tình hết lần này tới lần khác nàng lại giống như không có loại hành động hoa si lúc nào cũng muốn quyến rũ nam nhân kia, giống như mọi cử động của nàng đều là thiên tính của nàng, tâm tính của nàng cực kì thuần khiết.
Có tội chính là người có bất lương ý đồ với nàng — mà hắn chính là người có ý đồ bất lương đó!
“Còn có ai à? Ta chính là Hoàng Hậu!” Ngụ ý là dù gì trong hậu cung này nàng cũng là lớn nhất.
“Vậy. . . . . . Là Cô Vương chọc ngươi tức giận?” Hắn nhíu mày, không biết mình có chỗ nào trêu chọc đến nàng? Hôm nay việc làm duy nhất của hắn, cũng chỉ là ngồi ở trên ghế rồng nhớ nàng.
Nàng bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó giương cặp mắt đào hoa điện giật ch.ết không đền mạng kia lên, đưa ra một ngón tay trắng như tuyết chỉ vào hắn, “Tại sao ngươi không có hậu cung?”