Chương 31
Tối đó, Lâm Khỏa Văn ngồi trên giường, xoa mảng đầu gối có chút bầm tím, lúc chiều cô bị té hai lần, nhưng mà không tệ, bây giờ cô đã có thể trượt vững rất nhẹ nhàng, nếu đem so với Triệu Ngạn Khải, cô vẫn còn may mắn hơn nhiều, Triệu Ngạn Khải té tổng cộng không dưới hai mươi ba lần. Nhớ lại dáng vẻ té ngã đủ kiểu của anh ta, Lâm Khỏa Văn lại không nhịn được cười một tiếng.
“Đồ háo sắc!” Tiếng Lý Mỹ Hiệp từ ngoài cửa truyền vào, mặt cô nàng hiện lên vẻ khinh thường.
Phương San San hỏi: “Ai là đồ háo sắc?”
Mặt Lý Mỹ Hiệp khó chịu nói: “Là đồng hương ở phòng ký túc xá đối diện của tớ, cô ả nói lớp một trong khoa Công nghệ thông tin của mình có một soái ca rất đẹp trai, thế gian khó tìm, còn nói con trai trong lớp chúng ta đều là dưa méo táo nứt. Aaaaa, con trai của lớp chúng ta xấu đẹp thế nào, người của khoa chúng ta nói còn được, nhưng mà nghe mấy cô ả nói thì tớ liền thấy lòng nóng như lửa đốt.”
Phương San San đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Đúng, tớ cũng thấy như vậy, con trai trong lớp cô ta mới là dưa méo táo nứt! Soái ca? Chỉ bằng mắt nhìn người của cô ta, dám chắc cũng không soái được bao nhiêu. Thứ hai tuần sau chúng ta sẽ học chung Toán cao cấp với lớp cô ta, tớ cũng muốn nhìn xem anh chàng “soái ca” đó có đẹp hơn học trưởng của chúng ta không!”
(Toán cao cấp: là môn Giải tích cho các ngành khoa học tự nhiên ở đại học, ở trường mình cũng học môn này T.T)
Lý Mỹ Hiệp mang vẻ mặt sùng bái nhìn cô: “Làm sao cậu biết chúng ta sẽ học chung với ai?”
Phương San San có chút ngượng ngùng nói: “Tớ lén hỏi học trưởng, anh ấy nói từ trước đến nay hai lớp của khoa chúng ta đều học Toán cao cấp chung với hai lớp của khoa Công nghệ thông tin.”
Lúc này Đổng Dương đã ăn xong khoai tây chiên của mình, chưa thỏa mãn ʍút̼ ngón tay nói: “Thật ra, học trưởng cũng không đẹp trai lắm, hôm nay lúc ăn cơm ở căn tin, tớ đã nhìn thấy một soái ca rất lạnh lùng ngồi bên cạnh bàn của tớ, lần đầu tiên tớ mới thấy đồ ăn chẳng có vị gì cả, anh chàng đó đẹp trai lắm.” Cô vừa nói, vừa từ từ nhắm mắt, vẻ mặt hạnh phúc trở về chỗ của mình.
Ba nữ sinh còn lại đều cười ha ha.
Lâm Khỏa Văn có chút nghi ngờ hỏi: “Trường của chúng ta thật sự có nhiều người đẹp trai như vậy sao?”
“Đương nhiên!” Ba người còn lại trăm miệng một lời.
Lâm Khỏa Văn nhẹ nhàng vỗ ngực một cái, các cô nàng kích động quá rồi.
Thứ hai, mới sáng sớm Phương San San đã kéo Lâm Khỏa Văn chạy tới phòng học, bảo là muốn nhìn soái ca của khoa Công nghệ thông tin, Lâm Khỏa Văn cầm sách Tiếng Anh mới mua đọc từ vựng, cô vốn không phải học vì thành tích, mà là vì trách nhiệm và thói quen nên mới không ngừng học tập, gần tới giờ vào lớp, sinh viên vào lớp càng ngày càng nhiều, bốn lớp cùng học chung một giảng đường, quả là vô cùng náo nhiệt. Phương San San ngồi bên phải vẫn nhắc mãi: “Làm gì có soái ca nào, tớ biết là mắt nhìn người của đồng hương Lý Mỹ Hiệp rất kinh khủng mà.”
Đột nhiên có một giọng nói rất quen chợt vang lên bên tai trái của cô: “Bạn học, chỗ này có ai ngồi chưa?” Phương San San ngồi bên phải kinh hô một tiếng.
Cô ngẩng đầu lên, chợt cảm thấy như bị sét đánh trúng, chỉ thấy một anh chàng có dáng dấp giống Trương Sùng Huyền như đúc đang mỉm cười nhìn cô, tay chỉ vào vị trí bên trái cô, cô há miệng, đực mặt ra một lúc, anh chàng lại không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh, chống một tay lên đầu, nghiêng đầu nhìn cô.
“Trương Sùng Huyền?” Lâm Khỏa Văn nhẹ nhàng nói, là Trương Sùng Huyền sao? Tại sao cậu lại ở đây? Hơn nữa vì sao lại gọi cô là bạn học?
Anh ta lại không nói gì, cười hỏi: “Bạn học, sao cậu nhìn tôi mãi thế? Chỗ này có người ngồi rồi sao?”
Lâm Khỏa Văn vội nghiêng đầu qua chỗ khác, hóa ra không phải là Trương Sùng Huyền! Nhưng mà, sao ngoại hình lại giống như vậy! Chẳng lẽ là do cô quá nhớ cậu ấy? Nên mới nhìn ai cũng thấy giống cậu? Cô bèn đè cảm giác rối rắm xuống, sờ sờ gương mặt có chút nóng lên của mình, thật là mất mặt, đọc sách thôi. Dường như anh chàng kia cũng không tính bỏ qua cho cô, anh ta gác một cánh tay lên lưng ghế sau lưng cô, một tay lại đặt lên tay của cô, cô ngẩng đầu, phát hiện mặt của anh ta đang ở gần hơn mức cho phép, liền vội vàng lùi ra sau, nhưng lại không cẩn thận đụng phải cánh tay đang gác lên lưng ghế của anh ta, anh cười tới gần cô, gương mặt càng ngày càng gần, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta, xung quanh đã vang lên tiếng huýt gió và tiếng trêu chọc khe khẽ của hội con trai, cô quýnh lên, nói không nên lời: “Bạn, bạn học! …”
Cậu bạn cười phụt một tiếng, cách cô xa hơn một chút rồi nói: “Lâm Khỏa Văn, cậu kém cỏi quá đi, không biết tớ thì thôi, vậy mà còn ở trước mặt tớ lắp bắp.”
Đầu Lâm Khỏa Văn nổ “Ầm” một tiếng, vậy là…, cô hung hăng nói: “Trương Sùng Huyền! Là do cậu giả bộ làm người xa lạ trước mà.”
Trương Sùng Huyền buông cánh tay đang gác lên ghế của cô ra, lại chống đầu quay sang nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, cười nói: “Chỉ là thử một chút xem rốt cuộc chúng ta thân thiết bao nhiêu thôi.” Sau đó lại làm vẻ tổn thương thở dài một tiếng: “Sự thực chứng minh, hình ảnh của tớ trong ấn tượng của cậu chẳng hề sâu sắc, nếu không thì sao cậu có thể dễ dàng không nhận ra tớ như vậy?”
Lâm Khỏa Văn cười khổ, tất cả chuyện này là sao đây, nhưng mà như đã nói: “Sao cậu lại ở đây? Cậu, đến học trường này à? Từ khoa Dược sang đây sao?” Cũng sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
“Ừm…” Trương Sùng Huyền không trả lời, chỉ nhàn rỗi lật sách Toán cao cấp, “Chúng ta lại là bạn học rồi, thật khéo.”
Qủa là rất khéo, chẳng lẽ đây thật sự là duyên phận, ngay tại lúc cô bắt đầu nhớ cậu vô cùng, thì ông trời đã đưa cậu đến.
Phương San San kéo tay áo Lâm Khỏa Văn, nói khe khẽ: “Lâm muội muội, từ khi nào mà cậu quen được một người đẹp trai như vậy? Đẹp trai quá đi, trái tim của tớ sắp chịu không nổi rồi.”
Lâm Khỏa Văn cười nói: “Là bạn học sơ trung của tớ, thật không ngờ cậu ấy cũng đến học đại học này.”
Phương San San vô cùng đau lòng nói: “Làm sao bây giờ, tớ vừa quyết định sẽ toàn tâm toàn ý thích học trưởng, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một trang tuyệt sắc giai nhân như vậy, lòng tớ lại dao động rồi.”
Lâm Khỏa Văn cười nhìn cô: “Thích cả hai người không phải là tốt rồi sao?”
Phương San San bĩu môi: “Quên đi, vẫn nên một lòng với học trưởng thì hơn, người bên cạnh cậu quá xuất sắc, nhất định sẽ có rất nhiều người thích, tớ cũng không có hy vọng, hơn nữa, bộ dạng cậu ta nhìn cậu rất mập mờ nha.”
Lâm Khỏa Văn nói khe khẽ: “Làm gì có.” Cô nói xong thì tiếp tục nhìn chằm chằm sách Tiếng Anh của mình, nhưng một chữ cũng không lọt vào mắt. Ngay cả dũng khí để xoay đầu sang bên trái cũng không có, đúng lúc này Trương Sùng Huyền lại đẩy một mảnh giấy qua: “Số điện thoại mới của tớ này, là số ở thành phố B, của cậu thì sao?”
Lâm Khỏa Văn cất mảnh giấy, nói: “Tớ không đổi số, vẫn dùng cái trước kia, chờ tớ đổi lại số mới sẽ nhắn tin cho cậu.”
Trương Sùng Huyền nói: “Đừng để tớ đợi quá lâu, còn điện thoại ở kí túc xá các cậu?”
Lâm Khỏa Văn hơi xấu hổ nói: “Tớ không nhớ rõ, bởi vì cảm thấy sẽ không có ai gọi điện cho tớ.”
Trương Sùng Huyền cười khẽ: “Vậy khi cậu nhớ rõ rồi thì nói cho tớ biết, đừng để tớ đợi lâu nhé.”
“Ừ.” Lâm Khỏa Văn cảm thấy mặt của mình hơi nóng, ngồi nói chuyện với cậu làm cô rất hồi hộp, cũng may lớp bọn họ chỉ học chung môn Toán cao cấp. Lần sau, nhất định lần sau cô sẽ tới trễ một chút, hoặc là chen vào ngồi giữa các bạn ở cùng phòng kí túc xá.
Lý Mỹ Hiệp chọc chọc cô bạn đồng hương ngồi bên cạnh: “Soái ca của lớp các cậu đâu? Chỉ tớ xem xem!”
Cô bạn đồng hương hung hăng nói: “Chính là người ngồi bên cạnh cô gái mặc váy tím lớp các cậu đó!”
“Lâm Khỏa Văn?” Lý Mỹ Hiệp nhìn sang, “Trời ạ, đẹp trai quá! Cậu khó chịu gì hả? Lâm Khỏa Văn xinh đẹp như vậy, soái ca thích mỹ nữ thì có gì phải khó chịu, không phục thì tự làm mình đẹp hơn một chút đi.”
Ăn cơm trưa xong, Lâm Khỏa Văn nói: “Các cậu về kí túc xá trước đi, tớ thấy trước quảng trường hình như có bán sim điện thoại, tớ muốn đi xem thử.”
“Ô, tớ đi nữa!” Đổng Dương nhét bánh bao vào miệng, miệng ngồm ngoàm nói không rõ: “Thỉnh thoảng cũng cần mua một số mới.”
Trước quảng trường còn có rất nhiều câu lạc bộ đang chiêu mộ thành viên, hai cô gái đã chọn được số điện thoại mới, vừa trả tiền xong, một tờ đơn tuyên truyền đã được đưa tới trước mắt Lâm Khỏa Văn, một giọng nam rất êm tai chợt vang lên: “Bạn học, vào Câu lạc bộ Kịch nghệ đi!”
Lâm Khỏa Văn cầm lấy tờ đơn nhìn một chút, Đổng Dương bỗng kinh hô: “Soái ca lạnh lùng!” Lâm Khỏa Văn cũng ngẩng đầu nhìn người được gọi soái ca lạnh lùng kia, vừa ngẩng đầu một cái, thì tầm mắt cũng không dời đi được.
Lại là một người làm sét đánh giữa trời quang, Lâm Khỏa Văn cúi đầu thử dò xét hỏi: “Vương, Vương Vĩ?”
Anh ta không nói gì, gương mặt vẫn không thay đổi nhìn cô, nhưng đôi mắt lại thấp thoáng ý cười.
Chẳng lẽ không đúng? Rõ ràng là Vương Vĩ, đẹp trai như vậy, chỉ là cao hơn rất nhiều, cơ thể cũng to lớn hơn, chờ một chút, trong trí nhớ của cô, Vương Vĩ là một bé gái có bề ngoài giống con trai, mà người này lại là một anh chàng đẹp trai hàng thật giá thật, lẽ nào thật sự không phải là Vương Vĩ?
“Vương Nhân Cường, chiêu mộ được người mới chưa?” Một anh bạn đứng ở rất ra nói vọng sang.
Vương Nhân Cường? Hóa ra không phải là Vương Vĩ, cô ỉu xìu xuống, vội nói: “Thật ngại quá, tôi nhận lầm người.”
“Vẫn chưa được.” Vương Nhân Cường trả lời, quay đầu lại, dùng một giọng nói êm tai nhưng có chút lạnh lùng nói với hai người Lâm Khỏa Văn: “Vậy các bạn có hứng thú tham gia Câu lạc bộ Kịch nghệ không?”
“Tớ tham gia!” Đổng Dương kích động nói, “Lâm muội muội, cậu cũng tham gia đi!”
Hả? Lẩm Khỏa Văn nhìn gương mặt nhiệt huyết của Đổng Dương: “Ừ, được rồi.”
Đột nhiên, tờ đơn tuyên truyền trong tay Lâm Khỏa Văn bị một bàn tay khác lấy đi, một giọng nói trêu đều vang lên: “Câu lạc bộ Kịch nghệ?”
Đổng Dương hoảng sợ hét một tiếng: “Soái ca đẹp trai!”
Lâm Khỏa Văn khẽ cười nói: “Trương Sùng Huyền, đúng lúc thật.”
Trương Sùng Huyền đã đọc xong tờ giấy trong tay, hỏi cô: “Cậu muốn tham gia?”
Lâm Khỏa Văn gật đầu.
Trương Sùng Huyền quay đầu nói với Vương Nhân Cường: “Tôi cũng tham gia!” Hả? Cậu ấy cũng tới góp vui sao?
Vương Nhân Cường cười nhạt: “Hoan nghênh các bạn! Mời ba người đi vào trong đó đăng kí.” Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía bàn ghi danh thành viên mới.
Đông Dương liền vui vẻ kéo Lâm Khỏa Văn chạy tới đó.
Trương Sùng Huyền lại không đi theo, chỉ tìm tòi nghiên cứu cười nhìn Vương Nhân Cường: “Trông cậu rất quen!”
Vương Nhân Cường nói: “Ừm, là một gương mặt phổ biến thôi.”
Trương Sùng Huyền nhíu mày: “Có lẽ vậy.” Anh nói xong thì không nhìn anh ta nữa, đi tới bàn đăng kí chiêu mộ thành viên mới