Chương 6
Nguyên Bảo nói: “Vương đang cùng các trưởng lão nghị sự, không được rảnh.”
Lan Uyên đứng trước cánh cửa màu son theo kẽ hở nhìn vào trong, bức tường khắc hàng trăm bức tranh hồ ly che khuất tình hình bên trong: “Làm sao? Là nhà ai làm khó dễ hồ tộc? Trước đây bất quá nửa tháng đến một lần, gần đây như thế nào mỗi ngày đều nghị sự? Chuyện gì mà bàn bạc hơn mười ngày vẫn chưa xong?”
Nguyên Bảo cười gượng nói: “Vương muốn làm chuyện gì làm sao có thể cho chúng tiểu nhân biết? Nếu không, tiểu nhân đi vào thông báo dùm ngài một tiếng?”
Lan Uyên nói: “Không cần, ta đến đợi ở hoa viên là được rồi.”
Khoác tay ra dấu muốn Nguyên Bảo tránh ra cho hắn vào, nhưng Nguyên Bảo vẫn đứng chặn ở cửa:
“Nhị thái tử, ngài coi như là thương cho tiểu nhân đi. Cũng không phải là vương không muốn gặp ngài, nhưng vương thật sự là không thể phân thân. Mấy vị trưởng lão cũng ở đây hơn mười ngày rồi, nghị sự từ sớm đến khuya, ngoại trừ Li Lạc thiếu chủ cùng chúng tiểu nhân, trong phủ không cho phép có ngoại nhân. Nếu để các trưởng lão biết là tiểu nhân cho ngài vào, chỉ sợ là không thể làm thịt tiểu nhân. Mấy hôm nay tiểu nhân thừa dịp bưng nước vào mới có thể thông báo cho ngài, vì vậy, vương cho tiểu nhân đứng ở cửa chờ ngài. Kêu ngài đi về trước đi, vương không biết khi nào thì mới bàn bạc xong.”
“Nga? Đây là xảy ra chuyện gì?” Lan Uyên tò mò.
“Vương cùng trưởng lão đều ở trong thư phòng, lúc nghị sự, chỉ cho phép chúng tiểu nhân ở ngoài đình viện hầu hạ, nói chuyện gì tiểu nhân cũng không biết.” Nguyên Bảo hạ thấp thanh âm nói, “Cũng không biết là làm sao, đang lúc êm đẹp lại triệu toàn bộ các trưởng lão đến đây. Lúc chúng tiểu nhân đi vào, các trưởng lão mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng...... Thật dọa người. Mấy lão nhân nói, năm đó khi lão Hồ vương mang Hồ hậu bỏ đi cũng không thấy qua tình thế như lúc này.”
“Như vậy......” Lan Uyên gõ gõ phiến tử trầm tư, “Các trưởng lão cũng không cần nghỉ ngơi? Lớn tuổi như vậy, xương cốt còn chịu nổi sao?”
“Sao có thể a? Tới canh ba các trưởng lão nhất định phải trở về phòng. Bất quá ngọn đèn trong thư phòng vẫn sáng đến hừng đông, một mình vương ở bên trong vẫn công việc bề bộn......”
“Canh ba?” Đôi mắt mặc lam sáng bừng, Lan Uyên mở phiến tử đặt ở trước ngực đong đưa, “Cũng đủ bận rộn rồi.”
Ý thức được bản thân nhiều lời, Nguyên Bảo khẩn trương thêm vào, “Thái tử gia, ngài cũng đừng làm tiểu nhân khó xử. Không phải tiểu nhân không để ngài vào, là tiểu nhân không thể a. Ngài khai ân đi...... Hơn nữa, vương là thật sự bận......”
“Ta biết.” Từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng đưa đến trước mặt Nguyên Bảo, Lan Uyên cười đến ôn hòa, “Ta làm khó ngươi lúc nào?”
Nói là nói như vậy, ngửa đầu nhìn bức tường cao ngất bao quanh hồ vương phủ, phiến tử trong tay đong đưa càng tỏ vẻ nhàn nhã.
Đã tới canh ba, ánh nến trong chao đèn cũng nhanh tắt, các trưởng lão đều mệt mỏi đứng dậy ly khai, Li Thanh vẫn không nhúc nhích ngồi ở trước bàn, duy trì tư thái như lúc nghị sự.
“Chủ tử, tiểu nhân bưng bữa ăn khuya trù phòng vừa làm tới cho ngài.” Nguyên Bảo đứng ở ngoài cửa hỏi.
“Không cần.”
Ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân càng lúc càng xa, lọt vào trong tai, nghe như vọng đến từ thế giới khác.
Các trưởng lão trước khi đi nói: “Vương yên tâm, hết thảy bọn cựu thần đã an bài thỏa đáng. Người hảo hảo nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Chỉ là không bỏ xuống được, bản thân chưa từng chính mắt nhìn thấy, chính miệng hỏi đến hiểu rõ mới bỏ qua.
Ánh nến vùng vẫy chớp tắt (1) trong chốc lát, cuối cùng vẫn là dầu cạn đèn tắt (2), bên trong liền trở thành một mảnh hắc ám.
Trên bàn còn bày một núi văn thư vừa hoàn thành, xiêm y ngổn ngang tràn đầy một bàn, một vài cái còn rơi trên mặt đất, cũng lười nhặt lên. Nếu bị Li Lạc thấy được, tiểu hài tử kia nhất định sẽ ngoát mồm lên nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, lần trước còn nói ta không chịu dọn dẹp, ngươi nhìn lại bản thân mình trước đi.”
Nặng nề thở dài, vương hồ tộc cao ngạo uy nghiêm ngồi trong thư phòng hắc ám mệt mỏi cầm bút suy tính tiếp tục phê duyệt văn thư.
Muốn gọi Nguyên Bảo đến đốt một ngọn đèn, cửa thư phòng lại lặng yên không một tiếng động mở ra, một chút ánh sáng vàng nhạt nhẹ nhàng chiếu vào, cả thư phòng liền nhuốm một chút ấm áp.
“Không phải nói một khắc cũng không ngừng bận rộn sao? Trong cảnh tối như hũ nút thế này ngươi vội cái gì?” Ánh nến soi tỏa một đôi mắt mặc lam, lưu quang lóng lánh, bên trong là một mảnh nhu tình.
“......” Li Thanh không đáp, nhìn thấy tay hắn cầm một ngọn đèn lưu ly chậm rãi đi tới, tử kim quan, gấm bào, phỉ thúy ngọc đái, miêu kim phiến, đáng tiếc quan xiêu vẹo, bào tử rách nát, trên ngọc đái từng đường hoa ngân chói mắt, phiến tử trái lại vẫn còn nguyên, chỉ là tay cầm phiến tử đã bị cào đến rách da, “Ngươi là nhị thái tử sao?”
“Ngươi nói sao?” Lan Uyên đặt đèn xuống, đứng trước mặt Li Thanh cúi người ôm lấy y, “Như vậy có thể xác định?”
“Ân.” Li Thanh từ trong ngực hắn lui về phía sau, liếc nhìn toàn thân thảm hại của hắn, “Ngươi đoạt vương hậu của khuyển tộc?”
“Ta đoạt vương của hồ tộc.” Lan Uyên cầm lấy tay Li Thanh kéo đến bên miệng hôn lên, đầu lưỡi tinh tế ɭϊếʍƈ qua từng ngón từng ngón, cuối cùng đem ngón trỏ ngậm ở trong miệng ʍút̼ vào, lời nói khàn khàn mà mơ hồ, “Tiếc là tường hồ vương phủ quá cao.”
“Ngươi leo tường?” Mắt vàng chợt lóe, Li Thanh chưa bao giờ nghĩ tới nhị thái tử này lại hoang đường đến như vậy.
“Bằng không như thế nào? Hồ vương không phải đặc biệt sai người đứng trước cửa ngăn đón ta sao?” Buông ngón trỏ, lại ɭϊếʍƈ lên mu bàn tay, từng chút từng chút, tinh đình điểm thủy (chuồn chuồn lướt nước )), giống như không hề e ngại mà khẽ hôn.
“Dùng thuật pháp phóng qua là được.”
Mu bàn tay bị hôn đến ngứa ngáy, nghĩ muốn rút tay về, hắn lại cầm thật chặt, dùng sức một chút, người đã bị hắn kéo xuống. Lan Uyên lại xoay người một cái, cánh tay vòng qua, cả người đều ngồi xuống ghế, Li Thanh đã bị hắn khóa chặt vào trong lòng. Vừa nói chuyện vừa hà hơi vào sau tai y, thân thể mẫn cảm trong lòng bắt đầu run rẩy: “Dùng thuật pháp không gọi là leo tường, cũng không có ý tứ gì bên trong.”
“Buổi tối còn có việc phải làm.” Khuỷu tay hích phía sau một cái, theo đà tạo ra chút khoảng cách không bị hắn ảnh hưởng, Li Thanh lạnh lùng nói.
Lan Uyên nhanh nhẹn lấy tay đặt lên lưng y, gác đầu lên vai y nhắm mắt lại: “Ngươi làm việc của ngươi, ta không phiền ngươi.”
Ánh nến trong ngọn đèn lưu ly yếu ớt cháy, chiếu sáng quang cảnh trong căn phòng ảm đạm.
Từ trong đống công văn quay đầu lại, một đôi mắt mặc lam nhìn y không hề chớp mắt, thấy y quay đầu lại liền nháy nháy mắt, khuôn mặt tràn đầy nét cười hỏi: “Khát nước? Hay là đói bụng?”
“Trời đã sáng.”
“Là muốn đuổi ta đi?” Lan Uyên xoay cơ thể Li Thanh lại, làm cho mặt y đối diện với mình, mắt đối mắt, đầu mũi hai người chạm vào nhau.
“Các trưởng lão sẽ tới nghị sự.” Không quen với khoảng cách gần như vậy, Li Thanh lui về phía sau, lại bị cạnh bàn sau lưng chặn lại.
“Phải không?” Lan Uyên cười, vẫn như trước mắt đối mắt, mũi chạm mũi, vươn lưỡi chạm vào đôi môi của Li Thanh, “Hảo. Bất quá......”
Đôi mắt mặc lam nháy nháy, môi lập tức dán lên môi y, kéo chiếc lưỡi của Li Thanh lại trêu đùa xong mới cười trừ: “Đêm nay ta lại đến, chờ ta.”
Phiến tử nhất khai nhất hợp, người cũng chẳng còn bóng dáng.
Nguyên Bảo ở ngoài cửa nói: “Vương, các trưởng lão đã đến.”
“Hảo.” Hồ vương ngồi ngay ngắn trên ghế, ngân phát kim nhãn bạch y (lần lượt là tóc trắng, mắt vàng, áo trắng), vẻ vô bi vô hỉ băng phong vạn niên.
Sau đó Lan Uyên cũng đến mấy lần, cách năm sáu ngày lại đến một lần. Thời gian cũng canh rất chuẩn, hơn canh ba một chút, các trưởng lão mới vừa li khai, bọn tiểu tư cũng rời đi, hắn liền cầm một ngọc đèn lưu ly mở cửa tiến vào, không sớm cũng không muộn.
“Muộn một khắc, ngươi không phải sẽ không thể thấy ta một khắc?” Hắn nghiêng đầu nói với vẻ đương nhiên.
Có đôi khi hắn mang đến chút rượu và điểm tâm, Li Thanh vội vàng xem công văn, hắn liền lấy tay đút đến bên miệng, có khi đầu lưỡi chạm được ngón tay hắn, hắn liền cười rút tay lại, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ một cái, ánh mắt lấp lánh nhìn Li Thanh.
“Ngươi vội cái gì? Sao lại vội đến như vậy?” Hắn có khi không kiên nhẫn, xoay đầu Li Thanh lại hỏi.
“Không có gì. Gần đây bận rộn.” Li Thanh nói.
“Thật không?” Hắn hồ nghi.
Li Thanh cúi đầu tiếp tục xem, cũng không phản ứng lại hắn.
Lan Uyên bất đắc dĩ, nhấp một ngụm rượu, kéo cằm y lại đút cho y, thừa cơ dây dưa, mãi đến khi trong xán kim đồng của y dâng lên lửa giận: “Uống ngon không? Uống một ngụm cho đỡ mệt.”
Li Thanh xoay người không đáp, hắn tiến đến bên tai y nói: “Cái này gọi là ‘xuân phong tiếu’, Tửu tiên mới vừa đưa tới. Ta nghĩ ngươi sẽ thích, thế nào? Nếu thích, lần sau ta mang đến nhiều một chút.”
Li Thanh như trước không nói gì, Lan Uyên liền đoạt lấy văn thư trong tay y, một tay để ở thắt lưng y sờ soạng: “Như thế nào? Ân? Không nói cũng không buông tha ngươi.”
Li Thanh xoay người giãy giụa, dù làm gì cũng bị hắn giữ lấy, không khỏi nhíu mày: “Buông tay.”
“Không tha.” Lan Uyên đến phía trước chặn y lại, gắt gao không chịu nhượng bộ, “Chỉ nói một câu, tốt hay là không tốt?”
Xán kim đồng lạnh lùng nhìn hắn một cái, Li Thanh quay đầu đi không mở miệng.
Hai người giằng co thật lâu, Lan Uyên đành phải đem công văn đặt lên bàn, mặt cọ cọ gáy Li Thanh, khẩu khí cũng mềm mại hơn: “Đặc biệt mang đến cho ngươi, muốn ngươi nói một câu thích hay là không thích. Ân? Còn bảo ta yên tâm sao?”
Li Thanh thấy hắn như thế, liền mở miệng: “Hảo.”
“Ha hả...... Thích là tốt rồi.” Lan Uyên ngẩng đầu, đôi mắt mặc lam hiện lên ngọn đăng hỏa trong phòng, “Ta lần tới mang đến nhiều một chút. Biết không? Trong đây có bỏ hợp hoan thảo, uống nhiều sẽ có tác dụng thôi tình, lần này tha ngươi, lần tới cần phải hảo hảo mà...... Ưm......”
Li Thanh không lên tiếng, nguyên bản thân thể dựa vào người Lan Uyên cũng không nhúc nhích.
“Ha hả...” Lan Uyên cười, thủy chung vẫn ôm lấy y.
“Về sau cũng đừng đến đây.” Lúc gần đi Li Thanh đột nhiên nói.
“Ân?” Lan Uyên bỗng chốc xoay người lại, phiến tử “Ba ——” rớt xuống đất.
“Ta phải bế quan, một năm.” Li Thanh giải thích.
“Hảo, ta một năm sau lại đến.” Xoay người nhặt phiến tử lên “Bá ——” một tiếng mở ra, Lan Uyên lại là nhị thái tử nhã nhặn thong dong, bộ dáng thất thần như vừa rồi giống như chưa từng xuất hiện.
Một năm, với tiên gia mà nói, chỉ như thời gian đặt một quân cờ lên bàn cờ mà thôi. Với Lan Uyên mà nói, một đêm phóng túng hoan đàng mở mắt ra, xuân hạ thu đông đã qua một lần luân hồi.
Một năm sau, đại môn màu son hồ vương phủ vẫn như trước, bức tường khắc hàng trăm bức tranh hồ ly vẫn vững vàng che phủ đi tình trạng bên trong phủ. Chính là trên công đường lại có nhiều người hơn, huyên náo ồn ào, Hồ vương nếu nghe được, băng tuyết trên mặt sợ sẽ tích thêm một phần. Lan Uyên chú ý nghe ngóng, các tộc đều có, tất cả đều đến tìm Li Thanh, cố tình đến tìm Hồ vương mà không thấy, liền hỏi bọn tiểu tư hồ vương phủ vội đến chân không chạm đất, ngầm kêu khổ không ngừng.
Đi theo hướng Nguyên Bảo đi, đi ngang qua thư phòng cách song cửa liếc mắt nhìn một cái. Ngọc đèn lưu ly hắn mang đến còn đặt trên bàn, văn thư đầy bàn tất cả đều đã được sắp xếp ngăn nắp trên giá sách, nặng nề chiếm cả cái giá, cảm giác nếu nhét vào thêm nữa, cái giá sẽ bị đổ sụp xuống.
Tiếp tục đi, thất loan bát nhiễu trong hoa viên một trận, xuyên qua một rừng cây liễu, tầm mắt nhất thời sáng tỏ thông suốt. Đập vào mắt là một hồ nước xanh ngắt, trên hồ bốn phía đều có vài nhánh liên hoa, chanh hoàng ám tử (chanh hoàng là màu da cam, ám tử là màu tím sẫm), liên diệp điền điền. Cách đó không xa là một thanh lương đình hình bát giác, cô đơn đứng lặng giữa hồ, ở bên này không có thuyền cũng chẳng có đường. Nếu nhìn kĩ một chút, trong đình có một người đang đứng, bạch y như tuyết, tay áo phiêu phiêu, giống như tiên nhân di thế độc lập.
Miêu kim phiến trong tay nhẹ nhàng đong đưa, chỉ thấy Lan Uyên mủi chân một cái, đạp hồ nước bay bổng lên lao đến trong đình.
“Nguyên lai là trốn trong đây thanh tĩnh.” Đáp xuống đất không tiếng động, hắn đạp sóng mà đến cũng không dính nửa điểm bụi dơ.
Li Thanh chậm rãi xoay người lại, mặt hồ gió mát thổi bay ngân phát: “Ngươi đã đến.”
“Trường biệt nhất tái, quân biệt lai vô dạng.” Nắm lấy mái tóc đang bay bay của y, bước một bước đến gần, mãi đến lúc có thể nghe thấy hô hấp của nhau, “Có từng nhớ đến ta?”
“Ngươi cũng không thay đổi.” Con ngươi mặc lam gần trong gang tấc, nhã nhặn không thay đổi, ôn nhã không thay đổi, nhu tình trong mắt cũng như trước, giống như lần đầu gặp gỡ. Có người trời sinh mi mục ẩn tình.
“Chúc mừng Hồ vương phá quan mà ra.” Lan Uyên hai tay vòng lại, một cái ôm dào dạt, tiếu ý cùng ôn nhu phiêu đãng trong gió, “Bình an là tốt rồi.”
“Ân.”
Li Thanh cũng vươn tay ôm Lan Uyên, thân thể càng lúc càng gần. Non sông tươi đẹp đều không hơn được sự an nhàn ôn nhu trong đình.
“Tới khi nhìn đến công đường đã có không ít người, có việc?” Môi kề sát vành tai y, thanh âm cũng trầm thấp, “Muốn ta giúp không?”
“Không có việc gì. Đều là đến cáo trạng.” Đôi mắt xán kim nhìn dãy núi non trùng điệp đằng xa xa, nằm trải dài giống như không có điểm cuối.
Khi Hồ vương bế quan, thân đệ của Hồ vương cũng không nhàn rỗi. Một năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, những người bị trêu đùa chọc ghẹo từ đầu năm đến cuối năm gộp lại cũng đủ làm cho hồ vương phủ thanh tĩnh bị phá đến rối bời.
“Ha hả, ta nói là chuyện gì.” Lan Uyên buồn cười, khó có thể tưởng tượng người như Li Thanh lại có đệ đệ như Li Lạc, cũng khó trách y phải trốn ở đây, đường đường Hồ vương lại bị người đến cáo trạng thật sự là có tổn hại mặt mũi vương tộc, “Đến uống ‘xuân phong tiếu’ giải sầu như thế nào?”
“Hảo.”
Viễn sơn như đại, bình hồ như kính, người say rượu, người cũng say lòng.
Kỳ thật, một tháng trước đã tròn một năm, đã xuất quan. Một ngày không sai, một khắc không sai. Đến nay, suốt một tháng.
Hôm nay đúng một tháng sau, lời thề son sắt nói “Một năm sau lại đến” hắn cười vui mà nói: “Chúc mừng.”
Y ở trong lòng hắn bình tĩnh đáp: “Cùng vui.”
Giai đại hoan hỉ.
——————————————
Thử vương bỗng nhiên nhờ Mặc Khiếu mời Lan Uyên đến dự tiệc, thiếp tử không tính, còn đưa tới rất nhiều lễ vật, tửu khí, ngoạn vật, trang sức...... Đều muốn hợp ý với hắn, cũng chỉ độc một màu vàng rực, vừa mở rương ra đã chiếu sáng hơn nửa căn phòng.
“Hắn thật đúng là có tâm, bất quá thuận tiện nói ra câu ngươi gần nhất chuộng kim sắc, toàn bộ đều biến thành cái dạng này.” Mặc Khiếu nhìn mấy cái rương một lượt hì hì cười.
“Đây là có ý gì? Ta cũng không quen biết hắn.” Lan Uyên cầm thiếp tử không hiểu hỏi Mặc Khiếu.
“Đây là bái thiếp lễ, chờ ngươi đi, còn có rất nhiều bảo bối chờ tặng cho ngươi. Hì hì cười chuyển thành cười nhạo, trong ánh mắt Mặc Khiếu hàm chứa ý khinh miệt, “Ta là đến truyền lời, có đi hay không? Ngươi nói một câu chắc chắn đi.”
“Đi. Nếu còn có lễ, như thế nào có thể không đi?” Lan Uyên đáp.
Thuận tay cầm lấy một viên kim lưu ly châu, vàng rực chói mắt, kim quang lấp lánh, tỏa sáng đến mức người không mở mắt ra được.
Quả nhiên, vừa đi đã bị ngồi ở vị trí thủ tịch, rượu ngon đồ ăn ngon, tiếp đãi hoãn ca mạn vũ, lại sai năm sáu thiếu niên xinh đẹp đến rót rượu, ngọt ngào nói một câu “Nhị thái tử mạnh khỏe”, liền ngậm rượu trong miệng tới “Châm”.
Tuổi của Thử vương trong các vương không tính là lớn, có một đôi mắt nhỏ xoay tròn linh hoạt, phồng lên giống như đại đỗ tử (bà bầu íh) mang thai sáu tháng. Cái đầu lắc lắc đối Lan Uyên khoe hết những gì có thể khoe, cuối cùng cho người mang mấy cái rương đi lên, vừa mở ra đã thấy, vẫn là xích túc* màu vàng, trên khuôn mặt tràn đầy men rượu càng tỏa ra một tầng dày láu lỉnh chán ghét: “Một chút lễ vật, thể hiện chút kính ý, mong rằng nhị thái tử không ghét bỏ.”
Lan Uyên không nói gì, vung phiến tử cuối cùng cáo từ. Hắn khách khí khom người đi về phía sau.
Ai ngờ có lần thứ nhất lại có lần thứ hai, lần thứ ba, thử tộc cố ý làm thiếp vàng gửi đến cho hắn, ngẫm lại không có ý tứ gì liền cự tuyệt. Bên kia lại lần lượt dâng lễ vật đến hiếu kính, ngay cả người mang đồ đến cũng được tuyển chọn kĩ càng, cuối cùng ngay cả nữ nhân cũng đưa tới.
“Ngươi hiện tại chỉ cần mở miệng nói muốn vương hậu của hắn, hắn nhất định sẽ cười tự mình nâng kiệu hoa đưa tới cho ngươi.” Mặc Khiếu cười nói.
“Có thể nào ngày mai phụ hoàng ta thoái vị nhường ngôi cho ta? Ta như thế nào không biết ta đáng để nịnh bợ như vậy?” Lan Uyên cũng ẩn ẩn cảm thấy kỳ quái, “Nếu là do ngươi khởi đầu, vậy ngươi nói cho ta hiểu đi?”
“Hắn coi trọng không phải là ngươi, mà là Kim cương tráo (tráo là cái ***g) trên người ngươi.” Mặc Khiếu thấy hắn hỏi, liền đầu đuôi gốc ngọn nói ra, “Thiên kiếp yêu tộc năm trăm năm một lần, người khác có thể trốn, tộc vương lại phải lấy thân gánh chịu, lấy kì vương oai võ, đây là quy tắc của yêu giới. Qua vài năm nữa là đến thiên kiếp của hắn, hắn muốn mượn Kim cương tráo của ngươi để chắn thiên lôi bảo toàn sinh mệnh.”
“Hắn làm sao mà cũng là vương, tu hành hơn một ngàn năm, còn có thể bị thiên lôi đánh ch.ết?” Lan Uyên bán tín bán nghi.
“Không đến mức bị đánh ch.ết. Chẳng qua nguyên khí đại thương là chắc chắn, lấy tu hành của tộc vương, công lực thâm hậu, chấp nhận một lần thiên kiếp không tĩnh dưỡng một trăm năm sẽ không thể khôi phục. Đối với các tộc khác cũng không sao, trước lúc đó bàn giao lại công việc rồi hảo hảo tu dưỡng là được. Nhưng bọn thử tộc lại đang loạn, mấy vị trưởng lão cùng mấy thiếu chủ đều đang thèm khát vương vị, cơ hội tốt như thế này bọn chúng đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Khó trách.” Đối việc này Lan Uyên luôn luôn không có hứng thú, nghe xong cũng không có cảm xúc gì, chính là cân nhắc từ ngữ nói, “Kim cương tráo là pháp khí như thế nào ngươi cũng biết, câu quang câu tổn, nó thừa nhiều ít lực, ta hoặc ít hoặc nhiều cũng chịu một chút. Nếu là ngươi muốn mượn dùng, ta sẽ không hai lời. Bất quá nếu là người khác......”
“Ta hiểu.” Mặc Khiếu nói, biết được ý tứ của Lan Uyên, “Ta cũng chỉ là người truyền lời, hắn nếu không ở cửa nhà chúng ta kêu gào ba ngày, ta cũng mặc kệ hắn. Hiện tại cũng làm cho hắn từ bỏ ý định này.”
“Ngươi đem người cùng mấy thứ đồ này nọ trả về dùm ta. Này đầy nhà đầy cửa, nếu truyền ra ngoài, mấy lão già Thái Bạch Kim Tinh không biết ở trước mặt phụ hoàng nói ta thành cái bộ dáng gì nữa.” Lan Uyên khinh thường liếc nhìn đống lễ vật một cái, chợt nhớ tới cái gì, đứng dậy lấy ra một viên kim ngọc lưu ly đặt trong bàn tay xem, “Mượn hắn một viên châu, chắc không hề gì?”
“Ngươi muốn gì, ai dám nói nửa chữ không?” Nhìn thấy hắn căn dặn tên tiểu tư đem hạt châu gói lại đem cho ai, Mặc Khiếu bất đắc dĩ lắc đầu, “Người ta muốn không phải là một viên châu của ngươi.”
——————————————
Thư phòng Hồ vương luôn im lặng giống như không có bóng người.
Nguyên Bảo tay cầm cái hòm chạy vào: “Vương, đây là nhị thái tử mới cho người đưa tới.”
“Ân.” Li Thanh gật đầu ý bảo hắn mở ra.
“Hách ——” hòm vừa mở ra cả phòng liền nhuốm một màu vàng rực, Nguyên Bảo cả kinh lui về phía sau một bước, suýt nữa đánh rơi chiếc hòm xuống đất, “Cái gì vậy? Sáng như vậy!”
“Đóng lại đi.” Ánh mắt quay lại quyển sách trên tay.
Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn một cái, Hồ vương ngồi bên cửa sổ, gương mặt lạnh lùng như trước nhìn không ra buồn vui. Ánh mặt trời rọi vào, một đầu ngân phát ẩn ẩn sinh quang.
“Biết Li Lạc thiếu chủ đi đâu không?” Li Thanh đột nhiên hỏi.
“Vương nói muốn thiếu chủ cấm túc một năm, chúng tiểu nhân ai cũng không dám thả hắn ra ngoài.”
“Ân.” Li Thanh gật đầu, “Đi xem.”
Đứng dậy bước ra ngoài.
Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiềng ồn ào bên trong, cửa phòng mở rộng, thiếu niên bạch y tựa vào ghế, một chân gác lên ghế đẩu, một chân cao cao nhấc lên, cầm trong tay cây bút, tay kia cầm tờ giấy đưa đến trước mặt Đồng Tiễn đang quỳ dưới đất: “Nhìn xem viết được không?”
“Hảo, hảo, chữ thiếu chủ viết nhất định là được rồi. Tiểu nhân chưa từng thấy qua chữ viết tốt như vậy.” Đồng Tiễn không dám chậm trễ, miệng đầy khen ngợi.
“Ân......” Cúi đầu nghĩ gì đó, lại hỏi, “Vậy đại ca của ta viết đẹp, hay là ta viết đẹp?”
“Này......” Đồng Tiễn do dự.
Đôi mắt đạm kim sắc chợt lóe, “Bá ——” một tiếng bút trên mặt Đồng Tiễn vẽ một đường: “Nói!”
“Đương nhiên là Thiếu chủ viết đẹp.” Đồng Tiễn buộc lòng phải chùi chùi mặt nói.
“Lúc này nói mới đúng.” Li Lạc vừa lòng gật gật đầu, trong mắt đạm kim sắc tràn đầy tự đắc, “Ta đã nói.”
“Vương......” Nguyên Bảo thấy Li Thanh đứng ở trước cửa, liền cúi người gọi.
“Trở về đi.” Lại nhìn thoáng qua trong phòng, Li Thanh quay trở lại thư phòng, “Đem món đồ vừa đưa tới tặng cho thiếu chủ, nói là thưởng cho hắn vì chữ viết đẹp.”
Trên khuôn mặt không thấy buồn vui, rốt cục hiện lên một chút ý cười, thản nhiên, nhạt đến nhìn không thấy.
(1) nguyên văn là tương diệt tương tức, 将灭将熄
(2) nguyên văn là du tẫn đăng khô, 油尽灯枯