/6

Nàng là Vân Thiển Nguyệt đích nữ duy nhất của Vân Vương Phủ Thiên Thánh hoàng Triều, cũng là hoàn khố thiếu nữ trong miệng nhiều người, ngang ngược càn rỡ, tiếng xấu khắp nơi, trong hội thi thơ vì nam tử mình yêu mến mà cùng người tranh giành tình nhân để bị mất mạng.

Nàng là Thượng tướng trẻ tuổi nhất tài hoa nhất của Cục bảo an quốc gia, một lần vì nước bỏ mình, linh hồn rơi vào dị giới, Trọng sinh trên thân đích nữ duy nhất  của Vân Vương Phủ ở Thiên Thánh hoàng Triều – Vân Thiển Nguyệt.

Hoàn khố thiếu nữ chống lại thiếu niên tướng quân, nàng đến khiến cho mặt ngoài yên bình của Thiên Thánh hoàng triều hoàn toàn biến đổi lớn.

Nói ta lớn lối?

Nói ta quần áo lụa là?

Nói ta ‘nâng cao’ danh tiếng đích nữ của Vân Vương Phủ, âm thầm ngụy trang làm Thái Tử Phi, chiếm lấy thân phận nữ tử tôn quý nhất của cả vương triều, sự thật thì chỉ là đệ nhất phế vật của Thiên Thánh Hoàng Triều sao?

Ta cần vào!

Không nên ép ta nói cho các ngươi biết, hết thảy mọi thứ đều là  giả sao?

. . . . . .

Phật viết: giả bộ cũng không dễ dàng a!

Trọng sinh vào thiếu nữ quần áo lụa là, vẫn tiếp tục cuộc sống quần áo lụa là, hay là điều chỉnh danh tiếng làm người dịu dàng tài hoa?

Ở kiếp trước tuân thủ cuộc sống huấn luyện nghiêm ngặt nghiêm cẩn, mỗi ngày đều mệt nhọc. Cả đời này khó được trời cao chiếu cố cho một thân phận như vậy, làm sao cũng phải sống một cuộc sống an nhàn chứ.

Không biết làm sao mà ngươi muốn an nhàn thì luôn luôn sẽ có một ít người không để cho ngươi có cơ hội.

Vậy cô nãi nãi tựu mình mở ra một con đường an nhàn.

Kinh tài Diễm Diễm, trí khôn Vô Song, nhìn xem một đôi bàn tay trắng nõn nhỏ dài làm như thế nào mà vén lên bí ẩn mục nát của Vương triều thịnh thế, một đoạn nhạc thịnh thế vinh hoa ở dưới văn chương cẩm tú.

Truyện này một chọi một, một đời nhất thế một đôi người.

【Tiểu kịch trường đặc sắc không thể bỏ qua 】

Nguyệt hắc phong cao dạ (thích hợp làm chuyện xấu), trên tường thành ngồi hai người, thấy không rõ tướng mạo, nhưng có thể dựa theo tiếng nói mà phân rõ là một nam một nữ.

Chỉ nghe nữ tử hạ giọng cả giận nói: “Ta còn là  xử nữ!”

“Ta nói ngươi mang thai thì ngươi mang thai.” Nam tử không thèm điếm xỉa đến việc cô gái gầm nhẹ, thanh âm ôn nhuận.

“Hài tử là của ai?” Nữ tử cắn răng.

“Của ta.” giọng nói Nam tử không chút do dự.

“Tên của ngươi tại sao không gọi là vô sỉ?” Nữ tử chê cười.

“Nếu như ngươi thích, sau này hài tử của chúng ta sẽ gọi thế.” Nam tử tựa hồ rất nghiêm túc suy nghĩ.

Nữ tử tức giận im bặt.

Chỉ nghe nam tử suy tư trong chốc lát, rồi chậm rãi nói tiếp: “Ngày mai ta sẽ đi đến Vân Vương Phủ hạ sính lễ, Vân lão Vương Gia nhất định sẽ rất vui vẻ vì mau sớm có ngoại tôn Tử để ôm.” Dừng một chút, rồi hướng nữ tử khuyên lơn: “Nếu hôm nay ngươi đã mang thai, thì phải không kiêu không ngạo, không nên chạy loạn khắp nơi nữa, an tĩnh mấy ngày này đi! Như vậy đối với hài tử chúng ta mới tốt.”

Nữ tử thật sự không thể nhịn được nữa rống giận, “Ta nói ta còn là xử nữ?” Mang cái rắm chửa!

Nam tử nghe vậy thì trầm mặc, hồi lâu lại nói: “Nga, ta đã quên.”

Nữ tử ôm đầu mà đi, nàng hi vọng cho tới bây giờ đều không quen biết cái tên nam nhân lòng dạ hiểm độc này.

available on google playdownload on app store

Truyện ngẫu nhiên