Quyển 1 - Chương 16
Lý Vân nhìn Dung Cảnh từng bước đi tớigần, như đang thưởng thức một bức tranh thủy mặc được vẽ vô cùng khéoléo tỉ mỉ. Nàng nghĩ người như vậy mới chân chính là sát thủ nam nữ giàtrẻ, bất luận người nào cũng trở nên nhỏ bé trước mắt hắn, theo khôngkịp.
Không bao lâu Dung Cảnh đến trước mặt nàng dừng ở một khoảng cách khá xa, mắt phượng trong suốt tinh tế nhìn nàng.
Từ trước đến giờ Lý Vân chưa bị một người nam nhân nhìn tỉ mỉ như thế, dường như nàng trong suốt ở trước mặt hắn. Nhất thời có chút không chịu được, sắc mặt không khỏi đỏ lên, trốntránh tầm mắt của hắn, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi….”
“Đi thôi!” Dung Cảnh không đợi Lý Vân lên tiếng, xoay người đi đến xe ngựa. Giọng nói thanh nhuận dễ nghe, vẫn đi lại nhẹ nhàng chậm chạp tao nhã. Không nói thêm một câu nào.
Lý Vân sửng sốt, trừng mắt nhìn bóng dáng Dung Cảnh xoay lung bước đi. Chỉ nói một câu rồi bỏ đi như vậy?
Dung Cảnh dường như không có phát hiện Lý Vân trừng mắt sau lưng hắn, không bao lâu đã đi đến chiếc xe ngựa toànmàu đen kia, tên hắc y nam tử đứng trước xe ngựa lập tức tiếp nhận chiếc dù trong tay hắn đẩy màn xe ra, hắn nhìn vào trong một chút rồi bướcvào trong xe. Màn che buông xuống, che cả người hắn lại.
Lý Vân hoàn toàn trợn mắt há mồm. Nghĩ quả nhiên là đại nhân vật tính tình có chút cổ quái.
Đang trong lúc Lý Vân còn ngu ngơ, tênhắc y thị vệ đã ngồi lên trước xe ngựa, cũng không thèm liếc mắt qua bên này, vung roi ngựa lên, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi cửa hoàng cung.
Khóe miệng Lý Vân co rúm, có chủ tử thế nào thì sẽ có dạng thị vệ như thế!
“Tiểu thư? Cảnh thế tử đi rồi, chúng tacũng đi thôi!” Thải Liên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lý Vân hỏi.Tuyrằng không biết vì sao Cảnh thế tử muốn cứu tiểu thư, nhưng nghe nóiCảnh thế tử không tiếp xúc với người khác trong vòng ba bước, vừa rồihắn đi đến trước mặt tiểu thư dừng lại trong vòng một bước. Khiến chonàng kinh ngạc không thôi.
“Ừ! Đi thôi!” Lý Vân bĩu môi.
Thải Liên vội vàng lấy dây cương ngựa đưa cho Lý Vân, Lý Vân lưu loát nhảy lên, nhìn về phía Thải Liên: “Muốn tachở ngươi không?”
“Hồi tiểu thư, nô tỳ không cần. Nô tỳchạy theo sau tiểu thư là được.” Thải Liên vội vàng lắc đầu. Hôm nay sau khi tiểu thư tỉnh lại liền rất quái dị, đối với nàng tốt hơn so vớibình thường. Nàng có chút không tiếp thu được, thụ sủng nhược kinh.
Chạy theo sau ngựa của nàng? Lý Vân toátmồ hôi. Cho dù hoàng cung cách Vân vương phủ rất gần cũng phải đi quavài con phố. Ít nhất cũng năm dặm. Cứ chạy theo sau ngựa về cũng được,nhưng chắc chắn sẽ mệt ch.ết đi. Nàng vươn tay kéo Thải Liên “Đi lên, tachở ngươi về!”
“Tiểu thư, nô tỳ không cần, làm sao nọ tỳ có thể cùng tiểu thư đi chung một con ngựa? Nô tỳ chạy theo sau làđược……” Thải Liên không đưa tay, ngược lại còn bước lui ra sau.
“Còn lề mề cái gì! Ta nói có thể là có thể, đi lên!” Lý Vân nhíu mày, giọng điệu không cho phép từ chối.
Thải Liên run lên, cũng không dám lùi vềphía sau, nàng giống như muốn khóc nhìn Lý Vân, Lý Vân có chút khôngnhẫn nại nhưng lại không nỡ la mắng nàng, bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi làtỳ nữ của ta, người khác nhìn thấy thì như thế nào? Đi lên, chúng tanhanh chóng hồi phủ, một ngày không ăn cơm, ta đã sớm đói bụng.”
Kỳ thật trọng yếu là nếu không có Thải Liên dẫn đường nàng làm sao biết được nơi ở của mình trong Vân vương phủ.
Thải Liên vừa nghe, nước mắt chảy ra lậptức nuốt trở về, nhìn thoáng qua xung quanh, do dự nhìn Lý Vân, thấy sắc mặt nàng kiên định và cổ vũ, đánh bạo bước lên từng bước, run run vươntay đối với Lý Vân.
Lý Vân thấy nàng vươn tay liền lập tứckéo tay nhỏ bé của nàng túm lên, trong khoảnh khắc Thải Liên được kéolên ngay lập tức ngồi ngay ngắn phía sau, nàng cũng không chậm trễ, haichân thúc vào bụng ngựa, hồng mã tung vó lên trời, như tên rời cung xông ra ngoài.
Thải Liên sợ tới mức gắt gao ôm chặt thắt lung Lý Vân, bỗng nhiên cảm giác hôm nay tiểu thư thật ấm áp, như làngười thân đã lâu.
Lý Vân nhìn đôi tay nhỏ bé ôm chặt bênhông, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, không biết tại sao có tiểu nha đầu này bên cạnh, nàng cảm giác mình kiên định thêm một chút. Có lẽ làngười đầu tiên nàng nhìn thấy khi đến đây. Luôn có loại tình cảm đặcbiệt như vậy.
Đuổi theo phía sau xe ngựa Dung Cảnh, LýVân bất đắc dĩ phải ghìm nhẹ cương ngựa lại, làm cho ngựa đi chậm lạitheo phía sau xe ngựa.
Xe ngựa đi đến khu phố sầm uất, trời đãgần tối, người đi trên đường đã ít dần. Hai bên đường có đủ loại đồ vậtquý hiếm, người bán hàng rao hàng la hét không dứt.
Lý Vân cảm thấy thú vị, nghĩ, thì ra loại chợ đêm này cũng lưu hành ở cổ đại.
Lại đi đến một đoạn đường, thấy bên cạnhhai đại tửu lâu bị cháy sạch không còn một mảnh, nhìn dấu vết có vẻ mớibị đốt cháy không lâu, tâm tư nàng có chút dao động, lúc trước chạy quánhanh nên không để ý, nay nhìn thấy. Chẳng lẽ đây chính là Vọng Xuânlâu?
Lý Vân còn đang suy tính, thì màn xe ngựa phía trước bị người bên trong xốc lến, lộ ra dung nhan như họa của Dung Cảnh, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua dấu vết còn lại của Vọng Xuânlâu, mắt phượng đảo đến Lý Vân ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa ở phía sau, cười nhạt với nàng: “Cháy sạch thì tốt!”
Lý Vân sửng sốt, nhìn nụ cười nhạt thoáng qua của hắn. Dung Cảnh đã buông màn, không còn âm thanh nào truyền ra.
“Tiểu thư, nghe nói Vọng Xuân Lâu tuyrằng làm nghề mua bán loại này. Nhưng nô tỳ nghe nói là không có việcxấu nào không làm. Nhất là buôn bán người, bức lượng vi xướng (ép buộcngười tốt làm kỹ nữ), hơn nữa nhà nào có khuê nữ bị tú bà nhìn trúng sẽdùng mọi biện pháp để đoạt lấy, kể cả nam tử có mỹ mạo cũng bị đoạtluôn. … Quả thực là không chuyện ác nào không làm.” Thải Liên phía saunhỏ giọng nói.
“Thì ra là như vậy, quả nhiên cháy sạch rất tốt.” Lý Vân gật đầu, nói như vậy nàng còn làm được một việc thiện nhỉ?
“Dạ, đúng là như vậy! Người ở kinh thànhđều lén truyền chuyện này, nô tỳ nghĩ chắc chắn không giả. Chỉ là hậuthuẫn của Vọng Xuân rất mạnh, đều bị người âm thầm áp chế, cho nênchuyện này mới không bị phát hiện.” Thải Liên thấp giọng tiếp tục nói:“Lúc này tiểu thư hỏa thiêu Vọng Xuân lâu, tuy rằng có chút lỗ mãng,nhưng kỳ thật các dân chúng đều vỗ tay vui mừng. Có điều là không cóngười nào dám ra mặt nói thay tiểu thư mà thôi.”
Lý Vân gật đầu, nghĩ tiểu nha đầu nàybiết thật nhiều chuyện. Nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ hậu thuẫnphía sau Vọng Xuân lâu là tất cả các đại thần kinh thành? Nếu không vìsao ta thiêu Vọng Xuân lâu những người đó đều viết tấu chương buộc tộita?”
“Tiểu thư, ngài nghĩ đi! Mặc dù tất cảcác đại thần đều không có một chân phía sau Vọng Xuân lâu, nhưng vô luận là nữ tử hay nam tử trong Vọng Xuân lâu đều là quốc sắc thiên hương.Nơi đó dù sao cũng có người mà các phủ đại nhân và các phủ công tử áimộ, tiểu thư thiêu hủy tất cả, có thể không khiến mọi người hận sao?Đương nhiên là liên kết buộc tội ngài” Thải Liên lại thấp giọng đếnkhông thể thấp hơn được nữa.
Lý Vân bừng tỉnh, nàng đây là gây hận khắp nơi a.
“Người sau lưng Vọng Xuân lâu có phải thái tử không?” Lý Vân hạ giọng hỏi.
Thải Liên cả kinh, tay ôm Lý Vân lập tứcbuông ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, suýt chút nữa té xuống ngựa.May mắn Lý Vân nhanh tay lập tức giữ lấy nàng, nhìn bộ dáng kinh hãi của nàng nghi hoặc: “Chẳng lẽ ta đoán đúng?”
Lý Vân lắc đầu, sợ hãi nói: “Nô tỳ không biết.”
“Không biết thì không biết, ngươi sợ cái gì?” Lý Vân nhìn nàng.
Thải Liên thấy Lý Vân không có ý muốn tức giận, thở nhẹ ra, vẻ mặt đau khổ nói: “Nô tỳ mỗi lần vừa nghe thấy thái tử điện không rõ sao lại thấy sợ hãi.”
“Hắn thực đáng sợ?” Lý Vân nhớ tới thái tử tìm mọi cách đẩy nàng vào chỗ ch.ết, sắc mặt trầm xuống.
“Tiểu thư?” Thải Liên cả kinh, đối diệnvới ánh mắt tìm tòi của Lý Vân, nàng chỉ có thể cúi đầu thấp giọng nói:“Trước kia tiểu thư kiên quyết không cho kẻ nào nói xấu thái tử mộtcâu…………”
Lý Vân chợt ngộ ra, thì ra di chứng sợhãi. Ổn định nàng ta lại,quay đầu lại tiếp tục đánh ngựa đi, giọng nóinhẹ nhàng bình tĩnh không mang một tia tình cảm nói với nàng ta: “Về sau sẽ không. Ta , Lý…Vân Thiển Nguyệt từ nay về sau không còn liên quan gì đến thái tử nữa. Tình tuyệt niệm tuyệt (không còn tình cảm, không cònnhung nhớ). Lại càng không bước vào thái tử phủ làm phi, cũng sẽ khôngvào cung. Ngươi hãy nghe cho kỹ, cũng nhớ kỹ. Ngươi là người gần bên ta, ta không hy vọng ngươi vì vậy mà e sợ hắn.”
Thải Liên nhất thời trừng lớn ánh mắt,nhìn phía sau lưng nàng thẳng tắp, thể hiện rõ quyết định. Hốc mắt nàngdần dần đỏ lên, hẳn là sau khi trải qua biến cố này tiểu thư lạnh tâmvới thái tử nên mới như vậy! Trước kia nàng cảm thấy tuy là tính tìnhtiểu thư không tốt, đối đãi với các nàng cũng không tốt, nô tỳ bên người luôn thay đổi, nàng cũng chỉ mới tới có nửa năm. Nhưng tiếp xúc lâudài, cảm thấy tiểu thư thật ra là người ngay thẳng, nhưng chỉ cần chuyện gì liên quan đến thái tử, nàng như thay đổi thành một người khác, nhưđiên cuồng việc gì cũng có thể làm ra, nàng có thể vì thái tử có thể làm không biết bao nhiêu chuyện, đáng tiếc thái tử lại không biết. Còn lãnh đạm thậm chí chán ghét không vui nàng. Nay tiểu thư xem như rõ ràngrồi, nàng tuy rằng vui mừng, nhưng đồng thời cũng vì nàng khó chịu, cảmthấy tiểu thư thật sự là chịu khổ.
“Hử?” Lý Vân cảm giác được cảm xúc ThảiLiên khác thường, nửa ngày cũng không nghe giọng nàng ta, quay đầu lạinhìn nàng ta một cái.
Thải Liên cắn cánh môi gật đầu, nghẹnngào nói: “Dạ, lời tiểu thư nói nô tỳ nhớ kỹ. Nô tỳ chính là vui mừngcho tiểu thử, rốt cuộc ngài không cần chịu khổ nữa. Thái tử mặc dù tốt,nhưng nô tỳ cảm thấy không thể trở thành phu quân của tiểu thư được. Chỉ có điều là có tổ huấn thánh tổ gia, nô tỳ còn chút lo lắng, chẳng mayhoàng thượng hạ chỉ muốn tiểu thư gả cho thái tử, tiểu thư kiên quyếtnhư vậy, chỉ sợ thái tử càng không vui, nói như thế nào tiểu thư cũng là đích nữ duy nhất của Vân vương phủ.”
Lý Vân nghe vậy giơ tay xoa xoa cái trán, chuyện này thật là phiền toái. Nhưng nàng cũng không muốn nghĩ tới,chuyện ở Vân vương phủ còn chưa có xong, làm sao nghĩ đến chuyện khác?Việc này về sau hãy nói. Thả tay xuống, lắc đầu nói: “Không có việc gì! Ở Vân vương phủ đâu chỉ mình ta nữ nhi. Con vợ cả hay thứ xuất đều là nữnhi Vân vương phủ, có gì khác nhau? Không cần để ý nữa.
“Tiểu thư nói cũng đúng!” Thải Liên nínkhóc mà cười. Lau hốc mắt ẩm ướt, thấp giọng nói: “Nô tỳ cảm thấy trảiqua đại biến lần này tiểu thư trở nên thông minh hơn, thật sự là chuyệntốt, lão vương gia nếu thấy tiểu thư như thế, nhất định sẽ vui mừng.”
Lý Vân nghe vậy lập tức vui vẻ, rốt cuộcnàng cũng chờ nghe được từ miệng Thải Liên thái độ mấu chốt của Vân lãovương gia đối với Vân Thiển Nguyệt. Có được thái độ mấu chốt này, nàngcũng bớt lo lắng một chút, hẳn là có thể lấy giả thành thật qua cửa.