Quyển 1 - Chương 67

Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiên Nguyệt, ánh mắt rơi vào khuônmặt nhăn nhó cực kỳ khó coi của nàng, lát sau, ánh mắt khẽ chuyển, nhìnvề phía bàn tay nàng đang nắm chặt lấy cánh tay hắn, đôi mắt phượng khẽngưng, vừa rồi nàng cũng bám vào Dung Phong như vậy, nhưng nàng lại bámcả cánh tay hắn, còn với Dung Phong, chỉ là một đoạn ống tay áo mà thôi…


“Này, ngươi nói đi! Nhanh lên!” Vân Thiên Nguyệt thúc giục Dung Cảnh. Từ lúc đi vào thế giới này, vất vả lắm nàng mới tìm được một ngườithuận mắt, sao lại trở thành cháu trai của Dung Cảnh chứ? Nàng rất muốnđập đầu vào đậu hũ. Dung Cảnh rời mắt khỏi chỗ cánh tay đang bị VânThiên Nguyệt nắm lấy, thản nhiên nói: “Ngươi xác định phải nói ở chỗnày?”


“Nói ngay ở đây!” Vân Thiên Nguyệt gật đầu. Nàng quyết định lập giađình, sao có thể qua loa được chứ? Nàng lại còn vừa mới thề non hẹn biển rằng không phải Dung Phong thì không lấy chồng nữa chứ.
Dung Cảnh nhíu mày, hỏi: “Giờ đã trưa lắm rồi, ngươi không đói bụng sao?”


“Không đói! Không đói tí nào!” Vân Thiên Nguyệt lắc đầu.


“Nhưng ta đói. Ngươi cũng biết, người bị đói bụng sẽ không còn tí sức lực nào, không có sức sẽ không nói nổi, ta lại còn bị nhiễm khí lạnh,thân thể không thoải mái.” Dung Cảnh chậm rãi nói: “Muốn ta nói rõ ràngthì mời ta ăn cơm, nếu không thì thôi!”


Vân Thiên Nguyệt mặt tối sầm, “Không mời!”


available on google playdownload on app store


“Vậy ngươi đi hỏi người khác đi! Nhưng mà chuyện của phủ Văn Bá Hậungoài ta ra, chỉ sợ chẳng còn ai dám nói. Ngươi cũng biết rồi đấy, nămđó, phủ Văn Bá Hậu bị giết cả nhà. Đúng rồi, ngay sau khi Phụ vương vàMẫu phi của ta ch.ết không lâu, ta lại bị trúng hàn độc, trúng thôi tìnhdẫn, lại chịu một kích trí mạng, rồi đến chuyện của phủ Văn Bá Hậu, tấtcả đều xảy ra trong cùng một năm.” Giọng nói của Dung Cảnh nhẹ nhàng,giống như đang nói chuyện của người khác, hắn lại nói: “Sự tồn tại củaDung Phong trước kia không hề có ai biết, cho nên, quan hệ giữa ta vàhắn cũng chỉ có ta và hắn biết. Kể cả là Dạ Khinh Nhiễm cũng chỉ biếthắn là hậu nhân may mắn còn sống sót của phủ Văn Bá Hậu. Ngươi muốn đihỏi Dung Phong sao? Khiến hắn phải nhớ lại thảm án diệt môn của nhà mình sao?”


Vân Thiên Nguyệt nhíu mày, việc tổn thương, khiến người khác đau khổ này nàng không làm. Tất nhiên không thể đi hỏi Dung Phong.
“Vậy nên chỉ có ta mới có thể nói cho ngươi biết. Ngươi chắc chắn không mời ta ăn cơm sao?” Dung Cảnh khiêu mi.


“Không phải là thân thể ngươi nhiễm khí lạnh, không thoải mái sao?”Vân Thiên Nguyệt trừng mắt, không thoải mái còn ăn cơm cái gì?


“Thân thể không thoải mái mới cần ăn cơm.” Dung Cảnh nói: “Không ănthì thân thể sẽ càng không thoải mái, ta còn muốn sống thêm vài năm, chờ ngươi gả cho Dung Phong, rồi sau khi thành hôn, mỗi ngày sáng sángchiều chiều đều đợi ta tỉnh sẽ đến vấn án ta, gọi ta là thúc thúc.”


“Đừng có nằm mơ!” Vân Thiên Nguyệt oán hận.
“Mời ta ăn cơm.” Dung Cảnh tiếp tục cường điệu.
“Được, đi! Trước cho quỷ ch.ết đói nhà ngươi ăn no đã!” Vân Thiên Nguyệt tức giận kéo tay Dung Cảnh đi.


Dung Cảnh như thoáng cười một cái, thân thể lười biếng mặc nàng kéođi. Dư quang thấy Dung Phong quay người rời đi, Dạ Khinh Nhiễm cau màyđứng một chỗ. Thu hồi ánh mắt, khuôn mặt lại trầm tĩnh, nhàn nhạt.


“Ăn ở nhà ngươi hay nhà ta?” Tuy Vân Thiên Nguyệt vẫn còn tức giận,nhưng có việc cầu người, không còn cách nào khác. Chỉ có thể làm mặtlạnh hỏi. Sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ? Ở kiếp trước thì chẳng muốnlấy ai, ở kiếp này mặt dày mày dạn tự đưa mình tới cửa lại mắc phảichuyện này. Nàng không thể thuận lợi đem mình đi gả sao?


“Nếu đến nhà ngươi sợ rằng sẽ phải chứng kiến cảnh Vân gia gia dùnggậy đánh ngươi. Ừ, có vẻ được đấy, vậy sang nhà ngươi ăn đi!” Dung Cảnhsuy nghĩ một chút rồi nói.


“Đừng! Ta không hồi phủ, sang nhà ngươi ăn.” Vân Thiên Nguyệt lạp tức lắc đầu. Nàng đã chuẩn bị “không gặp” lão già hom hem một thời gianngắn, đỡ bị ăn đòn.


“Vào nhà ta ăn thì còn gì gọi là mời ta? Không được! Làm gì có chuyện mời người ta ăn cơm lại chạy qua ăn ở nhà người ta?” Dung Cảnh bác bỏ.
“Vậy ngươi nói xem phải đi đâu?” Vân Thiên Nguyệt liếc dung cảnh.


“Thế đi đến Túy Hương Lâu nổi tiếng nhất kinh thành đi!” Dung Cảnh suy tư một lát rồi đề nghị.
“Nghe như ngõ liễu tường hoa vậy!” Vân Thiên Nguyệt nghi ngờ nhìn Dung Cảnh, “Chỗ đó có tri kỉ của ngươi sao?”


Dung Cảnh lườm Vân Thiên Nguyệt, ánh mắt hơi đen lại, “Nơi đó là tửu lâu, còn có món gà bọc lá sen hun khói rất ngon!”
“Vậy được, đi nơi đó.” Vân Thiên Nguyệt lạp tức đồng ý.


Hai người đi xuống, Vân Thiên Nguyệt cảm thấy cánh tay bị ép rấtnặng, rất đau. Nàng nhíu mày nhìn lại, thế mới phát hiện ra Dung Cảnhdựa hẳn toàn thân vào nàng, bị hắn áp như thế có thể không thấy nặngsao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tối sầm, lập tức buông lỏng tay.


Dung Cảnh liếc nàng một cái, không để ý chuyện bị nàng nhìn thấu,tiếp tục đi về phía trước, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi, từ tốn.
“Tiểu nha đầu, có chuyện gì? Ngươi bị Nhược mỹ nhân dày vò khốn khổ sao?” Dạ Khinh Nhiễm chạy ra hỏi han.


“Không sao, hắn mệt sắp té xỉu, ta dìu hắn một đoạn.” Vân ThiênNguyệt trợn mắt nói dối, mặt không đỏ, thở không gấp. Dung Cảnh cũngkhông nói rõ, còn phối hợp lê bước chậm thêm, thoạt nhìn đúng là suyyếu.


“Nhược mỹ nhân, ngươi sao vậy? Lúc trước không phải đã khá hơn rồisao?” Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày nhìn Dung Cảnh, rõ ràng là không tin.
“Chắc là hôm qua bị nhiễm khí lạnh. Buổi sáng chưa phát tác mà đợi đến bây giờ.” Dung Cảnh nói.
Dạ Khinh Nhiễm tiến lên một bước, đưa tay bắt mạch cho Dung Cảnh.


Dung Cảnh không trốn, nhưng sau lưng hắn, Huyền Ca hiện ra trong nháy mắt, ngăn Dạ Khinh Nhiễm lại, cảnh cáo: “Nhiễm Tiểu vương gia, thế tửnhà ta không thích bị người khác động chạm. Xin ngài bảo trì khoảng cách ba bước.”


Vân Thiên Nguyệt nháy mắt mấy cái, nàng được hưởng đãi ngộ của khác quý à? Nàng đâu chỉ đụng Dung Cảnh một lần đâu.
“Tật xấu!” Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, nhưng vẫn rút tay về.


Vân Thiên Nguyệt thấy tiểu ma vương Dạ Khinh Nhiễm lại quy củ rút tay trở về, xem ra đó là sự thật. Nàng dụng tâm suy nghĩ một chút, quảnhiên thấy, từ trước đến giờ, ngoại trừ nàng và Huyền Ca, không có aiđến quá gần Dung Cảnh, ngay cả lão Hoàng đế cũng chưa từng. Hôm nay, mặc dù cũng ngồi gần Dạ Khinh Nhiễm, nhưng khoảng cách cũng vẫn là ba bướcđấy. Nghĩ vậy, nàng lấy tay chỉ chỉ vào Dung Cảnh, nói hai tiếng, rồi im lặng, ngửa mặt nhìn trời. Quái nhân!


“Tiểu nha đầu, hắn đối xử với muội rất khác biệt đấy. Mỗi lần đều cóngoại lệ. Vừa rồi rõ ràng là muội đã kéo cánh tay hắn, lại kéo lâu nhưvậy, nếu là người khác, cánh tay này của muội sợ rằng đã bị chém đứtrồi.” Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm lóe lên vẻ kì lạ, nhìn Vân Thiên Nguyệtđang giương mắt nhìn trời, Vân Thiên Nguyệt nói: “Có lẽ trong mắt hắn,ta không được coi là người.” Căn bản là Vân Thiên Nguyệt không có cảmgiác vui vẻ khi được nâng lên trước mặt Dung Cảnh như vậy. Đồ lòng dạhiểm độc này có khi không coi nàng là người đâu!


“Thiển Nguyệt tiểu thư đúng là thần, biết rõ suy nghĩ trong nội tâmthế tử.” Huyền Ca tán thưởng. Lúc trước ở Linh Đài tự, đúng là thế tửnhà hắn đã nói như vậy với thái tử Nam Lương. Khi đó, Thiển Nguyệt tiểuthư ngủ say như ch.ết, tất nhiên là không nghe thấy, thế mà cũng có thểhiểu rõ tâm tư thế tử, khiến hắn bội phục, bội phục.


“Hả….Ha ha ha ha…” Dạ Khinh Nhiễm sững sờ rồi phá lên cười.
“Ngươi cũng tự mình hiểu rõ đấy!” Dung Cảnh cũng cười cười.


Vân Thiên Nguyệt hừ một tiếng, ở chung với Dung Cảnh lâu như vậy mànàng lại không hiểu hắn lòng dạ hiểm động, âm mưu quỷ quyệt như thế nàothì đúng là sống vô dụng rồi. Tức giận quay đầu lại, trừng Dung Cảnhđang cười, “Nhanh lên, đi thôi!”


Dung Cảnh gật gật đầu, bước chân đúng là nhanh hơn một chút.
Huyền Ca thấy Dạ Khinh Nhiễm không đến gần Dung Cảnh nữa thì cũng ẩn thân.
“Tiểu nha đầu, muội cưỡi ngựa với ta nhé? Được không? Ta đưa muội về phủ.” Dạ Khinh Nhiễm nói.


“Đừng, ta có chuyện tìm Dung Cảnh. Huynh cứ đi đi! Ngày mai huynh còn tỷ thí với Dung Phong, mau về nghỉ ngơi đi!” Lúc Vân Thiên Nguyệt nhắctới Dung Phong, đầu lại nhói đau. Xúc động đúng là ma quỷ mà! Nàng không tài nào tưởng tượng được, Dung Cảnh lại là thúc thúc của Dung Phong.Trời ơi, giáng sét đánh ch.ết nàng đi cho xong.


“Ta không sao.” Dạ Khinh Nhiễm thấy vẻ mặt Vân Thiên Nguyệt không tốt, lắc đầu, nhíu mày hỏi: “Ngươi tìm Nhược mỹ nhân làm gì?”
“Đại sự!” Vân Thiên Nguyệt rất muốn nói là “hôn nhân đại sự”.


“Đại sự gì mà quan trọng vậy? Muội tìm ta cũng được mà, chuyện Nhượcmỹ nhân có thể làm, ta cũng có thể.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân ThiênNguyệt, lại nhìn Dung Cảnh, người thứ nhất một bộ dáng muốn đập đầu vàotường, người thứ hai lại cười rất vô sỉ. Trực giác của hắn nói đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.


“Đại sự này huynh không giúp được. Nếu có thể ta đã sớm tìm huynhrồi.” Vân Thiên Nguyệt nhớ rằng Dung Cảnh nói Dạ Khinh Nhiễm cũng khôngbiết, không biết thì nàng nói với không khí còn hơn. Đúng là xuất hànhbất lợi a!


“Tiểu nha đầu, muội đừng để Nhược mỹ nhân đen tối này lừa! Hắn đểulắm. Ăn tươi nuốt sống kẻ khác.” Dạ Khinh Nhiễm cường điệu, lấy sự hiểubiết của hắn về Dung Cảnh, tiểu nha đầu này hẳn là bị Dung Cảnh uy hϊế͙p͙.


“Ta biết rồi, được rồi, huynh mau về phủ nghỉ ngơi đi! Chuyện nàyhuynh không giúp được gì đâu.” Vân Thiên Nguyệt không muốn nói tiếp nữa, đưa tay đẩy Dạ Khinh Nhiễm đi, thấy sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm không tốt,nàng lập tức dỗ dành: “Hôm khác ta tới tìm huynh đua ngựa, đền bù tổnthất, được không?”


Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm lập tức đẹp lên: “Được, vậy thì đồng ý thế đi. Nhưng muội cũng phải thông mình nhanh nhẹn một chút, đừng để Nhược mỹnhân lừa gạt ở bên ngoài.”


“Ta đã biết, Yên tâm đi, hắn mà dám lừa gạt ta, ta sẽ cho hắn đoạn tử tuyệt tôn!” Vân Thiên Nguyệt liếc Dung Cảnh, cam đoan với Dạ KhinhNhiễm.


Lúc này Dạ Khinh Nhiễm mới thỏa mãn gật đầu, cảnh cáo lườm Dung Cảnh, “Không được bắt nạt tiểu nha đầu! Nếu để cho bản Tiểu Vương biết ngươibắt nạt muội ấy, ta sẽ quấy khiến cho Vinh Vương phủ gà bay chó sủa.”
Dung Cảnh thản nhiên nhìn Dạ Khinh Nhiễm, giả vờ mắt điếc tai ngơ.


Dạ Khinh Nhiễm quay người rời đi, nhanh chóng rời khỏi đài tỷ võ, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng vó ngựa đi xa.


Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi, nếu mà Dạ Khinh Nhiễm đi theo, đúng là khiến nàng không thể hỏi trước mặt hắn được. Đứa nhở Dạ Khinh Nhiễmnày đúng là đáng yêu, ít nhất còn nể mặt nàng chút ít. Nàng quay đầulại, hung dữ quát ầm lên với Dung Cảnh cảnh đang dạo bước chậm rì rì:“Không phải ngươi đói bụng sao? Không nhanh lên một chút!”


“Đi không nổi!” Dung Cảnh nhìn nàng một cái, nói.
“Đừng hòng ta cõng ngươi, không có khả năng này đâu!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
“Hôm này thật sự là đi không được.” Dung Cảnh thở dài, dừng bước, giọng nói suy yếu.


Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn Dung Cảnh, vừa muốn châm chọc khiêukhích bỗng nhìn thấy trên trán hắn mồ hôi đầm đìa, sắc mặt càng trắngbệch hơn, giống như thật sự bị bệnh. Nàng nhíu mày, quay lại đến trướcmặt hắn, đưa tay đặt lên bên trên mạch hắn.


Dung Cảnh đứng im, mặc kệ nàng bắt mạch. Lúc này Huyền Ca không xuất hiện.


“Ngươi thật sự bị bệnh? Sao mạch lại yếu thế này? Mấy ngày nay ngươilàm những gì? Sao lại khiến thân thể trở thành bộ dạng như này? Chẳng lẽ đúng như ta nói, không phải là việc đứng đán gì? Tầm hoa vấn liễu?Ngươi đường đường là thế tử của Vinh Vương phủ, ngươi muốn dạng nữ nhânnào không được chứ, sao phải chạy ra ngoài tìm?” Vân Thiển Nguyệt vừanhíu mày, vừa răn dạy.


“Ta không đi tầm hoa vấn liễu!” Khuôn mặt trắng bệch của Dung Cảnh đen thêm vài phần, nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ này.
“Thế ngươi đi làm chuyện xấu gì?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.
Dung Cảnh trầm mặc không nói, trong đôi mắt trong trẻo có nhiều hơn vài tia u oán.


Vân Thiển Nguyệt bày ra tư thái quả-nhiên-là-thế, căm giận nói: “Quảnhiên là bị ta nói trúng rồi, đúng là ngươi không làm việc tốt đẹp gìnên mới biến mình thành bộ dạng này.”


“Đúng vậy. Ta không làm chuyện tốt, ta không giúp ngươi chở mười haitòa kim sơn giấu đi, chẳng lẽ lại chờ Hoàng Thượng…” Dung Cảnh hỏi lại.


Vân Thiển Nguyệt cả kinh, lập tức vung tay che miệng Dung Cảnh lại,đôi mắt đảo liên tục xung quanh. Thấy đài tỷ võ không còn ai, nàng mớinhẹ nhàng thở ra, thấp giọng trách mắng: “Cẩn thận tai vách mạch rừng,sao ngươi lại tùy tiện nói ra như thế? Nếu để Hoàng Thượng biết, chúngta ch.ết chắc rồi, lão Hoàng đế kia cũng không phải ông già dễ trêu đâu.”


“Là ngươi ép ta nói.” Dung Cảnh rất vô tội, giọng nói vẫn bình thản như cũ, không có nửa điểm sợ sệt.


“Được rồi, tổ tông a, ta sợ ngươi được chưa?” Vân Thiển Nguyệt vừanghĩ đến mười hai tượng phật vàng, trước mắt liền hiện lên mười haitượng phật vàng, ha ha, về sau không lo thiếu tiền tiêu rồi, nàng vộivàng thấp giọng hỏi: “Này, nghe nói Hương Tuyền sơn vẫn luôn canh gácnghiêm ngặt, sao ngươi có thể thần không biết, quỷ không hây mà giấunhững tượng phật đó đi vậy?”


Dung Cảnh tối mặt, “Nếu ngươi gả cho Dung Phong, thì gọi ta là thúcthúc mới đúng, nhà của ta lại không có cháu chắt để cho ngươi gả đểngươi tôn ta lên làm tổ tông, sáng sáng chiều chiều vấn an thỉnh an.”


“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt tức không nói được gì. Khuôn mặt nhỏ nhắnđen lại, tức giận trừng mắt Dung Cảnh: “Hài hước, ta đang hài hước, hiểu không? Đồ lạc hậu!”
Dung Cảnh chớp chớp lông mi dài, dứt khoát lắc đầu, “Không hiểu!”


Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp tức ch.ết đến nơirồi. nếu gả cho Dung Phong, mỗi ngày sáng sáng chiều chiều thỉnh an vấnan lại bị hắn mỉa, đoán chừng nàng không sống nổi hai năm đã ô hô ai tai
(ch.ết)


rồi. Nàng cúi mặt, yếu ớt nói: “Không hiểu thì thôi! Không có ai hiểu được ta…”


Nàng thấy, gặp phải Dung Cảnh đâu chỉ là đầu năm bất lợi, phải là cảđời bất hạnh mới đúng. Dung Cảnh nhìn khuôn mặt suy sụp của Vân ThiểnNguyệt, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt cũng tràn đầy sự vui vẻ. Từmười năm trước, sau khi hắn gặp đại nạn, ngay cả gia gia cũng không thân cận, lão nhân kia đã từng vô số lần bó tay với hắn mà gọi ‘tổ tông’,chắc ý tứ của nàng lúc nãy cũng giống thế.


“Này, ta hỏi ngươi, ngươi làm cách nào mang mười hai tượng phật rakhỏi Hương Tuyền sơn mà thân không biết, quỷ không hay thế?” Vân ThiểnNguyệt kìm nén nỗi lòng, hạ giọng hỏi lại, đây mới là điều nàng quan tâm nhất.
“Ngươi xác định phải nói ở chỗ này?” Dung Cảnh cũng hạ giọng hỏi lại.


Vân Thiển Nguyệt lặng yên một chút, lại lôi tay hắn rời đi, vừa đivừa nói: “Đi Túy Hương Lâu ăn cơm! Nơi mà ngươi nói có gà bọc lá sen hun khói.”
“Được.” Dung Cảnh chậm rãi bước theo Vân Thiển Nguyệt.


Hai người cũng đã đi đến cửa, Huyền Ca đã ngồi ở trước xe, thấy haingười dắt díu nhau đi ra, khóe miệng hắn méo xệch, thế tự nhà hắn thậttốt đẹp, sau khi gặp Thiển Nguyệt tiểu thư, nửa điểm hình tượng cũngkhông có. Thở dài rồi lại thở dài, bóp cổ tay lại bó cổ tay, nhưng hắnvẫn vén màn cho hai người.


Vân Thiển Nguyệt lên xe trước, thấy Dung Cảnh ở bên cạnh xe nhìnnàng, nàng bất đắc dĩ, duỗi tay kéo hắn lên xe. Dung Cảnh dựa vào váchxe ngồi vững vàng, Vân Thiển Nguyệt mới vuốt vuốt cánh tay nhức buốt,mấy ngày nay nàng mất ăn mất ngủ mà đọc sách, thể lực cũng chẳng còn bao nhiêu. Hơn nữa đều do người này tặng cho. Nàng lườm Dung Cảnh, móc khăn tay ra lau mồ hôi.


Dung Cảnh nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn dùng cái khăn đó, dung nhanđẹp đẽ bỗng tràn đầy vẻ ấm áp, cùng thò tay vào ngực, móc khăn tay ralau mồ hôi trên trán, phân phó Huyền Ca: “Đi Túy Hương Lâu.”
“Vâng!” Huyền Ca vung roi lên, xe ngựa vững vàng thẳng tiến.


Vân Thiển Nguyệt thám hết mồ hôi, lại gấp khăn bỏ vào trong ngực.
Dung Cảnh lườm nàng, nhẹ nhàng nhắc nhở, “Đó là khăn của ta, ngươi không có ý định trả lại cho ta sao?”


Vân Thiển Nguyệt hơi dừng tay rồi lại tiếp tục nhét khăn vào, khôngcó nửa điểm khách sáo chiếm của người làm của riêng, “Không phải ngươiđã được lão Hoàng đế cho một cuộn tơ tằm rồi sao? Có thể làm bao nhiêukhăn chứ? Ta thấy vải này tốt, mềm mại lại thấm mồ hôi, ta muốn.”


“Ngươi thật không khách sao.” Dung Cảnh lườm nàng.


Vân Thiển Nguyệt rầm rì một tiếng, coi như là chấp nhận. Những ngàynày nàng đã hiểu rõ, khách sáo với ai thì có thể chứ không thể khách sáo với hắn. Con người này không đáng để khách sáo. Bởi vì hắn đen tối đếnmức không thể khách khí. Nàng lấy của hắn một mảnh khăn tay thì sao sođược với lòng dạ hiểm độc của hắn chứ.


Dung Cảnh không nói chuyện nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại.


Vân Thiển Nguyệt ngồi trên xe, ngoài Huyền Ca đang đánh xe ra thìkhông ai nghe được bọn họ nói chuyện cả, nàng còn đang băn khoăn vềchuyện tượng phật được Dung Cảnh đưa ra khỏi Hương Tuyền sơn như thếnào, đến nơi nào, nhưng thấy sắc mặt Dung Cảnh không tốt, vốn nàng còncho rằng hắn giả vờ bị nhiễm khí lạnh, nhưng sau khi bắt mạch cho hắnthấy đúng là sự thật, nàng chép miệng, cuối cùng cũng không hỏi nữa.Người này còn đang ốm, nàng không thể quá vô nhận đạo mà hỏi lung tungđược.


Vân Thiển Nguyệt đã ngủ được một giấc lúc ở trong lầu xem tỷ võ, giờchẳng thấy buồn ngủ gì nữa, nàng vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài. DungCảnh mở mắt nhìn nàng một cái, lại nhắm mặt lại, không ngăn cản hànhđộng vén rèm nhìn ngó của nàng.


Đường lớn hôm nay vẫn ồn ã như mọi ngày, tiếng ra hàng ầm ĩ không dứt bên tai, các loại đồ cổ, ngọc khí, tranh chữ, đồ ăn, xiếc ảo thuật, đồchơi… đều có khắp nơi, đều là những đồ thủ công mỹ nghệ không có ở hiệnđại. Xe ngựa đi đi lại lại, con đường phi thường náo nhiệt.


Từ lúc Vân Thiển Nguyệt đi vào cái thế giới này, không ở trong xengựa ngủ thì cũng là ở Vân Vương phủ, hoặc Vinh Vương phủ, bị người bắthọc chữ, vẫn chưa chính thức đi dạo phố bao giờ. Nàng rất hào hứng nhìnmọi người mua mua bán bán, kiếp trước kiếp này chẳng mấy khi dạo phố,hôm nay mới được cảm nhận không khí nơi công cộng.


“Đã nghe chưa? Thiển Nguyệt tiểu thư muốn gả cho con tử phủ Văn BáHậu, hôm nay tại đại hội Võ Trạng nguyên xin Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn. Phủ Văn Bá Hậu mươi năm trước gặp họa diệt môn, nghe nói chỉ lưu lại có một người này thôi,” Một tiếng nói bỗng truyền vào trong tai Vân ThiểnNguyệt.


Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, theo tiếng nói quay đầu lại, thấy tại góc đường đang tụ tập một đám người, người nói chuyện là một nam tửkhoảng hơn ba mươi tuổi, mặt đầy râu quai nón, những người còn lại thìgià có trẻ có, nam có nữ có, đều là vẻ mặt cảnh giác.


“Ta cũng nghe nói, hậu nhận duy nhất may mắn còn sống của phủ Văn Bá Hậu là công tử Dung Phong.” Lại một người khác nói.
“Đúng, đúng, tên là Dung Phong. Phủ Văn Bá Hậu là họ hàng xa với Vinh Vương phủ, Dung Phong công tử này mới vào kinh hôm qua, hôm nay sẽ ởtại Vinh Vương phủ!”


Lại một nam tử khác trẻ tuổi hơn gật đầu, “Cô cô của ta đang hầu hạtại phòng Nhị phu nhân của Vinh vương phủ, hôm qua về thăm nhà có nói,công tử Dung Phong này rất được Cảnh thế tử săn sóc đấy.”


“Vậy không phải là Thiển Nguyệt tiểu thư và Dung Phong công tử đã sớm biết nhau đấy chứ? Nếu không sao hôm nay nàng ta lại thỉnh chỉ tứ hôn?Nghe nói còn tuyên bố, không phải Dung Phong công tử thì không lấychồng. Khiến thái tử điện hạ vô cùng tức giận, nghe nói vừa hồi phủ liền đập phá toàn bộ đồ đạc trong thư phòng. Một bà con của ta làm việctrong phủ thái tử vừa truyền ra như vậy.” Lại một nam tử nghi hoặc nói.


“Hẳn là quen biết trước. Nhưng cái này cũng không thể nói chính xácđược. Thiển Nguyệt tiểu thư trước nay đều không cố kỵ việc gì, muốn làmgì thì làm việc đấy, nghĩ đến thì làm, người sảng khoái nói chuyện sảngkhoái, chắc là không thấy Thái tử tốt nữa, lại vừa ý Dung Phong côngtử.” Một nam tử nữa cũng phụ họa theo, “Ai bảo thái tử điện hạ ngày đómuốn bắt Thiển Nguyệt tiểu thư vào ngục, khiến Thiển Nguyệt tiểu thư đau khổ.”


“Ừ, nghe nói hôm nay trên đại hội Võ Trạng nguyên, Dung Phong công tử võ công tuyệt đỉnh, đại chiến nghìn người. Vẫn là Thiển Nguyệt tiểu thư cảm thấy như vậy là không công bằng, nên xin Hoàng Thượng, nói là sợDung Phong công tử mệt ch.ết thì Thiên Thánh chúng ta lại mất đi một vịnhân tài. Nhiễm Tiểu vương gia cũng gật đầu đồng ý, cũng xin HoàngThượng gia nhập, chia đôi đối thủ cho Dung Phong công tử, Hoàng Thượngcũng cho phép đấy! Cuối cùng, Nhiễm Tiểu vương gia và Dung Phong công tử đều thắng được, ngày mai sẽ quyết chiến thắng bại.” Một nam tử khácnói.


“Nghe nói, Dung Phong công tử không chỉ giỏi võ mà tướng mạo cũngkhông tồi. Không kém Cảnh thế tử là mấy! Nếu là hậu nhân của phủ Văn BáHậu thì nhất định cũng sẽ tài hoa. Nghe nói Thiển Nguyệt tiểu thư sợngày mai hắn đoạt được Võ trạng nguyên, rồi sẽ bị những nữ nhân kháccướp mất nên mới nhanh chân đến trước xin gả cho hắn. Nhưng mà thân phận của Thiển Nguyệt tiểu thư không phải là bình thường, Hoàng Thượng không đồng ý, Thiển Nguyệt tiểu thư suýt chút nữa lấy cái ch.ết ra chứngminh…” Lại một nam tử nữa nói.



Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, khóe miệng co giật, không ngờ nam nhâncũng bát quái như vậy, mà còn hơn hẳn nữ nhân. Đúng là lúc đó nàng muốnlão Hoàng đế ban chỉ tứ hôn để gả cho Dung Phong, nhưng lúc nào thì lấycái ch.ết để chứng minh hả? Lại vô cùng im lặng nhìn những người kia.


“Nếu ngày mai Dung Phong công tử đoạt được Võ Trạng nguyên thì chắcchắn tiền đồ vô lượng, Thiển Nguyệt tiểu thư thật tinh mắt!” Một đạithẩm trung tuổi, trên cánh tay đeo một rổ trứng gà, khen ngợi Vân ThiểnNguyệt.


“Đúng vậy, bức họa Dung Phong công tử hôm nay đã bán rồi đấy! Ta mớivừa ở cửa tiệm bán tranh nhìn thấy bức vẽ Dung Phong công tử! Quả nhiênlà một công tử tuấn tú. Ta cũng thấy Thiển Nguyệt tiểu thư thật tinhmắt!” Một nữ tử nhỏ nhắn chen vào trong đám người, ngượng ngùng nói.


“Bức vẽ Thiển Nguyệt tiểu thư cũng được bán đấy. Ta thấy hai bức chân dung ở cùng một chỗ thật là đẹp.” Một nữ tử hâm mộ nói.


“Nam tử có tài, nữ tử có sắc, nếu thật sự kết thành phu thê thì đúnglà một giai thoại thiên cổ.” Một bà lão khoảng sáu mươi tuổi, trong taybắt một con gà, thanh âm già nua nhưng tâm hồn lại cực trẻ trung, “Sáchđều nói như vậy mà, tài tử giai nhân! Kịch cũng đều diễn như vậy đấy.”


Vân Thiển Nguyệt nhìn bà lão đang cầm gà trong tay, khuôn măt nhỏnhắn vặn vẹo, không phải Dung Phong mới vào thành hôm qua, hôn nay cũngvừa mới tạo ra oanh động sao? Vẽ ra được chân dung hắn cũng quá nhanhrồi đấy. Không ngờ ở cổ đại cũng có người thông minh, biết bắt lấy điểmquan trọng trong buôn bán a!


“Đúng vậy, tuy Dung Phong công tử là họ hàng của Vinh Vương phủ nhưng nghe nói là họ hàng từ trăm năm trước rồi, huyết thống với Vinh Vươngphủ cũng phai nhạt không ít. Từ hai mươi năm trước Văn Bá Hậu được phong tước Hầu gia thì cũng coi như tự lập môn hộ rồi. PhủVăn Bá Hậu hôm naychỉ còn lại một mình Dung Phong công tử, tứ cố vô thân, so với ThiểnNguyệt tiểu thư thì thật là không môn đăng hộ đối, cho dù Hoàng thượngkhông để ý và tổ huấn của Thủy tổ gia cho phép, chỉ sợ Vân lão Vương gia và Vân Vương gia cũng không cho phép.” Lại một người nữa nói.


“Thế cũng chưa chắc, tính tình của Thiển Nguyệt tiểu thư ra sao chứ? Là coi trời bằng vung, không sợ trời không sợ đất. Nếu thật sự nàngngoan tâm, không phải Dung Phong công tử thì không lấy, cả Hoàng Thượngvà Vân lão Vương gia cũng chịu ch.ết, chỉ sợ chuyện này dù không muốncũng thành hiện thực.” Người còn lại nói.


“Đúng vậy, Thiển Nguyệt tiểu thư rất chấp nhất, đã quyết việc gì thìmười con trâu cũng không kéo lại được! Có nhớ năm ngoái Thiển Nguyệttiểu thư ra ngoài đi săn không? Nghe nói đuổi theo một con Tuyết Hồ
(hồ ly toàn thân trắng như tuyết)


ba ngày ba đêm, cuối cùng kéo con hồ ly đang bất động trở về.” Tên khác phụ họa.
“Đúng đúng, ta nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy, lúc ấy trà lâutửu lâu đều bán tán chuyện này! Tất cả mọi người đều khen Thiển Nguyệttiểu thư anh dũng không thua nam tử hán.” Người kia cũng phụ họa.


“Hôm nay Thư tiên sinh trong quán trà cũng kể chuyện, hay là mọi người chúng ta tới nghe một chút?” Một người hỏi thăm.
“Được, đi, đi nghe một chút.” Mọi người lập tức đồng ý.


Nói đi là đi ngay, trong nháy mắt cả đoàn người ầm ầm đi đến quán trà đối diện. Ngay cả vị phụ nhân ôm con, đại thẩm đeo rổ trứng gà, bà lãotay bắt gà cũng đều đi theo, một vị tiểu thư che mặt đứng sau đám ngườicùng tỳ nữ của nàng do dự một chút rồi cũng đi theo.


Vân Thiển Nguyệt nhìn đoàn người dũng mãnh tiến vào quán trà, nhìnchằm chằm vào quán trà đó nửa ngày mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Khôngngờ hôm nay nàng lại nổi tiếng như vậy, đâu chỉ là xôn xao thiên hạ.Nàng cống hiến đề tài bàn tán cho nơi trà dư tửu hậu. Quan trọng nhất là nàng giúp những quán trà đó tăng thêm lời lãi, giúp những quán bántranh bán được nhiều tranh hơn.


Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, sáng nay tiết trời đẹp thế,trời xanh mây trắng, mà lát sau lại bị mây đen bao phủ, thật giống nhưtâm hồn đang run rẩy của nàng. Thu hồi ánh mắt, nàng lại nhìn chằm chằmvào quán trà kia, tiếng người ồn ào huyên náo, chỉ thấy người đi vào chứ chẳng thấy ai đi ra, xuyên qua cửa sổ có thể thấy toàn đầu người. Nàngmuốn đi vào nghe một chút, nhưng hiện giờ một thân võ công mất hết, thân thể nhỏ bé không thể lách vào được, chỉ có thể bỏ ý nghĩ đó đi.


Nhưng nàng vẫn không cam lòng, ánh mắt dời về phía bản hiệu tên cửahàng ở phía trước, thấy bốn chữ thật to “Nhất lâu hương trà”
(Cả tiệm tràn ngập hương trà)


. Nàng yên lặng nhớ kĩ tên này rồi mới thu hồi ánh mắt, buông rèm xuống,phát hiện Huyền Ca hình như quên không đánh xe, cũng đang nhìn chằm chằm quán trà kia, sắc mặt quái dị, xe ngựa đứng yên không chịu tiến lên,bảo sao nàng có thể nghe lâu như vậy. Hóa ra vừa rồi người này cũng nghe được.


“Khụ, khụ, Huyền Ca, ngươi thật sự muốn thế tử nhà ngươi thành quỷch.ết đói sao? Còn không mau đi!” Vân Thiển Nguyệt hung hăng ho khan haitiếng, thật là bát quái không chỗ nào không có a.


Huyền Ca cả kinh, vội vàng thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nhìn VânThiển Nguyệt, sắc mặt lạnh lùng trở nên vô cùng quái dị, có vẻ như hắnmuốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại thôi, cuối cùng vẫn quay đầu lại,vung roi ngựa lên, xe ngựa nhanh chóng mà ổn định chạy trên đường.


Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa trán, hôm nay đúng là giẫm phải trái bom rồi. Làm sao để xử lí đây? Không nhìn đường cái náo nhiệt bên ngoàinữa, nàng hạ màn che xuống, thân thể lùi về dựa vào vách xe, thấy DungCảnh vãn dựa vào vách xe, nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, hình như ngủthật rồi. Mặc dù đang ngủ, mặc dù suy yếu nhưng bộ dáng hắn vẫn vô sỉnhư vậy, nàng trừng Dung Cảnh, nếu không biết hắn là thúc thúc của DungPhong thì nàng sẽ vô cùng vui vẻ khi nghe những người kia nói như thế.Đều tại tên khốn kiếp lòng dạ hiểm độc này.


Vừa nghĩ như thế, nàng hận không thể bóp ch.ết hắn. Nghĩ là làm, VânThiển Nguyệt lập tức vươn tay ra bóp cổ Dung Cảnh, tay còn chưa tới, lời nói hung dữ đã vang lên, “Ngươi nói đi, nói ngươi không phải là thúcthúc của Dung Phong, ta tha cho ngươi. Nếu không ta liền bóp ch.ếtngươi.” Dung Cảnh như không nghe thấy gì, vẫn nhắm mắt ngủ, không nhúcnhích.


Vân Thiển Nguyệt đụng vào cổ Dung Cảnh, da thịt mát mẻ mịn màng, nàng vừa đụng phải lập tức rút tay lại, chuyển thành túm cổ áo hắn, vẫn hung hãn nói: “Không được ngủ, nói mau!”


“Ngươi bóp ch.ết ta cũng được, bài vị của ta sẽ được cung tiễn vào từđường của Vinh Vương phủ. Chờ ngươi gả cho Dung Phong thì hàng năm đềuphải đến dập đầu thắp nhang cho ta. Như vậy cũng không tệ, hàng năm nhận của ngươi ba cái khấu đầu cũng không kém hơn nhận thỉnh an vấn an sángsáng chiều chiều của ngươi. Ta sẽ cố hưởng thụ a!” Dung Cảnh chậm rãi mở mắt, nhìn Vân Thiển Nguyệt đang hung dữ, chậm rì rì nói.


Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, tức đến suýt phụt máu vào vẻ mặt ôn nhuậnnhư vẽ của Dung Cảnh, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm hắn nửa ngày,không nói nổi lên lời.
“Sao? Còn nhìn ta làm gì? Nhanh ra tay đi!” Dung Cảnh lại còn thúc giục Vân Thiển Nguyệt.


Vân Thiển Nguyệt gắt gao trừng hắn, đôi mắt xinh đẹp như muốn rớt rangoài. Nàng nhìn chằm chằm vào Dung Cảnh, hàm răng nghiến kèn kẹt, nàngnghĩ, cứ thế này sợ rằng răng đều nát.


“Ai, vẻ mặt này của ngươi quá xấu! Nếu Dung Phong nhìn thấy sợ rằngcó đánh ch.ết cũng không muốn lấy ngươi.” Dung Cảnh dời mắt, thở dài, vẻmặt kia giống như đang ghét bỏ.


Vân Thiển Nguyệt cảm giác trong nháy mắt, yết hầu bỗng mằn mặn, giống như máu thật sự sắp phun ra. Thật sự không thể chịu được, nàng độtnhiên buông cổ áo hắn ra, đưa tay bóp chặt cổ hắn, hung dữ như quỷ dạxoa. “Được, hôm nay ta sẽ bóp ch.ết ngươi. Sau này gả cho Dung Phong hàng năm sẽ về dập đầu thắp hương cho ngươi.”


Dứt lời, cánh tay trắng nõn của Vân Thiển Nguyệt đè chặt hầu kết củaDung Cảnh, xúc cảm mịn màng, mát lạnh từ lòng bàn tay truyền đến cũngkhông thể làm dịu đi lửa giận đang thiêu đốt nàng. Hôm nay không thểkhông bóp ch.ết hắn. Nàng bất chấp mọi thứ!


“Ừ. Đến lúc đó ta ch.ết rồi cũng sẽ nhập hồn vào bài vị, nhận cái dậpđầu của người. Ta không nhìn cũng không sao, từ đường của Vinh Vương phủ có người trông coi, nếu ngươi không dập đầu đủ ba cái, người ta sẽkhông cho ngươi đứng lên.” Dung Cảnh quay đầu không nhìn nàng, tuy cổ bị Vân Thiển Nguyệt giữ chặt, rất khó thở nhưng câu nói này lại rất trọnvẹn.


“Ngươi còn nói!” Vân Thiển Nguyệt ra sức hạ thủ, “Muốn ch.ết lắm có phải không?”
Dung Cảnh hơi hơi gật đầu, khàn khàn nói: “Sinh không thể yêu, ch.ết thì hơn!”


“Ngươi còn sinh không thể yêu? Ta thấy ngươi sống cũng khá đấy.” VânThiển Nguyệt cười nhạo. Vẻ mặt vẫn còn hung dữ. Nàng nghĩ hôm nay nhấtđịnh phải bóp ch.ết tên khốn này.


“Hôm nay thì thật sự không khá, trừ phi ngươi thật sự gả cho DungPhong, sáng sáng chiều chiều nhìn thấy ngươi thì còn thú vị chút… Nhưngviệc đó cũng không bằng bây giờ ngươi bóp ch.ết ta, sau đó mỗi ngày lễngày tết lại đến từ đường Vinh Vương phủ dập đầu, thế là thú vị nhất…”Lúc này Dung Cảnh nói đã không lưu loát nữa, nhưng Vân Thiển Nguyệt vẫnnghe được rõ ràng.


Vân Thiển Nguyệt tức giận vô cùng, lời nói của Dung Cảnh như một cáigai nhọn khổng lồ đâm thẳng vào trong óc nàng, cái gai đó lại quay vòngvòng trong óc mình nữa, nàng như không thể được nữa rồi. Cắn răng mởmiệng, nghiến răng cũng không đủ để thể hiện sự tức giận lúc này củanàng nữa rồi, hai tay nàng bóp cổ Dung Cảnh, giọng nói như từ địa ngục,âm u, rét lạnh: “Ngươi lại nói thêm lần nữa thì chắc chắn phải ch.ết.”


Dung Cảnh lườm nàng, đôi mắt rất thâm thúy, bên trong như có một tialên án nàng bắt nạt người vô tôi. Giống như ta muốn nói rất nhiều nhưngngươi bóp cổ ta như vậy, ta có muốn nói cũng không được,


Vân Thiển Nguyệt hiểu được ý nghĩa qua đôi mắt của Dung Cảnh, cànghận muốn ch.ết. Rõ ràng là nàng đang uy hϊế͙p͙ hắn, muốn bóp ch.ết hắn, hơnnữa sắc mặt hắn từ tái nhợt chuyển sang ửng hồng, hô hấp bị ngưng lại,hít vào thở ra vô cùng vội vã, thế nhưng vẫn giữ bộ dáng lịch sự, taonhã, không có nửa điểm sợ hãi, khẩn trương, mắt nàng trừng trừng nhìnhắn, tay hơi nới lỏng, “Cho ngươi một cơ hội, ngươi nói ngươi không phải là thúc thúc của Dung Phong, ta tạm tha cho ngươi.”


Vân Thiển Nguyệt giống như một đứa trẻ con đang cố gắng nghiêm túc.
“Khụ khụ…” Cái cổ của Dung Cảnh được giải thoát, hô hấp vì thông thuận mà ho khan.
“Nói mau!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh ho khan, khó chịu vuốt tóc.


“Dung Phong tuy chỉ là họ hàng xa của Vinh Vương phủ nhưng trên người cũng chảy huyết mạch của tổ tiên Vinh Vương phủ, ta là thúc thúc củahắn là sự thật không thể thay đổi. Ngươi cũng không thể đào mộ tổ tiêntrăm năm của Vinh Vương phủ lên sửa lại dòng máu, cũng không thể nhét tổ tiên của Dung Phong vào bụng mẹ, càng không thể nhét Dung Phong vàobụng mẹ hắn, không cho hắn ra đời nữa. Cho nên, đời này ta chính là thúc thúc hắn. Đây là chân lí không thể thay đổi.” Dung Cảnh hô hấp chậmdần, nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt, giống như khẽ cười, chậm rì rì nói.


“Tại sao ngươi không nói là nhét ngươi vào bụng mẹ chứ?” Vân ThiểnNguyệt quay đầu, bản tính lạnh lùng, lãnh đạm mà kiếp trước nàng vẫn tựhào giờ đã tan thành mây khói, tên khốn này là gì chứ, thật muốn bópch.ết hắn!


Dung Cảnh gật đầu, ôn nhu nói: “Được, nếu ngươi có cách nhét ta vào bụng mẫu thân ta thì được.”


Vân Thiển Nguyệt hai mắt tối sầm, cảm giác choáng váng. Nàng nhìnDung Cảnh, mặt đen sì. Lúc Vân Mộ Hàn bức bách nàng học chữ đã đem cáitên lòng dạ hiểm độc này ra để uy hϊế͙p͙, nàng đã sớm muốn nhét hắn vàotrong bụng của mẹ hắn rồi, nếu làm được thì đã sớm làm, còn chờ hắn nhắc sao?


“Ai, nhìn ngươi bây giờ chẳng có nửa điểm thục nữ gì cả, may mắn Dung Phong không có ở đây. Nếu không để hắn nhìn thấy bộ dáng khó coi nàycủa ngươi chắc chắn sẽ không muốn lấy ngươi đâu.” Dung Phong thở dài một tiếng.


“Đừng có nói đến hắn nữa.” Vân Thiển Nguyệt gầm nhẹ một tiếng. Lúc này nàng hận không thể nhét hắn vào bụng mẹ.


“Được, không nói.” Dung Cảnh biết nghe lời, ánh mắt bỗng phát ra mộttia khó hiểu rồi ngay lập tức biến mất. Nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắnđen sì, ngay cả cái trán cũng xám ngắt, hẳn là tức giận không nhẹ, cánhmôi phấn hồng giờ trắng bệch, hắn chớp chớp lông mi dài, nhỏ giọng nhắcnhở: “Sao ngươi không bóp ch.ết ta nữa? Muốn làm thì nhanh lên một chút,không thì mau buông tay! Ngươi cứ nắm tay như vậy rất mệt đấy.”


Vân Thiển Nguyệt không tự chủ được dùng sức nhiều hơn, nói: “Tất nhiên là muốn bóp ch.ết ngươi.”
Dung Cảnh không mở miệng, cúi thấp đầu, bày ra tư thế chờ ch.ết.


Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào Dung Cảnh, không biết bởi vìtrong xe có màn che, ánh nắng chiếu vào hơi mờ ảo, hay là bởi nàng rasức bóp cổ hắn, hô hấp không thông thuận khiến khuôn mặt hắn thêm vàiphần huyết sắc, khuôn mặt trắng nõn hơi hồng hào, đường nét như vẽ,khiến cho cả khuôn mặt hắn giống như bầu trời trong trẻo điểm xuyết thêm vài rặng mây đỏ, nàng thấy hắn thật đẹp đẽ, thật diễm lệ. Nhất thời hoa si nhìn hắn. Dung Cảnh cảm thấy ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt khácthường, hắn rủ mắt xuống, che giấu thần sắc trong mắt.


“Thế tử, đến Túy Hương Lâu rồi.” Tiếng nói của Huyền Ca truyền vào, vừa khẩn trương vừa cứng ngắc.
Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, lập tức thả lỏng tay đang bóp cổ DungCảnh, chán ghét nhìn Dung Cảnh, căm hận nói: “Bóp ch.ết ngươi còn ngạibẩn tay ta! Lần này tạm tha cho ngươi!”
“Ừ.” Dung Cảnh nói nhỏ.


Vân Thiển Nguyệt trầm mặc đung đưa cánh tay, dày vò một phen như vậykhiến cánh tay nàng nhức mỏi, cứng ngắc. Nàng xoa nhẹ một lúc lâu, thấyDung Cảnh vẫn ngồi im không nhúc nhích, đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắnvẫn lặng yên ngồi tữ vào vách xe, từ cổ áo hơi hé mở có thể thấy rõ dấuvết bị bóp cổ, bởi vì da hắn quá trắng trẻo, lại mỏng manh nên cái vếtđỏ kia càng thêm rõ ràng, nàng nhăn mày, cau có nói: “Còn không mau sửasang lại rồi xuống xe ăn cơm.”


Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt sâu kín, giọng nói vốn ấm áp trở nên khàn khàn, ngữ khí giống như đang hờn dỗi. “Không ăn!”
“Không ăn?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mi, “Không phải ngươi đói sao?”


Ánh mắt Dung Cảnh tràn ngập vẻ buồn bực và u oán, “Bộ dáng của ta như thế này sao có thể đi ăn cơm được? Nếu người khác nhìn thấy còn tưởngrằng ngươi làm gì ta đấy!”


“Hử?” Vân Thiển Nguyệt sững sờ, thấy hắn bị hành hạ đến yếu ớt nhưthế thì cơn tức giận và buồn phiền đầy tràn lồng ngực cũng tiêu tán mộtnửa, khẽ nói: “Ta muốn bóp ch.ết ngươi, hôm nay coi như ngươi phúc lớnmạng lớn. Cái ta muốn chính là để cho người khác nhìn thấy cái bộ dạngnày của ngươi đấy!”


“Được rồi! Ta đi ăn, cho đúng ý nguyện của ngươi!” Dung Cảnh bỗngnhiên đứng dậy, không để ý đến cổ áo bị bung ra cũng như nếp nhăn khi bị Vân Thiển Nguyệt dày vò, thò tay kéo màn xe ra, nhìn một chút rồi chậmrãi xuống xe.”
Dung Cảnh thản nhiên nhìn Dạ Khinh Nhiễm, giả vờ mắt điếc tai ngơ.


Dạ Khinh Nhiễm quay người rời đi, nhanh chóng rời khỏi đài tỷ võ, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng vó ngựa đi xa.


Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi, nếu mà Dạ Khinh Nhiễm đi theo, đúng là khiến nàng không thể hỏi trước mặt hắn được. Đứa nhở Dạ Khinh Nhiễmnày đúng là đáng yêu, ít nhất còn nể mặt nàng chút ít. Nàng quay đầulại, hung dữ quát ầm lên với Dung Cảnh cảnh đang dạo bước chậm rì rì:“Không phải ngươi đói bụng sao? Không nhanh lên một chút!”


“Đi không nổi!” Dung Cảnh nhìn nàng một cái, nói.
“Đừng hòng ta cõng ngươi, không có khả năng này đâu!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
“Hôm này thật sự là đi không được.” Dung Cảnh thở dài, dừng bước, giọng nói suy yếu.


Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn Dung Cảnh, vừa muốn châm chọc khiêukhích bỗng nhìn thấy trên trán hắn mồ hôi đầm đìa, sắc mặt càng trắngbệch hơn, giống như thật sự bị bệnh. Nàng nhíu mày, quay lại đến trướcmặt hắn, đưa tay đặt lên bên trên mạch hắn.


Dung Cảnh đứng im, mặc kệ nàng bắt mạch. Lúc này Huyền Ca không xuất hiện.


“Ngươi thật sự bị bệnh? Sao mạch lại yếu thế này? Mấy ngày nay ngươilàm những gì? Sao lại khiến thân thể trở thành bộ dạng như này? Chẳng lẽ đúng như ta nói, không phải là việc đứng đán gì? Tầm hoa vấn liễu?Ngươi đường đường là thế tử của Vinh Vương phủ, ngươi muốn dạng nữ nhânnào không được chứ, sao phải chạy ra ngoài tìm?” Vân Thiển Nguyệt vừanhíu mày, vừa răn dạy.


“Ta không đi tầm hoa vấn liễu!” Khuôn mặt trắng bệch của Dung Cảnh đen thêm vài phần, nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ này.
“Thế ngươi đi làm chuyện xấu gì?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.
Dung Cảnh trầm mặc không nói, trong đôi mắt trong trẻo có nhiều hơn vài tia u oán.


Vân Thiển Nguyệt bày ra tư thái quả-nhiên-là-thế, căm giận nói: “Quảnhiên là bị ta nói trúng rồi, đúng là ngươi không làm việc tốt đẹp gìnên mới biến mình thành bộ dạng này.”


“Đúng vậy. Ta không làm chuyện tốt, ta không giúp ngươi chở mười haitòa kim sơn giấu đi, chẳng lẽ lại chờ Hoàng Thượng…” Dung Cảnh hỏi lại.


Vân Thiển Nguyệt cả kinh, lập tức vung tay che miệng Dung Cảnh lại,đôi mắt đảo liên tục xung quanh. Thấy đài tỷ võ không còn ai, nàng mớinhẹ nhàng thở ra, thấp giọng trách mắng: “Cẩn thận tai vách mạch rừng,sao ngươi lại tùy tiện nói ra như thế? Nếu để Hoàng Thượng biết, chúngta ch.ết chắc rồi, lão Hoàng đế kia cũng không phải ông già dễ trêu đâu.”


“Là ngươi ép ta nói.” Dung Cảnh rất vô tội, giọng nói vẫn bình thản như cũ, không có nửa điểm sợ sệt.


“Được rồi, tổ tông a, ta sợ ngươi được chưa?” Vân Thiển Nguyệt vừanghĩ đến mười hai tượng phật vàng, trước mắt liền hiện lên mười haitượng phật vàng, ha ha, về sau không lo thiếu tiền tiêu rồi, nàng vộivàng thấp giọng hỏi: “Này, nghe nói Hương Tuyền sơn vẫn luôn canh gácnghiêm ngặt, sao ngươi có thể thần không biết, quỷ không hây mà giấunhững tượng phật đó đi vậy?”


Dung Cảnh tối mặt, “Nếu ngươi gả cho Dung Phong, thì gọi ta là thúcthúc mới đúng, nhà của ta lại không có cháu chắt để cho ngươi gả đểngươi tôn ta lên làm tổ tông, sáng sáng chiều chiều vấn an thỉnh an.”


“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt tức không nói được gì. Khuôn mặt nhỏ nhắnđen lại, tức giận trừng mắt Dung Cảnh: “Hài hước, ta đang hài hước, hiểu không? Đồ lạc hậu!”
Dung Cảnh chớp chớp lông mi dài, dứt khoát lắc đầu, “Không hiểu!”


Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp tức ch.ết đến nơirồi. nếu gả cho Dung Phong, mỗi ngày sáng sáng chiều chiều thỉnh an vấnan lại bị hắn mỉa, đoán chừng nàng không sống nổi hai năm đã ô hô ai tai
(ch.ết)


rồi. Nàng cúi mặt, yếu ớt nói: “Không hiểu thì thôi! Không có ai hiểu được ta…”


Nàng thấy, gặp phải Dung Cảnh đâu chỉ là đầu năm bất lợi, phải là cảđời bất hạnh mới đúng. Dung Cảnh nhìn khuôn mặt suy sụp của Vân ThiểnNguyệt, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt cũng tràn đầy sự vui vẻ. Từmười năm trước, sau khi hắn gặp đại nạn, ngay cả gia gia cũng không thân cận, lão nhân kia đã từng vô số lần bó tay với hắn mà gọi ‘tổ tông’,chắc ý tứ của nàng lúc nãy cũng giống thế.


“Này, ta hỏi ngươi, ngươi làm cách nào mang mười hai tượng phật rakhỏi Hương Tuyền sơn mà thân không biết, quỷ không hay thế?” Vân ThiểnNguyệt kìm nén nỗi lòng, hạ giọng hỏi lại, đây mới là điều nàng quan tâm nhất.
“Ngươi xác định phải nói ở chỗ này?” Dung Cảnh cũng hạ giọng hỏi lại.


Vân Thiển Nguyệt lặng yên một chút, lại lôi tay hắn rời đi, vừa đivừa nói: “Đi Túy Hương Lâu ăn cơm! Nơi mà ngươi nói có gà bọc lá sen hun khói.”
“Được.” Dung Cảnh chậm rãi bước theo Vân Thiển Nguyệt.


Hai người cũng đã đi đến cửa, Huyền Ca đã ngồi ở trước xe, thấy haingười dắt díu nhau đi ra, khóe miệng hắn méo xệch, thế tự nhà hắn thậttốt đẹp, sau khi gặp Thiển Nguyệt tiểu thư, nửa điểm hình tượng cũngkhông có. Thở dài rồi lại thở dài, bóp cổ tay lại bó cổ tay, nhưng hắnvẫn vén màn cho hai người.


Vân Thiển Nguyệt lên xe trước, thấy Dung Cảnh ở bên cạnh xe nhìnnàng, nàng bất đắc dĩ, duỗi tay kéo hắn lên xe. Dung Cảnh dựa vào váchxe ngồi vững vàng, Vân Thiển Nguyệt mới vuốt vuốt cánh tay nhức buốt,mấy ngày nay nàng mất ăn mất ngủ mà đọc sách, thể lực cũng chẳng còn bao nhiêu. Hơn nữa đều do người này tặng cho. Nàng lườm Dung Cảnh, móc khăn tay ra lau mồ hôi.


Dung Cảnh nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn dùng cái khăn đó, dung nhanđẹp đẽ bỗng tràn đầy vẻ ấm áp, cùng thò tay vào ngực, móc khăn tay ralau mồ hôi trên trán, phân phó Huyền Ca: “Đi Túy Hương Lâu.”
“Vâng!” Huyền Ca vung roi lên, xe ngựa vững vàng thẳng tiến.


Vân Thiển Nguyệt thám hết mồ hôi, lại gấp khăn bỏ vào trong ngực.
Dung Cảnh lườm nàng, nhẹ nhàng nhắc nhở, “Đó là khăn của ta, ngươi không có ý định trả lại cho ta sao?”


Vân Thiển Nguyệt hơi dừng tay rồi lại tiếp tục nhét khăn vào, khôngcó nửa điểm khách sáo chiếm của người làm của riêng, “Không phải ngươiđã được lão Hoàng đế cho một cuộn tơ tằm rồi sao? Có thể làm bao nhiêukhăn chứ? Ta thấy vải này tốt, mềm mại lại thấm mồ hôi, ta muốn.”


“Ngươi thật không khách sao.” Dung Cảnh lườm nàng.


Vân Thiển Nguyệt rầm rì một tiếng, coi như là chấp nhận. Những ngàynày nàng đã hiểu rõ, khách sáo với ai thì có thể chứ không thể khách sáo với hắn. Con người này không đáng để khách sáo. Bởi vì hắn đen tối đếnmức không thể khách khí. Nàng lấy của hắn một mảnh khăn tay thì sao sođược với lòng dạ hiểm độc của hắn chứ.


Dung Cảnh không nói chuyện nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại.


Vân Thiển Nguyệt ngồi trên xe, ngoài Huyền Ca đang đánh xe ra thìkhông ai nghe được bọn họ nói chuyện cả, nàng còn đang băn khoăn vềchuyện tượng phật được Dung Cảnh đưa ra khỏi Hương Tuyền sơn như thếnào, đến nơi nào, nhưng thấy sắc mặt Dung Cảnh không tốt, vốn nàng còncho rằng hắn giả vờ bị nhiễm khí lạnh, nhưng sau khi bắt mạch cho hắnthấy đúng là sự thật, nàng chép miệng, cuối cùng cũng không hỏi nữa.Người này còn đang ốm, nàng không thể quá vô nhận đạo mà hỏi lung tungđược.


Vân Thiển Nguyệt đã ngủ được một giấc lúc ở trong lầu xem tỷ võ, giờchẳng thấy buồn ngủ gì nữa, nàng vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài. DungCảnh mở mắt nhìn nàng một cái, lại nhắm mặt lại, không ngăn cản hànhđộng vén rèm nhìn ngó của nàng.


Đường lớn hôm nay vẫn ồn ã như mọi ngày, tiếng ra hàng ầm ĩ không dứt bên tai, các loại đồ cổ, ngọc khí, tranh chữ, đồ ăn, xiếc ảo thuật, đồchơi… đều có khắp nơi, đều là những đồ thủ công mỹ nghệ không có ở hiệnđại. Xe ngựa đi đi lại lại, con đường phi thường náo nhiệt.


Từ lúc Vân Thiển Nguyệt đi vào cái thế giới này, không ở trong xengựa ngủ thì cũng là ở Vân Vương phủ, hoặc Vinh Vương phủ, bị người bắthọc chữ, vẫn chưa chính thức đi dạo phố bao giờ. Nàng rất hào hứng nhìnmọi người mua mua bán bán, kiếp trước kiếp này chẳng mấy khi dạo phố,hôm nay mới được cảm nhận không khí nơi công cộng.


“Đã nghe chưa? Thiển Nguyệt tiểu thư muốn gả cho con tử phủ Văn BáHậu, hôm nay tại đại hội Võ Trạng nguyên xin Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn. Phủ Văn Bá Hậu mươi năm trước gặp họa diệt môn, nghe nói chỉ lưu lại có một người này thôi,” Một tiếng nói bỗng truyền vào trong tai Vân ThiểnNguyệt.


Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, theo tiếng nói quay đầu lại, thấy tại góc đường đang tụ tập một đám người, người nói chuyện là một nam tửkhoảng hơn ba mươi tuổi, mặt đầy râu quai nón, những người còn lại thìgià có trẻ có, nam có nữ có, đều là vẻ mặt cảnh giác.


“Ta cũng nghe nói, hậu nhận duy nhất may mắn còn sống của phủ Văn Bá Hậu là công tử Dung Phong.” Lại một người khác nói.
“Đúng, đúng, tên là Dung Phong. Phủ Văn Bá Hậu là họ hàng xa với Vinh Vương phủ, Dung Phong công tử này mới vào kinh hôm qua, hôm nay sẽ ởtại Vinh Vương phủ!”


Lại một nam tử khác trẻ tuổi hơn gật đầu, “Cô cô của ta đang hầu hạtại phòng Nhị phu nhân của Vinh vương phủ, hôm qua về thăm nhà có nói,công tử Dung Phong này rất được Cảnh thế tử săn sóc đấy.”


“Vậy không phải là Thiển Nguyệt tiểu thư và Dung Phong công tử đã sớm biết nhau đấy chứ? Nếu không sao hôm nay nàng ta lại thỉnh chỉ tứ hôn?Nghe nói còn tuyên bố, không phải Dung Phong công tử thì không lấychồng. Khiến thái tử điện hạ vô cùng tức giận, nghe nói vừa hồi phủ liền đập phá toàn bộ đồ đạc trong thư phòng. Một bà con của ta làm việctrong phủ thái tử vừa truyền ra như vậy.” Lại một nam tử nghi hoặc nói.


“Hẳn là quen biết trước. Nhưng cái này cũng không thể nói chính xácđược. Thiển Nguyệt tiểu thư trước nay đều không cố kỵ việc gì, muốn làmgì thì làm việc đấy, nghĩ đến thì làm, người sảng khoái nói chuyện sảngkhoái, chắc là không thấy Thái tử tốt nữa, lại vừa ý Dung Phong côngtử.” Một nam tử nữa cũng phụ họa theo, “Ai bảo thái tử điện hạ ngày đómuốn bắt Thiển Nguyệt tiểu thư vào ngục, khiến Thiển Nguyệt tiểu thư đau khổ.”


“Ừ, nghe nói hôm nay trên đại hội Võ Trạng nguyên, Dung Phong công tử võ công tuyệt đỉnh, đại chiến nghìn người. Vẫn là Thiển Nguyệt tiểu thư cảm thấy như vậy là không công bằng, nên xin Hoàng Thượng, nói là sợDung Phong công tử mệt ch.ết thì Thiên Thánh chúng ta lại mất đi một vịnhân tài. Nhiễm Tiểu vương gia cũng gật đầu đồng ý, cũng xin HoàngThượng gia nhập, chia đôi đối thủ cho Dung Phong công tử, Hoàng Thượngcũng cho phép đấy! Cuối cùng, Nhiễm Tiểu vương gia và Dung Phong công tử đều thắng được, ngày mai sẽ quyết chiến thắng bại.” Một nam tử khácnói.


“Nghe nói, Dung Phong công tử không chỉ giỏi võ mà tướng mạo cũngkhông tồi. Không kém Cảnh thế tử là mấy! Nếu là hậu nhân của phủ Văn BáHậu thì nhất định cũng sẽ tài hoa. Nghe nói Thiển Nguyệt tiểu thư sợngày mai hắn đoạt được Võ trạng nguyên, rồi sẽ bị những nữ nhân kháccướp mất nên mới nhanh chân đến trước xin gả cho hắn. Nhưng mà thân phận của Thiển Nguyệt tiểu thư không phải là bình thường, Hoàng Thượng không đồng ý, Thiển Nguyệt tiểu thư suýt chút nữa lấy cái ch.ết ra chứngminh…” Lại một nam tử nữa nói.



Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, khóe miệng co giật, không ngờ nam nhân màcũng bát quái như vậy, mà còn hơn hẳn nữ nhân. Đúng là lúc đó nàng muốnlão Hoàng đế ban chỉ tứ hôn để gả cho Dung Phong, nhưng lúc nào thì lấycái ch.ết để chứng minh hả? Lại vô cùng im lặng nhìn những người kia.


“Nếu ngày mai Dung Phong công tử đoạt được Võ Trạng nguyên, tiền đồvô lượng, Thiển Nguyệt tiểu thư thật tinh mắt!” Một đại thẩm trung tuổi, trên cánh tay đeo một rổ trứng gà, khen ngợi Vân Thiển Nguyệt.


“Đúng vậy, bức họa Dung Phong công tử hôm nay đã bán rồi đấy! Ta mớivừa ở cửa tiệm bán tranh nhìn thấy bức vẽ Dung Phong công tử! Quả nhiênlà một công tử tuấn tú. Ta cũng thấy Thiển Nguyệt tiểu thư thật tinhmắt!” Một nữ tử nhỏ nhắn chen vào trong đám người, ngượng ngùng nói.


“Bức vẽ Thiển Nguyệt tiểu thư cũng được bán đấy. Ta cũng thấy hai bức chân dung ở cùng một chỗ thật là đẹp.” Một nữ tử hâm mộ nói.


“Nam tử có tài, nữ tử có sắc, nếu thật sự kết thành phu thê thì đúnglà một giai thoại thiên cổ.” Một bà lão khoảng sáu mươi tuooit, trongtay bắt một con gà, thanh âm già nua nhưng tâm hồn lại cực trẻ trung,“Sách đều nói như vậy mà, tài tử gia nhân! Kịch cũng đều diễn như vậyđấy.”


Vân Thiển Nguyệt nhìn bà lão đang cầm gà trong tay, khuôn măt nhỏnhắn vặn vẹo, không phải Dung Phong mới vào thành hôm qua, hôm nay cũngvừa mới tạo ra oanh động sao? Bức vẽ chân dung hắn cũng quá nhanh rồiđấy. Không ngờ ở cổ đại cũng có người thông minh, biết bắt lấy điểm quan trọng trong buôn bán a!


“Đúng vậy, tuy Dung Phong công tử là họ hàng của Vinh Vương phủ nhưng nghe nói là họ hàng từ trăm năm trước rồi, huyết thống với Vinh Vươngphủ cũng phai nhật không ít. Từ hai mươi năm trước Văn Bá Hậu được phong tức Hầu gia thì cũng coi như tự lập môn hộ rồi. Văn Bá Hậu phủ hôm naychỉ còn lại một mình Dung Phong công tử, tứ cố vô thân, so với ThiểnNguyệt tiểu thư thì thật là không môn đăng hộ đối, cho dù Hoàng thượngkhông để ý và tổ huấn của Thủy tổ gia cho phép, chỉ sợ Vân lão Vương gia và Vân Vương gia cũng không cho phép.” Lại một người nữa nói.


“Thế cũng chưa chắc, tính tình của Thiển Nguyệt tiểu thư ra sao chứ? Là coi trời bằng vung, không sợ trời không sợ đất. Nếu thật sự nàngngoan tâm, không phải Dung Phong công tử thì không lấy, cả Hoàng Thượngvà Vân lão Vương gia cũng chịu ch.ết, chỉ sợ chuyện này dù không muốncũng thành hiện thực.” Người còn lại nói.


“Đúng vậy, Thiển Nguyệt tiểu thư rất chấp nhất, đã quyết việc gì thìmười con trâu cũng không kéo lại được! Có nhớ năm ngoái Thiển Nguyệttiểu thư ra ngoài đi săn không? Nghe nói đuổi theo một con Tuyết Hồ
(hồ ly toàn thân trắng như tuyết)


ba ngày ba đêm, cuối cùng kéo con hồ ly trở về.” Tên khác phụ họa.
“Đúng đúng, ta nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy, lúc ấy trà lâutửu lâu đều bán tán chuyện này! Tất cả mọi người đều khen Thiển Nguyệttiểu thư anh dũng không thua đàn ông.” Người kia cũng phụ họa.


“Hôm nay Thư tiên sinh trong quán trà cũng kể chuyện, hay là mọi người chúng ta tới nghe một chút?” Một người hỏi thăm.
“Được, đi, đi nghe một chút.” Mọi người lập tức đồng ý.


Nói đi là đi ngay, trong nháy mắt cả đoàn người ầm ầm đi đến quán trà đối diện. Ngay cả vị phụ nhân ôm con, đại thẩm đeo rổ trứng gà, bà lãotay bắt gà cũng đều đi theo, một vị tiểu thư che mặt đứng sau đám ngườicùng tỳ nữ của nàng do dự một chút rồi cũng đi theo.


Vân Thiển Nguyệt nhìn đoàn người dũng mãnh tiến vào quán trà, nhìnchằm chằm vào quán trà đó nửa ngày mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Khôngngờ hôm nay nàng lại nổi tiếng như vậy, đâu chỉ là xôn xao thiên hạ.Nàng cống hiến đề tài bàn tán cho nơi trà dư tửu hậu. Quan trọng nhất là nàng giúp những quán trà đó tăng thêm lời lãi, giúp những quán bántranh bán được nhiều tranh hơn.


Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, sáng nay tiết trời đẹp thế,trời xanh mây trắng, mà lát sau lại bị mây đen bao phủ, thật giống nhưtâm hồn đang run rẩy của nàng. Thu hồi ánh mắt, nàng lại nhìn chằm chằmvào quán trà kia, tiếng người ồn ào huyên náo, chỉ thấy người đi vào chứ chẳng thấy ai đi ra, xuyên qua cửa sổ có thể thấy toàn đầu người. Nàngmuốn đi vào nghe một chút, nhưng hiện giờ một thân võ công mất hết, thân thể nhỏ bé không thể lách vào được, chỉ có thể bỏ ý nghĩ đó đi.


Nhưng nàng vẫn không cam lòng, ánh mắt dời về phía bản hiệu tên cửahàng ở phía trước, thấy bốn chữ thật to “Nhất lâu hương trà”
(Cả tiệm tràn ngập hương trà)


. Nàng yên lặng nhớ kĩ tên này rồi mới thu hồi ánh mắt, buông rèm xuống,phát hiện Huyền Ca hình như quên không đánh xe, cũng đang nhìn chằm chằm quán trà kia, sắc mặt quái dị, xe ngựa đứng yên không chịu tiến lên,bảo sao nàng có thể nghe lâu như vâyh. Hóa ra vừa rồi người này cũngnghe được.


“Khụ, khụ, Huyền Ca, ngươi thật sự muốn thế tử nhà ngươi thành quỷch.ết đói sao? Còn không mau đi!” Vân Thiển Nguyệt hung hăng ho khan haitiếng, thật là bát quái không chỗ nào không có a.


Huyền Ca cả kinh, vội vàng thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nhìn VânThiển Nguyệt, sắc mặt lạnh lùng chở nên vô cùng quái dị, có vẻ như hắnmuốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại thôi, cuối cùng vẫn quay đầu lại,vung roi ngựa lên, xe ngựa nhanh chóng mà ổn định chạy trên đường.


Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa trán, hôm nay đúng là giẫm phải trái bom rồi. Làm sao để xử lí đây? Không nhìn đường cái náo nhiệt bên ngoàinữa, nàng hạ màn che xuống, thân thể lùi về dựa vào vách xe, thấy DungCảnh vãn dựa vào vách xe, nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, hình như ngủthật rồi. Mặc dù đang ngủ, mặc dù suy yếu nhưng bộ dáng hắn vẫn vô sỉnhư vậy, nàng trừng Dung Cảnh, nếu không biết hắn là thúc thúc của DungPhong thì nàng sẽ vô cùng vui vẻ khi nghe những người kia nói như thế.Đều tại tên khốn kiếp lòng dạ hiểm độc này.


Vừa nghĩ như thế, nàng hận không thể bóp ch.ết hắn. Nghĩ là làm, VânThiển Nguyệt lập tức vươn tay ra bóp cổ Dung Cảnh, tay còn chưa tới, lời nói hung dữ đã vang lên, “Ngươi nói đi, nói ngươi không phải là thúcthúc của Dung Phong, ta tha cho ngươi. Nếu không ta liền bóp ch.ếtngươi.” Dung Cảnh như không nghe thấy gì, vẫn nhắm mắt ngủ, không nhúcnhích.


Vân Thiển Nguyệt đụng vào cổ Dung Cảnh, da thịt mát mẻ mịn màng, nàng vừa đụng phải lập tức rút tay lại, chuyển thành túm cổ áo hắn, vẫn hung hãn nói: “Không được ngủ, nói mau!”


“Ngươi bóp ch.ết ta cũng được, bài vị của ta sẽ được cung tiễn vào từđường của Vinh Vương phủ. Chờ ngươi gả cho Dung Phong thì hàng năm đềuphải đến dập đầu thắp nhang cho ta. Như vậy cũng không tệ, hàng năm nhận của ngươi ba cái khấu đầu cũng không kém hơn nhận thình an vấn an sángsáng chiều chiều của ngươi. Ta sẽ cố hưởng thụ a!” Dung Cảnh chậm rãi mở mắt, nhìn Vân Thiển Nguyệt đang hung dữ, chậm rì rì nói.


Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, tức đến suýt phụt máu vào vẻ mặt ôn nhuậnnhư vẽ của Dung Cảnh, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm hắn nửa ngày,không nói nổi lên lời.
“Sao? Còn nhìn ta làm gì? Nhanh ra tay đi!” Dung Cảnh lại còn thúc giục Vân Thiển Nguyệt.


Vân Thiển Nguyệt gắt gao trừng hắn, đôi mắt xinh đẹp như muốn rớt rangoài. Nàng nhìn chằm chằm vào Dung Cảnh, hàm răng nghiến kèn kẹt, nàngnghĩ, cứ thế này sợ rằng răng đều nát.


“Ai, vẻ mặt này của ngươi quá xấu! Nếu Dung Phong nhìn thấy sợ rằngcó đánh ch.ết cũng không muốn lấy ngươi.” Dung Cảnh dời mắt, thở dài, vẻmặt kia giống như đang ghét bỏ.


Vân Thiển Nguyệt cảm giác trong nháy mắt, yết hầu bỗng mằn mặn, giống như máu thật sự sắp phun ra. Thật sự không thể chịu được, nàng độtnhiên buông cổ áo hắn ra, đưa tay bóp chặt cổ hắn, hung dữ như quỷ dạxoa. “Được, hôm nay ta sẽ bóp ch.ết ngươi. Sau này gả cho Dung Phong hàng năm sẽ về dập đầu thắp hương cho ngươi.”


Dứt lời, cánh tay trắng nõn của Vân Thiển Nguyệt đè chặt hầu kết củaDung Cảnh, súc cảm mịn màng, mát lạnh từ lòng bàn tay truyền đến cũngkhông thể làm dịu đi lửa giận đang thiêu đốt nàng. Hôm nay không thểkhông bóp ch.ết hắn. Nàng bất chấp mọi thứ!


“Ừ. Đến lúc đó ta ch.ết rồi cũng sẽ nhập hồn vào bài vị, nhận cái dậpđầu của người. Ta không nhìn cũng không sao, từ đường của Vinh Vương phủ có người trông coi, nếu ngươi không dập đầu đủ ba cái, người ta sẽkhông cho ngươi đứng lên.” Dung Cảnh quay đầu không nhìn nàng, tuy cổ bị Vân Thiển Nguyệt giữ chặt, rất khó thở nhưng câu nói này lại rất trọnvẹn.


“Ngươi còn nói!” Vân Thiển Nguyệt ra sức hạ thủ, “Muốn ch.ết lắm có phải không?”
Dung Cảnh hơi hơi gật đầu, khàn khàn nói: “Sinh không thể yêu, ch.ết thì hơn!”


“Ngươi còn sinh không thể yêu? Ta thấy ngươi sống cũng khá đấy.” VânThiển Nguyệt cười nhạo. Vẻ mặt vẫn còn hung dữ. Nàng nghĩ hôm nay nhấtđịnh phải bóp ch.ết tên khốn này.


“Hôm nay thì thật sự không khá, trừ phi ngươi thật sự gả cho DungPhong, sáng sáng chiều chiều nhìn thấy ngươi thì còn thú vị chút… Nhưngviệc đó cũng không bằng bây giờ ngươi bóp ch.ết ta, sau đó mỗi ngày lễngày tết lại đến từ đường Vinh Vương phủ dập đầu, thế là thú vị nhất…”lúc này Dung Cảnh nói đã không lưu loát nữa, nhưng Vân Thiển Nguyệt vẫnnghe được rõ ràng.


Vân Thiển Nguyệt tức giận vô cùng, lời nói của Dung Cảnh như một cáigai nhọn khổng lồ đâm thẳng vào trong óc nàng, cái gai đó lại quay vòngvòng trong óc mình nữa, nàng như không thể được nữa rồi. Cắn răng mởmiệng, nghiến răng cũng không đủ để thể hiện sự tức giận lúc này củanàng nữa rồi, hai tay nàng bóp cổ Dung Cảnh, giọng nói như từ đại ngục,âm u: “Ngươi lại nói thêm lần nữa thì chắc chắn phải ch.ết.”


Dung Cảnh lườm nàng, đôi mắt rất thâm thúy, bên trong như có một tialên án nàng bắt nạt người vô tôi. Giống như ta muốn nói rất nhiều nhưngngươi bóp cổ ta như vậy, ta có muốn nói cũng không được,


Vân Thiển Nguyệt hiểu được ý nghĩa qua đôi mắt của Dung Cảnh, cànghận muốn ch.ết. Rõ ràng là nàng đang uy hϊế͙p͙ hắn, muốn bóp ch.ết hắn, hơnnữa sắc mặt hắn từ tái nhợt chuyển sang ửng hồng, hô hấp bị ngưng lại,hít vào thở ra vô cùng vội vã, thế nhưng vẫn giữ bộ dáng lịch sự, taonhã, không có nửa điểm sợ hãi, khẩn trườn, mắt nàng trừng trừng nhìnhắn, tay hơi nới lỏng, “Cho ngươi một cơ hội, ngươi nói ngươi không phải là thúc thúc của Dung Phong, ta tạm tha cho ngươi.”


Vân Thiển Nguyệt giống như một đứa trẻ con đang cố gắng nghiêm túc.
“Khụ khụ…” Cái cổ của Dung Cảnh được giải thoát, hô hấp thông thuận mà ho khan.
“Nói mau!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh ho khan, khó chịu vuốt tóc.


“Dung Phong tuy chỉ là họ hàng xa của Vinh Vương phủ nhưng trên người cũng chảy huyết mạch của tổ tiên Vinh Vương phủ, ta là thúc thúc củahắn là sự thật không thể thay đổi. Ngươi cũng không thể đào mộ tổ tiêntrăm năm của Vinh Vương phủ lên sửa lại dòng máu, cũng không thể nhét tổ tiên của Dung Phong vào bụng mẫu thân họ, càng không thể nhét DungPhong vào bụng mẹ hắn, không cho hắn ra đời nữa. Cho nên, đời này tachính là thúc thúc hắn. Đây là chân lí không thể thay đổi.” Dung Cảnh hô hấp chậm dần, nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt, giống như khẽ cười, chậm rì rì nói






Truyện liên quan