Chương 54: Ta cưới nàng
Lý Cáp bưng thuốc đi vào.
Nằm trên giường, vừa trông thấy Lý Cáp Tử nghiên liền nhíu đôi mày thanh tú, thân thể theo phản xạ nằm nép vào bên trong, kéo chăn lên che kín người hỏi:
- Ngươi... ngươi vào đây làm gì?!
- Tới đưa thuốc cho nàng.
Lý Cáp cười nói, rất tự nhiên kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
Tử Nghiên quay phắt đi lạnh lùng nói:
- Không cần ngươi diễn trò.
Lý Cáp thổi thổi bát thuốc, nói:
- Tử Nghiên a, nàng dù sao cũng là đại cô nương rồi, không nên trẻ con như vậy nữa.
- Ai... ai trẻ con?! Còn nữa, đừng gọi tên ta!
Tử Nghiên tức giận quay lại.
- Tại sao?
- Ta... dù sao thì ta không thích, đừng có kêu tên ta như vậy.
- Ta cứ kêu tên nàng đó, Tử Nghiên a!
Lý Cáp bỉ ổi nói.
- Ngươi... ngươi vô lại!
Tử Nghiên càng tức giận, nhưng chẳng thể làm gì hắn.
Lý Cáp càng thấy nàng tức giận càng thích thú:
- Ta chính là vô lại như thế đó, Tử Nghiên, Tử Nghiên bảo bối, Tử Nghiên cục cựng...
- Ngươi...
Tử Nghiên bất lực chỉ vào mặt Lý Cáp, muốn mắng mà không tìm ra từ ngữ nào nặng hơn hai chữ vô lại nữa.
Lý Cáp khẽ thở dài:
- Ngày ấy cũng không thể hoàn toàn trách ta, nàng nói xem, nhìn một nữ tử thân không mảnh vải, nhất lại là đại mỹ nữ như nàng, ta lại chỉ là một nam nhân bình thường trong thời kỳ phát dục, làm sao có thể kiềm chế xúc động?
Tử Nghiên vốn không muốn để ý tới hắn nữa, nhưng nghe xong câu biện minh vô sỉ này nàng liền hét lên:
- Ta rõ ràng đã khóa cửa phòng, hơn nữa còn nói rõ đang không tiện, ngươi lại còn cố cậy cửa, đã thế còn... ngươi làm sao có thể...
Lý Cáp đôi mắt đảo mấy vòng, vội nói:
- Đó là ta quan tâm nàng thôi, sợ nàng có chuyện gì xảy ra.
- Cưỡng từ đoạt lý mà!
- Vậy... vậy nàng nói xem nên làm thế nào...
Lý Cáp cười khổ nói.
- Ngươi làm nhục ta lại còn hỏi ta muốn thế nào?
Tử Nghiên càng nói càng xúc động, tròng mắt đã đỏ lên, mơ hồ nhìn thấy hai hàng nước sắp chảy ra.
- Ta sẽ cưới nàng!
Lý Cáp bỗng nói.
Tử Nghiên nghe vậy ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt hắn lúc này cũng không nhìn rõ được cảm xúc gì, vẫn là nụ cười bình thản đó.
- Ai... ai muốn gả cho ngươi chứ!
- Ai nha, nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, nàng không gả cho ta thì gả cho ai?!
- Ngươi... Ta gả cho ai cũng sẽ không gả cho ngươi!
Tử Nghiên tức giận nói.
Lý Cáp nhấp một ngụm trà, ung dung nói:
- Ta lại muốn xem một chút, kẻ nào dám cưới nàng ta liền thiến hắn.
- Ngươi... Ta sẽ không lấy chồng!
- Ồ,vậy là nàng muốn làm ni cô à? Vậy cũng không được, chùa miếu nào dám thu nhận nàng ta liền thiêu nó luôn.
- Ngươi... ngươi quá vô lại!
Tử Nghiên tức đến đỏ bừng cả mặt.
Lý Cáp cười gạt nắp trà:
- Ta vô lại thì cũng có sao, cưới được vợ mới là trên hết. À, thực ra còn một cách, đó là nếu nàng hạ độc ch.ết ta thì sẽ không phải cưới ta nữa.
Tử Nghiên xoay đầu vào bên trong, bờ vai run run, có vẻ đã khóc.
- A, như thế nào đang nói chuyện lại xoay mông vào mặt ta? Như vậy không lịch sự lắm đâu.
- Ai lấy... vào mặt ngươi, hạ lưu!
Tử Nghiên không thốt ra nổi chữ "mông", nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Lý Cáp vẫn mỉm cười nói:
- Ngoan nào, lại đây uống thuốc đi đã.
Tử Nghiên nhắm mắt lại, miệng ngậm chặt, có vẻ không để ý tới hắn nữa.
Lý Cáp cầm thìa, đưa tới miệng nàng nói:
- Đây là bổn công tử lần đâu tiên bón thuốc cho người khác, nàng rất là vinh hạnh nha, nào há miệng ra uống thuốc đi, không đắng đâu.
Tử Nghiên ngửi mùi thuốc đã thấy nồng nặc, uống vào đắng ch.ết mất.
- Không uống!
- Uống đi!
Lý Cáp mặc kệ, kề sát chiếc thìa tới môi nàng.
Tử Nghiên lắc đầu quầy quậy:
- Không uống!
- Ta hỏi câu cuối rốt cuộc có uống hay không?
- Không uống, có giỏi thì ngươi cường bạo ta đi!
Tử Nghiên đột nhiên mở mắt căm hận nói.
"Kháo, tưởng bổn công tử không dám sao, nể nàng là ngươi bệnh, không chấp." Lý Cáp thả cái thìa vào bát, cười lạnh:
- Được, đã vậy ta sẽ bảo Thiên Thiên cùng Diễm Nhi tới bón cho nàng, nếu họ hỏi vì sao nàng không chịu uống thì ta sẽ nói với họ là vì ngày hôm qua ta đã nhìn qua, còn sờ qua nàng vài cái...
- Vô sỉ!
Tử Nghiên mắng to, đôi môi xinh xắn khẽ run lên, cũng không biết nên nói gì cho hả cơn giận này.
Trừng mắt hồi lâu, rốt cuộc thở dài một hơi.
- Được rồi ta uống.
- Hả? Nàng vừa nói gì? Ta nghe không rõ.
Lý Cáp ghé tai tới.
- Ta uống!
Tử Nghiên hô to vào tai hắn, tức đến nghẹn cả cổ.
- A, vậy mới ngoan.
Lý Cáp đưa thìa thuốc tới.
- Há miệng nào.
- Để ta tự uống.
Tử Nghiên hậm hực nói.
- Vậy cũng được.
Tử Nghiên uống một ngụm, nhíu mày:
- Thuốc này sao vị lạ vậy?
Lý Cáp cười:
- Ta cũng không cho thuốc xổ vào đâu, thấy bát thuốc có vẻ đắng nên thả cục đường vào thôi. Bổn công tử luôn quan tâm người khác, không giống ai đó mới bị sờ có vài cái đã giống như thâm thù đại hận vậy.
Tử Nghiên không muốn đôi co với hắn nữa, một hơi uống hết bát thuốc, lạnh giọng nói:
- Xong rồi, ta cần nghỉ ngơi.
Ý nàng là tiễn khách.
- Vậy nghỉ ngơi đi.
Lý Cáp dường như không ý thức được điều gì, ngồi trơ mặt ra đó mà nhìn nàng.
Tử Nghiên nghiến răng:
- Ngươi ở đây ta không ngủ được!
- Ồ, thì ra còn tật xấu này, vậy bổn công tử đi trước, nhớ tĩnh dưỡng giữ gìn cơ thể.
Nói xong muốn đứng dậy rời đi.
- Không tiễn.
.....