Chương 4
------------Hoa viên thái tử phủ------------
Trong hoa viên có rất nhiều đom đóm tạo thành khung cảnh lãng mạn.Nàng chỉ bước đi không nói gì,hắn lại buột miệng hỏi 1 câu:
-Nàng là Tử Du ta đã gặp sáng nay có phải không?
-Phải,thì sao?Mà không phải thì sao?
-Không sao,nếu như là thật thì ta không Cần quá lo về việc nàng bị thương.Nàng đã là triệu hồi sư có tiếng trong thành rồi,ắt hẳn trong tương lai sẽ là đối thủ của ta thôi.
-Ngươi là gì để trở thành đối thủ của chủ nhân cơ chứ!
Tiếng nói vang lên trong đầu hắn,bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện vị thiếu niên mặc đồ trắng,đằng sau vẫn là chiếc đuôi sói như Bình thường.Hắn cũng có chút ngạc nhiên,ánh mắt nhìn về phía nàng như nói rằng "linh thú của ngươi à?" Nàng không nói gì,chủ gật đầu thay cho câu trả lời.
-Nếu như có thể biến thành dạng người,hẳn là thần thú rồi chứ?
-Nó là ma thú của ta
Hắn tròn mắt nhìn chằm chằm vào con ma thú của nàng rồi lại mỉm cười
-Nàng ắt hẳn là cao thủ số 1 của Thần Quốc rồi,đến ta cũng phải chịu thua thôi
Ngồi trò chuyện một lúc lâu cũng đã khuya,nàng cũng cảm thấy mệt nên rời về đại điện trước,hắn cũng đi theo nàng.Bước vào trong,một nha hoàn lên tiếng
-Thưa Thái tử phi,lúc nãy tiểu thư Hi Hoà có sai người mang Trà đến cho ngài.
Đúng lúc đang khát khô cổ họng,nàng liền rót một chén để uống,vừa đưa lên miệng thì hắn chạy đến giật lấy cốc Trà,ném vào trong góc khiến nó vỡ tan tành.Nàng tức giận,quát hắn:
-Ai cho ngươi tự tiện như vậy,đây là phủ của ta chứ không phải ngươi
-Nàng có biết trong Trà này có độc không mà vẫn còn cố tình uống hả
-Ta thừa biết,ta uống thì có liên quan gì đến ngươi cơ chứ
Nhìn thấy 2 người cãi nhau,Tử Liên liền vội ra can ngăn.Nàng bực bội,rót thêm một chén Trà nữa rồi uống thẳng hết.Hắn không nói gì nữa,một lúc sau thì thấy từ tay nàng chảy xuống thứ gì đó màu đen.Theo dự tính của hắn thì đó chính là chất độc trong cốc trà,cô gái này có thể đẩy độc ra ngoài ắt hẳn cơ thể phải Bách độc bất phạm,quả nhiên không phải người thường.Nàng không nói gì,chỉ lẳng lẽ leo lên giường ngủ.Hắn cũng đi theo,chui lên giường rồi ôm nàng.Thấy vậy,nàng liền mắng:
-Cút xuống,cãi như vậy còn chưa đủ à,ta không muốn nằm với ngươi,đây là giường của ta cơ mà
-Ngươi còn không nằm im thì ta hôn đấy
Tiện nghi của ta làm sao để hắn chiếm dễ như vậy,nàng liền xoay người lại đá hắn xuống đất.Ai ngờ hắn né được,lại còn ôm chặt nàng vào người hơn
-Bảo bối,nàng mau nằm im,ngoan nào~
Cái giọng ôn nhu của hắn làm nàng nổi hết da gà.
-Ta với ngươi không quen biết gì nhau,tại sao ngươi lại làm như vậy
-Bởi vì nàng là người ta yêu a~
-Ta đâu phải Minh Nguyệt,đâu phải người ngươi yêu
-Nàng là thái tử phi mà,vẫn là người ta yêu
-....
Nàng im lặng không nói gì,chỉ dụi đầu vào ngực hắn rồi thiếp đi ngủ.Hắn mỉm cười,tiểu bạch thỏ nhà hắn thật là dễ thương quá đi mà ~ Nàng chính là người của ta nha,bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng chiếm đoạt
(Ớ,Thái tử thật là ɖâʍ dê ==")
Sáng hôm sau
Vì đang là mùa Đông nên tuyết trắng xoá bao phủ trên nóc nhà,cả hoa viên cũng đầy tuyết với tuyết.Nàng mở mắt,lại chạm mặt hắn rồi,nhìn lại thì nàng thấy khuôn mặt hắn cũng không đến nỗi tệ.Có lẽ sang đây ta phải học cách yêu đi thôi,dù gì cũng đang đóng vai Minh Nguyệt,ta phải làm nó thật tốt.Nàng vươn đôi tay nhỏ ra chạm vào mặt hắn,trên mặt nở một nụ cười
(Dự định là bệnh viện hôm nay sẽ đông bà con lắm đây =)))
Hắn mở mắt,mỉm cười:
-Ta đẹp trai đến thế sao
-Đẹp cái đầu ngươi ấy
Nàng tức giận,ngồi dậy,lạnh quá,bây giờ ngoài trời đang có Tuyết rơi,nhất định phải ra ngoài đó xem.Chạy thẳng ra ngoài,nàng chỉ mặc bộ y phục mỏng màu phỉ thuý mà không hề để tâm rằng ngoài đó rất lạnh.Hắn không nói gì,chỉ mỉm cười rồi khoác áo lông ra ngoài,không quên cầm theo một chiếc áo lông vũ nữa.