Chương 17
Bầu không khí trở nên yên lặng,hết chuyện rồi nên nàng cũng ra về,hắn thấy thế thì cầm tay nàng lại,nhưng nàng giật ra thật mạnh,lạnh lùng bỏ đi.Hắn không chịu thua,chạy đến ôm nàng,nàng lập tức giẫy dụa thật mạnh,hắn lại dọa nàng:
-Nàng không đứng im là ta hôn nàng
-Ngươi nghĩ ta sợ à?
Nàng đập mạnh vào phía bụng của hắn khiến hắn phải nhăn mặt vì đau,nhưng hắn lại nhất quyết không thả nàng ra
-Thả ta ra!
-Ta không thả!
-Tại sao ngươi lại phải cố chấp như vậy cơ chứ?!
-Bởi vì ta yêu nàng,ta không thể chịu được khi thấy nàng bị thương!
Nàng ngẩn người ra,hắn vừa nói cái gì?Nực cười,hắn biết rằng nàng không phải Vị hôn thê của hắn mà vẫn còn nói vậy?
-Ta đã nói rồi,ta không phải....
Lần thứ hai,nàng lại bị hắn cưỡng hôn lần nữa.Hắn ta buông nàng ra,vội vàng giải thích:
-Tuy cô ấy là hôn thê nhưng chúng ta không yêu nhau,cô ấy đã yêu người khác,và ta cũng vậy,phụ hoàng ép buộc hai người chúng ta phải lấy nhau.
Vậy có nghĩa là cô gái kia cũng yêu người khác chứ không phải hắn,nhưng tại sao lúc đi,nàng ta lại khóc và nhờ ta chăm sóc hắn?Cảm thấy hơi khó hiểu,hắn ôm lấy nàng:
-Ta đời này chỉ yêu một mình nàng mà thôi
-Là nói dối phải không?
-Tại sao nàng lại nghĩ vậy chứ,ta không hề nói dối nàng
-Ngươi nói yêu ta?Nực cười,ngươi nói yêu ta mà còn lập thêm phi tần?Ngày ngày ngươi vắng mặt thì bọn chúng bắt đầu đi ức hϊế͙p͙ bắt nạt ta.Ngươi còn dám nói là yêu ta sao?
-Cái gì?Bắt nạt sao?Ngày nào bọn chúng cũng nói với ta rằng đều chăm sóc tốt cho nàng cơ mà?
-Im đi,ta chịu đủ rồi,thế giới giả dối này chẳng có thứ gì đáng tin cả.
Nàng lạnh lùng quay đi,đi đến phía ngựa rồi đi luôn về phủ.
----------phủ thái tử-----------
Nàng thẳng vào phòng tắm,ngâm mình trong bồn nước nóng thư giãn,thu được thêm một con thú lv nữa,nàng sẽ huấn luyện nó lên lv rồi cho vào đống linh thú của nàng luôn.Để xem,ả ta mà không có con mèo này thì sẽ làm sao,nàng liền triệu hồi tuyết lang ra,để cho hắn trở về dạng người.Nàng sợ rằng để hắn trong không gian linh giới quá lâu thì hắn sẽ trở nên tự kỉ quá(giống thím yểm đây mà 😂)
-Chủ nhân có gì dặn dò?
-Ngươi đem con mèo băng này đi huấn luyện cho ta,vì nó cùng thuộc tính với ngươi nên ta sẽ để ngươi huấn luyện nó.
-Vâng
Hắn chui lại vào không gian linh thú,không quên đem theo con mèo kia,nàng thay đồ nhanh rồi bước ra ngoài.Ở bên ngoài,hắn đang ngồi chờ,bên cạnh bắn là...nữ tử xinh đẹp nào đóGiọng nói cô ta có phần nũng nịu với hắn:
-Ca ca,ngày mai ngươi đưa ta ra ngoài thành đi mà ~
-Không được,ngoài đấy rất nguy hiểm,hơn nữa ngày mai muội còn phải đi học nữa
-Ngày mai thầy giáo cho ta nghỉ mà
-Nhưng mà Nguyệt nhi...
-Đưa cô ta đi đi
Nàng không chịu được,bèn phải lên tiếng rồi đi thẳng ra ngoài hoa viên
-Đấy,tẩu tẩu đồng ý cho ta đi rồi mà!
-Thôi được,bây giờ muội mau về phủ cho ta
-Yeah ~
Uyển nhi rất hào hứng,vui vẻ chạy về phủ,còn hắn thì đi ra ngoài hoa viên với nàng.Nàng đang ngồi trên xích đu,hình như là đang ngủ,hắn tín rén đi tới đằng sau
-Ngươi lúc nào cũng lén la lén lút sau người ta vậy sao?
-Ơ,chẳng phải nàng đang ngủ sao
Nàng không nói gì,im lặng cũng như là đồng ý.
-Lúc nãy,nàng đang ghen phải không?
Bị nói trúng tim đen,nàng giật mình,vội vàng phản bác
-Tại sao ta lại phải ghen chứ
-Ta chỉ nói thế thôi,sao nàng lại phản ứng như vậy?
Nàng cứng họng,đành im lặng vì không biết phải nói gì,không lẽ nàng yêu hắn rồi?Làm gì có chuyện đấy được.Biết nàng đang nghĩ gì,hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng,giọng ôn nhu nói:
-Nương tử của ta,nàng dễ thương thật đấy ~
-Dễ thương cái đầu ngươi ấy!!
Mặt nàng đỏ như trái cà chua,hắn cũng không trêu nàng nữa,dịu đang bế nàng lên
-Ngươi định làm gì?
-Vào trong,nàng định ngủ ngoài này sao?
-Không
Hắn bế nàng đi vào trong,đóng cửa lại,hắn đặt nàng xuống giường,môi hắn ghé sát vào môi nàng thì bỗng
-Cốc cốc
(-_- tau hận đứa nào đang gõ cửa,con tác giả đang ức chế)