Chương 1
Ban đêm gió lớn, vạn vật đều im lặng, ánh sáng trong tẩm cung hoàng đế đều trông cậy vào ánh sáng của cái đèn bằng dạ minh châu, hoàng đế vóc người tráng kiện đang ngồi trên long sàng to lớn lót bằng tơ lụa vàng óng hảo hạng, hắn vô cùng hứng thú nhìn hắc y nhân gò má đang đỏ bừng ở trước mắt, mà người nào đó biểu hiện không hề tự nhiên chút nào.
Hắc y nhân từng bước từng bước đem lợi* kiếm trong tay hướng về phía Mạc Thiên Tiếu, trong mắt đều là tức giận, y hô hấp hết sức nặng nề, sắc mặt ửng hồng, ngay cả việc giữ cho thân thể ổn trọng cũng có chút khó khăn. Y dựa vào cây cột nhắm mắt lại, thầm người khổ, chính mình tại sao lại chạy đến nơi đây?
(*) kiếm sắc bén
Hoàng đế kia bắt chéo chân, hai tay vòng trước ngực, tựa như cười mà không phải cười, thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên: “Hạ đại hiệp đêm khuya đến đây, là có chuyện gì a?”
Hắc y nhân tận lực đi tới, cuối cùng y tiến một bước, bỏ kiếm trong tay xuống, dang chân ngồi lên đùi vị hoàng đế nào đó, khí tức nóng bỏng biểu thị rõ trạng thái của y lúc này.
“Hạ đại hiệp vì sao sắc mặt lại hồng hào, hô hấp nặng nề thế a?” Không nhìn vào ánh mắt đang nóng rực kia, Mạc Thiên Tiếu hai tay đưa về sau chống xuống giường, con ngươi màu đen lóe ra ánh sáng nguy hiểm.
Hắn đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới con người đang hết sức không an phận ngồi trên đùi hắn kia, người kia mơ hồ phát sinh than nhẹ, một đôi chân thon dài như có như không ma sát lên bắp đùi săn chắc của hắn, thân thể từng điểm từng điểm bị kích thích, cho đến khi nhào vào trên lồng ngực của hắn, tiếp sau đó, hắn cảm thấy nơi nào đó của mình được một bàn tay ấm áp bao lấy.
“Ân….” Mạc Thiên Tiếu than nhẹ.
Phút chốc, hắn cười nói, “Nha~ Hạ đại hiệp hứng thú như vậy, có phải là mong trẫm trả lễ lại không?” Câu cuối cùng kia Mạc Thiên Tiếu ghé sát vào tai Hạ Ly Lạc mà nói, Hạ Ly Lạc cảm giác một trận gió mát ấm áp thổi đến bên tai, toàn thân y run rẩy, không thể chịu đựng được nữa liền hôn lấy môi Mạc Thiên Tiếu.
Hạ Lạc Ly dính sát môi mình vào môi Mạc Thiên Tiếu, y bắt chước theo động tác trước đây của Mạc Thiên Tiếu mà đưa lưỡi ra khuấy đảo khoang miệng ngọt ngào của mạc Thiên Tiếu. Cái con người luôn luôn chủ động này sao lần này lại không có bất kì động tác nào hết vậy, thực là tức ch.ết y mà, biết rõ y chưa bao giờ quá chủ động, lần này nếu không phải do y trúng mê hồn tán, y há có thể khoan dung cho bản thân mình làm thế!
“A, ân……” Lôi kéo quần áo của Mạc Thiên Tiếu, dùng ánh mắt ra hiệu hắn chủ động một chút, mà Mạc Thiên Tiếu lại vờ như không hiểu gì cả, tiếp tục dùng cặp mắt đen láy kia nhìn y. “Mạc Thiên….Tiếu, ngươi…..”
“Hả? Hạ đại hiệp muốn trẫm làm gì đây?” Mạc Thiên Tiếu cúi đầu đùa giỡn trên mặt người kia, nhẹ nhàng dùng hàm răng cọ sát vành tai người kia, thổi một hơi, cười nói: “Là như thế này sao?”
“A—–“ bỗng nhiên bị bàn tay thô ráp của hắn đặt lên địa phương khó nói kia, Hạ Ly Lạc không nhịn được mà kêu lên, hai mắt ngấn nước mông lung, Hạ Ly Lạc lung tung lôi kéo quần áo trên người Mạc Thiên Tiếu, đem thân thể kề sát Mạc Thiên Tiếu, điều này làm cho y trong nháy mắt cảm thấy thư thái vô cùng.
“Ư…..” Hạ Ly Lạc cả người bị Mạc Thiên Tiếu làm cho vô lực, y mềm nhũn nằm nhoài trên ngực Mạc Thiên Tiếu. Hưởng thụ phục vụ của nam nhân, “Ưm…….. A…. Không, không muốn….. Để ta, để ta……….” Dục vọng bỗng nhiên bị Mạc Thiên Tiếu ngăn chặn, Hạ Ly Lạc một trận khó chịu.
“Hả? Không muốn? Tốt lắm.” Vị hoàng đế nào đó mỉm cười, quả thực không động thủ nữa, nhìn trên trán đối phương mồ hôi hột lăn xuống, hắn hôn một cái, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không muốn?”
Hạ Ly Lạc nhẫn nhịn kích động muốn được âu yếm, đưa tay không ngừng vuốt ve bộ vị nóng hừng hực của Mạc Thiên Tiếu, môi hôn hắn lấy lòng, mơ hồ phát sinh thanh âm mê người, mãi cho đến khi Mạc Thiên Tiếu gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ đem vị trí hai người chuyển đổi.
“Một tháng không gặp, Hạ đại hiệp đúng là nhiệt tình không ít ~” Mạc Thiên Tiếu cười cợt, dần dần buông lỏng tay ra, một tay bắt lấy hai tay Hạ Lạc Ly khóa chặt trên cao, môi như có như không lướt qua lông mày y, sống mũi, môi, gáy, lại đến lồng ngực cứng rắn nhờ tập luyện võ từ nhỏ của y.
“A ~ a ~” Hạ Ly Lạc cắn vào vai Mạc Thiên Tiếu, phát tiết đi ra. Hạ Ly Lạc hai mắt mê ly, sau khi thất thần trong chốc lát, y càng cảm thấy nơi nào đó có cảm giác không thể diễn tả bằng lời được.
Mạc Thiên Tiếu lợi dụng thời điểm lúc y thất thần, hơi há miệng, cắn vào điểm hồng nhạt trước ngực của y, không ngừng thay đổi mục tiêu, nghe được thanh âm động tình của Hạ Ly Lạc, hắn còn không quên trêu đùa, “Thật sự không muốn sao? Nếu như Hạ đại hiệp không muốn trẫm sẽ không làm cho người khác khó chịu.”
Sau khi nói xong, hắn tinh tế quan sát phản ứng của Hạ Ly Lạc, nhìn thấy đối phương mặt đỏ như máu, nhưng chính là cậy mạnh một câu cũng không nói.
“Hả? Hạ đại hiệp không nói, vậy trẫm cũng không dám động a.” Nói xong Mạc Thiên Tiếu liền thật sự buông Hạ Ly Lạc ra, làm động tác liền muốn từ người Hạ Ly Lạc đứng dậy rời đi.
Hạ Ly Lạc giờ khắc này không còn có thể suy nghĩ gì nữa, y sớm đã bị kích thích, giờ khắc này làm sao có thể khoan dung mà để Mạc Thiên Tiếu rời đi? Đưa tay kéo người kia lại, chủ động ngồi ngồi trên người hắn, hai tay lục lọi lung tung, ngay cả chính y cũng không biết mình làm gì.
Hai mắt ngấn nước mờ mịt nhìn ra ý tứ trêu chọc tâm loạn của Mạc Thiên Tiếu, Hạ Ly Lạc căn bản cũng không biết, hiện tại chỉ cần y chủ động chuyển động, như vậy liền lập tức sẽ bị người kia đánh gục.
Cảm thấy Hạ Ly Lạc đã hoàn toàn trầm luân trong khoái cảm, Mạc Thiên Tiếu lộ ra nụ cười như ý, “Lạc…. Như vậy không thể được……”
“Ô…. Không, đừng có ngừng…. Thiên Tiếu, Thiên Tiếu…….”
Nghe được Hạ Ly Lạc gọi tên mình, Mạc Thiên Tiếu hiển nhiên hết sức cao hứng, từ dưới gối lấy ra thuốc mỡ tốt nhất mà ngự y cho hắn, hắn sung sướng ngửi một cái hương vị thơm ngát của thuốc mỡ. Mà giờ khắc này Hạ Ly Lạc bởi vì bị Mạc Thiên Tiếu lạnh nhạt mà cảm thấy bất mãn hết sức, y hừng hực khó nhịn, tên này lẽ nào không nhìn ra y trúng mê hồn tán sao?! Còn có thể nhàn nhã như thế!
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, sẽ bị thương….. A…. Ngươi đang mò ở nơi nào đấy….” Mạc Thiên Tiếu gầm nhẹ một tiếng, hắn nỗ lực hít thở sâu mấy lần, nhìn biểu hiện mê loạn của Hạ Ly Lạc, đôi con người đen láy kia phản chiếu hình ảnh của chính mình, hắn không thể nhẫn nhịn được nữa liền kéo tay Hạ Ly Lạc, để hắn lộng ra một đống thuốc mỡ, hưng phấn nói, “Lạc, chính mình đến.”
“Ưm…. A….Không, không muốn……” Cho dù y đang khát vọng như vậy, lý trí cũng dần tiêu tán hết, nhưng vẫn hiểu Mạc Thiên Tiếu có ý gì, Hạ Ly Lạc mặt đỏ bừng, cả tai cũng đỏ theo. Chỉ là ngẫm lại y liền cảm thấy xấu hổ, muốn chính y đi kiếm chỗ đó….. Này, này sao có khả năng.”
Hạ Ly Lạc đáng thương nhìn Mạc Thiên Tiếu, hi vọng hắn có thể nhanh lên một chút giảm bớt nổi thống khổ của chính mình, nhưng Mạc Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, liền đem đầu chuyển qua một bên, Hạ Ly Lạc cơ hồ muốn khóc lên, y cúi người, đưa lưỡi ɭϊếʍƈ lấy đôi môi nam nhân kia, còn không ngừng kêu tên hắn lấy lòng, “Thiên Tiếu, Thiên Tiếu ~”
Mạc Thiên Tiếu suýt chút nữa liền không nhịn được đem người đè ra. nhưng nghĩ đến một tháng thủ khuê phòng vô ích, hắn cắn răng, đưa tay nắm lấy hạ vị của Hạ Ly Lạc, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi y, “Ngoan ~ chính mình đến.”