Chương 14
*Nói đến chuyện lúc trước, Hạ tiểu thụ đã từng bước từng bước rơi vào cái bẫy vị Đế Vương nào đó giăng ra rồi ~*
*Hôm qua hai người bọn họ huyên náo vui vẻ, không biết bị hài tử nhà nào nhìn thấy đi nói khắp nơi, lúc hai người đi dùng bữa tối, bị đại nương nhìn chằm chằm ám muội, còn lấy đó trêu ghẹo, khiến Hạ Ly Lạc thật sự là không tiện ở lại lâu, vội vã dùng bữa liền lập tức trở về phòng.*
*“Phu nhân ngươi tạm thời nghỉ đi, vi phu ở đây là được rồi.” Mạc Thiên Tiếu cầm lấy khúc gỗ trong táy Hạ Ly Lạc khẽ cười, “Mau mau đi giúp đại nương dưới bếp đi, gỗ để dùng cho lửa trại vi phu tìm xong rồi, ngươi muốn cái nào thì tự mình đến lấy a.”*
*Hạ Ly Lạc gương mặt ửng hồng, nhìn nam nhân kia nhíu mày với mình cùng các nữ nhân che miệng cười khẽ, y trừng mắt với Mạc Thiên Tiếu liền vội vã rời đi.*
*Hạ Ly Lạc trong lòng vô cùng tức giận a, từ hôm qua sau khi hai người cùng ra ngoài bị tiểu nha đầu trêu đùa phu thê ân ái, Mạc Thiên Tiếu càng vô cùng ân cần. Cái này không được vì sợ y mệt, cái kia không được vì sợ thương tổn y, mở miệng là để vi phu làm cho, một câu vi phu hai câu vi phụ nói đến thuộc lòng, Hạ Ly Lạc y trời sinh da mặt mỏng, làm sao có thể cho phép hắn hồ đồ như vậy, nhẹ giọng nhắc hắn không nên nói như vậy, vậy mà Mạc Thiên Tiếu cau mày thở dài nói, “Đây là vì che giấu thân phận.” Y lập tức không nói nữa, chỉ là bị Mạc Thiên Tiếu lúc nào cũng “phu nhân phu nhân” trong lòng y càng cảm thấy mình dường như chính là phu nhân của hắn, hai người nếu cứ như vậy cả đời cũng chả phải chuyện xấu xa gì. Mà chính cái suy nghĩ ấy lại làm y sợ hãi, y sao lại có thể có loại suy nghĩ này, Mạc Thiên Tiếu làm vậy cũng chỉ là vì an toàn của hai người, y sao có thể không biết xấu hổ như thế….*
*Hạ Ly Lạc thở dài lắc đầu đi vào nhà bếp, y khi còn bé cùng Đồng ca ca đi săn thú, không nhiều không ít cũng học được chút kỹ thuật sinh tồn nơi sơn dã, khi còn bé ở nhà bị mẫu thân cưỡng bức học mấy tháng trù nghẹ, bây giờ cũng coi như là xuất sư.*
*Y vẫn nghĩ không thông vì sao mẫu thân lại muốn cho bản thân học những công việc chỉ có nữ nhân mới học này để làm gì, có một ngày trên bàn cơm trong nhà hỏi ra, vậy mà mẫu thân giận dữ nói rằng, “Nếu sau này gả ngươi đi thì làm sao hả!”*
*Khi đó cả nhà dở khóc dở cười, cha đỡ trán cười khổ, nói rằng, “Mẫu thân các con sinh ra được sáu nhi tử, nàng luôn luôn ham muốn nữ nhi, còn nói nhất định phải đem một đứa trong các ngươi phải gả đi, so với Đại ca Nhị ca Tam ca Tứ ca Ngũ ca cũng không bằng mạnh mẽ bắt nạt con….”*
*“Sao có thể như vậy! Con nhưng là nam tử hán thứ thiệt!” Y nhớ tới khi đó y giận nói.*
*Mẫu thân khóc lóc kể lể, “Ngươi nếu là nữ tử mẫu thân đã có thể bầu bạn rồi! Thế gian rộng lớn này không một ai cùng sở thích với ta!”*
*Khi đó cha giận dữ, “Cô nương nhà ai lại sẽ tọc mạch mà tò mò chuyện đoạn tụ hả!”*
*Mẫu thân đạp bàn đứng dậy, “Ai cho ngươi cấm ta cùng nhi tử truyền thụ chuyện Long Dương!”*
*…… Y vẫn nhớ tới chính mình khi còn bé bị mẫu thân nhắc đi nhắc lại việc muốn đem y gả đi, này lâu dần cũng nghe thành thói quen, có thể….. Bây giờ y cũng thật sự là “gả” ra ngoài.*
*“lạc nhi, sao lại đứng đó? Mau tới giúp đại nương chúng ta một tay!”*
*Hạ Ly Lạc bị tiếng gọi của lão phu nhân thức tỉnh, y hoảng loạn giương mắt, đi đến gần các nàng, đem lồng hấp ba người mất sức cũng không nâng lên được giơ lên.*
*“Này….” Ba lão phu nhân bị hành động bất ngờ này làm cả kinh, mà Hạ Ly Lạc một lúc lâu mới phản ứng lại được mình làm cái gì, y quẫn bách không thôi, rồi lại trăm miệng cũng không thể bào chữa.*
*“Ha ha, cô nương này, đại nương vốn tưởng rằng ngươi không chịu khổ được, mỗi ngày nhìn phu quân ngươi sợ ngươi mệt, nguyên lai chỉ là quá mức yêu thương a.”*
*“Đại nương!” Hạ Ly Lạc ngượng ngùng kêu lên, trên mặt lập tức đỏ ửng, mấy đại nương một bên trêu đùa y, một bên cùng y nói Mạc Thiên Tiếu cưng chiều y ra sao.*
*Đại nương nói với y, tối nay là thịnh yến mỗi năm một lần trong thôn, mỗi khi ngày nay trong thôn bọn họ nhất định phải giết heo dê kính các thần, để cầu mong năm đó được thuận lợi, không tai họa; lửa trải nổi lên để trừ tất cả tà khí, phu thê ở bên đống lửa nhảy múa với nhau có thể cầu được ân ân ái ái không rời không bỏ.*
*Hạ Ly Lạc bị bốn chữ “không rời không bỏ” này làm cho hơi sửng sốt, trong lòng y thầm nghĩ, nếu như có thể cùng Mạc Thiên Tiếu một đời một kiếp không rời không bỏ, không phải là rất tốt sao….. Nếu là phu thế thật, này…. A! Y lại nghĩ cái gì thế này! Hạ Ly Lạc cười khổ lắc đầu, y thực sự là càng ngày càng kỳ cục, không thể bởi vì mẫu thân muốn đem chính mình gả đi thì y liền mặc định bản thân thích nam nhân a.*
*Cái gì? Mình thích nam nhân?! Hạ Ly Lạc lần thứ hai thở dài, y gần đây rốt cuộc là làm sao vậy, Mạc Thiên Tiếu bất quá là đối với y dịu dàng như vậy, bọn họ bất quá là cùng giường cùng gối, bất quá là….. Mỗi ngày buổi sáng phát hiện mình…..hôn hắn.*
*Ba lão phu nhân nhìn bộ dáng thất thần của y liền để y đi ra ngoài nghỉ ngơi.*
*“Lạc nhi tỷ, ngươi gần đây luôn ngẩn người, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta thấy tỷ cứ nhìn tướng công nhà mình, rồi sau đó lại cắn cắn môi lắc đầu, tỷ cùng tướng công cãi nhau à?”*
*“Nguyệt nhi, ngươi nói gì thế, ta chỉ là nhớ tới phụ mẫu thôi.”*
*“Ai…….” Liễu Liên Nguyệt kéo cánh tay Hạ Ly Lạc, ai thán nói, “Tỷ không phải nói với ta độc tướng công của tỷ vẫn chưa được giải hoàn toàn sao? Cái này cũng không có cách nào, sau khi đợi tướng công tỷ hoàn toàn khỏe mạnh hai người hẳn rời đi, như vậy mới an toàn nhất, nếu không hai người chẳng phải là lại uống công một lần sao?”*
*“Nguyệt nhi nói đúng, ngươi xem ta, thực sự là quá không hiểu chuyện rồi.” Hạ Ly Lạc mặc dù đối với Liễu Liên Nguyệt có chút nghi vấn, nhưng thấy nàng chủ động lấy lòng mình, cũng khồn nhiều lời thêm. Có điều một hồi, y liền đem chuyện của Liễu Liên Nguyệt quên hết không còn một mống, cùng nàng vừa nói vừa cười. Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, Hạ Ly Lạc cũng không chú ý mình là nam tử, cùng Liễu Liên Nguyệt tán gẫu mấy chuyện làm cơm của nữ nhân, làm sao để làm vui lòng tướng công, cũng chưa từng biển hiện phiền chán.*
*……………*
*Mà Mạc Thiên Tiếu lại không nghĩ như vậy, thấy Hạ Ly Lạc cùng Liễu Liên Nguyệt này đi gần như thế, trong lòng hắn bùng lên lửa giận, Ly Lạc vốn cũng không yêu thích nam nhân, bây giờ…..lại cùng thôn hoa(*) kia đi gần như thế, lẽ nào, là y đã để ý đến người ta?*
*(*) từ hoa ở đây dùng để chỉ nữ nhân*
*Không ổn không ổn, trải qua mấy ngày nay mỗi sáng sơm “trùng hợp” hôn môi cùng mỗi ngày “lơ đãng” quan tâm, hắn còn tưởng rằng Hạ Ly Lạc cũng sẽ có có chút cảm giác, vậy mà y càng cùng nhân gia cô nương tán gẫu vui vẻ đến thế!*
*“Ai….. Nhìn xem, ngươi cùng phu nhân ngươi mới tách ra chưa được bao lâu mà đã hồn bay phách lạc rồi ~” nam nhân xung quanh cười đùa, nhìn thấy Mạc Thiên Tiếu động một chút lại hướng về phía Hạ Ly Lạc mà nhỉ, đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng hai người này cũng quá ân ái….. giống như keo sơn a, khiến mọi người nhìn không khỏi ước ao.*
*“Khụ….. Ngài nói gì vậy…..” Mạc Thiên Tiếu hiếm thấy đỏ mặt, biểu hiện của hắn rõ ràng như thế, người xung quanh đều biết rồi, sao Hạ Ly Lạc lại không nhìn ra chứ?*
*Hắn rự nhiên đã quên rằng ở trong mắt người ngoài hai người là phu thê vì lẽ đó tất nhiên là ân ái như thế rồi, nhưng trong mắt Hạ Ly Lạc, hai người chỉ là đang diễn trò, hắn không biết vì sao càng ngày càng đùa giỡn đến nhập tâm, bây giờ nghĩ đến phải làm sao có thể xóa bỏ những tâm tư bất lương này, để bản thân trở lại là Mạc Thiên Tiếu thuần khiết hữu nghị lúc ban đầu.*
*Đương nhiên Mạc Thiên Tiếu chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy, hắn suy nghĩ có thể chính mình biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng, thế là quyết định chờ lúc lửa trại được đốt, Mạc Thiên Tiếu liền đi về phía Hạ Ly Lạc.*
*Liễu Liên Nguyệt vừa nhìn thấy nam nhân anh tuấn cao to uy mãnh này hai má liền một mảng ửng đỏ, nàng tự biết bản thân không xứng với người nam nhân này, nhưng vẫn là không nhịn được bị hấp dẫn, nhìn ánh mắt chân thành thâm tình của Mạc Thiên Tiếu, nàng trong lòng không khỏi thất lạc, nếu mình là phu nhân của hắn….thật tốt bao nhiêu.*
*Dù cho chỉ là thiếp nàng cũng cam tâm tình nguyện.*
*“Lạc nhi……”*
*“Thiên Khiếu.” Hạ Ly Lạc một thân nữ trang hồng phấn, chiều cao của y so với nữ tử bình thường cao hơn rất nhiều, nhưng đứng bên cạnh Mạc Thiên Tiếu không có vẻ chênh lệch, có người đã từng nghi hoặc, hai người nhân tiện nói nữ tử phương bắc bọn họ từ trước đến giờ sinh ra đều cao to mới có thể đánh tan nghi hoặc.*
*Liễu Liên Nguyệt thấy trong mắt Mạc Thiên Tiếu không hề có bóng dáng mình, cũng thức thời đi ra, lưu lại mỗi hai người.*
*“Lạc nhi, ngươi nếu là cảm thấy như vậy không được, vậy chúng ta chọn ngày sớm cho kịp rời đi đi.”*
*“Không….. Không phải, ta, ta chỉ là…..”*
*Mạc Thiên Tiếu nâng mắt thấy có người nhìn về phía bọn họ, khóe miệng hắn hơi cong, đưa tay ôm Hạ Ly Lạc, Hạ Ly Lạc cả kinh, thân thể cựa quậy một chút, lại không biết rằng Mạc Thiên Tiếu chắc chắn đoán được y sẽ có động tác này, y liền chính xác ngã vào trong lồng ngực hắn.*
*Ngươi ở bên ngoài nhìn vào, thấy Mạc Thiên Tiếu đưa tay ôm lấy Hạ Ly Lạc, mà Hạ Ly Lạc thì lại e thẹn trốn vào trong ngực hắn, hai người thật sự là muốn có bao nhiêu ân ái thì có bấy nhiêu ân ái.*
*Mạc Thiên Tiếu ở bên tai Hạ Ly Lạc nhỏ giọng, “Có người.”*
*Hạ Ly Lạc quả thực không cựa quậy nữa, tùy ý Mạc Thiên Tiếu ôm sát lấy mình, y kề sát trên lồng ngực Mạc Thiên Tiếu, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của Mạc Thiên Tiếu, trong lòng từng trận gợn sóng.*
*“Ly Lạc, không bằng cứ tiếp tục chờ ít ngày đi, ngươi cảm thấy sao?”*
*“Ân.” Hạ Ly Lạc ngoan ngoãn gật đầu, y thấp giọng nói, “Ngươi cứ vuốt ve ta như vậy, thật là khó chịu.”*
*“Hết cách rồi, có người nhìn, đương nhiên phải làm chân thật chút.” Mạc Thiên Tiếu trong miệng nói như thế, nhưng trong lòng âm thầm mỉm cười, mỹ nhân thơm mềm trong ngực, há có lý lẽ buông tay?*
*“Thiên Tiếu, ta có việc muốn nói với ngươi……”*