Chương 32
*Nói đến chuyện lần trước, Mạc Thiên Tiếu thành công tóm gọn thuộc hạ của La Tố, đóan thử xem sự tình sẽ tiếp tục diễn ra như thế nào đây?*
*Mạc Thiên Tiếu nhíu mày, phái thêm áo vệ mang đến y phục, đem Liễu Ngôn giao cho ám vệ, hắn đi lên phía trước nhìn La Tố cùng người bên cạnh hắn một chút, “Trẫm xác thực đã nói sẽ thả hắn, nhưng hắn hiện tại trúng độc, nếu trẫm cứu hắn một mạng ngươi có bằng lòng vì trẫm dốc hết sức lực không?”*
*Mọi người không khỏi cả kinh, người hoàng đế này thật sự là tính toán quá tinh tế, nếu Lưu tướng quân không đáp ứng, La tướng quân không biết sẽ ra sao, lại nói, cả hai người đều là nhân tài, là hoàng đế làm sao có thể buông tay? Dù la theo ai, dù bất luận là vị đế vương nào cũng sẽ không để nhân tài rơi vào tay kẻ khác, nếu thật không đáp ứng, hai người kết cục chỉ sợ có một. Đó chính là — ch.ết.*
*“Mạt tướng còn có lựa chọn nào khác sao.” Lực tay đỡ lấy La Tố dần dần gia tăng, y quay mặt đi, “Thần đồng ý.”*
*“Người đâu, đem La tương quân đi chăm sóc, nơi này còn lại giao cho các ngươi, nếu có nhiễu loạn gì trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!”*
*“Vâng! Hoàng thượng!” Trăm người quỳ xuống, khí thế hùng hồn, thất bại lớn nhất của Mạc Thiên Hàm chính là quá mức tự phụ, y cho rằng hết thảy mọi chuyện đều năm trong tay y, hoàn toàn không biết bản thân có quá nhiều ý nghĩ viễn vông, Mạc Thiên Tiếu khóe miệng khẽ cong lên, nhanh chân đi đến nơi của Mạc Thiên Hàm.*
*Mà giờ khắc này, Hạ Ly Lạc hoàn toàn không biết chính mình nên làm gì, y nên đuổi theo Mạc Thiên Tiếu sao? Hay là cứ mặc kệ mà rời đi? Y lo lắng như thế, nhưng kết quả nhận được là gì, làm sao bảo y đối mặt đây? Đến cùng người nào mới là Mạc Thiên Tiếu? Là vị hoàng đế cao cao tại thượng kia, hay vẫn là vị tri kỷ ôn nhu như nước kia?*
*Cười khổ vài tiếng, Hạ Ly Lạc lắc lắc đầu, cắn chặt hàm răng, phi thân đến gần bên Mạc Thiên Tiếu.*
*“Người nào!” Ám vệ của Mạc Thiên Tiếu cảm thấy có khí tức của người lập tức đem Mạc Thiên Tiếu vây lại, Mạc Thiên Tiếu tựa hồ biết đó là Hạ Ly Lạc, trong mắt hắn lập tức tràn ngập sự hưng phấn, hạ lệnh để ám vệ tránh ra rồi đi thẳng đến trước mặt Hạ Ly Lạc, nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Hạ Ly Lạc hắn hơi nghi hoặc, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.*
*Hắn nghĩ Hạ Ly Lạc hẳn có thể lý giải được vì sao hắn phải làm vậy, chính là không vào hang hổ sao bắt được hổ con, hắn mặc dù có thể làm một đế vương vô tâm, nhưng cũng không thể khiến cho thiên hạ sầu lo, hắn cũng không phải có ý định lừa gạt Hạ Ly Lạc, chỉ là không muốn lôi y vào những lúc nguy hiểm như vậy.*
*“Ly Lạc……”*
*“Thảo dân khấu kiến hoàng thượng……” Hạ Ly Lạc ngoài miệng mặc dù nói vậy nhưng cũng không có chút dáng vẻ nào muốn quỳ xuống dập đầu cả.*
*Mạc Thiên Tiếu hơi nhíu mày, sao lại trở nên xa lạ như thế, hẳn là lại tức giận vì đã bỏ y lại? Nở ra một nụ cười lấy lòng, đưa tay kéo Hạ Ly Lạc, “Ly Lạc vẫn còn đang tức giận sao?” Mắt thấy Hạ Ly Lạc không để ý đến mình, Mạc Thiên Tiếu sờ sờ chóp mũi của mình, bất đắc dĩ lại tiếp tục đi đến chỗ Mạc Thiên Hàm.*
*Công lực của Hạ Ly Lạc vốn cao hơn Mạc Thiên Tiếu, lúc mới đi đến cửa lớn, y liền cảm nhận được trong phòng khí tức hỗn loạn, tựa hồ đang làm gì đó, Hạ Ly Lạc đảo mắt nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhớ lại Hạ Ly Uyển bị Mạc Thiên Hàm kêu người đến bắt đi, hiện tại trong phòng nhất định là Mạc Thiên Hàm và nhị ca của y.*
*Càng đi vào sâu bên trong y càng cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi lên đến tầng gác, Hạ Ly Lạc theo phản xạ kéo Mạc Thiên Tiếu lại, lấy công lực của y sao không thể không nghe được những thanh âm bên trong, Hạ Ly Lạc không hề nghĩ đến nhị ca cùng Mạc Thiên Hàm lại có loại quan hệ này, y đỏ bừng khuôn mặt, kéo lấy Mạc Thiên Tiếu muốn rời đi.*
*“Ly Lạc…… Làm sao vậy?” Mạc Thiên Tiếu trong lòng kỳ quái, không hiểu vì sao lại bị Hạ Ly Lạc kéo đi, thủ vệ thân cận của Mạc Thiên Hàm cũng đã đến ngoài cửa, trong đó hắn còn thấy cả ám vệ của mình, việc này là sao đây? Lúc đầu hắn còn cảm thấy kỳ quái vì sao ám vệ lại không bắt được Mạc Thiên Hàm, bây giờ nhìn lại, sự tình có vẻ không phải đơn giản như vậy. Chẳng trách Hạ Ly Lạc lại kéo hắn rời đi, quả nhiên vẫn là lo lắng cho hắn, sự lạnh nhạt vừa mới này quả thật là bất mãn việc hắn bỏ y lại, Mạc Thiên Tiếu cũng không phản kháng, hắn vốn cũng không có ý định giết Mạc Thiên Hàm, dù sao cũng là huynh đệ.*
*Hắn gán cho Mạc Thiên Hàm một cái tội danh cũng không lớn lắm, chỉ là tham ô một khoản ngân lượng quốc gia, nếu trừng phạt cũng chỉ là lột bỏ binh quyền của y, lời nói vừa rồi của ám vệ bất quá chỉ là nói cho đám thủ hạ La Tố bên ngoài nghe. Hoàng đế đóng thế sao có thể thật sự khôn khéo như vậy, y vốn là ngu ngốc, có điều chính là vì nguyên nhân này, hắn mới có thể nghĩ ra cái ngu ngốc này. (Ú: dịch cổ trang bực một cái là hắn y loạn cả lên).*
*Chỉ cần đem binh quyền của Ngũ đệ lột bỏ, thu lưới tóm gọn, lưu lại hai đại tướng, sau khi quay về dần dần đem thực quyền giao cho Tứ đệ, như vậy hắn liền có thể cùng Hạ Ly Lạc ngao du thiên hạ, chỉ là, tất cả những thứ này, không biết còn phải mất bao nhiêu thời gian, nghĩ như vậy hắn không khỏi thở dài một cái, liếc mắt nhìn Hạ Ly Lạc bên cạnh.*
*“Mặt Ly Lạc sao lại hồng như vậy? Ngã bệnh sao?” Dứt lời, Mạc Thiên Tiếu cau mày đưa tay tới lại bị Hạ Ly Lạc đang mất tập trung đẩy ra, đang chuẩn bị kêu người gọi ngự y đến lại bị Hạ Ly Lạc ngăn lại. “Ly Lạc?”*
*“Ta không sao.” Hạ Ly Lạc nhìn chăm chú Mạc Thiên Tiếu một lúc lâu, hít một hơi thật sâu, “Thiên Tiếu, ngươi hiện tại đã vô sự, với lại Ngũ vương gia đối với ngươi hiện tại không có bất kỳ nguy hiểm nào nữa, như vậy….. Ly Lạc cũng nên cáo từ.” Thấy Mạc Thiên Tiếu không nói gì, Hạ Ly Lạc tiếp tục nói, “Thiên Tiếu, ta vừa nãy ở trên nóc nhà đã nghe được cuộc nói chuyện của các người.”*
*“Ngươi ngay từ đầu thật sự tính toán quá cẩn thận, ngươi chỉ là đang lợi dụng ta thôi, chỉ thiệt cho ta lại tín nhiệm ngươi như vậy…. Còn, còn……” Hạ Ly Lạc xấu hổ đỏ nửa bên mặt, tiếp tục thất vọng nói, “Nguyên lai ngươi đã sắp xếp xong xuôi tất cả, Hạ Ly Lạc ta bất quá cũng chỉ là một con cờ trong tay ngươi, có điều, ngươi cũng không sai, ngươi là quân chủ của thiên hạ này, tất cả những thứ này, vốn là những thứ ngươi nên làm.”*
*“Ly Lạc! Ta không hề lợi dụng ngươi! Ta đây đều dùng chân tâm để đối xử với ngươi, ta thừa nhận lúc đầu khi nghe được ngươi là thiếu gia của Hạ gia trang đã từng nghĩ tới việc lợi dụng ngươi, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau đó thấy lệnh tôn, Phương Tưởng đồng y cho người cùng ta kết bằng hữu, khi đó ta cũng không có bất kỳ ý định lợi dụng tấm lòng của ngươi!”*
*“Thiên Tiếu, ngươi không cần nhiều lời, bất luận là sao đi chăng nữa chúng ta tốt nhất cứ như vậy mà từ biệt nhau đi, ngươi làm đế vương của ngươi, ta lại làm đạo hiệp của ta, coi như ngươi và ta chưa từng quen biết nhau.” Hạ Ly Lạc lạnh lùng nói, phảng phất như thật sự không quen biết Mạc Thiên Tiếu.*
*“Hạ Ly Lạc!” Mạc Thiên Tiếu thấp giọng nói, “Ngươi có thể giận ta giấu ngươi, ngươi có thể giận ta ngày ấy bỏ lại ngươi một mình, ngươi có thể giận ta quỷ kế đa đoan, nhưng câu nói như vậy, tốt nhất không cần nói làm gì! Cái gì mà bất quá chưa từng quen biết qua! Lẽ nào Ly Lạc ngươi ngay từ đầu đã nghĩ đến việc sau khi cả hai đi tới kinh sư người liền rời đi?”*
*“Bắt đầu từ khoảnh khắc biết ngươi là hoàng đế…..” Hạ Ly Lạc không biết mình đang trốn tránh điều gì, tại sao lại nói như vậy, này rõ ràng không phải là những điều y muốn nói, ngay từ đầu đã nghĩ, cho dù Mạc Thiên Tiếu là hoàng đế mình cũng muốn giúp đỡ hắn, là cánh tay phải và trái của hắn, vì sao lại không nói ra được?*
*“Hạ Ly Lạc!” Mạc Thiên Tiếu rống một tiếng, nhìn thấy Hạ Ly Lạc xoay người không hề để ý đến chính mình, tâm dĩ nhiên lại đau như thế, Hạ Ly Lạc đang nghĩ, y cảm giác chính mình cũng quá mức khác người nhưng rồi lại vẫn không qua được lằn ranh kia trong lòng mình, Mạc Thiên Tiếu nói xác thực không sai, nhưng….cái cảm giác bị lừa dối và lợi dụng kia…..Chí ít bây giờ y không thể tiếp nhận được.*
*“Thiên Tiếu, từ biệt.” Đang chuẩn bị vận khinh công rời đi, nhưng lại nhớ tới nhị ca của mình vẫn còn đang ở trong phòng, y thở dài, “Quan hệ của nhị ca ta cùng Ngũ vương gia không phải bình thường, mong rằng ngươi hãy buông tha cho Ngũ vương gia.” Hạ Ly Lạc trong lòng thầm cười, nhị ca cũng thật là lợi hại, “Ngươi đừng cho người tới gần cánh cửa kia, nhị ca đã thả độc, trừ hắn ra, các ngươi không ai có thể giải được.”*
*Mạc Thiên Tiếu nhíu mày, khó trách….. Xem bộ dáng của Hạ Ly Lạc tựa hồ không thể không đi, nhưng hiện nay hắn còn chưa xử lý tốt mọi chuyện bên này, hắn nhà nhạt mở mở miệng, “Ly Lạc, muốn ta coi như chưa từng gặp ngươi, cái này tuyệt đối không thể xảy ra, ta đối với ngươi….Là thật tâm, mặc dù ta là đế vương, ta cũng không hề quan tâm! Ly Lạc, ta yêu ngươi!”*
*Nhìn thấy Hạ Ly Lạc hơi chấn động, hắn mạnh mẽ đưa tay kéo lấy cơ thể Hạ Ly Lạc, đem người ồm chặt vào trong lồng ngực của mình, môi cứ như vậy đè lên, một lúc lâu, hắn mới chậm rãi thả Hạ Ly Lạc đã dại ra, “Ta nói, ta thích ngươi, cũng không phải là thứ tình cảm tri kỷ kia, từ lần đầu tiên ngươi bảo vệ ta, ta đã thích ngươi rồi.”*
*Nhẹ nhàng ở bên tai Hạ Ly Lạc hôn xuống, “Hiện tại, ngươi đã biết rồi đấy……”*
*“Ngươi, ngươi……” Hạ Ly Lạc khiếp sợ vạn phần, Thiên Tiếu…..Thích y?!*
*———————–*
*Ú: hôm qua mới phát hiện chatible của mess, thế là tối rảnh đi nhây. Cuộc trò chuyện thế này:*
*Stranger: tìm trai gay*
*Ú: có hủ không à được không*
*Stranger: end chat*
*:))))) Tôi cười muốn tắt thở. Còn có mấy bạn trẻ trâu lên bảo tìm gái ɖâʍ, tôi bảo không có gái ɖâʍ có gay không à được không, đã vậy còn ko bik JAV là gì mà còn bày đặt tìm gái. Tối hôm qua tôi không ngờ mình nhây đến thế:)))*