Chương 7: Lãnh cung gặp người quen (1)
- Tỷ tỷ? Nữ nhân một thân y phục hồng đào hối hải chạy tới. Vạt áo vì thế tung lên làm ẩn hiện đóa hoa đòa sống động tinh tế. Gương mặt thanh tú biểu cảm kinh ngạc. Mắt ngọc lo lắng ngập nước. Một hình dáng nữ nhân hiền dịu mà nam nhân muốn bảo hộ.
- Ân? Nàng lười biếng đáp, thanh âm trong trẻo, dịu dàng.
- Tử Liên là tì nữ bên canh Ngũ c... à là Tà Y tiểu thư sai đến nói muốn gặp ngài. Tỷ tỷ, người đừng đi. Tiểu Ngọc lo lắng đáp.
Nga!!! Không biết tại sao muốn gặp nàng đây ta? Rõ ràng nàng ta ghét nàng lắm nha. Thật tò mò quá đi. Mắt phượng híp thành một đường nguy hiểm.
- Ân. Qua đó xem nàng làm gì. Nàng ra khỏi ghế quý phi, cùng Tiểu Ngọc đến lãnh cung.
--------
Giống như cái tên của nó. Nơi đây hoang vu, sơ xác. Cánh cửa tồi tàn đung đưa theo gió tạo ra âm thanh kéo cọt. Vải trắng tùy ý tung bay, như ẩn như hiện. Lá rơi đầy sân, tạo ra khung cảnh thê lương. Tiếng đàn cô tịch vang lên.
"Đêm gió tây băng qua hàn sơn vũQuốc nạn mơ hồ điêu tàn trong giấc mộng
Nhớ người chẳng thể gặp, hoài niệm càng khắc sâu
Kiếp nạn cắt chia, biệt ly tàn khốc
Binh đao khói lửa biết khi nào nguôi
Thắng làm vua, thua làm giặc như dòng nước chảy
Đèn đã cạn tắt, lệ chẳng thể khô
Núi sông không đổi, hồng nhan đã xưa
Biệt ly tàn khốc
Chẳng cam lòng nhưng đành chia cắt
Phó mặc cánh hồng nhạn bay về phương nam
Chẳng biết trái tim gửi trao nơi nào
Hồng nhan xưa, dẫu vật đổi sao dời
Duy chỉ mảnh tình này mãi không đổi thay
Binh đao khói lửa biết khi nào nguôi
Thắng làm vua, thua làm giặc như dòng nước chảy
Đèn đã cạn tắt, lệ chẳng thể khô
Núi sông không đổi, hồng nhan đã xưa
Biệt ly tàn khốc
Chẳng cam lòng nhưng đành chia cắt
Phó mặc cánh hồng nhạn bay về phương nam
Chẳng biết trái tim gửi trao nơi nào
Hồng nhan xưa, dẫu vật đổi sao dời
Duy chỉ mảnh tình này mãi không đổi thay" ( Hồng Nhan Xưa)
Giọng hát u buồn vang lên, giọng hát nữ nhân u buồn, mà trong trẻo, tà mị. Âu Dương Lam Băng lạnh lùng bước vào. Trong lương đình, nữ tử một thân tử y huyền ảo, gió thổi đến, vạt áo nàng tung bay làm như ẩn, như hiện đóa tử lăng được thêu tinh sảo. Gương mặt chỉ có thể hình dung bằng từ "yêu nghiệt", ngay cả Âu Dương Lam Băng cũng kém nữ tử một phần. Gương mặt trái xoan tinh xảo. Da trắng như ngọc. Mũi nhỏ, cao tinh tế. mày lá liễu, mi cong vút như cánh quạt che đi đôi mắt xinh đẹp. Đôi môi đỏ hồng câu hồng người. Đôi đồng tử máu tím tà mị, yêu nghiệt. Một đầu bạch ngân tùy ý buông thả, tung bay theo gió, làm nổi bật thêm gương mặt tà mị. Tay ngọc khẽ gãy đàn ngọc. Tạo ra một khuynh cảnh đẹp lạ lùng. Âu Dương Lam Băng khẽ ngẩn người. Như nhận ra có người tới, tay ngọc chợt dừng. Môi đỏ nhếch lên câu hồn người.
- Tỷ tỷ, ta chờ người rất lâu rồi. Âm thanh tà mị vang lên lôi Âu Dương Lam Băng trở về. Nàng bình thản tiến đến chỗ nữ tử. Mày phượng híp lại nghi hoặc hỏi.
- A Vị này là?
- Ha ha. Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc động lòng người. - Tỷ tỷ, ta là Tà Y a... Nữ nhân tủm tỉm cười.
- Ngươi cũng đến đây? Bao lâu rồi? Mắt phượng nguy hiểm híp lại. Khí chất cường giả toát ra. Nàng giờ đây cao ngạo như một nữ vương đứng trên cao nhìn xuống.
- Ta vốn không có ý xấu. Chỉ là đến sớm hơn một chút, nơi ta ở là nơi khác. Chỉ là nhìn thấy thiên tượng liền qua đây a... Nữ nhân nhếch môi, tay ngọc vung ra, uy áp biến mất. Âu Dương Lam Băng khẽ ngẩn người, rồi cũng khôi phục lại bình tĩnh.
- Ngũ muội đâu?
- Nàng ấy? ch.ết rồi, trước lúc ta đến nơi này ở nhờ. Dung mạo của nàng và ta tương tự giống một chút, chỉ khác mỗi đôi mắt, nên cũng chẳng ai nghi ngờ. Nữ nhân bình thản trả lời.
- Ngươi đến đây làm gì?
- Chỉ là...
____ _____