Chương 2: Hắc y nhân ở vùng hoang vắng
Tất nhiên Y Kiều không biết đường, vả lại nàng cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm đi lại ở nơi hoang dã này, vì vậy mặc dù nàng muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng có làm thế nào thì nàng cũng chỉ có thể đi lại mà không có mục đích cụ thể.
Đi cả một buổi, trước mặt vẫn là khung cảnh hoang vu toàn cây khô và đất đá, không hề có chút biến hoá nào.
Nàng vừa mệt vừa có chút nhụt chí, tựa vào một thân cây rồi ngồi xuống.
Phía xa là những dãy núi trùng trùng điệp điệp, từng cánh rừng xanh thẫm dồi dào hết lớp này đến lớp khác. Lúc này bầu trời chiều chỉ còn lại chút ánh vàng yếu ớt đan vào tán cây, càng để lộ vẻ tiêu điều mỏi mệt. Vài tiếng chim về tổ truyền đến từ trong màn trời tối mờ kia, càng tỏ rõ bóng đêm đang dần phủ xuống.
Y Kiều có chút lo lắng mà nhìn sắc trời, nghĩ đến việc ngủ ngoài trời ở nơi hoang dã này thì chắc chắn là một chuyện phiền phức, nàng bắt đầu nhanh chóng cất bước.
Có điều lúc này thứ nàng tìm không phải là đường ra mà là một nơi nào đó để nàng có thể trú chân.
Nơi đây cũng không phải là núi, mà khoảng cách tới chân núi vẫn còn một đoạn rất xa. Vì vây, không có khả năng sẽ có sơn động nào cho nàng trú thân. Nhưng cũng không thể ngủ ngoài nơi đất trống, bởi vậy Y Kiều bắt đầu đi vào khu rừng nhỏ phía trước.
Phần lớn cây cối trong rừng đã khô héo, trên nhánh cây cũng chỉ còn một vài mảnh lá vàng khô đang run rẩy trong gió không chịu rời cành. Trong khung cảnh ấy, chỉ còn một cây tùng vẫn còn giữ được chút sắc xanh trên thân mình.
Y Kiều đi đến gốc cây đó, cảm thán vài chiếc lá xanh tiêu điều trên thân cây, không khỏi nhớ tới lời của Khổng lão phu tử: "Dù lạnh cũng không thể làm tùng bách điêu tàn."
Nàng kéo tay nải trên người, sau khi thổn thức thì bắt đầu tiếp tục cố gắng chống đỡ sự mệt mỏi đi tìm kiếm chỗ nghỉ chân, nhưng không ngờ, vừa quay đầu đã thoáng thấy được một gian nhà gỗ trong bụi cây.
Hệt như một người lữ hành đã khát khô trong sa mạc hồi lâu lại nhìn thấy một ốc đảo phì nhiêu, Y Kiều vô cừng mừng rỡ, kích động chạy về phía căn nhà gỗ kia.
Nhưng, chuyện không khéo nhất chính là, nàng đã bị vấp phải một vật nào đó trên mặt đất. Nếu không phải nhờ nàng phản ứng nhanh, kịp thời vươn tay vịn vào thân cây bên cạnh, chắc chắn nàng sẽ phải té dập mặt xuống đất như một con chó gặm bùn rồi.
Nàng cố gắng ổn định lại chút tinh thần đang vô cùng kinh hãi của mình, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng đi mà "không nhìn đường".
Trong lúc trống ngực còn chưa phục hồi lại như trước, nàng cúi người dò xét kẻ đầu xỏ gây nên việc này, lại bị doạ đến mức hét toáng lên.
Lúc đó, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, ánh mắt trời cũng ảm đạm hơn không ít. Có tiếng gió lạnh cùng với mấy tiếng kêu đầy kì quái của vài loại chim là lướt qua, hệt như những tiếng gào rú đầy bi thảm của yêu ma quỷ quái trong núi. Nếu như muốn hỏi trong loại tình cảnh này thì chuyện gì là kinh khủng nhất, chắc chắn cảnh tượng trên mặt đất lúc này chính là câu trả lời tốt nhất.
Có một người đang nằm trên mặt đất, thoạt nhìn thì hẳn là một nam tử.
Mới vừa rồi Y Kiều đã bị vấp phải hòn đá bên cạnh chân hắn.
Toàn thân người nọ đều là hắc y, thoạt nhìn như một bộ y phục dạ hành được thêu chỉ bạc, nhưng lại không hề che mặt như trong mấy bộ phim võ hiệp kia. Dù đầu đang nghiêng sang mộ bên nhưng vẫn có thể trông thấy lờ mờ sắc mặt trắng bệch của hắn. Trên ngực phải vẫn còn có một vết thương như đang nói rõ nguyên nhân cho việc nằm ở nơi này của hắn.
Y Kiều vẫn bảo trì tư thế ôm ngực mà đánh giá người trước mặt, hô hấp cũng dần trở nên có chút không đều.
Thật ra cũng không hẳn là nàng hoàn toàn bị kinh hãi, mà còn có chút cảm giác như bị chèn ép. Dường như, người trước mắt này có một khí thế vô cùng mạnh mẽ khiến người khác không thể nhìn thẳng vào hắn.
Đó là một loại khí phách phát ra từ sâu bên trong, vì vậy, cho dù lúc này hắn có nhắm nghiền mắt mà nằm trên mặt đất thì vẫn không hề có chút chật vật nào, không hề mất đi khí độ. Mà điều này cũng là một trong những nguyên nhân khiến Y Kiều không vội đi xem thử hắn vẫn còn sống hay đã ch.ết.
Thật sự nàng rất đau đầu, ôm trán đứng tại chỗ tiến lui đều không được. Nhưng, cân nhắc đến hậu quả kinh khủng của việc làm hàng xóm cả đêm cùng một kẻ không biết sống ch.ết với sự không đành lòng trong nội tâm kia, cuối cùng sau khi đấu tranh dữ dội, Y Kiều cũng quyết định dò xét hơi thở của hắc y nhân.
Đặt tay dưới mũi hắn, cuối cùng nàng cũng thở phào một hơi... Hắn còn sống, tuy rằng hô hấp có hơi yếu ớt một chút.
Có thể là bởi vì rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy một người sống ở nơi hoang dã này, chút căng thẳng vừa rồi của Y Kiều đã giảm bớt hơn phân nửa.
Nàng nhìn về phía gian nhà gỗ kia, phát hiện bên trong ngoại trừ một chiếc giường được làm từ một tấm ván gỗ có phủ một lớp rơm và mấy tấm da thú ra thì cũng không còn gì khác. Mà dấu hiệu duy nhất trong phòng chứng minh đã từng có người ở cũng chỉ là một chút tro tàn trong góc phòng.
Đây là một gian nhà gỗ giản dị làm nơi trú chân cho thợ săn lúc vào rừng săn thú. Không biết chủ nhân của nó đã bỏ nơi này hay vẫn còn chưa đến. Chẳng qua hiện tại mấy thứ này đã không còn quan trọng.
Sau khi kiểm tr.a kĩ càng, Y Kiều quay đầu lại, đi tới bên cạnh hắc y nhân kia. Nếu như đã biết rõ hắn vẫn còn sống thì tất nhiên không thể cứ để hắn phơi thân bên ngoài như vậy. Vì thế, Y Kiều cũng định chuyển hắn vào trong căn nhà gỗ kia.
Nàng nheo mắt đánh giá sơ qua hắc y nhân, tính toán xem bản thân mình cần phải dùng bao nhiêu sức.
Người trước mắt trông rất gầy, thân hình cao lớn, đường cong trên thân thể vô cùng ưu mỹ, vừa nhìn qua đã khiến cho người xem đẹp mắt vừa lòng. Có điều Y Kiều đã không còn tâm tư để đi thưởng thức hắn, nhất định nàng phải nắm bắt được thời gian để chuyển tên này vào nhà.
Vốn nàng còn muốn cõng hắn vào. Có điều tuy nhìn hắn không có được bao nhiêu thịt nhưng vẫn là một nam tử, hơn nữa vóc người lại cao lớn như thế, nàng chỉ có thể... Kéo hắn vào thôi.
Vì không để động đến miệng vết thương của hắn, Y Kiều cố gắng nâng nửa người trên của hắn lên, cố gắng dốc hết sức, nửa ôm nửa kéo cố gắng đưa hắn vào nhà.