Chương 24: Người đẹp như tên (thượng)
"Biểu ca." Một tiếng gọi vui vẻ êm ái vang lên, dù không lớn, nhưng vẫn để thu hút sự chú ý của mọi người. Bởi vì, thật sự là vừa dễ nghe vừa thân mật.
Lúc này Y Kiều đang đi cùng Mặc Ý tới cửa.
Vốn nàng đang đứng xoay lưng về phía hắn, đang có chút hưng phấn muốn kiểm chứng thành quả trong suy nghĩ của mình thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi kia, liền quay đầu về phía phát ra âm thanh như phản xạ có điều kiện.
Một mỹ nhân đang đứng cạnh một chiếc xe ngựa hoa lệ, nhìn về phía này không chớp mắt.
Nàng đội mũ Chiêu Quân bằng lông chồn có đỉnh nhọn che trán, sắc trắng thuần khiết làm nổi bật lên nhan sắc như bích nhân của nàng. Một thân y phục hồng phấn bằng lụa mỏng trông không tệ lắm nhưng vẫn không thể che khuất dáng người thướt tha của giai nhân. Mà áo lông cùng màu với y phục khoác bên ngoài lại càng khiến thân hình nàng thêm chút khí chất xinh xắn thùy mị.
Dung mạo của nàng rất đẹp, mi mục như vẽ, da thịt trắng như tuyết như quả vải vừa hái, vô cùng mịn màng. Cả người thướt tha chỉ cần đứng tại chỗ cùng đủ khiến người ta có cảm giác vô cùng uyển chuyển nhã nhặn lịch sự, là một mỹ nhân cổ đại đạt chuẩn.
Đúng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, Y Kiều không khỏi khen thầm.
Có điều, nàng lập tức nhớ lại tiếng gọi thân mật vừa nãy của mỹ nhân.
Có gian tình...
Y Kiều vừa phản ứng kịp, mang vẻ mặt đầy chế nhạo mà quay sang nhìn Mặc Ý bên cạnh, cười như trộm.
Mặc Ý chỉ nhìn lướt qua nàng như bản năng, nhưng lại như đang nghĩ đến gì đó, không biết là vô tình hay cố ý mà lại bỏ qua khuôn mặt ranh mãnh của nàng.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía bóng dáng màu hồng dịu dàng đứng cách đó không xa.
"Ngô quản gia, chuyện này là thế nào?" Mặc Ý xoay người, nghiêm mặt hạ giọng chất vấn.
Mặt Ngô quản gia có chút vẻ lúng túng, vội vúi đầu giải thích: "Công tử bớt giận, thật sự là do Ôn tiểu thư không muốn đi, lão nô cùng không còn cách nào khác."
"Ông không nói như cũ sao?" Chân mày Mặc Ý càng nhíu chặt hơn, giọng nói càng thêm lạnh lùng.
"Công tử minh giám! Sao lão nô có thể không nhớ việc công tử dặn, những gì nên nói đã nói cả." Ngô quản gia ngừng một chút, thầm cắn răng: "Song, Ôn tiểu thư lại nói, lần này nhất định phải gặp được người."
"Vì sao ông không nói thẳng ra là hôm nay ta ngủ lại Trừ Phi Cư, tạm thời không về Nam Huân Phường?" Giờ phút này mặt Mặc Ý đã trầm như nước, sắp không thể nhịn được nữa: "Cũng đỡ việc để nàng ở đây nhớ nhung tới ta."
Ngô quản gia mang gương mặt sầu khổ, gắng gượng nói: "Căn bản là Ôn tiểu thư hoàn toàn không nghe lọt những lời này, nàng nói lần này phải quyết tâm gặp được người, dù có phải chờ ba ngày ba đêm cũng bằng lòng... ngay cả lương khô cũng chuẩn bị xong rồi..."
Sắc mặt Mặc Ý lại trầm hơn vài phần.
Dù bọn họ đã cố nói nhỏ hết sức có thể, nhưng vì Y Kiều đứng tương đối gần nên vẫn nghe được nội dung của cuộc đối thoại, đồng thời cũng biết rõ ngọn nguồn trong chuyện này.
Nàng đứng một bên nhìn dáng vẻ sầu khổ của hai tên chủ bộc, rất ác ý mà cảm thấy khá thú vị. Nhất là sau khi nghe được câu cuối của Ngô quản gia thì nàng suýt phì cười.
Nói như vậy, tinh thần của nữ tử này đúng là bất khuất, rất đáng khen.
Chắc chắn đây chính là hoa đào kết trái trong truyền thuyết rồi. Nàng cũng muốn xem thử, Mặc Ý ngày thường luôn điềm tĩnh, lúc này bị người ta chặn ngay cửa sẽ làm thế nào để giải quyết.
Y Kiều cố nín cười, lại ngẩng đầu lần nữa đã chợt phát hiện mỹ nhân kia không thể chịu đựng được cảm giác bị ngó lơ, đang bước về phía bên này.
"Biểu ca, cuối cùng Uyển Nhi cũng gặp được huynh rồi." Đôi mắt như nước hồ thu của mỹ nhân tràn ngập sự dịu dàng, vẫn luôn nhìn chăm chăm vào Mặc Ý đầy ẩn tình, hoàn toàn xem Y Kiều ở cạnh thành không khí.
Tuy lời của nàng chất chứa ý uất ức nồng đậm, nhưng trên khuôn mặt mỹ lệ kia vẫn là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, đúng là khiến người ta thấy mà thương.
Có điều, dường như Mặc Ý đã hoàn toàn miễn dịch với chuyện này, căn bản là chẳng ưa nổi.
Lòng hắn biết đã không thể tránh nữa, thầm thở dài, cố kìm nén chút không kiên nhẫn trong lòng.
Nể mặt tổ mẫu, hắn không thể quá phũ phàng được.
"Không biết hôm nay biểu muội tới tìm vì việc gì?" Lại xoay người, mặt mũi chỉ còn vẻ thản nhiên.
Mỹ nhân như đã sớm quen tới sự lạnh nhạt của biểu ca nhà mình, vì vậy cũng không ngại, chỉ khẽ cười nói: "À, Uyển Nhi chỉ tới nói cho biểu ca một tin tức tốt thôi. Uyển Nhi đoán, chắc chắn biểu ca sẽ cảm thấy hứng thú."
Nói xong, nàng vô cùng mong chờ nhìn về phía Mặc Ý, nụ cười ngọt ngào trên mặt còn mang theo chút cảm giác thành tựu nho nhỏ.
"Xin lắng tai nghe, mời biểu muội nói." Mặt Mặc Ý không có bất cứ vẻ dư thừ nào, lời nói cũng mất đi vẻ thích thú. Ngay cả Y Kiều ở cạnh nhìn thấy mà cũng muốn than thở.
"Là vấn đề gà thỏ chung cũi đó, Uyển Nhi đã nghĩ ra cách giải rồi. Chỉ sợ biểu ca vẫn phải hao tổn tâm trí nên mới nhanh chóng chạy tới." Nàng cười càng vui vẻ hơn, giống như một tiểu hài tử đang nóng lòng hiến vật quý: "Biểu ca có muốn biết vì sao Trình đại ca có thể giải nhanh như vậy không?"
Mặc Ý liếc sang Y Kiều một cái như bản năng, khẽ thở dài: "Là dùng giả thiết phải không?"
Mỹ nhân nghe xong thì sửng sốt, sau đó lại nhìn hắn vởi vẻ mặt kinh ngạc: "Biểu ca biết à?"
Lời của Mặc Ý như một chậu nước lạnh dội xuống đầu nàng, nàng vừa hỏi xong câu dư thừa này, gương mặt khó nén vẻ thất vọng.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy mọi cố gắng của mình đều đã uổng phí.