Chương 27: Khúc đệm đêm đông (hạ)

"Nương, đã trễ thế này rồi, tìm nữ nhi có chuyện gì không?" Y Kiều cười hỏi như không có chuyện gì xảy ra.


"À, vừa nãy ta nghe có vài tiếng động, có chút không yên lòng nên mới khoác y phục tới xem sao." Trong lời nói của Kim thị đều là vẻ ân cần, sau đó lại như lơ đãng mà nhìn lướt qua trong phòng: "Đã trễ thế này rồi mà con còn làm gì đó? Ơ, sao Diên Linh và Hạc Linh cũng ở đây thế?"


"Là thế này, vừa nãy con đang đọc sách." Y Kiều vô cùng bình tĩnh: "Mà Diên Linh và Hạc Linh bảo không ngủ được, thấy phòng còn còn sáng nên mới tới đây tìm."


Hạc Linh và Diên Linh vô cùng ăn ý mà liếc nhau một cái, hiểu có lẽ tỷ tỷ có chuyện gì không muốn để nương biết nên vô cùng phối hợp với nàng, bắt đầu hùa theo.


"Đúng vậy, nửa đêm con và ca ca đều không ngủ được nên mới cùng đến tìm tỷ tỷ." Diên Linh quay đầu nhìn về phía Kim thị, trên mặt là nét ngây thơ chỉ có hài tử mới có.


"Thấy tỷ tỷ đang học nên bọn con mới xin tỷ tỷ dạy mấy đoạn." Hạc Linh đưa mắt nhìn cuống sách đang mở ra trên bàn: "Đang đọc đến khúc đầu của "Tiêu Dao Du" rồi, nương, người có muốn nghe con đọc một đoạn không?"


available on google playdownload on app store


May mà phu tử đã từng dạy cái này, nếu phải đọc thật thì cậu cũng có thể vượt qua.


"Ồ, thì ra là thế." Kim thị cười lên trông vô cùng hiền lành: "Không cần đâu, nếu là như vậy thì nương cũng yên lòng. Có điều hai đứa các con đừng quấy rầy tỷ tỷ nữa, có gì cần học thì đi hỏi phu tử là được. Tỷ tỷ các con còn đang bận chuyện khác."


Nói xong, bà cúi người nhẹ nhàng khuyên giải hai tiểu hài tử. Sau đó mới xoay người lại nhìn về phía Y Kiều.
Lúc hai tiểu tử ra đến cửa, Y Kiều thầm tặng cho chúng một nụ cười, cảm tạ chúng đã giải vây cho mình.


Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh hơn, nàng có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Kim thị một cách rõ ràng.
Ánh mắt kia khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, hệt như một con báo đang rình rập con mồi của mình. Song, nàng cũng không sợ.


Chậm rãi quay đầu, nở một nụ cười thản nhiên, vô cùng chuẩn mực.
Từ sáng sớm Y Kiều đã nhìn ra bà có lời muốn nói. Lúc này thấy Kim thị như vậy, nàng không hề bất ngờ.


"Con làm rất khá, cứ như thế, thường xuyên luyện thi thư, chăm chỉ rèn dũa." Kim thị hài lòng cười một tiếng, trên gương có vài vết nhăn bị mài mòn bởi thời gian sớm đã không còn chút hào hoa gì đáng nói, thứ còn sót lại cũng chỉ có chút vẻ tính toán khôn khéo. Đôi mắt u ám lúc thường không có nửa phần vui vẻ, mà sâu bên trong là từng tia sáng tham lam đang dần khuếch tán. Lại thêm việc bà ta đang đứng trong bóng râm, khiến cả người trông càng thâm âm trầm quỷ dị.


"Vốn phải như thế." Trên mặt Y Kiều vẫn duy trì nụ cười đúng chuẩn như trước: "Nương quá khen rồi."


Kim thị quan sát nàng từ trên xuống dưới một lần, ánh sáng trong mắt càng tăng lên, có chút đắc ý mà cười, nói: "Ừ, nữ nhi của ta thật là xinh đẹp! Nếu chịu chăm chỉ luyện tập tài nghệ hơn nữa thì chắc chắn sẽ có thể hạ gục được tất cả thiên kim tiểu thư danh môn trong kinh thành này rồi."


"Đừng có nghe cha con." Kim thị tiến lại gần mấy bước, cười đến vô cùng thân thiết: "Chỉ là làm tiểu thiếp mà thôi, có tiền đồ gì cơ chứ? Nếu chúng ta đã tham gia thì cứ hướng thẳng tới chỗ ngồi của thiếu phu nhân Vân gia đi. Dù cửa Vân gia nhà họ không dễ vào, nhưng con không cần phải lo lắng quá. Nói đến cùng nhà chúng ta cũng thuộc tầng lớp thư hương, trong nhà cũng có chút sản nghiệp, trong tộc cũng không hẳn là không có người vào triều làm quan. Huống hồ, Vân gia chỉ mới có thế lực trong triều thời gian gần đây, trước đó cũng chỉ là thương nhân mà thôi. Tuy nói hôm nay thế nhân không lên án việc này, nhưng dù gì cũng không thể gọi nó là ưu thế được. Vì vậy, nếu con làm thiếu phu nhân của Vân gia, chuyện lan truyền ra bên ngoài cũng chẳng thể khiến bọn họ mất mặt. Hơn nữa, nương ở đây cũng có thể được hưởng vinh quang đó."


Nữ nhân này cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, thì ra đã sớm tính toán hết mọi chuyện, còn có dã tâm như thế. Có điều, Trương Loan chỉ mưu tính chuyện ngoài sáng, còn bà ta lại ngấm ngầm bày mưu tính kế của mình.


Mặc dù mục đích không giống nhau, một vì cầu đường quan, một vì cầu phú quý, nhưng thủ đoạn vẫn như nhau, đều là bán nữ cầu vinh mà thôi.


Thật sự không hiểu nổi sao Y Kiều lúc trước có thể đối mặt với bậc phụ mẫu thế này được, chẳng lẽ nên nói, đây mới là nguyên nhân khiến nàng ấy phải bỏ nhà ra đi ư?


Dù Y Kiều đã sớm nhận ra Kim thị mà một nữ nhân biết tính toán, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy vẫn không nhịn được mà phải thầm than thở.


Nàng thầm cười lạnh một tiếng, mặt lại không có vẻ gì: "Xin mẫu thân cứ yên tâm, nữ nhi đã nhớ rõ mọi chuyện. Nhất định sẽ dồn hết sức để đến lúc đó có thể khiến mọi người phải kinh ngạc.”


Song, về phần khiến mọi người phải kinh ngạc thế nào thì chỉ có thể chờ đến lúc bàn bạc mà thôi.
Kim thị "ừ" một tiếng, hài lòng gật đầu.


Vốn chỉ muốn dặn dò nàng mấy câu rồi ra ngoài, nhưng trước khi ra khỏi cửa thì như chợt nhớ tới thứ gì đó, xoay người nhìn về phía Y Kiều, vẻ mặt có phần mập mờ, nói: "Y Kiều, nhất định con phải nắm chắc nó, đây mà một mối hôn sự tốt. Nghe nói khí chất của vị Vân công tử này xuất trần, tướng mạo như người trời, hệt thần tiên. Vi nương nghĩ, nữ nhi của ta nhìn thấy hắn thì hẳn sẽ siêu lòng không thôi."


Y Kiều sửng sốt, muốn mở miệng nói gì đó thì đã thấy Kim thị đóng cửa lại ra ngoài.
Khí chất xuất trần? Tướng mạo như người trời? Nếu Mặc Ý đúng là Vân Thanh công tử thì nàng không thể không thừa nhận cách hình dung như vậy đúng là rất thích hợp, không hề nói quá chút nào.


Có điều, nói đến đây thì nàng lại nhớ tới một người khác, thiếu niên với ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, tuấn mỹ như thần tiên kia.
Thật ra, lòng của nàng vẫn luôn có một dự cảm khá mơ hồ... rằng thiếu niên này sẽ xuất hiện, làm thay đổi cuộc sống của nàng, thậm chí là cả số mạng.


Nàng không biết, lúc nào mình sẽ gặp hắn lần nữa. Vì vậy lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân, mỗi ngày đều phải suy tính xem phải bước đi thế nào trên con đường sắp tới.


Vậy, hắn có thể đến giúp nàng không? Dù sao nàng dám chắc mình sẽ không phối hợp với đôi phu thê Trương Loan, nếu nàng làm hỏng chuyện ở tiệc chúc thọ, bọn họ sẽ đối xử với nàng thế nào? Dù đã có nơi an thân, nhưng liệu đến lúc đó có cần phải tìm thiếu niên kia cầu giúp đỡ không?


Còn nữa, thân phận của Mặc Ý. Nếu hắn thật sự là Vân Thanh công tử thì chẳng phải bữa tiệc chúc thọ ngày đó sẽ lúng túng lắm sao...
Một đống vấn đề lớn dồn tới, Y Kiều ôm trái tim không yên ngồi xuống sau bàn.


Nàng liếc mắt nhìn cuốn "Trang Tử" đang mở ra kia, nhớ lại thấy mình mang quyển sách này ra để ngụy trang thì đúng là hợp tình hình. Nhưng ngay sau đó nàng lại lắc đầu, thầm phỉ nhổ sự bất kính của bản thân với bật tiên hiền một phen.


Song, nếu con đường phía trước đã tràn đầy biến số vô tận thì nàng có buồn phiền đến đâu đi nữa cũng là công dã tràng.


Nếu không thì cố nghiêm túc học tập "Trang Tử", có lẽ cũng sẽ được chia lây chút tiêu dao của lão nhân gia Trang Chu. Để một kẻ tục nhân như nàng cũng có được một trái tim bình thản, có thêm chút khí độ thản nhiên với đời để đối mặt với phong ba trên con đường phía trước.






Truyện liên quan