Chương 8: Đừng trách ta tàn nhẫn
Nàng nghe xong làm vẻ mặt như đã hiểu,môi hơi nhếch lên. Nàng bỗng nói với giọng nhân từ.
-40 trượng? Tàn nhẫn quá rồi. Bổn cung thấy miệng lưỡi của các ngươi cũng linh hoạt lắm,nếu cắt đi thì thật uổng phí a~
Đám phi tần nghe nàng nói muốn cắt lưỡi bọn chúng thì sợ hãi không thôi,mặt mày biến sắc. Tiêu tài nhân vội vàng van xin.
-Xin nương nương tha tội. Thần thiếp...thần thiếp...
-Nương nương...nương nương tha mạng...
-...
Tiêu tài nhân chưa nói xong thì Niên tài nhân lại lên tiếng. Sau đó hai người kia cũng nhao nhao. Nàng đau đầu,đập chén trà xuống. Đám phi tần đó im bặt. Nàng nhìn Nhiễm Nhiễm.
-Em sai ngự thiện phòng chuẩn bị ít điểm tâm thừa mang đến đây,nhanh một chút.
Nhiễm Nhiễm vâng một tiếng rồi làm theo. Rất nhanh sau đó Nhiễm Nhiễm trở lại,theo sau còn có hai cung nữ đang bưng điểm tâm. Nàng cười nhạt. Đắc tội với nàng không dễ sống đâu. Hai cung nữ kia dâng điểm tâm lên,Nhiễm Nhiễm bưng một trong hai đĩa điểm tâm,tay buông lỏng ra. Đĩa điểm tâm rơi xuống đất. Nhiễm Nhiễm là cố ý.
-Ai yo,Nhiễm Nhiễm vô ý làm rơi hết bánh quế hoa rồi.
Nàng nhếch môi.
-Không sao. Lấy thêm đĩa kia.
Nhiễm Nhiễm nghe lời liền cầm đĩa kia lên. Đĩa kia cũng nhanh chóng rơi xuống đất,vỡ tan. Giờ cả hai đĩa đều vỡ,điểm tâm thì rơi dưới đất. Nhiễm Nhiễn quay lại nhìn Trầm Ngư,Trầm Ngư gật nhẹ đầu. Nhiễm Nhiễm lại dẫm chân lên chỗ điểm tâm đó,làm như vô ý nói:
-Nương nương...Nhiễm Nhiễm...lỡ dẫm chân lên chỗ điểm tâm này rồi...
Nàng xua tay.
-Không sao. Dù gì tiện nhân cũng chỉ xứng ăn đồ của tiện nhân thôi.
Nói xong nàng ra hiệu cho Nhiễm Nhiễm lại gần nàng. Nàng nhìn đám phi tần kia liền lạnh nhạt nói.
-Các ngươi ăn hết chỗ điểm tâm kia bổn cung liền tha cho các ngươi. Nếu không...
Đám phi tần đó mặt mày biến sắc. So với điểm tâm bị hỏng nguyên chủ ăn trước kia,chỗ điểm tâm này còn ghê tởm gấp trăm lần. Nàng quá tàn nhẫn rồi. Nhiễm Nhiễm hả hê trong lòng. Xem sau này đám phi tần đó còn kiêu căng nữa không. Ly quý tần không nhịn nổi nữa liền quát lên:
-Hoàng hậu là cái thá gì mà bắt ta phải ăn những thứ này? Đến cả một tài nhân cũng không bằng mà muốn lên giọng với ta.
Nàng nhíu mày. Nhiễm Nhiễm nắm chặt tay thành nắm đấm. Nếu chửi mắng Nhiễm Nhiễm,Nhiễm Nhiễm còn có thể nhịn. Nhưng liên quan đến Trầm Ngư,Nhiễm Nhiễm không nhịn được.
-Ly quý tần xúc phạm hoàng tộc,thất lễ với hoàng hậu,tội đáng muôn ch.ết. Theo luật lệ trong cung sẽ bị đánh 40 trượng,đưa xung quân làm quân kỹ.
Nàng nói to:
-Người đâu!
Rất nhanh hai tên thái giám đến,hành lễ xong liền hỏi.
-Hoàng hậu có gì căn dặn ạ?
-Đưa Ly quý tần ra đánh 40 trượng rồi đưa xung quân làm quân kỹ cho bổn cung.
Hai thái giám đó không do dự nghe theo. Hai người đó là một trong những người biết nàng được sủng ái,đâu dám dại dột mà chọc giận nàng. Ly quý tần nhanh chóng bị lôi đi. Ba người kia thấy thế sợ hãi. Từ lúc nào mà hoàng hậu lạnh lùng tàn nhẫn như vậy? May mà khi nãy bọn chúng không cãi lại.
-Còn không mau ăn? Các vị nương nương cũng muốn bị như Ly quý tần phải không?
Nhiễm Nhiễm gắt lên. Ba người kia sợ hãi,lê người về phía chỗ điểm tâm. Tay ai cũng run run,không dám cầm lên ăn. Thục phi nhìn về phía nàng. Ánh mắt nàng nhìn ba người kia đầy sát khí. Thục phi sợ hãi,cắn răng ăn. Hai người kia thấy vậy cũng vội vã ăn. Thật khó nuốt. Chờ ba người đó ăn xong cái đầu tiên,nàng cười với Nhiễm Nhiễm:
-Nhiễm Nhiễm,em nói xem như vậy giống thứ gì?
Nhiễm Nhiễm cũng cười,nói bằng giọng hả hê:
-Còn không bằng một tiểu cẩu a~
Nàng cười rộ lên,ánh mắt loé lên tia xem thường. Đám phi tần đó cắm cúi ăn,không dám ngẩng đầu lên. Nàng và Nhiễm Nhiễm hàn huyên thêm mấy câu thì giọng Lý công công vang lên:
-Hoàng thượng giá đáo.
Nàng nhíu mày. Hôm nay bãi triều sớm thế ư? Nàng còn chưa làm chuyện gì tốt đẹp mà hắn đã đến phá đám rồi. Nàng nhìn xuống chỗ điểm tâm kia,cũng gần hết rồi. Đám phi tần đó thấy hắn đến mắt sáng lên,mặc dù hơi muộn. Ba người kia định nhả điểm tâm ra nàng lại quát lên:
-Nuốt xuống. Nhả ra thì nhặt lên ăn lại.
Hai tài nhân kia vẫn ngoan ngoãn nghe theo,còn Thục phi lại đứng lên,nhả hết ra. Nàng nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo. Hoàng thượng vừa hay bước đến nhìn thấy cảnh này cũng chẳng có vẻ gì. Xung quanh ai cũng hành lễ,chỉ trừ nàng. Nàng nhìn về phía hắn. Trừ thái giám theo sau còn có một nam nhân mặc bạch y,tóc tuỳ ý xoã ra. Nam nhân này anh tuấn tiêu sái,so với hắn cũng có vài phần giống nhau. Theo trí nhớ thì người này là nhị vương gia,vừa trở về từ biên cương 3 năm trước. Với đại ca của Trầm Ngư cũng có chút giao tình. Người đó nhìn về phía Nhiễm Nhiễm đang cúi đầu,ánh mắt loé lên tia kinh ngạc rồi nhanh chóng cong lên một nụ cười. Hoàng thượng miễn lễ rồi đến gần nàng. Thục phi cùng hai tài nhân kia quỳ đến trước mặt hắn.
-Hoàng thượng,người phải làm chủ cho chúng thần thiếp.
Hắn liếc qua nàng. Nàng vẫn nhàn nhã thưởng trà. Thục phi bắt đầu kể lể,không quên thêm mắm thêm muối.
-Hoàng thượng,người xem,chúng thần thiếp chỉ là ngồi hàn huyên mấy câu,ai ngờ hoàng hậu lại quá đáng như vậy. Hoàng hậu bắt chúng thần thiếp ăn điểm tâm bị một con tiện tì dẫm lên,lại còn đánh chúng thần thiếp. Chúng thần thiếp không làm sai gì cả.
Nói xong Thục phi còn nặn ra vào giọt nước mắt. Hắn cau mày. Loại nữ nhân này,hắn ghét nhất. Đóng kịch cũng giỏi quá rồi. Tiêu tài nhân cũng nước mắt ngắn nước mắt dài kể lại.
-Hoàng thượng,hoàng thượng nhìn xem,đầu thiếp sưng hết lên rồi. Là do hoàng hậu đánh. Hoàng hậu còn định cắt lưỡi chúng thần thiếp. Nếu người không đến kịp,chúng thần thiếp cũng câm luôn rồi.
Niên tài nhân cũng hùa theo.
-Hoàng thượng,hoàng hậu còn nói đưa chúng thần thiếp xung quân làm quân kỹ. Ly quý tần...Ly quý tần bị hoàng hậu đưa đi rồi. Người nghĩ thử xem,dù gì chúng thần thiếp cũng là phi tần của người,nếu bị đưa xung quân làm quân kỹ thì mặt mũi của người cũng mất hết. Hoàng thượng,người phải làm chủ cho chúng thần thiếp.
Hắn lại quay sang nhìn nàng. Nàng đặt chén trà xuống,không tránh ánh mắt hắn. Hắn ngồi xuống cạnh nàng,khẽ hỏi:
-Có phải nàng làm không?
Hắn không phải hỏi để trách tội nàng,chỉ là muốn nghe nàng nói thôi. Dù nàng nói có hay không thì hắn vẫn để đám phi tần đó cho nàng định đoạt. Nàng nhàn nhạt mở miệng.
-Phải.
Đám phi tần đó nghe nàng thừa nhận thì vui mừng không thôi. Hắn khẽ cau mày. Nhiễm Nhiễm lại nhanh miệng:
-Hoàng thượng,xúc phạm danh dự hoàng tộc,thất lễ với hoàng hậu,tội này không thể tha được.
Hắn cau mày nhìn đám phi tần đó. Nam tử mặc bạch y đứng phía sau hắn nhìn Nhiễm Nhiễm,đuôi mắt hiện lên ý cười. Không ngờ là tì nữ bên cạnh hoàng hậu. Vậy chắc chuyện trộm đồ kia cũng có liên quan đến hoàng hậu rồi. Nhiễm Nhiễm mặc dù cảm nhận được có người nhìn mình nhưng không thể ngẩng đầu lên được. Như vậy là thất lễ. Tiêu tài nhân nghe Nhiễm Nhiễm nói thế liền tức giận:
-Chẳng qua chỉ là một con tiện tì mà dám lên tiếng ở đây. Người đâu,lôi con tiện tì này ra...
Nàng ta chưa nói hết câu nàng đã gắt lên:
-Người của bổn cung,ai dám đụng vào? Chỉ là một tài nhân mà cũng dám lớn tiếng. Lôi ra ngoài đánh cho ta. Chưa có lệnh của bổn cung,không được ngừng lại.
Hai thái giám theo phía sau hoàng thượng nhìn hắn,hắn khẽ gật đầu. Hai thái giám đó liền làm theo lời nàng,lôi Tiêu tài nhân đi. Tiêu tài nhân sợ hãi,van xin hắn nhưng hắn chẳng thèm để tâm. Ở đó còn có Thục phi và Niên tài nhân nhưng chẳng ai dám nói gì. Hoàng thượng nhìn về phía nam tử kia,khẽ nói:
-Ngồi đi.
-Vâng.
Nam tử đó ngồi xuống. Nhiễm Nhiễm lén nhìn sang. Kết quả khiến Nhiễm Nhiễm không biết kinh ngạc đến mức nào. Đây không phải đại sắc lang Nhiễm Nhiễm gặp hôm qua sao. Sao hắn lại ở đây? Còn đi cùng hoàng thượng nữa. Nhiễm Nhiễm lại nhìn qua cổ hắn. Đúng là có vết thương do dao gây ra thật. Thôi rồi,lần này Nhiễm Nhiễm khó sống rồi. Nam nhân đó ngước lên nhìn Nhiễm Nhiễm cười tà ác. Nhiễm Nhiễm vội thu tầm mắt,cắn nhẹ môi. Đến đâu thì đến vậy. Trầm Ngư quan sát nam tử vừa ngồi xuống nãy giờ,lại thấy hắn nhìn Nhiễm Nhiễm,Nhiễm Nhiễm có vẻ hơi lạ liền đoán hai người này có quen biết. Nhưng hình như Nhiễm Nhiễm không vui vẻ gì. Tề Vũ Thiên thấy nàng nhìn người kia khẽ cau mày,lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng đến lạ lùng này:
-Nàng định xử lí hai người kia thế nào?
Hắn là nói Thục phi và Niên tài nhân. Nàng nhìn lướt qua hai người đó,lạnh nhạt nói:
-Lãnh cung.
Hai người kia nghe vậy thì giật mình. Lãnh cung? So với bắt họ đi ch.ết có khác gì đâu. Ở trong lãnh cung thì đến cả một cung nữ cũng không bằng. Thức ăn thì chỉ có cơm trắng,không có thêm gì hết. Hoặc là chỉ có mình màn thầu. Y phục đều là y phục cũ kĩ,để từ năm này qua năm khác. Chất liệu vải lại là kém nhất. Trong lãnh cung không có người quét dọn,phải tự thân vận động. Còn có giường không biết đã mục nát đến mức nào rồi. Hơn nữa ở đó mỗi đêm đều có tiếng khóc,rất ghê rợn. Trước kia phi tần vào đó không ai sống qua được một tháng.
-Hoàng hậu tha mạng...nương nương tha mạng...chúng thần thiếp biết sai rồi... Hoàng thượng...
Bọn chúng bị lôi đi nhưng miệng vẫn không ngừng cầu xin. Nàng cười nhạt. Tự làm tự chịu thôi,đừng trách nàng độc ác.