Chương 23: Tuyển nam nhân

Trong hậu viện Phượng Y cung, Trầm Ngư ngồi uống trà nhìn đám phi tần đang quỳ một góc, cả người ướt sũng vì bị nàng dội nước cho tỉnh lại kia. Giữa sân, một tên thái giám lau mồ hôi, chỉ vào một tên nam nhân có làn da màu đồng khoẻ mạnh bên cạnh:
-Nương nương, người này thế nào ạ?


-Không được. Mắt quá nhỏ.
Nghe nàng nói xong người kia tự động đứng qua một góc. Tên thái giám kia lại chỉ vào một người khác. Tên này có vẻ hơi thư sinh:
-Còn người này ạ?
-Không được. Nhìn quá yếu đuối. So với nữ nhân còn mỏng manh hơn.
-Vậy còn người này thế nào ạ?


-Không được. Hắn không đủ anh tuấn.
-Tên này ạ?
-Quá gầy.
-Còn đây nữa ạ?
-Quá đen.
-...
-...


Cứ thế mà hết người này đến người khác bị cho đứng sang một bên, còn tên thái giám thì sợ hãi không thôi. Ngộ nhớ hoàng thượng mà biết đầu của hắn không giữ nổi mất. Nhưng nếu không làm theo lời nương nương thì hắn nhất định ch.ết ngay bây giờ. Trầm Ngư nãy giờ chưa ưng ý một ai, hết lần này đến lần khác xua tay lắc đầu. Sao nàng cứ cảm thấy chẳng tên nào vượt qua được Tề Vũ Thiên thế nhỉ? Nghĩ đến đây Trầm Ngư lại giật mình. Nàng thực muốn tát cho mình một cái mà. Sao lại nghĩ đến tên đó chứ. Hắn lúc nào cũng cao ngạo lãnh đạm, không để ai vào mắt, nàng có bệnh mới nghĩ về hắn. Trầm Ngư thở dài.


-Đổi người.
-Hoàng hậu của trẫm muốn đổi người nào?
Bỗng phía sau Trầm Ngư vang lên một giọng nói lạnh lẽo đến cực độ. Những người xung quanh lạnh gáy, vội vàng quỳ xuống:
-Tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn phúc kim an.


Hắn phất tay, đi đến phía sau Trầm Ngư. Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh vội lùi về phía sau. Hắn đặt tay lên vai nàng, đầu cúi thấp xuống ngang với đầu nàng, khẽ nói:
-Nghe nói hoàng hậu muốn lập hậu cung riêng, có phải bình thường trẫm vô tâm với nàng quá không?


available on google playdownload on app store


Giọng hắn nói ra mấy lời này đã rất cố nén tức giận rồi. Nữ nhân của hắn lại muốn tìm nam nhân khác, mặt mũi hắn để đâu? Nàng xem hắn là không khí à? Trầm Ngư muốn đứng lên mà tay hắn đặt trên vai nàng lại giữ không cho nàng như ý. Trầm Ngư nắm chặt tay, cắn răng nói:


-Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, thần thiếp không dám làm phiền. Chỉ là ở trong hậu cung nhàm chán muốn tìm thú vui thôi.


Nói xong nàng lại trừng mắt với đám phi tần đang quỳ dưới đất kia. Nếu ở đây không có bọn chúng, nàng còn lâu mới hạ mình với hắn. Hắn cũng biết vì có đám nữ nhân kia nàng mới nhẫn nhịn, lại nói:
-Xem ra khẩu vị nàng rất tốt, có thể cùng lúc nhiều thú vui như vậy.


Nói xong hắn lại liếc mắt xuống phía dưới. Trầm Ngư lạnh nhạt đáp lại:
-Không thể nói là cùng lúc nhiều thú vui gì đó được. Chỉ là các vị muội muội không hiểu lễ nghi, thần thiếp lại nghĩ cho thể diện hoàng thất mới dạy dỗ một chút thôi. 


Hắn bỏ tay ra khỏi vai nàng, đi vòng đến trước mặt nàng, hơi cúi người nâng cằm nàng lên.
-Thế mấy tên nam nhân này là gì? Hậu cung riêng của nàng?


Trầm Ngư hất tay hắn ra, bây giờ nàng thực muốn đánh hắn. Nếu không có đám người kia, nàng nhất định phải đánh hắn khiến phụ mẫu hắn không nhận ra nữa. Hắn thấy nàng không có ý định đáp lời, cười lạnh. Tề Vũ Thiên bỗng quát lên:


-Cút hết cho trẫm. Sau này tên nào dám tìm nam nhân cho hoàng hậu thì đem đầu đến đây. Còn đám nữ nhân ngu ngốc các ngươi, ngoại trừ ăn xong rồi đấu đá nhau còn làm được gì nữa? Cút, cút hết.


Hắn nói xong đạp cái ghế đá bên cạnh đổ xuống đất. Cung nữ, thái giám, phi tần cùng đám nam nhân tìm cho nàng đều sợ hãi nhanh chóng rời khỏi Phượng Y cung. Chỉ sợ ở lại thêm một khắc nữa thôi thì bọn chúng sẽ bị đem đi lăng trì. Xung quanh giờ chỉ còn lại Trầm Ngư và Vũ Thiên. Hắn vẫn chưa nguôi giận. Trầm Ngư cũng chẳng nói gì. Vũ Thiên đi vòng ra phía sau ôm lấy Trầm Ngư, đầu dựa vào vai nàng, nhẹ giọng nói:


-Ngư nhi, trẫm đối với nàng nhất kiến chung tình, sao nàng lại muốn tìm nam nhân khác? Nàng có biết lúc nghe thái giám nói nàng muốn lập hậu cung riêng trẫm tức giận thế nào không? Trẫm vì nàng mà bỏ lại chính sự, nàng nói xem có phải nàng cũng nên động lòng một chút không?


Trầm Ngư nghe xong tim bỗng đập nhanh một nhịp, sau đó nghĩ lại bỗng cười lạnh. Nhất kiến chung tình? Thế thì đã sao? Lời nói miệng không bằng không chứng bảo nàng tin thế nào được. Khi nãy nàng đang dạy dỗ Mãn Vân, ả ta lại dám lớn tiếng mắng nàng, lại còn nói nàng chẳng qua là nhất thời khơi gợi được hứng thú của hắn, làm công cụ cho hắn phát tiết, một thời gian nữa hắn chán rồi thì sẽ bỏ đi, đến lúc đó nàng còn không bằng một tiện tì nên nàng mới tức giận. Mãn Vân còn nói hậu cung không thiếu nữ nhân, hắn tuỳ tiện tìm một người để vui đùa, nàng có thể là người đầu tiên nhưng không thể là người duy nhất càng khiến lửa giận trong lòng nàng dữ dội hơn nên mới nghĩ đến chuyện muốn lập hậu cung riêng cho mình. Trầm Ngư trong lòng khẽ nhói, chua xót đáp lại lời hắn:


-Ngươi có thể có hậu cung 3000 giai lệ, thậm chí là 4000 hay 5000 gì đó, tại sao ta không thể? Mãn Vân nói rất đúng, ta chẳng qua nhất thời khơi gợi được hứng thú của ngươi, sau khi có được rồi ngươi cũng thấy chán nản, không còn hứng thú nên sẽ lạnh nhạt, rồi bỏ mặc ta thôi. Ta có thể là nữ nhân đầu tiên được ngươi để tâm đến, nhưng cũng không phải duy nhất.


Trầm Ngư nói xong bỗng thấy khoé mắt cay cay. Nàng sắp khóc sao? Khóc vì một nam nhân không cùng thế giới với nàng sao? Vũ Thiên nghe xong bỗng nghệch ra. Nàng...có phải ghen không? Nghĩ đến đây tâm trạng hắn tốt hơn rất nhiều. Giọng hắn trầm đi, trong giọng nói lại thêm mấy phần kiên định:


-Nàng ghen à? Không sao, trẫm có thể vì nàng mà giải tán hậu cung. Lần này xuất cung trở về, trẫm sẽ giải tán hết. Trẫm có thể vì nàng mà từ bỏ tất cả, chỉ cần nàng vui là được. Hơn nữa, những gì trẫm nói đều là thật tâm. Nếu nàng không tin, trẫm có thể thề. Nàng là người đầu tiên, duy nhất, cũng là người cuối cùng trẫm yêu. Mặc kệ nàng tin hay không, trẫm nhất định chứng minh cho nàng thấy.


Tề Vũ Thiên nói xong xoay đầu nàng lại, không chờ nàng trả lời liền hôn nàng. Trầm Ngư ngạc nhiên, muốn đẩy hắn ra nhưng hắn ôm chặt nàng quá, nàng không làm gì được. Trầm Ngư không hiểu vì sao nàng không có cảm giác bài xích lúc hắn tiếp túc thân mật với nàng, chỉ là nàng cố tình tránh né thôi. Những lời hắn nói khi nãy, câu nào cũng tác động sâu sắc vào trái tim nàng. Lần đầu tiên có người nói có thể vì nàng làm tất cả. Nàng có thể tin hắn không? Tin một người mà nàng quen biết chưa lâu. Chân tình đế vương...liệu có thật? 


Lúc Tề Vũ Thiên buông Trầm Ngư ra không sao hiểu sao cả người nàng không còn sức, chỉ có thể dựa vào người hắn để đứng vững. Trầm Ngư giọng nhỏ đi rất nhiều so với bình thường, buột miệng hỏi hắn:
-Tề Vũ Thiên, liệu ta...có thể tin ngươi không?


Vũ Thiên bỗng bồng nàng lên, hướng về phía tẩm cung. Trầm Ngư vòng tay qua ôm cổ hắn, đầu áp sát vào ngực hắn. Giờ nàng có thể nghe được nhịp tim của hắn rồi. Trầm ổn như con người hắn vậy. 


-Trầm Ngư, chỉ cần nàng chịu tin trẫm, trẫm sẽ không bao giờ phản bội nàng. Trẫm sẽ dùng cả đời để bảo vệ nàng, để chứng minh cho nàng thấy những gì trẫm nói đều là thật tâm. Dù cho người khắp thiên hạ này có nói nàng thế nào, trẫm cũng sẽ che chở nàng, cho nàng một cuộc đời bình an vui vẻ.






Truyện liên quan