Chương 26: Khách điếm
Sáng hôm sau, đoàn người tiếp tục xuất phát. Đến giữa trưa thì dừng lại nghỉ ở một khách điếm. Khách điếm này rất lạ, không có lấy một bóng khách nào, hơn nữa tiểu nhị và ông chủ cũng vô cùng kì quái. Trong khách điếm, tiểu nhị sau khi đưa món lên liền đứng ngay bên cạnh bọn họ. Thị vệ của Tề Vũ Thiên thấy thế liền quát lên:
-Nhìn gì? Đi làm việc của ngươi đi.
Trầm Ngư định động đũa thấy thế liền nhíu mày. Nàng ngoái đầu nhìn theo tên tiểu nhị vừa vâng vâng dạ dạ rời đi kia. Tên tiểu nhị đó ánh mắt vô cùng gian ác quay đầu nhìn về phía bọn họ, môi còn thoáng hiện nụ cười bí hiểm. Trầm Ngư thấy có vẻ không được bình thường liền đặt đũa xuống. Tề Vũ Thiên và Tề Vũ Phong cũng cảm thấy kì lạ nên chẳng ai động đũa. Nhiễm Nhiễm và mấy tên thuộc hạ đi theo thấy hoàng thượng chưa động đũa cũng không dám ăn trước. Trầm Ngư rút một cây trâm bạc trên đầu xuống, cắm vào chỗ thức ăn nhưng cây trâm bạc cũng chẳng có gì bất thường. Trầm Ngư hơi cau mày, không phải là nàng nghĩ nhiều đấy chứ? Nàng sống gần 20 năm nay, trước giờ chưa bao giờ nhìn sai ý đồ của người khác. Lần này không lí nào lại ngoại lệ được. Từ cách kẻ đó nói chuyện đến ánh mắt, rõ ràng là có mục đích xấu, mà mục đích xấu đó lại là nhằm vào bọn họ. Trầm Ngư gõ tay xuống mặt bàn 2 cái, chăm chú nhìn những thứ trên bàn. Bỗng mắt nàng loé lên một tia khác lạ, nhìn chằm chằm vào đôi đũa đang đặt ngang trên chén cơm của mình. Trầm Ngư cầm một chiếc lên, tỉ mỉ quan sát.
-Chính là nó.
Trầm Ngư đưa tay tì vào đầu đũa rồi đưa đến trước mặt Tề Vũ Thiên. Tề Vũ Thiên nhíu mày. Trên ngón tay Trầm Ngư có một ít bột màu trắng, nếu không quan sát kĩ rất khó nhìn thấy. Tề Vũ Phong thấy thế cũng cầm đũa lên xem. Quả nhiên là không bình thường. Bỗng cửa khách điếm đóng sập lại khiến bọn họ giật mình. Xung quanh tối om, không có lấy một ánh nến hay ánh nắng mặt trời. Nhiễm Nhiễm sợ hãi theo bản năng ôm lấy tay Tề Vũ Phong. Tề Vũ Thiên lúc cửa vừa đóng lại liền nắm chặt tay Trầm Ngư, sợ nàng bị lạc. Vũ Phong nhếch môi cười cợt:
-Lão già đó nhanh như vậy mà đã ra tay rồi, đúng là không kiên nhẫn mà.
Phía trên bỗng vang lên một điệu cười ngặt nghẽo cùng giọng nói hung hãn:
-Haha, các ngươi cứ chịu ch.ết đi. Người đâu, lên.
Xung quanh bỗng vang lên tiếng người giương cung hàng loạt. Tên kia hô to:
-Bắn!
...