Chương 14
Trụ trì của Phật Linh Tự là một lão nhân quắc thước, hiền từ, da dẻ hồng hào, tinh thần sáng láng, đôi mắt vẫn rất trong trẻo tựa như năm tháng không hề in lại dấu ấn mệt mỏi nào trên khuôn mặt và vóc dáng của người. Hôm nay, ngay từ sáng sớm, trụ trì cùng chúng tăng của Phật Linh Tự đã chuẩn bị đón tiếp quý nhân. Nói đến vị quý nhân này thì chúng tăng cũng không xa lạ gì bởi dù không biết rõ thân phận của người này nhưng nhìn khí thế vương giả toát ra từ người đó mỗi lần ghé thăm là có thể đoán đó là người thuộc Hoàng gia. Dù xuất thân cao quý nhưng mỗi lần vị này ghé thăm chùa đều rất giản lược, không hề khua chiêng múa chống, chỉ đơn giản đến dâng hương rồi đàm đạo với trụ trì một chút rồi đi. Nhưng không hiểu sao lần này trụ trì lại sai bảo chúng tăng phải chuẩn bị đón tiếp long trọng. Đáp lại thắc mắc của mọi người, trụ trì chỉ cười nhẹ. Mọi người đều biết đó là dấu hiệu trụ trì có tiên cơ không thể tiết lộ. Tiên cơ? Đúng vậy. Trụ trì của Phật Linh Tự là người có khả năng nhìn được tiên cơ nhưng không phải lúc nào và không phải ai cũng được lão tiết lộ tiên cơ. Hiểu rõ điều đó nên chúng tăng cũng không hỏi nhiều mà tập trung vào chuẩn bị đón tiếp người sẽ đến.
Đêm qua trụ trì đã nằm mơ thấy một đôi long phụng ghé thăm Phật Linh Tự nên đã cho chúng tăng chuẩn bị rất chu đáo lễ dâng hương cầu phật cho hai người sẽ đến Phật Linh Tự hôm nay. Nhưng khi nhìn thấy đôi bích nhân tiến vào chùa thì lão khẽ thở dài rồi tiến lên chào hỏi:
-“Phật Linh Tự xin được hoàn nghênh hai vị thí chủ đến dâng hương.”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên đến Phật Linh Tự vì mục đích muốn nhờ trụ trì đoán một chút tiên cơ trên người Dạ Diễm Hương nên vẫn như trước kia, không dùng danh nghĩa của Hoàng thượng. Do đó thấy trụ trì xưng hô như thế cũng rất vừa lòng. Hắn cùng Dạ Diễm Hương cùng vái chào:
-“Bái kiến phương trượng đại sư!”
Khi ngẩng lên, Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy trụ trì đang nhìn Dạ Diễm Hương rồi nói với nàng:
- “Nữ thí chủ, Phật tổ cũng không thể đáp ứng lời cầu nguyện của người. Người cũng luôn biết thế nhưng tại sao vẫn luôn cầu!”
Hắn thấy Dạ Diễm Hương cứng người lại rồi nở nụ cười bất đắc dĩ mà trả lời:
- “Phương trượng đại sư, mơ chỉ là mơ nhưng nào không ai mơ!”
Nghe thế trụ trì cũng không nói thêm gì nữa mà mời hai người làm lễ dâng hương. Sau đó, Dạ Diễm Hương ra ngoài ngắm quang cảnh chùa còn Hoàng Phủ Ngạo Thiên thì nói chuyện cùng trụ trì. Dạ Diễm Hương vừa rời đi, Hoàng Phủ Ngạo Thiên không nhịn được mà hỏi ngay:
- “Lời đại sư nói với nàng là có ý gì?”
- “Cái này Hoàng thượng nên hỏi Hoàng hậu nương nương, lão nạp cũng không thể biết rõ. Lão nạp chỉ nhìn ra được Hoàng hậu nương nương có một ước nguyện không bao giờ có thể thành hiện thực. Nàng biết rõ điều đó nhưng lại luôn vô thức mà cầu nguyện!”
- “Đại sư cũng biết nàng là Hoàng hậu của trẫm ư?”
- “Cũng như lần đầu tiên Hoàng thượng đến bổn tự, lão nạp liền nhận ra người vì quanh thân người có thần long hộ thể. Quanh thân Hoàng hậu có phượng hoàng hộ thể, dĩ nhiên lão nạp nhân ra.”
- “Vậy phiền đại sư chỉ điểm một chút về nàng”.
Lúc này, trụ trì nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Ngạo Thiên, trên mặt không còn vẻ hiên từ thường thấy mà là vẻ mặt rất nghiêm túc:
- “Tâm của Hoàng hậu nương nương còn thanh tịnh hơn nhiều cao tăng đắc đạo. Trừ ước nguyện bất khả thi đó thì có thể coi nàng là người vô dục vô cầu. Nhưng nàng sinh ra ở thế giới này đã là người “kinh tài tuyệt thế” vì thế không thể tránh khỏi số phận phải tranh đấu. Hoàng thượng, thứ cho lão nạp nói thẳng. Nếu Hoàng thượng vẫn tiếp tục như bây giờ thì sẽ đánh mất quốc bảo.”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên giật mình nghe trụ trì nói rồi cười xòa nói:
- “Đại sư nói quá rồi. Trẫm thấy nàng chẳng có chút nào được như lời đại sư nói cả.”
- “Hoàng thượng, lão nạp tin vào những gì lão nạp thấy. Nàng chính là người mang mệnh cách Hoàng hậu vĩnh viễn.”
Nghe đến đây Hoàng Phủ Ngạo Thiên liền cười vang, ngắt lời trụ trì:
- “Ha ha, đại sư, trầm còn đang tính sẽ phế nàng, làm sao nàng có thể làm hoàng hậu vĩnh viễn được chứ?”
- “Hoàng thượng, trên đại lục này không chỉ có người làm Hoàng thượng. Người có mệnh cách làm Hoàng hậu trong thân sẽ phát ra ánh sáng của Phượng hoàng. Màu sắc của ánh sáng đó rực rỡ hay mờ nhạt sẽ cho thấy người đó ngồi ở Hoàng vị bao lâu nhưng phượng hoàng lại đang bay múa quanh thân của vị Hoàng hậu nương nương đang đứng ngoài kia. Vì vậy mà mệnh cách của nàng chính là vĩnh viễn. Nàng cũng là người mang mệnh vượng quốc. Vị quốc quân nào có được toàn tâm toàn ý của nàng, nàng sẽ giúp người đó phát triển đất nước, thậm chí có thể giúp quân vương thực bất kỳ tham vọng nào, kể cả thống nhất đại lúc này. Giờ đây, Hoàng thượng có được thân nàng mà lại chưa có được tâm nàng. Nàng chính là gió, Hoàng thượng đã có cơ duyên do người khác giúp để bắt được gió nhưng để giữ được gió thì phải ở bản thân người. Nếu Hoàng thượng không nhanh nhận ra thì mọi chuyện sẽ muộn.”
Sau khi chào trụ trì, bước ra khỏi phòng, Hoàng Phủ Ngạo Thiên tìm kiếm bóng dáng của Dạ Diễm Hương thì thấy nàng đang đứng nhìn xuống cảnh vật phía dưới chân núi. Tiến lại gần nàng, hắn nhận thấy bóng lưng của nàng lúc này không còn thẳng tắp, tiêu sái, tự tại giống như từ trước đến giờ mà có chút gì đó mờ mịt, ưu thương lại rất cô đơn. Thấy nàng như thế, bỗng hắn cảm thấy trái tim như thắt lại. Trong lòng quặn thắt. Đây là hắn đau lòng sao? Sao có thể. Hoàng Phủ Ngạo Thiên hắn chưa từng biết đau lòng vì kẻ nào đâu. Gạt bỏ suy nghĩ không thực tế của mình, hắn bước đến bên nàng cất tiếng hỏi:
- “Nàng đang suy nghĩ gì?”
Dạ Diễm Hương cũng không quay lại nhìn hắn, nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía trước như nhìn vào cái gì đó mà hắn không nhìn thấy. Hắn nghe nàng nói:
- “Từ ngọn núi này nhìn xuống cũng thấy nhà cửa, cánh đồng, dòng sông, cây cầu, cũng thấy mặt trời lặn đậu trên mái nhà như một trái cam không lồ...Tất cả giống như nơi đó, chỉ là bên cạnh thiếu đi một. Thiếu đi một mà trống vắng đến thế. Thiếu đi một mà cô đơn đến thế!”
Nghe giọng nàng vẫn rất nhẹ nhưng không còn lạnh nhạt, chỉ là rất buồn, như đang rót nỗi buồn đó vào lòng Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Nhận thấy điều đó, Hoàng Phủ Ngạo Thiên bỗng thấy sững sờ. Từ khi nào cảm xúc của hắn lại bị người khác ảnh hưởng rồi. Hắn không muốn chấp nhận điều đó nhưng cũng muốn biết cho rõ nên liền hỏi:
- “Thiếu cái gì thế?”
- “Một ngôi mộ!”
Dạ Diễm Hương ưu thương trả lời rồi cũng không đợi Hoàng Phủ Ngạo Thiên có phản ứng liền quay đầu lại mà rời khỏi. Hoàng Phủ Ngạo Thiên còn đang kinh ngạc vì đáp án của nàng thì đã thấy nàng rời đi, nhớ ra một chuyện hắn liền nói với theo:
- “Trụ trì nói nàng có ước nguyện bất khả thi nhưng vẫn luôn ước nguyện. Đó là gì?”
Hắn thấy Dạ Diễm Hương sững người lại, đứng lại một hồi mới trả lời hắn, giọng nàng lúc này ngoài ưu thương còn có chút nghẹn ngào:
- “Ta cầu người ch.ết sống lại!”
Nhìn nàng nói xong rồi bước đi thẳng, vẫn ưu thương và cô độc, Hoàng Phủ Ngạo Thiên phải thừa nhận rằng hắn cảm thấy đau lòng vì nàng dù chẳng hiểu hết những gì nàng nói. Nhưng tại sao hắn lại đau lòng vì nàng? Hắn vẫn đang rất ghét nàng vì hắn bị ép phải lấy nàng cơ mà. Hắn vẫn đang đề phòng nàng vì thế lực và những âm mưu chưa rõ của Dạ gia cơ mà. Chỉ là, nhớ lại những gì trụ trì nói với hắn, Hoàng Phủ Ngạo Thiên bỗng thấy rối rắm: Nàng là quốc bảo, “kinh tài tuyệt thế”, lại còn có thể giúp hắn phát triển đất nước? Hắn vốn không tin điều này nhưng hắn cũng nhận ra hắn chưa hiểu được về nàng bao nhiêu ngoài việc biết nàng rất lười biếng hoạt động và sống rất nhàn nhã. Hắn cứ như thế này thì sẽ đánh mất nàng sao? Vấn đề là mất nàng thì có sao đâu, nàng chẳng là gì đối với hắn, nàng thậm chí còn chẳng phải là nữ nhân của hắn vì hắn còn chưa chạm vào nàng. Từ đầu hắn đã định phế nàng rồi. Nhưng phế nàng đi, theo như trụ trì nói nàng sẽ làm Hoàng hậu của một trong nhưng tên kia. Nghĩ đến nàng sẽ thuộc về nam nhân khác thì hắn cũng không thích. Rốt cuộc thì hắn bị làm sao? Hắn phải làm sao với nàng đây? Còn nữa, trụ trì nói hắn phải nhanh chóng nhận ra nhưng nhận ra cái gì mới được?
Quay người nhìn theo hướng Dạ Diễm Hương nhìn vừa nãy, ngắm cảnh hoàng hôn mênh mông, khoáng đạt từ trên đỉnh núi, Hoàng Phủ Ngạo Thiên tĩnh tâm lại, nghiền ngẫm những lời trụ trì nói, nhớ lại những thái độ, hành động của Dạ Diễm Hương trong hai tháng qua và ra quyết định: Có lẽ là mình tự đa nghi. Dạ Diễm Hương cũng như Dạ gia thật sự chỉ là muốn thực hiện hôn ước. Mình có thể gỡ bỏ sự phòng bị với nàng và bắt đầu tiếp nhận nàng. Mặc dù hắn chưa nhận ra nàng có gì có thể coi là báu vật cả nhưng hắn sẽ từ từ tìm hiểu. Nếu nàng thật sự là quốc bảo như trụ trì nói thì hắn sẽ giữ chặt. Vật báu đến tay hắn thì không thể để mất. Hừ, tâm của nàng ư? Hắn mới không cần. Dù không có được tâm của nàng thì đã sao. Đã là nữ nhân của hắn thì đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi hắn. Nhớ đến chuyện này, đúng là cũng nên để nàng thành nữ nhân của hắn rồi. Để làm được điều đó, phải nhanh chóng đưa nàng khỏi đất Phật mới được. Nghĩ thế, Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhanh chóng đi tìm Dạ Diễm Hương để từ biệt trụ trì để xuống núi.
Trụ trì nhìn theo hai người xuống núi cho đên khi khuất bóng mói thở dài nói:
- “Hoàng thượng a Hoàng thượng, chỉ muốn người mà không muốn tâm, tương lại Người sẽ ăn nhiều khổ a!”