Chương 78
Thương Dao nằm ở phía Đông Nam Phỉ Á quốc, gần với Ly quốc hay có thể nói là chỉ cách Ly quốc đúng một con sông Thương Hà. Xưa nay nơi đây là vùng đất có sản vật phong phú, cảnh sắc sông hồ đẹp đẽ, có thể dùng mấy chữ chung linh dục tú, địa linh nhân kiệt[1] để miêu tả, thu hút rất nhiều văn nhân mặc khách đến du lịch, viết từ phú (một thể loại văn học cổ).
Đó chỉ là những gì Đỗ Hiểu Nguyệt đã đọc được trong sách. Khi vào nội thành Thương Dao, những cảnh tượng Hiểu Nguyệt chứng kiến lại khác hẳn: ruộng đồng khô cạn, mặt đất nứt nẻ bụi bặm, ngay đến cỏ dại cũng vàng úa héo tàn; những người đi lại trên đường ai nấy đều đói tới mức mặt mũi vàng vọt, người gầy rộc, môi nứt toạc, ánh mắt đờ đẫn như đống tro tàn.
“Thừa Ân, chẳng lẽ thực sự không tìm được một nguồn nước nào ở Thương Dao à?” Sau khi vào Thương Dao, Hiểu Nguyệt vốn ngồi trên xe ngựa bị bí bách đến phát điên liền đề nghị xuống đi bộ, cứ tưởng Mao Thu Thánh sẽ không đồng ý, ai ngờ y đồng ý ngay lập tức.
“Ta cũng không rõ lắm! Tháng trước ta nhận được thư nhà, tình trạng gia phụ mô tả vẫn chưa nghiêm trọng như bây giờ, ông có nói trong thành vẫn còn nguồn nước.” Mao Thu Thánh khẽ thở dài, bước những bước nặng nề lên vùng đất đã sinh thành và nuôi dưỡng y, cúi đầu lẩm bẩm, “Mới hai năm không về nào ngờ quê hương mình đã trở nên như vậy! May thay mình đã về, nếu không…”
“Trong thành còn nước ư?” Hiểu Nguyệt nhíu mày. “Không phải nói ngoại thành không có nước à? Tứ Ất có thể làm ơn giúp tôi đi hỏi thăm mấy người qua đường xem vấn đề nước uống của họ thế nào được không?”
“Được!” Vào tới Thương Dao rồi nhìn thấy dáng vẻ nơi đây như thế, Tứ Ất chẳng còn tâm trạng đi bắt lỗi Tô Hiểu Nguyệt nữa.
“Hiểu Nguyệt quan tâm đến tình trạng hạn hán ở đây nhỉ?” Mao Thu Thánh bất ngờ nói, trong ánh mắt bình tĩnh lại không hề có sự nghi ngờ.
“Nhìn thấy tình cảnh thế này kể cả hòn đá cũng động lòng trắc ẩn thôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt tránh nặng tìm nhẹ trả lời, ngẩng đầu lấy khăn lau mồ hôi, mắt thấy cách khoảng mười bước ở đằng trước có một mái đình. “Thừa Ân, đằng kia có đình kìa, tới đó ngồi nghỉ đi!” Đi đường hơn nửa ngày, đôi chân vừa mỏi vừa đau đến mức phồng rộp lên rồi!
“Ta e rằng không được!” Thấy Hiểu Nguyệt bị phơi nắng mặt đỏ bừng bừng, Mao Thu Thánh rất muốn đồng ý nhưng lại nghĩ tới người nhà đang đợi mình ở cổng thành đành trở mặt tàn nhẫn nói, “Hôm nay trước khi thành đóng cửa nhất định phải vào thành, nếu không sẽ phải đứng ngoài.”
“Thế à!” Hiểu Nguyệt nghĩ ngợi, thấy Mặt trời sắp lặn đằng Tây liền đáp, “Thôi vào thành vậy! Tôi còn đi tìm khách điếm nữa!”
Mao Thu Thánh sững sờ, nhớ là nàng có nói khi nào đến Thương Dao sẽ tự đi tìm người thân, nhưng bây giờ mình lại không mong muốn nàng rời đi sớm vậy! “Hiểu Nguyệt, hay là như này, giờ nàng vẫn chưa đi tìm thân thích thì có thể tới nhà ta ở tạm – nàng không quen với cuộc sống ở Thương Dao, huống hồ giờ này các quán trọ cũng đóng cửa hết rồi, nàng lại không có tiền thì đi thuê phòng thế nào? Chẳng lẽ lại thuê phòng giá cao?” Mao Thu Thánh cố gắng nghĩ từ để nói.
Đúng rồi! Sao mình không nghĩ tới vấn đề này? Đỗ Hiểu Nguyệt vỗ nhẹ lên trán: “Chỉ là ở nhà huynh liệu có phiền đến người nhà huynh không? Còn nữa, người nhà huynh liệu có phân biệt đối xử với tôi không?” Việc một người con gái xa lạ đến ở nhà một người đàn ông xa lạ trong thời đại phong kiến e sẽ khiến người ta nhìn vào với ánh mắt khác lạ!
Mao Thu Thánh ngẩn người, đúng là mình chưa hề nghĩ tới điểm này, nếu mình đưa nàng về chỉ sợ sẽ gây rắc rối!
“Ha ha, vậy nên tốt nhất là tôi đi tìm khách điếm thôi! Ừm, như vậy đi, đợi tìm được khách điếm tôi sẽ báo với huynh một tiếng để huynh có thể tìm được nhé!” Không thể cắt đứt liên lạc với Mao Thu Thánh, nếu không viẹc mình đến Thương Dao sẽ trở nên vô nghĩa.
“Thừa Ân à! Thừa Ân, cuối cùng con đã về rồi!” Một giọng nữ phấn khích liến thoắng vang lên, chỉ một giây sau chủ nhân của giọng nói đã nhào tới trên người Mao Thu Thánh. “Ôi… mẹ nhớ con muốn ch.ết!”
“Ấy… mẹ!” Mao Thu Thánh hơi lúng túng đẩy mẫu thân đại nhân đang đung đưa trên người mình, “Sao mẹ đã tới đây rồi? Không phải nói đợi con ở cửa thành sao?”
“Tiểu tử thối, mẹ đợi con từ giờ Ngọ đến giờ Thân, đợi không nổi nữa nên chạy đi tìm, kết quả là con nói nói cười cười với một cô nương ở đây…” Bà Mao vỗ vai Mao Thu Thánh, tỏ vẻ trách cứ.
“Ớ…” Đỗ Hiểu Nguyệt đã bị đại hội nhận thân ào đến đột ngột dọa phát khiếp, lại thêm vị phu nhân xinh đẹp này nữa, nếu bà ấy không tự nói mình là mẹ của Mao Thu Thánh, chắc chắn Hiểu Nguyệt sẽ nghĩ bà chỉ là đại tỷ của y. Theo sau bà còn có một đám người Mao phu nhân mà dẫn đầu là người đàn ông gần năm mươi tuổi, bộ quần áo sang trọng giúp Hiểu Nguyệt đoán ra ông chính là Mao lão gia, những người còn lại ăn mặc đơn giản chắc là gia bộc.
“Phu nhân, Thừa Ân đã về rồi, bà đừng chỉ nói chuyện với nó thôi như thế.” Mao lão gia bước lên khuyên giải rồi xoay người nhìn Hiểu Nguyệt. “Vị cô nương này là…”
“À, thưa cha, vị này là Tô Hiểu Nguyệt Tô cô nương từ kinh thành đến Thương Dao tìm người nhà.” Mao Thu Thánh đi tới bên cạnh Mao lão gia giới thiệu.
“Nô gia[2] Tô Hiểu Nguyệt bái kiến Mao lão gia.” Đỗ Hiểu Nguyệt cúi người chào.
“Tìm người thân?” Mao lão gia lặp lại. “Thế sao Tô cô nương lại cùng đi với khuyển tử?”
“Là thế này ạ.” Đỗ Hiểu Nguyệt nói trước khi Mao Thu Thánh đang định mở lời, giọng điệu nghiêm túc. “Hiểu Nguyệt tình cờ gặp được Mao công tử lại vừa hay cùng đường. Mao công tử thương cho Hiểu Nguyệt một thân một mình nên mời Hiểu Nguyệt lên xe đi cùng. Mấy ngày qua nhờ Mao công tử chiếu cố, nếu không Hiểu Nguyệt thật vẫn chưa biết làm sao đến được Thương Dao!”
Hiểu Nguyệt vừa nói xong, hai tiếng “hừ” lạnh lùng liền vang lên sau lưng, không cần nói cũng biết là Tứ Ất và Lục Bính; còn Mao Thu Thánh vẫn ngẩn ngơ nhìn nàng, hiển nhiên là không ngờ Hiểu Nguyệt thuận miệng nói lại lưu loát trôi chảy như vậy! Đỗ Hiểu Nguyệt đoán Mao Thu Thánh đang kinh ngạc cái gì liền nháy mắt, mỉm cười với y, ý bảo y nói tiếp.
“Vâng! Chính là như thế thưa cha!” Mao Thu Thánh vừa tiếp lời vừa sợ người cha tư tưởng bảo thủ của mình hỏi đến chuyện khác nên đành lôi kéo mẹ mình. “Mẹ à, Thừa Ân đi đường cả ngày trời mệt lắm rồi, chi bằng về nhà trước đi.”
“Ừ!” Mao phu nhân phấn khởi nắm tay Mao Thu Thánh. “Lão gia, chúng ta về thôi, ở nhà đã bày phong tửu đợi tối nay tẩy trần cho Thừa Ân!”
Mao lão gia không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt.
“À… mẹ ơi, Tô cô nương mới đến Thương Dao, vẫn chưa tìm được người thân, mà Thương Dao giờ khá hỗn loạn, hay là để Tô cô nương đến phủ nhà mình ở nhé?” Mao Thu Thánh thăm dò.
“Được chứ được chứ!” Mao phu nhân nhìn sang Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng cũng không tránh né. Nhìn nhau một hồi lâu, Mao phu nhân mới cười tủm tỉm đáp, buông tay Mao Thu Thánh ra và chuyển sang dắt tay Hiểu Nguyệt, vừa bước về phía xe ngựa đang đỗ vừa hỏi, “Tô cô nương là người vùng nào nhỉ?”
“Thưa phu nhân, phu nhân gọi cháu Hiểu Nguyệt là được rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt đáp nhỏ nhẹ, “Hiểu Nguyệt vốn là người kinh thành, bởi gia cảnh suy khốn, cha mẹ đều mất, Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ mới đến Thương Dao tìm người thân nương tựa.”
“Hiểu Nguyệt?! Tên rất hay!” Mao phu nhân rất có cảm tình với cô gái tên Tô Hiểu Nguyệt tự nhiên phóng khoáng lại lịch sự nhã nhặn này – có mấy người con gái có thể tiếp cận làm thân với thằng mọt sách nhà mình chứ, mà con trai mình hình như cũng đang nói tốt cho Tô Hiểu Nguyệt này, xem ra cô bé trong mắt nó rất khác biệt. “Thân thích của cháu là ai? Nói cho bá mẫu biết, vá mẫu có thể phái người đi tìm giúp!”
“Sao Hiểu Nguyệt có thể làm phiền bá mẫu được ạ?!” Hiểu Nguyệt từ chối. “Hiểu Nguyệt tự đi tìm được rồi.” Ôi, mình lấy đâu ra người thân ở thành Thương Dao đây!
“Không phiền đâu mà!”
Suốt dọc đường, Mao phu nhân liên tục hỏi Đỗ Hiểu Nguyệt một loạt vấn đề và Hiểu Nguyệt rất kiên nhẫn trả lời. Tiếc là trong số đó có mấy câu là nói dối! Ngay cả những việc xảy ra trên đường nàng cũng thay đổi khiến Mao Thu Thánh ngồi nghe mà giật mình. Vì vậy Mao Thu Thánh suy nghĩ cả tối rồi quyết định hỏi Hiểu Nguyệt cho rõ ràng.
“Tô cô nương!” Lần này Mao Thu Thánh không cự tuyệt lời mời vào phòng nói chuyện từ Đỗ Hiểu Nguyệt, cũng thẳng thắn nói rõ ý đồ, “Vì sao Tô cô nương không nói thật những gì đã xảy ra trên đường đi với mẹ ta? Tại hạ cảm thấy hình như Tô cô nương có rất nhiều chuyện đang dối gạt tại hạ.”
“Chuyện trong chuyện vốn là thật thật giả giả, Mao công tử cần gì phải để ý?” Đỗ Hiểu Nguyệt mỉm cười đáp, giọng điệu xa cách thể hiện mình không muốn giải thích, “Hơn nữa Hiểu Nguyệt cũng không hoàn toàn nói láo. Có một số việc Hiểu Nguyệt thật sự không thể nói… Nếu trước mặt tất cả mọi người Hiểu Nguyệt nói mình đeo bám công tử, bắt ép công tử đưa Hiểu Nguyệt theo, công tử đã từng nghĩ người khác sẽ nhìn tôi với ánh mắt gì không?”
Mao Thu Thánh hơi mím môi, nàng nói không sai, giả như lúc ấy nói thế thật, chỉ e sắc mặt cha sẽ càng khó nhìn… Trong mắt cha, không gì quan trọng hơn lễ nghi!
Thấy Mao Thu Thánh không nói gì, Đỗ Hiểu Nguyệt thôi cười mà bình thản nói: “Thực ra tôi cũng không ngại nói rằng mình cố ý tiếp cận công tử.” Liếc thấy Mao Thu Thánh tỏ vẻ nghiêm nghị, thậm chí còn hơi không hài lòng, vừa kinh ngạc lại không dám tin, Hiểu Nguyệt lại cười, “Công tử lo gì chứ, tôi tiếp cận công tử chỉ là phụng mệnh làm việc thôi.”
“Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai? Làm gì?”
“Huynh nói thử xem có thể phụng mệnh ai nữa?” Hiểu Nguyệt hỏi ngược, không cho một đáp án cụ thể, “Về phần công việc, đương nhiên là giúp công tử hoàn thành Hoàng lệnh.”
“Ý nàng là…”
“Mao công tử là người thông minh hẳn có thể đoán ra.” Hiểu Nguyệt vội nói. “Chuyện Thương Dao phải giải quyết thật nhanh, tôi không còn nhiều thời gian nữa.” Mấy ngày nay, Hiểu Nguyệt luôn cảm thấy có con mắt âm thầm quan sát mình từ trong bóng tối, trong lòng thấy bất an, dường như sẽ xảy chuyện gì đó.
Mao Thu Thánh mặc dù nghe không ra những ý tứ ẩn sau lời nói của Hiểu Nguyệt nhưng cũng xác định rằng lai lịch của Tô Hiểu Nguyệt này chắc chắn không đơn giản! “Nàng muốn giúp ta thế nào?” Nếu nàng ta đã nói rõ như vậy thì mình làm người trong sạch không nói lời mập mờ.
“Việc này… Hiện tôi thấy chỉ bàn trên giấy xa rời thực tế không thể giải quyết vấn đề thực tiễn, tôi cần đi xem tình trạng cụ thể ở đây!” Đỗ Hiểu Nguyệt bước nhẹ tới bên cửa sổ, mắt lại nhìn sắc trời bên ngoài, hoặc là nhìn xem đêm nay liệu vẫn có một đôi mắt bí ẩn trong bóng tôi hay không, “Hơn nữa tôi ở Mao phủ cũng không phải cách… Ngày mai tôi vẫn nên rời phủ với lý do đi tìm người thân, còn một điểm nữa là mong Mao công tử không nói với bất kỳ ai chuyện có một cô nương tên Tô Hiểu Nguyệt đã tới Thương Dao.”
“Tô cô nương…”
“Vẫn gọi là Hiểu Nguyệt!” Đỗ Hiểu Nguyệt sửa.
“Tại hạ chỉ muốn biết rốt cuộc Hiểu Nguyệt cô nương có thân phận gì, nghe cô nương nói vậy phải chăng thân phận của cô nương rất bí mật?”
“Tôi không có thân phận gì hết! Chỉ là một người rảnh rỗi thôi.” Đỗ Hiểu Nguyệt cười vô hại, “Hiểu Nguyệt chỉ là nhàn rỗi quá mà không đành lòng nhìn dân chúng Thương Dao chịu khổ, muốn dùng học vấn cả đời này làm chút việc cho người Thương Dao, xem như tự tích phúc cho bản thân!”
Mao Thu Thánh ngạc nhiên, nàng nói nghe dễ dàng như đang nói hôm nay nhất định phải ăn điểm tâm vậy, hay như thế cục Thương Dao đều nằm trong lòng bàn tay nàng! Nhưng vẻ bình thản từ trên xuống dưới người nàng khiến Mao Thu Thánh không khỏi hoài nghi… “Cô nương là vị ẩn sĩ nào? Không biết sư phụ cô nương xuất môn từ đâu?” Một người con gái có thể ăn to nói lớn như thế, không thể không đặt nghi vấn nàng đã được cao nhân nào chỉ điểm.
“Sư phụ xuất môn từ đâu không quan trọng, quan trọng là có thể đem những gì đã học được tạo phúc cho nơi nơi! Mao công tử có nghĩ Hiểu Nguyệt nói đúng không?” Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn thẳng y hỏi ngược, mắt hạnh chớp chớp thật thoải mái thư nhàn.
“Chỉ là làm thế nào để tại hạ tin tưởng cô nương đây?” Lần đầu tiên nhiệt tâm giúp đỡ một cô gái như vậy, thậm chí không hề phòng bị nàng, không ngờ cuối cùng bị nàng gạt! Mao Thu Thánh không thể diễn tả cảm giác lúc này, chỉ biết rằng con tim thấy lạnh lẽo như bị quăng ra ngoài trời giá rét vào đêm đông tháng Chạp!
“Huynh tin cũng được mà không tin cũng được, tóm lại là đợi tới mùa mưa tôi sẽ rời đi ngay.” Đỗ Hiểu Nguyệt nói chậm rãi đồng thời nhìn ra bầu trời. Đêm nay trăng sáng sao thưa, gió đêm thổi mạnh, xem ra mai sẽ là một ngày nắng đẹp! “Mặc dù Mao công tử vừa mới hồi phủ nhưng Hiểu Nguyệt vẫn hy vọng Mao công tử nắm bắt thời gian bắt đầu làm việc! Trong thời gian này Hiểu Nguyệt sẽ dốc toàn lực trợ giúp Mao công tử.”
Mao Thu Thánh trầm ngâm, trong mắt y, Tô Hiểu Nguyệt này còn khó hiểu hơn, khó đọc được tâm tư hơn so với Đỗ Khang Vĩnh. Hiểu lòng người con gái như mò kim đáy biển!
…
“Liễu phi nương nương, Tuyết phi nương nương, mời quay về! Hoàng Thượng nói người không gặp bất kỳ ai!” Lưu công công đứng chặn ngoài cửa tẩm cung, cung kính nói với hai vị Quý phi nương nương.
“Lưu công công, phiền ông thông báo một lần nữa được không?” Lý Thiên Nhu nhỏ nhẹ cầu xin, “Đã hơn hai mươi ngày bọn ta không gặp Hoàng Thượng rồi!”
Đúng vậy, đã hơn hai mươi ngày Hoàng Thượng không truyền triệu phi tử thị tẩm, trừ thi thoảng đi đi lại lại bên ngoài Chiêu Dương cung, còn thì không hề đặt chân đến tẩm cung các phi tần khác. Thật ra đôi khi Hoàng Thượng bận bịu không thường xuyên đến tẩm cung phi tần cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm, vấn đề quan trọng nhất chính là Hoàng Thượng muốn đi Chiêu Dương cung! Mà quan trọng hơn nữa là chủ nhân Chiêu Dương cung không ở trong đó! Nàng ta đã mất tích hơn hai mươi ngày rồi! Dù Hoàng Thượng không tuyên bố việc Hoàng Hậu mất tích ra ngoài hay các đại thần trong triều không biết chuyện nhưng ai nấy trong cung đều đã biết! Nghĩ đến đó, Lý Thiên Nhu oán hận không bình tĩnh được, thật không biết Đỗ Hiểu Nguyệt ấy đã mê hoặc thế nào mà Hoàng Thượng tận mắt thấy nàng dây dưa không rõ với Vương gia đương triều xong cũng không đuổi thẳng vào lãnh cung, ngược lại sau khi nàng mất tích còn tâm tâm niệm niệm mãi không quên, thậm chí còn vì nàng ta mà đã hơn hai mươi ngày rồi không sủng hạnh bất cứ phi tần nào!
“Lý phi nương nương, người cũng biết tính Hoàng Thượng rồi mà, chỉ sợ lão nô nhiều lời sẽ càng phản tác dụng!” Lưu công công tận tụy khuyên giải. “Hai vị nương nương thôi cứ về trước đi, đợi lão nô thấy thời cơ chín muồi sẽ nhắc chuyện hai vị nương nương muốn gặp Hoàng Thượng với người được không?”
Lý Thiên Nhu cũng biết Hoàng Đế luôn nói một là một hai là hai, cứ đeo bám thế này tiếp e rằng sẽ khiến y nổi giận thật sự. “Tuyết muội muội, chúng ta cứ về đi!” Lý Thiên Nhu xoay người cười khổ nhìn Trương Tuyết Mạn đang dẩu môi bên cạnh, “Tuyết muội muội đừng ủ rũ nữa, ngày mai nói không chừng có thể gặp Hoàng Thượng đấy.”
“Ừm.” Trương Tuyết Mạn gật đầu, thong thả đi theo Lý Thiên Nhu. Dù sao lần này đến cũng là ý của Lý Thiên Nhu, nàng ta đã nói có thể dừng tại đây thì Trương Tuyết Mạn cũng không có ý kiến gì nhiều. “Nhu tỷ tỷ, ngày mai còn phải tới không? Ngày mai ta không muốn đến nữa, nếu Hoàng Thượng muốn gặp chúng ta thì tự nhiên y sẽ tới gặp thôi!”
Y sẽ đến ư? Lý Thiên Nhu không lên tiếng, chỉ thầm hỏi ngược trong lòng. Hơn hai mươi ngày này Hoàng Thượng không thấy không hỏi đến mình, kể từ khi mình tiến cung nào từng có chuyện hơn hai mươi ngày chưa gặp Hoàng Thượng đâu chứ?!
[1] “Chung linh dục tú”: Nơi mà những khí chất tốt nhất tụ hợp, có môi trường phù hợp để nuôi dưỡng tài năng; “Địa linh nhân kiệt”: “Địa linh” là đất thiêng, có thể hiểu là nơi kết tinh sự linh thiêng của sông núi, “Nhân kiệt” là người tài, có thể hiểu là nơi hội tụ tinh hoa kiệt xuất của con người.
[2] Nô gia là cách tự xưng khiêm tốn của phụ nữ ngày xưa.